Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

14.

Tay Lam Hi Thần cầm chén bạch ngọc bị Kim Quang Dao vô tình hất lên mặt đất, Lam Hi Thần chưa kịp nổi giận thì đã thấy Kim Quang Dao trên giường phun ra máu, máu nở rộ như đóa hoa hồng kiều diễm trên áo bào tuyết trắng của Lam Hi Thần.

Cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi.

Máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng Kim Quang Dao, bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy, nhìn Lam Hi Thần với ánh mắt đầy căm ghét, tức giận vung tay áo muốn đuổi Lam Hi Thần đi.

A Dao, A Dao. Truyền thái y, mau truyền thái y.

Lam Hi Thần bị Kim Quang Dao xua đuổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Quang Dao đang không ngừng nôn ra máu. Không đợi hắn trấn an Kim Quang Dao thì y đã bất tỉnh, Lam Hi Thần bối rối, xông ra ngoài điện thét lên.

Biết đã xảy ra chuyện, cung nhân không dám tùy tiện đi vào, trước hết phái người đi Thái y viện tìm thái y. Những người còn lại liền vội đi vào trong điện, không dám nói lung tung, không dám nhìn loạn, bọn họ cúi thấp đầu thu dọn mảnh vỡ của chén bạch ngọc cùng dọn sạch vết cháo dưới sàn.

Lúc cung nhân mang y phục mới ra chuẩn bị thay cho Lam Hi Thần thì bị hắn phất tay từ chối, bây giờ thứ hắn chú ý nhất chính là Kim Quang Dao. Lam Hi Thần ngồi bên giường sợ Kim Quang Dao có gì bất trắc, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay còn dính máu của Kim Quang Dao run nhè nhẹ.

Một Kim Quang Dao luôn luôn kìm chế, không dám phản kháng khiến hắn rất thích, hắn thích y thuận theo mình. Thích y luôn ở chỗ hắn có thể đễ dàng nhìn thấy, mà hắn chưa bao giờ nghĩ hắn đã khiến Kim Quang Dao đau khổ như vậy. Mà cho dù có biết như thế thì Lam Hi Thần cũng sẽ không buông tay, vĩnh viễn sẽ không thả Kim Quang Dao đi.

Lão thần tham kiến bệ hạ.

Không cần đa lễ, mau đi xem Hoàng hậu đi, tại sao đột nhiên lại nôn ra máu.

Lam Hi Thần đứng dậy nhường chỗ cho thái y, động tác của lão có chút chậm chạp, đặt ngón tay lên cổ tay Kim Quang Dao, bình tĩnh cảm nhận mạch đập dưới đầu ngón tay.

Hồi lâu lão thái y mới thu tay, chắp tay cúi đầu nói với Lam Hi Thần.

Hoàng hậu lửa giận công tâm, cũng không đáng lo. Về sau cần khiến Hoàng hậu ít tức giận, nếu còn giận dữ thêm mấy lần nữa sẽ tổn hại đến tâm mạch, đả thương căn cơ thì không thể chữa trị. Còn có......

Được rồi, cô đã biết, kêu Thái y viện sắc thuốc đi. Mấy lời sau nếu như không tiện nói thì đi Ngự thư phòng chờ ta.

Sau khi lão thái y rời đi, Lam Hi Thần cũng phất tay đuổi thị tỳ trong điện. Bưng bồn nước ấm đến, tự mình vắt khô khăn, tự mình lau mặt cho Kim Quang Dao, hắn kiên nhẫn lau từng vết máu trên kẽ bàn tay y.

Vừa thấy cô liền tức giận như vậy sao? Vậy thì trước khi đến đại điển phong hậu cô sẽ ít xuất hiện trước mặt ngươi, chỉ cần ngươi vui vẻ, ngoại trừ chuện rời khỏi hoàng cung thì chuyện gì cô cũng sẽ đồng ý với ngươi.

Lam Hi Thần dịu giọng nói chuyện với Kim Quang Dao hệt như y không hề ngủ, hắn còn cẩn thận lấy tóc y ra khỏi ngoại bào chỉ để khi tỉnh lại y sẽ không quá khó chịu.

Chờ một lúc cô tại về với ngươi.

Hắn khẽ hôn lên mi tâm y, cẩn thận đặt tay phải của y vao trong chăn, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài. Để cung nhân động tác nhẹ đi vào trong điện, đem trên thân nhuốm máu áo bào thay đổi sau, liền mang theo cung nhân ra tiên dao điện.

Bên ngoài Ôn Ninh muốn đi vào điện thì bị ngăn lại cách cửa điện mười bước, vì để tránh thoát sự ngăn cản binh lính, hắn giãy dụa đến con ngươi đỏ rực, tóctai  y phục lộn xộn, bộ dáng vô cùng chật vật.

Cho hắn vào.

Sau khi nói xong, không thèm nhìn đến ánh mắt đầy hận ý của Ôn Ninh, hắn một tay đặt ở sau thắt lưng mang theo cung nhân rời đi, cho đến khi người mặc hoa phục trắng đã khuất bóng, Ôn Ninh mới dùng tay áo hung ác lau khóe mắt, phất tay chạy vào Tiên Dao điện.

Không ngờ có người động tác còn nhanh hơn hắn, xông vào điện trước hắn một bước, nhìn Kim Quang Dao sau lớp màn tơ trên giường.

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Mạc Huyền Vũ cũng không quay người, ngữ khí âm trầm chậm chạp nói.

Đường đường là Các chủ của Thất Sát các- Quỷ Tướng quân, ngươi không ngoan ngoãn chui rúc trong hố ma của ngươi, mà lại xuất hiện ở hoàng cung.

