Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Trên nóc nhà có một con mèo màu quýt nhanh nhẹn chạy, một thân lông mao mềm mại của nó lóe sáng xinh đẹp dưới ánh mặt trời. Thỉnh thoảng nó dùng đôi mắt màu ngọc lục bảo của mình nhìn về phía kẻ đang đuổi theo sau lưng nó.

"Con mèo nghịch ngợm này, đứng lại!!!"

Kim Quang Dao dùng khinh công chạy theo, khuôn mặt có chút dữ dằn. Thế nhưng ý cười trong mắt y lại không hề che giấu, có thể thấy y đang rất vui vẻ.

Đại quýt miêu còn nghịch ngợm lắc lắc cái mông về phía Kim Quang Dao, khiêu khích nâng cằm, miệng nó còn đang cắn một cây trâm bạch ngọc.

Quýt miêu còn chưa kịp dương dương đắc ý xong đã bị người bắt được, trâm ngọc cứ thế rơi ra khỏi miệng nó, khiến Kim Quang Dao không kịp chụp lại.

Cây trâm rơi xuống bờ tường, chính xác nằm giữa trang sách của người đang ngồi xổm dưới nơi hẻo lánh kia. Người kia theo bản năng gấp quyển sách lại, đứng lên, tức giận nhìn về phía Kim Quang Dao.

Cho đến ngươi nhìn rõ đối phương là Kim Quang Dao, hắn ngay lập tức giấu sách ra sau lưng, vẻ mặt tức giận liền bị thay thế bằng mỉm cười, mặt mày cong cong nhìn y, mở miệng ôn hòa gọi.

"Dao ca, sao ngài lại ở đây?"

Ngón tay y vuốt ve đại quýt miêu trong ngực, ngồi xổm trên bờ tường nhìn Nhiếp Hoài Tang. Y không khỏi cảm thán một cái, Nhiếp Hoài Tang trở mặt cũng nhanh thật.

"Ngươi là công tử nhà ai, ở đây lén lút làm gì?"

"Không có làm gì hết á."

Nói xong, mặt Nhiếp Hoài Tang liền đỏ bừng, hai tay giấu sau lưng có chút mất tự nhiên xoa nhẹ sách trong tay, sau đó một cây trâm bạch ngọc liền rơi xuống phiến đá dưới đất, tạo ra một âm thanh thanh thúy, êm tai.

Sau khi nghe được tiếng vang, Nhiếp Hoài Tang quay người ra sau nhìn. Lúc hắn thấy cây ngọc trâm được điêu khắc hoa văn quen thuộc kia, hắn không khỏi thầm than, mạng ta tiêu rồi!!!

Hắn sợ đến phát run, thận trọng nhìn về phía Kim Quang Dao đứng, cứ thế bị dọa đến ngã xuống đất luôn.

Tóc y nhẹ nhàng phiêu động trong gió, cái bóng phủ xuống khiến khuôn mặt có chút âm trầm, chỉ có mắt trái hơi ánh lên, cùng cái mỉm cười nhẹ, khiến Nhiếp Hoài Tang sợ đến run lẫy bẫy.

" A Ninh, đánh hắn đến chết cho bản đại nhân!!!"

Sau khi nghe được mệnh lệnh của Kim Quang Dao, Ôn Ninh đứng dưới chân tường ánh mắt có chút lạnh lẽo, mũi chân hắn điểm nhẹ, phi thân một cái liền đứng trước mặt Nhiếp Hoài Tang, xoay người, nắm cổ, nhấc hắn lên khỏi mặt đất, Ôn Ninh cứ thế xem nhẹ nụ cười lấy lòng trên mặt Nhiếp Hoài Tang.

Hắn vừa đưa tay liền đánh thẳng một quyền vào mặt Nhiếp Hoài Tang, một giây sau gương mặt đó đã sưng phồng, nhìn rất buồn cười. Nhiếp Hoài Tang đau đến rơi nước mắt, ngẩn đầu, đáng thương nhìn Kim Quang Dao.

"Tẩu tử, đệ sai rồi!"

Nhiếp Hoài Tang còn chưa kịp nói xong Kim Quang Dao đã lạnh giọng đánh gãy.

"Đánh tiếp!"

