Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Chương 11:


Bên trong viện tử lộng lẫy như gấm, thiếu niên thân khoác bạch y, bên trong là một kiện xanh thẫm sa y, tóc dùng một sợi dây cột tóc cùng màu với sa y buộc lại sau lưng, y nhìn hồ điệp tự do bay lượn trong bụi hoa, quả thật có chút ghen tị.

Y cứ nghĩ là mình rốt cục thoát khỏi cái lồng son này, ai ngờ quanh đi quẩn lại, lại trở về đây, có một số việc xảy ra là để đối nghịch với ngươi, ngươi càng không muốn gặp chuyện gì nó càng đến.

 "Ôi, đây không phải Quý phi nương nương của chúng ta sao, hôm nay sao lại có thời gian nhàn rỗi đến ngự hoa viên ngắm hoa a, bản cung nghe nói lúc Kim thừa tướng rời đi, không biết bị kẻ không có mắt nào đả thương, lại chịu cảnh tàu xe mệt mỏi,  không biết có chết trên đường không a."

Kim Quang Dao vứt bỏ mẫu đơn đã bị xé nát trong tay, từng bước đi về phía vị phi tử kia, nàng chính là Nguyệt phi nương nương mà Lam Hi thần sủng ái nhất, trời sinh một khuôn mặt xinh xắn lanh lợi, thân hình thướt tha yêu kiều. Nàng xuyên một thân đỏ lựu váy, lộ ra làn da trắng nõn. Khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay khiến người khác thương yêu, thế nhưng cái miệng anh đào nhỏ nhắn, lại nói ra mấy lời nguyền rủa độc ác.

"Mấy ngày không gặp, Nguyệt phi càng lúc càng không có đầu óc, mặc dù bản quan bây giờ không phải cái thứ bỏ đi Quý phi nương nương gì đó, nhưng bây giờ đang ở  trong cung, nếu nương nương khiến bản quan không vui, vậy bản quan lặng lẽ giết ngươi, thì cho dù là bệ hạ mà ngươi yêu nhất có biết cũng không dám đụng đến nửa cọng tóc của ta."

Trước khi đi, Kim Quang Dao nhìn thoáng qua chỗ trúc rừng kia, sau đó liền cất bước vội vàng rời đi, Nguyệt phi nương nương kia bị Kim Quang Dao uy hiếp một phen, ra vẻ trấn định mang người hầu đi qua hướng khác.

Cho đến khi toàn bộ ngự hoa viên không có người, Lam Hi thần ẩn thân trong rừng trúc mới mang theo tâm phúc của mình đi ra.

"Gần đây có phải trẫm đã để phụ thân của Nguyệt phi quá thư thả?"          

Lam Hi Thần khóe miệng ngậm lấy cười, cúi người nhặt đóa hoa bị kim quang dao vứt bỏ lên, mắt nhìn hoa trong tay, ngữ khí hững hờ hỏi người sau lưng.

"Thời cơ đã đến, cẩn tuân chỉ thị của bệ hạ."

"Vậy liền đi xử lý đi, còn có, mấy ngày nay tìm cớ diệt trừ Nguyệt phi, nàng khiến Quý phi nương nương của trẫm không vui, vậy nàng liền......"

 Không chờ hắn nói xong, Lam Cưu đã hiểu hết, người thường nói vô tình nhất là tâm của đế vương , nếu hắn không thích ngươi, không cẩn thận ngươi sẽ bỏ mạng, những câu này một chút cũng không sai.

"Trẫm nghe nói, Giang đại nhân lại muốn gặp Quý phi nương nương của trẫm, không bằng cứ để bọn hôm nay gặp một lần, nếu như có dị tâm với Quý phi nương nương, thì cứ giết hắn!"

"Thuộc hạ đã hiểu."

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đến vương ôn nhuận như ngọc nói mấy câu liền tùy ý quyết định mấy mạng người sống hay chết, hắn tàn nhẫn như vậy, chắc chắn kiếp trước Kim Quang Dao cũng chưa từng thấy qua.

 "Giang đại nhân, mời."

Giang Trừng đã đợi ở cửa cung trình hơn mười lá thư xin gặp Kim Quang Dao, vốn cho rằng hôm nay lại không được gặp, không ngờ vậy mà được đồng ý tiến cung, đột nhiên mọi chuyện thuận lợi khiến Giang Trừng trong lòng có chút bất an, nhưng mà hiện tại hắn một lòng muốn gặp Kim Quang Dao, nên cái gì cũng không thèm để ý, chỉ cần thấy được Kim Quang Dao, hậu quả sau này cứ tính sau.

Tiên Dao Điện là do Lam Hi Thần cho người xây sau khi Kim Quang Dao xuất cung, chứ không phải là cái nơi thứ gì cũng không có mà y từng ở. Tiểu thái giám sau khi dẫn Giang Trừng tới Tiên Dao Điện liền hành lễ lui xuống, một chữ cũng không nhiều lời với Giang Trừng.

