Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Chương 12:

Thâm cung trạch viện, tường đỏ ngói vàng.

Cung điện nguy nga, hễ có một chút thay đổi nhỏ cũng có thể quyết định đến sinh tử của cung nhân. Ở nơi này, trong lòng ai cũng hiểu rõ, cho dù là nương nương cung nào hương tiêu ngọc vẫn, hay là nương nương nào nhận được thánh sủng, thân là nô tỳ, không được nghị luận sau lưng chủ tử, nếu bị phát hiện thì chỉ có bị cắt lưỡi.

Cho dù có là Kim Quang Dao có yên phận ở trong tiểu viện của mình không ra ngoài, cũng có thể loáng thoáng nghe được chuyện Nguyệt phi đột nhiên sinh bệnh qua đời, còn phụ thân của nàng lại được phát hiện chết trong nhà, trên bàn còn để lại phong thư hối lỗi với hoàng đế Vân Thâm quốc, thừa nhận đủ loại chuyện xấu đã làm trong nhiều năm, đồng thời Lam Hi Thần cũng dọn dẹp hết vây cánh của phụ thân Nguyệt phi, trong thời gian ngắn hắn không chỉ thu hồi hết quyền lợi của Kim gia, mà còn hệt như làm với phụ thân Nguyệt phi, hắn đã tiêu diệt hết thế lực của Kim Quang Thiện.

Sau khi Ôn thái phó cùng Kim Quang Thiện trốn đi, Lam Hi Thần xem như đã ngồi vững trên long ỷ, không còn thế lực nào có thể uy hiếp hắn được nữa.

Y xem ra kỳ thật cũng không khác Nguyệt phi là mấy, họ cùng yêu tha thiết một nam tử, mà cũng đồng dạng là một quân cờ trong tay người kia. Hắn lãnh tâm lãnh tình, cho dù có làm sao cũng không ấm lên được.

Đời trước Lam Hi Thần vô cùng chán ghét nam phi, thế nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại nạp vào hậu cung một vị tiểu công tử ở Giang Nam, người kia không giống y quanh năm luyện võ, vả người thô ráp, cho dù có làm gì cũng không thể khiến Lam Hi Thần vui vẻ.

Người kia cho dù là một nam tử, nhưng lại chính là loại hình ôn nhu như nước, có thể kích thích nam nhân nảy sinh ý muốn bảo hộ. Tiểu công tử đó rất đẹp, có thể khiến Lam Hi Thần vốn không thích nam nhân lại thích cậu ta đến mức cho cậu ta ngồi cả lên đầu y, cuối cùng lại thông đồng với Lam Hi Thần hại chết cả nhà Kim Quang Dao.

 Tuyết đầu mùa vừa rơi, nửa đêm, một chén rượu độc liền đến đòi mạng y, có bao nhiêu lạnh a.

Kim Quang Dao vốn cao cao tại thượng, trong một đêm bởi vì một câu nói của đối phương mà bị kéo xuống vực sâu. Từ cung điện vàng son lộng lẫy, biến thành lãnh cung cô tịch, thế nhưng dù đã như vậy cũng không chịu buông tha cho y. Khi ấy y chỉ mặc một cái áo trong mỏng manh, bị người ta ném xuống mặt đất đầy tuyết, máu tươi trong miệng tuôn ra nhiễm màu đỏ tuyết trắng, đến mức y không phân biệt được đêm nay là tuyết dạ hay là huyết dạ ("đêm tuyết hay đêm máu" Vũ để Hán Việt nghe cho hay ấy), thế nhưng thiếu niên ra đi trong đêm tuyết đã không thể trả lời vấn đề này.


"Nương nương, Kim thượng thư cầu kiến." 

Kim Quang Dao xém chút đã điên tiết vì đoạn ký ức của kiếp trước, nếu không phải cung nữ tiếng gọi y, không biết bây giờ mình đã làm ra chuyện gì.

"Không gặp, kêu hắn lăn đi."

Có thể công khai tự do hoạt động trong cung, hẳn là người thuộc vây cánh của Lam Hi Thần, ngoại trừ Kim Tử Hiên, Kim Quang Thiện, thì cũng chỉ còn đường ca của y - Kim Tử Huân, bây giờ cả nhà đều lâm vào nguy nan, mà tên đó lại lựa chọn tự bảo vệ mình.