Mạc đại nhân, Ôn Ninh không biết ngài đang nói gì.

Cho dù bây giờ Mạc Huyền Vũ đã gác kiếm lên cổ uy hiếp hắn thì Ôn Ninh vẫn bày ra bộ dáng mềm yếu vô tội.

A ~ Có đúng không? Đã như vậy, bây giờ bổn quan giết Kim Quang Dao, ngươi cũng không có thể ngăn cản.

Mạc Huyền Vũ sớm đã đoán được thái độ này của Ôn Ninh. Hắn cũng không cưỡng ép Ôn Ninh thừa nhận, thu hồi thanh kiếm trên cổ Ôn Ninh, không hắn nhiều lời nữa, cất bước đi qua tầng tầng màn tơ màu đỏ thẫm, đi về hướng người đang ngủ say trên giường.

Ôn Ninh nhìn Mạc Huyền Vũ đang không ngừng tới gần Kim Quang Dao, cặp mắt hơi tối lại. Trên hai gò má trắng noãn đầng hiện lên đường vân màu đen, con mắt toàn bộ biến thành màu đen, tóc tản ra rải rác phía sau đầu vai.

Cả người hắn tựa như là lệ quỷ mới vừa trốn khỏi Vong Xuyên. Ngón tay xoay chuyển từng mảnh lưỡi đao mỏng như lá ném về phía Mạc Huyền Vũ, Mạc Huyền Vũ nhanh chóng quay người, trường kiếm trong tay vẽ ra kiếm hoa trong không trung, khiến ám khí của Ôn Ninh rơi xuống mặt đất.

Ai nha, thật đáng tiếc nha! Vậy mà lại không làm ngươi bị thương.

Lúc này Ôn Ninh hệt như lệ quỷ, thấy ám khí bị đánh rớt cũng không tức giận, nhẹ nghiêng đầu một kéo lên một nụ cười vô tội, hệt như là một đứa trẻ vô hại.

Ta biết ngay ngươi là ngươi sẽ không kìm được, Quỷ Tướng quân.

Hai người đang âm thần phân cao thấp không hề chú ý tới người đang ngủ say sau lưng, vũ tiệp khẽ rung động như sắp tỉnh lại, bàn tay đặt bên thân bất lực nắm chặt lại, qua một lúc lâu mới mở mắt.

A Ninh.

Sau khi Ôn Ninh nghe thấy Kim Quang Dao gọi hắn, hắn liền đạp Mạc Huyền Vũ đang chuẩn bị đánh nhau với mình qua một bên, vằn đen trên mặt lập tức biến mất, con ngươi đen nhánh khôi phục bình thường, tựa như dáng vẻ vừa rồi chưa từng xuất hiện.

Ta ở đây, A Dao ngươi có khó chịu chỗ nào không?

Kim Quang Dao vịn tay Ôn Ninh ngồi dậy nhẹ nhàng lắc đầu. Y hơi lộ một nụ cười trấn an, có chút suy yếu nắm chặt lấy tay Ôn Ninh, y chờ đến khi nhịp thở  ổn định lại rồi mới chậm chạp nói.

Ta không sao rồi, A Ninh ra ngoài trông coi cửa điện, đừng cho người ngoài đi vào, ta có mấy lời cần nói với Mạc đại nhân.

A Dao!

Ngoan!

Thấy thái độ kiên trì của Kim Quang Dao, Ôn Ninh âm thầm cắn răng.Khoác ngoại bào cho Kim Quang Dao xong Ôn Ninh mới đứng dậy đi qua rèm đỏ. Sau khi ném một ánh mắt cảnh cáo cho Mạc Huyền Vũ đang đứng bên ngoài lớp rèm, hắn mới không cam tâm tình nguyện đi ra ngoài, đóng lại cửa điện.

Không biết Mạc đại nhân muốn lấy thứ gì trên người A Dao.

Kim Quang Dao có chút suy yếu bước xuống giường, vịn khung giường chậm chạp đứng lên. Hai chân trần từng bước đi đến trước mặt Mạc Huyền Vũ.

Thấy vết thương trên người của người nọ cùng quan phục có chút xốc xếch, không khó để đoán vừa rồi hắn cùng Ôn Ninh đối đầu như thế nào.

Vậy thì thỉnh Kim đại nhân đoán xem tại hạ muốn thứ gì.

Mạc Huyền Vũ vứt trường kiếm trong tay xuống, ánh mắt mang nét cười nhìn Kim Quang Dao đang khoác áo mỏng, đầu hắn có chút nghiêng, dùng đầu ngón tay nhẹ đụng lên vết thương trên cổ do ám khí của Ôn Ninh gây ra, cơn đau khiến nụ cười của hắn có chút khó coi.

Không biết.

Mạc Huyền Vũ khẽ nâng bước chân, chậm chạp đi đến trước mặt Kim Quang Dao, lúc y vô thức lùi lại, Mạc Huyền Vũ vươn tay ôm lấy eo Kim Quang Dao, siết thân y vào người mình.

Hành động giãy giụa yếu ớt của Kim Quang Dao khiến Mạc Huyền Vũ chỉ coi đó là hành động tán tỉnh, kề sát mặt mặt mình cùng mặt của Kim Quang Dao, bờ môi hắn tới gần vành tai trắng noãn tinh xảo của Kim Quang Dao, nhẹ giọng cười một tiếng.

Thứ tại hạ muốn chỉ có một cái, đó chính là Kim Quang Dao ngươi.

Lời nói của Mạc Huyền Vũ khiến Kim Quang Dao kinh ngạc đến hai mắt trợn to, kẻ kiếp trước giết mình, kiếp này lại nói muốn mình, đây thật là một câu chuyện buồn cười biết bao nhiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top