Y vừa dứt lời hắn đã bị đánh tơi bời, đánh đến mẹ ruột cũng nhìn không ra, nằm rạp trên đất kiếm đường chạy trốn, mà dù có làm thế nào thì cũng bị Ôn Ninh kéo về đánh tiếp.

"Tha cho đệ đi, tha cho đệ a, Kim đại nhân. Đại ca có thể bồi thường trâm cho ngài a."

Nhiếp Hoài Tang nắm chặt khe nứt dưới đất, dồn khí vào đan điền, la lên với Kim Quang Dao.

"A Ninh, ngừng!"

Kim Quang Dao vừa mở miệng, Ôn Ninh liền ngừng đánh, lúc buông tay còn tiện chân đạp Nhiếp Hoài Tang một cái, vì sợ Kim Quang Dao, Nhiếp Hoài Tang cũng không dám nói, chỉ có thể nhịn. Nhịn!

"Vậy được, bây giờ chúng ta cứ mang theo vị công tử này đi tìm đại ca hắn, không biết phủ đệ của công tử ở đâu?"

Y vừa dứt lời đã thấy Nhiếp Hoài Tang chỉ về phủ đệ dưới bức tường nơi y đang đúng, khiến y có chút không hiểu.

"Phủ đệ ở sau lưng ngài."

Nói xong, Kim Quang Dao ra hiệu cho Ôn Ninh kéo Nhiếp Hoài Tang đi đến của chính, còn mình thì trực tiếp nhảy xuống.

"Nhị thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?"

Thủ vệ vừa nhìn thấy tình cảnh của Nhiếp Hoài Tang, cùng Kim Quang Dao từ trên tường nhảy xuống, liền rút bội đao bên hông, bọn họ muốn xông lên lại sợ làm Nhiếp Hoài Tang bị thương, chỉ có thể âm thầm quan sát, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Cứ để nhị vị đại nhân đây vào phủ, dùng trà thượng phẩm chiêu đãi. Mang Kim đại nhân đến chỗ Vương huynh, à không, là đến chỗ đại ca ta."

Sau khi đạt được mục đích, Kim Quang Dao để Ôn Ninh thả Nhiếp Hoài Tang ra, không hề sợ hắn sẽ trả thù, bình thản đi vào phủ.

Được hạ nhân của Nhiếp gia dẫn đường đến ngự hoa viên, Kim Quang Dao đứng ở đầu cầu nhìn đình nghỉ mát bên kia cầu, màn trướng vàng nhạt nhẹ nhàng phiêu động.

Y nắm lấy chuôi đao, bước chân chậm rãi, ung dung đi về phía lương đình.

Khi nhìn thấy y, nam nhân trong đình có chút kích động đứng lên, nhìn Kim Quang Dao đang đến gần, hắn dường như thấy lại cuộc gặp gỡ năm đó trong sa mạc, người kia một thân bạch y từng bước đi về phía mình, sau đó cứ thế ngã vào lòng mình.

Không đợi hắn mở miệng chào hỏi, Kim Quang Dao đã lạnh lùng lên tiếng.

"Ngươi chính là huynh trưởng của Nhiếp Hoài Tang? Hắn nói ngươi có thể sửa trâm cài, cây trâm này bị hắn làm gãy, ngươi có thể sửa không?"

Kim Quang Dao đang nhìn xuống đương nhiên không thấy được nam nhân trước mắt cũng có một cây trâm giống của y như đúc, chỉ có điều cây của hắn là màu mực.

"Đương nhiên có thể, bất quả Kim đại nhân phải chờ mấy ngày."

Dù sao cây trâm này cũng là do hắn chính tay làm.

Ái nhân đứng trước mặt lại không nhận ra mình, có bao nhiêu lời muốn nói cũng không thể thổ lộ, quả thật đây chính là một loại tra tấn tàn khốc.

"Vậy đa tạ Nhiếp công tử, ngày mai ta lại đến bái phỏng."

Sau khi nói lời cảm tạ, Kim Quang Dao cũng không phát hiện đối phương kỳ lạ, y vô tình xoay người, liền biến mất khỏi tầm mắt của Nhiếp Minh Quyết.

Y không biết người kia đau khổ, nỗi đau đó nhanh chóng lan tràn khắp huyết mạch hắn, trái tim tê liệt đến mức ngừng đập.

Chính ngươi là người nói yêuta, vì sao kẻ quên cũng chính là ngươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top