"Sáu năm trước, lúc ngươi tiến cung làm quý phi. Là phụ thân ta, Lễ bộ Thượng thư chuẩn bị đại điển, bây giờ ngươi sắp phong Hậu lại đến phiên đường ca ta tới đón, ngươi nói có kỳ quái hay không, vì sao hết lần này tới lần khác đều là người của Kim gia ta tự tay đưa ngươi vào hố lửa?"

Đáng tiếc là người bên ngoài không thể ngăn được Kim Tử Huân, nụ cười của hắn khiến y buồn nôn vô cùng, hắn nghênh ngang xuất hiện trước mặt Kim Quang Dao, hơi nghiêng người tránh được chén trà y ném tới.

"Cút! Thứ cẩu vật ăn cây táo rào cây sung như ngươi lập tức biến khỏi tầm mắt của bản đại nhân, đừng làm ô uế mắt ta."

Mặc kệ Kim Quang Dao mắng khó nghe đến mức nào, Kim Tử Huân cũng hệt như không nghe thấy, ngược lại còn ngồi xuống trước mặt Kim Quang Dao, tự rót trà cho mình, tư thái nhàn nhã khiến Kim Quang Dao hận không thể cầm giày quất vào mặt hắn.

"A Dao ngươi mặc màu đỏ nhìn rất đẹp."

Từ lúc mới vào cửa Kim Tử Huân đã chú ý tới Kim Quang Dao mặc một thân hồng, tóc được tùy ý dùng dây cột cùng màu buộc ở sau lưng. Sắc mặt y bị màu đỏ sấn đến càng tái nhợt, đến cánh môi cũng mất sắc hồng, chỉ qua một chút đó thôi mà Kim Tử Huân đã biết y sống cũng không tốt gì.

"Đại bá đã cùng Ôn thái phó rời đi, toàn bộ Kim gia đều bị Ngự Lâm quân vây quanh, đến một con muỗi cũng không thể bay vào, Tử Hiên ca không đi, bây giờ đã bị khống chế ở phủ, còn ngươi thì bị giam lỏng ở đây, chuyện gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim gia rơi đài, có phải là rất khó chịu không Kim Quang Dao."

Sau khi nghe được tin Kim Quang Thiện đã đi, lo lắng trong lòng Kim Quang Dao cũng bình ổn lại, y tin Kim Tử Hiên sẽ không xảy ra chuyện gì, bất quá giọng điệu của Kim Tử Huân lại khiến y khó chịu vô cùng.

"Còn có mấy ngày nữa là tổ chức đại điển, bệ hạ phái người tới đích thân chuẩn bị, xem ra bệ hạ thật sự rất quan tâm ngươi"

Không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lùng của  Kim Quang Dao, Kim Tử Huân vỗ tay ra hiệu cho nam nhân ở ngoài cửa vào. Vốn Kim Quang Dao cũng không thèm để ý, trong lúc lơ đãng nhìn thấy nhìn thấy đối phương đã giật mình làm rơi chén trà. Sau khi phát hiện ra phản ứng của mình quá lớn, Kim Quang Dao nhắm mắt che lại sát ý, khóe miệng câu lên nụ cười dối trá.

"Đây là người mà bệ hạ coi trọng nhất, Lễ bộ tả thị lang Mạc Huyền Vũ, sau này Hoàng Hậu nương nương có yêu cầu gì thì có thể trực tiếp tìm Mạc đại nhân, hoặc là ngươi cũng có thể tìm đường ca, đường ca rất tình nguyện trợ giúp Hoàng hậu nương nương của chúng ta."

Kim Tử Huân đang nói cái gì y cũng không có tâm tư mà nghe, nhìn khuôn mặt này y sợ mình sẽ nhịn không được một giây sau liền giết người tại đây.

"Bản cung muốn nghỉ ngơi, Kim đại nhân cùng Mạc đại nhân lui ra đi."

Không cần Kim Tử Huân giới thiệu y cũng biết đối phương là ai, Mạc Huyền vũ xuất thân thư hương môn đệ, chính là vị nam phi mà là đời trước Lam Hi Thần mang về từ Giang Nam.

