Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Ao cá bên cạnh lầu thủy tạ thoạt nhìn rất sôi nổi, thỉnh thoảng còn tung lên vài bọt nước, tiếp xúc với lá sen trên mặt nước khiến nó khẽ rung rinh. Gió nhẹ lay trên cây hoa quế, rơi xuống mặt bàn mấy đóa hoa nhỏ.

"Hôm nay sao không thấy Ngụy tiên sinh? Hai người các ngươi cãi nhau sao?"

Lam Hi Thần tay chống cằm, nhìn Lam Vong Cơ - kẻ được tôn trọng nhất Vân Thâm Quốc- Trạm Vương, bất động tâm tình, buông mắt thưởng thức trà trong chén.

Hắn mười bảy tuổi mang ba ngàn nhân mã đánh lui một vạn giặc Oa. Là chất nhi đắc ý nhất của Nhân thân vương, đáng tiếc trời không toại lòng người, hắn bây giờ còn chưa lập Vương phi, Lam Khải Nhân từng nói bóng nói gió nhắc nhở vài lần, bất quá đều bị Lam Vong Cơ im lặng cự tuyệt, chỉ có Lam Hi Thần – đương kim thiên tử biết đệ đệ của hắn rốt cuộc là muốn gì.

"Đệ không cần quá mức lo lắng, Ngụy tiên sinh mặc dù tính tình hoạt bát, nhưng vẫn có giới hạn, mà nếu có chuyện xảy ra, không phải còn có đệ đến giải quyết sao?"

Nhìn Lam Hi Thần nhẹ giọng an ủi mình, không biết hắn chợt nhớ ra chuyện gì, ánh mắt ôn nhu của Lam Hi Thần chợt hiện vẻ lên ảm đạm, rất nhanh lại bị che giấu, nhưng Lam Vong Cơ ngồi đối diện lại thấy được rõ ràng.

"Huynh trưởng."

Không cần nói nhiều Lam Hi Thần cũng biết Lam Vong Cơ muốn hỏi chuyện gì, hắn nâng mắt nghiêm túc nhìn Lam Vong Cơ, chậm chạp nói.

"Theo ý đệ, nếu Kim thái sư có ngày mưu phản, Lam gia chúng ta có bao nhiêu phần thắng?"

Sau khi nghe Lam Hi Thần nói, Lam Vong Cơ cũng không suy nghĩ lâu, một lát sau bình thản trả lời.

"Kim Quang Thiện cùng thái phó Ôn Nhược Hàn là sư huynh đệ, trên triều hai người bọn họ thoạt nhìn như đối nghịch, kỳ thật chuyện của Kim gia, Ôn thái phó cũng không ít lần âm thầm tương trợ, mà Kim Tử Hiên lại là trưởng Giám Sát Ngự Sử của đôn đốc viện, Kim Quang Dao lại cùng Bắc tướng quân kết bái huynh đệ, đương gia của hoàng thương Giang gia là thanh mai trúc mã của y, nếu Giang tiểu thư thành thân cùng Kim ngự sử, Kim gia quả thật chính là mối uy hiếp lớn của Lam gia ta."

Nói nhiều như vậy quả thật đã làm khó Lam Vong Cơ, sau khi nói xong, hắn liền cúi đầu uống nước, qua một hồi lâu cũng không nói chuyện nữa, đáp lại Lam Hi Thần cũng chỉ 'ân' một tiếng.

"Xem ra Kim gia quả thật chính là đại phiền phức, gia tộc bọn họ vững chắc, lúc trước cái ngai này của ta cũng là do Kim Quang Thiện tân tân khổ khổ để vi huynh ngồi lên, bây giờ triều đình sóng ngầm dữ tợn, không thể không khiến vi huynh sinh lòng nghi kỵ."

Lam Hi Thần vừa dứt lời, một vệt bóng đen liền xuất hiện bên cạnh hắn, sau khi ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu liền biến mất.

"Vong Cơ, từ từ thưởng thức. Vi huynh có chút việc tư cần xử lý."

Lam Hi Thần vung áo bào đứng dậy, qua loa giải thích với Lam Vong Cơ xong liền vội vàng đi ra ngoài.

"Vương gia, sư gia cùng người khác xảy ra xung đột."

Sau khi Lam Hi Thần đi, ám vệ của Lam Vong Cơ liền xuất hiện. khom người không dám nhìn thẳng hắn, cúi thấp đầu bẩm báo.

"Có bị thương không?"

"Tay bị thương."

Ám vệ vừa nói xong, Lam Vong Cơ liền đứng lên, đi vào phòng cầm lên Tị Trần, mang theo thủ vệ của vương phủ đi đến phiên chợ kia.

Khi hắn đến, Ngụy Vô Tiện tay chống đầu, nằm nghiêng trên mặt bàn đến lung lay sắp đổ, cầm vò rượu trong tay không chịu buông.

Hai gò má hắn ủng đỏ, ánh mắt mê ly, nhìn qua chính là đã uống say, trên cổ tay của tay cầm vò rượu có một vết thương dài mảnh, hẳn là bị mảnh gỗ vụn cắt trúng.

"Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện nằm nghiêng trên bàn gỗ nghe được âm thanh của Lam Vong Cơ liền nhanh chóng ngồi dậy. Nhếch miệng cười hỏi hắn.

"Lam nhị ca ca, Tiện Tiện mời ngươi uống rượu."

Lam Vong Cơ cũng không tiếp lời, mặt không đổi sắc, đưa tay vuốt mái tóc rồi bù vì đánh nhau của Ngụy Vô Tiện, khiến người ta nhìn không ra hỉ nộ.

Bên này Ngụy Vô Tiện khí định thần nhàn, một bên khác lại bị áp suất thấp bao phủ, mũ của Kim Quang Dao vì đánh nhau nên lẻ loi trơ trọi rơi trên đất, trâm cài đầu cũng bị bẻ gãy, mái tóc dài trực tiếp rối tung sau lưng.

Hắn hơi nhếch môi, ngậm lấy ý cười khiến người ta rét lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngụy Vô Tiện cách đó không xa, không thèm để ý đến vết thương trên mặt, tùy tiện để máu tươi xuôi theo gương mặt mà nhỏ xuống.

"A Dao, miệng vết thương của ngươi."

Lúc Lam Hi Thần cầm khăn tay muốn bịt miệng vết thương trên mặt Kim Quang Dao lại, liền bị Kim Quang Dao lạnh lùng hất qua một bên, không thèm nhìn đến Lam Hi Thần vì bị cự tuyệt mà ám mắt trầm xuống, y trừng trừng nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.

"Ngụy Anh, ta nể tình chúng ta là cùng nhau lớn lên, chuyện hôm nay sẽ không để trong lòng, nếu ngươi lại đem ta cùng Lam Hi Thần – thiên tử đương triều nói đến có quan hệ, đừng trách ta trở mặt!"

"Đại tẩu!"

Ngụy Vô Tiện vừa gọi, một cây đũa bị bẻ gãy liền bay về phía hắn, mạnh mẽ cắm vào cây cột ở bên cạnh, khiến Ngụy Vô Tiện xém chút nữa ném vò rượu trong tay.

Sau khi Kim Quang Dao ném đũa, ôm lấy mũ do thuộc hạ nhặt về, không để ai vào mắt trực tiếp cất bước đi, ngay cả Lam Hi Thần đứng bên cạnh cũng không cho một ánh mắt.

"Đại nhân, hay là băng bó miệng vết thương của ngài một chút đi."

Tiểu thuộc hạ luôn đi theo sau lưng Kim Quang Dao, suốt cả đường đi đều không dám lên tiếng, nhìn vết thương trên khuôn mặt trắng nõn của Kim Quang Dao không ngừng chảy máu, thận trọng giật giật ống tay áo y, nhỏ giọng khuyên.

"Ngươi tên gì?"

Kim Quang Dao sau khi dần bình phục cảm xúc, nhận lấy khăn do đối phương đưa qua, nhìn người kia thân thể có chút gầy yếu, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn mình, y không khỏi nổi lên ý muốn trêu ghẹo.

"Thuộc hạ tên Ôn Ninh, tự Quỳnh Lâm."

"Là chất nhi của Ôn lão thất phu kia?"

"Vâng."

Mặc dù không biết vì sao Kim Quang Dao lại gọi Ôn Nhược Hàn bất kính như vậy, nhưng Ôn Ninh cũng không dám hỏi nhiều, cúi thấp đầu, nhu thuận đáp.

"Vậy ngươi sau này cứ đi theo bản đại nhân đi, ngươi có biết bôi thuốc không?"

"Biết, trước kia có cùng tỷ tỷ học qua, thuộc hạ vừa vặn có thuốc, hiện tại liền giúp ngài bôi."

Kim Quang Dao không để ý đến phản ứng mừng rỡ của đối phương, ngồi trên ụ đất dưới cây liễu, ngửa mặt vén sợi tóc qua một bên, để Ôn Ninh giúp mình bôi thuốc.

Lần đầu tiên cùng người mình thích ngồi gần như vậy, trái tim Ôn Ninh không kìm nổi mà nhảy lên dữ dội, nếu như bây giờ Kim Quang Dao mở mắt liền có thể nhìn thấy một con tôm luộc, cả mặt Ôn Ninh đều đỏ.

'Thuốc này sẽ không để lại sẹo trên mặt ngài, là bí phương độc nhất vô nhị của tỷ tỷ, ngài không cần lo lắng."

"Không sao, gương mặt này có sẹo ta cũng không ngại, cảm ơn ngươi Ôn Ninh, cùng ta về Kim phủ ăn tối."

Nói xong không đợi Ôn Ninh cự tuyệt, Kim Quang Dao trực tiếp ôm lấy cánh tay của đối phương, cường ngạnh đi về Kim phủ.

Hai người đã đi xa không biết có người vội vàng chạy đến, người đó nhìn bóng lưng của bọn họ, trực tiếp bóp nát thuốc bột trong tay, phất tay vứt bỏ kim sang dược.

Trầm mặt rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top