Đứng trên bậc thang nhìn xuống khoảng sân không có lấy một tên thủ vệ, Giang Trừng cảm thấy rất kỳ quái, hắn cũng không xác định được Kim Quang Dao có ở trong đó hay không. Bây giờ đã tới đây, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cất bước đi vào nội viện.

 Trong viện tử này, ngoại trừ chim chóc trên cành cùng cá trong hồ là vật sống thì đến một cung nữ cũng không thấy, ngoài sân trồng đầy kim tinh tuyết lãng, Giang Trừng không cần đoán liền biết người kia vì muốn A Dao vui nên mới dụng tâm lương khổ như vậy. Thế nhưng không hiểu sao chỗ này lại có chút giống lãnh cung, tình huống bây giờ không phải là do Giang Trừng suy nghĩ nhiều, mà việc này liên quan đến dự tồn vong của Kim gia, hắn không thể qua loa.

"Ai cho ngươi đến."

Giang Trừng nhìn cửa điện không đóng, trực tiếp nhấc chân đi vào, không đợi hắn tìm kiếm, thiếu niên thân mặc quạ sắc y phục lên tiếng, thế nhưng ngữ khí lạnh lùng kia lại khiến Giang Trừng có chút không thoải mái nhíu nhíu mày.

"A Dao

"To gan! Tên của bản cung là thứ ngươi có thể gọi sao? Mấy ngày sau bản cung sẽ được sắc phong Hoàng hậu, mà ngươi lại cứ ba lần bốn lượt muốn nhiễu loạn thanh tĩnh của bản cung, bản cung cùng giới Hoàng thương của ngươi không chút quan hệ, ngươi muốn bấu víu quan hệ, thế nhưng lại tìm sai người!"

"Kim Quang Dao, ngươi không muốn sống nữa phải không?"

Kim Quang Dao nói ra mấy câu này, Giang Trừng đương nhiên sẽ không tin, thế nhưng từng lời y nói lại đâm thẳng vào tim gan hắn, vì cái địa vị này, y lại muốn phủi sạch quan hệ với mình, hắn vốn cho rằng mình đã hiểu thấu y, ai ngờ y lại vẫn đến chết cũng không đổi, vì cái tên nam nhân này, ngay cả sống chết của phụ thân cùng huynh trưởng đều mặc kệ

"Bản cung thấy dường như lá gan của Hoàng thương đại nhân rất lớn, không cần mạng xông vào hoàng cung, còn dám vào hậu cung của phi tần, cho dù ngươi có mười cái đầu cũng không đủ để bệ hạ chém, bản cung không có bất kỳ giao tình gì với ngươi, mong rằng đại nhân chú ý tránh gây hiềm nghi a."

"Hừ, bản quan thấy ngươi đã không cứu nổi, bản quan ước gì mình cùng Quý phi nương nương không có bất kỳ quan hệ gì, thần cáo lui!"

Sau khi bị Kim Quang Dao chọc giận, Giang Trừng giận dữ nói không quan tâm đến y nữa, hắn không nhìn thấy ánh mắt đau thương của Kim Quang Dao lúc hắn rời đi.

Sau khi Giang Trừng rời đi, Lam Hi Thần đứng sau màn che mới chậm rãi bước ra, mỉm cười đến ôn nhu, có thể nhìn ra hắn rất vui vẻ.

"Hoàng hậu của trẫm thật ngoan, mấy ngày này Hoàng hậu cần phải dưỡng tốt thân thể, qua ít ngày trẫm muốn thần tử đều nhìn thấy Hoàng hậu xinh đẹp nhất của trẫm, bây giờ Hoàng hậu và Giang đại nhân đã không có quan hệ thì mạng của hắn cũng được bảo toàn."

" Kim gia trẫm sẽ không động vào, chỉ cần Hoàng hậu ngoan ngoãn xuất hiện tại sắc phong đại điển, trẫm sẽ để cho quốc trượng dưới một người trên vạn người, không biết ý của Hoàng hậu như thế nào?"

"Thần hết đều nghe theo bệ hạ."

Kim Quang Dao hiện tại như cá nằm trên thớt, tùy ý giày xéo. Lúc Lam Hi Thần nói mấy câu đó, môi cũng không rời khỏi cái cổ trắng nõn của Kim Quang Dao, Kim Quang Dao bị đụng như vậy, động cũng không dám động, cho dù cổ đều là vết đỏ y cũng không thể có chút kháng cự nào.

"Ngoan quá!"

Lúc Lam Hi Thần lúc rời đi tâm trạng vô cùng tốt, hắn mang theo một đám người trùng trùng điệp điệp rời khỏi Tiên Dao Điện.

Trong điện chỉ còn lại Kim Quang Dao, sau khi đối phương rời đi mới bày ra tâm tình của mình, không chỗ phát tiết lửa giận, y liền đập toàn bộ đồ sứ trong phòng. Sau khi đập đến mệt, Kim Quang Dao mới ngồi giữa đống mảnh vỡ, đỏ cả vành mắt.

A Trừng, thật xin lỗi, ta không thể vì ta mà khiến ngươi mất mạng.

Thế nhưng lời xin lỗi này không biết Giang Trừng có còn cơ hội nghe được không.
         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top