Thoạt nhìn thì như thỏ trắng vô hại thuần lương, thế nhưng cậu ta lại cứ muốn đối đầu với kẻ không được sủng ái như Kim Quang Dao, đứng trong bóng tối hãm hại y không ít lần. Vốn Lam Hi Thần cũng không thích Kim Quang Dao, nhờ cậu ta thổi lửa, càng khiến Lam Hi Thần thêm ghét y.

Bây giờ cậu tại sao lại đến đây, có mục đích gì y không biết. Bởi vì sau khi Kim Quang Dao xuất cung, mọi chuyện đều thoát khỏi quỹ đạo vốn có, khiến y không thể đoán trước được, chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến.

Giang Trừng bên này, sau khi trở về Giang gia, chậm rãi hết giận rồi cũng từ từ nhận ra vì sao Kim Quang Dao lại nói khích mình như vậy, bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, nhớ đến thần sắc của y lúc đó, hắn hẳn phải biết nguyên nhân Kim Quang Dao có thái độ như vậy với mình, còn nói nhiều lời tru tâm như vậy.

Kim Quang Dao ngươi không cho ta nhúng tay vào chuyện của Kim gia, Giang Trừng ta lại càng muốn nhúng tay vào, đừng có nói với ta mấy lời gì mà sẽ liên lụy đến Giang gia.

Giang Trừng vốn cũng không phải là loại người vô tình vô nghĩa, cho dù Kim Quang Dao có nói mấy lời khó nghe với hắn, nhưng sau khi trở về hắn cũng không lo chuyện của Kim gia, một mực nghĩ cách bảo vệ mấy lão nô bộc của Kim gia, tìm cách cứu Kim Tử Hiên ra, trong lòng không hề trách Kim Quang Dao.

Đến lúc ăn cơm tối, Giang Trừng đi mời Giang Yếm Ly mới phát hiện nàng không có ở trong phòng. Gian phòng chỉnh tề đến mức giống như không hề có người ở, khả năng duy nhất là nàng lại lén đi phủ Thái Sư.


Lúc ra ngoài Giang Trừng cũng không có dẫn người theo, hắn đi đường nhỏ vắng người tránh cho việc bị theo dõi, đến lúc đi đến con hẻm nhỏ ở cạnh phủ Thái Sư, Giang Trừng thấy được Giang Yếm Ly đang trốn ở góc khuất, nàng mặc áo choàng đen che khuất thân mình, ẩn vào bóng đêm, tránh để Ngự Lâm Quân canh giữ ở Phủ Thái Sư phát hiện.


"Về nhà đi, a tỷ, tỷ không cần quá lo lắng cho Kim Ngự sử. Có A Dao trong cung, Lam Hi Thần sẽ không làm gì hắn."


Cho dù đù được Giang Trừng an ủi như vậy, Giang Yếm Ly vẫn rất lo lắng, thư không thể gửi ra khỏi phủ, nàng cũng không biết được hắn có khỏe không, thì nàng làm sao mà yên lòng đây?

"Về đi a tỷ, nếu để Kim Ngự sử biết tỷ như thế, hắn sẽ rất lo lắng, bây giờ tỷ ngoan ngoãn ở trong nhà, không nên để hắn phân tâm, rất nhanh thôi mọi chuyện đều sẽ ổn."

Nghe Giang Trừng nói như vậy, nàng cũng không kiên trì ở lại nữa, nàng không thể khiến Kim Tử Hiên lo lắng cho mình, không thể gây thêm phiền phức cho hắn. Có như vậy, Kim Tử Hiên mới có thể bình an mà ra.

Kim Quang Thiện trong lúc được Ôn Nhược Hàn đưa đi đã ám tiễn có độc làm bị thương. Bây giờ đang ở tư trạch của Ôn Nhược Hàn, hôn mê mấy ngày cũng không tỉnh, khiến hắn xém chút đã đại khai sát giới.

Cục diện bây giờ đều là do Lam gia ban tặng, hai đứa nhỏ, một đứa bị cầm tù trong cung, một đứa bị vây ở Kim gia, còn lão phụ thân thì hôn mê bất tỉnh.

Lam Hi Thần đây là muốn bức Kim Quang Dao vào chỗ chết a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top