Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ĐÓA TƯỜNG VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã bao giờ bạn từng nghĩ cuộc đời mình tất thảy mọi thứ diễn ra đều liên quan tới cái tên chưa?

Tôi thì có đó.

Tôi từng đọc được trong một cuốn ngôn tình của Lục Xu rằng:

  " Nếu anh đã thích hoa hồng, tường vi dẫu đẹp có gì liên quan... " 

Thật trùng hợp làm sao, cuộc đời tôi cũng xuất hiện một cô gái tên Hồng Nhung. Và càng trùng hợp hơn nữa khi đọc được mẩu truyện về sự tích hoa Tường Vi.

***

Mưa mênh mang xối xả, mưa cuốn trôi hết tất thảy những thứ cản đường nó. Mưa dào dạt, ồn ào trên phiến mái nhà tranh. Mưa đập vào những thanh nữa rỗng, tạo nên âm hưởng du dương như một bản tình ca buồn. Dạo gần đây mưa khá nhiều, tới độ thảo dược phơi nửa tháng vẫn chưa thể khô.

Tường Vi nằm trằn trọc mãi mới có thể ngủ, tiếng mưa xột xoạt kia đi cả vào trong giấc ngủ của nàng. Nàng sợ mưa, rất sợ mưa nhưng lại chẳng hiểu là vì sao.

Nàng mơ thấy mình đang đứng giữa rừng tre lạnh vắng, từ trên đỉnh thác phía trước một ánh hào quang lờ mờ xuất hiện khiến nàng bị chói mắt vài giây. Thứ ánh sáng trên đó thật mĩ miều, nó nổi bật giữa sắc đen huyền bí của trời đất, đó đánh bật tất thảy những kì quan của tạo hóa. Và từ trong ấy dần dần hiện ra nét người phụ nữ mập mờ. Người là tiên sao? Nàng nghe được tiếng của người, người dẫn nàng đi đến một vách đá cao, nơi nàng thường cùng cha hái thuốc. Người nói nàng hãy trèo lên đỉnh của vách đá, ở đó sẽ có một cây cỏ thân cứng, lá đỏ và phát sáng. Nàng dốc hết sức bám víu từng mỏm đá để trèo lên. Nàng thường xuyên cùng cha trèo hết các vách núi để hái thuốc nên việc này cũng không quá khó khăn với nàng.

Giữa những mỏm đá khô cằn, một loài cây mạnh mẽ vươn lên, bất chấp mọi thử thách của tạo hóa mà tỏa sáng rực rỡ. Thân nó cứng cáp, những chiếc lá đặc biệt mang sắc đỏ của máu. Người nói: " Hãy để máu của con nuôi nấng những mầm cây chớm nở, hãy để nó mang trong mình linh hồn của con..."

Vừa rứt lời, máu từ ngón tay nàng không ngừng chảy, nhỏ từng giọt hồng tang vào thâm cây thẫm màu. Lá cây đua nhau vươn lên đón nhận nguồn sinh lực thanh khiết rồi cứ thế xòe to ra, biến sắc thành màu xanh lục. Chất đỏ trong lá dồn lại tại cuống, ép những nụ hoa nở ra, đỏ rực cả một góc trời. Nó sừng sững đứng đó như một cô gái thôn quê mạnh mẽ mà khiêm nhường.

...

Sau bao nhiêu ngày mưa dầm cuối cùng nắng cũng đã hửng lên. Nàng thay cha đem những khay thảo dược ra khơi cho ráo. Những đoạn thân cây xanh đã hóa màu nâu ngà ngà. Những lá cây xanh ngắt cũng dần chuyển màu sang sắc nâu khô. Bên cạnh một mái lều tranh, từ cỏ cây cho tới vạn vật dường như đều hòa lẫn với nhau trong một gam màu ảm đạm. Cuộc sống của hai cha con vốn cũng rất bình yên, cha nàng làm thầy lang bốc thuốc, chuyên giúp những người dân trong làng chữa bệnh mà không lấy công. Có người thấy thương thì thi thoảng cho hai cho con chút gạo chút trứng sống qua ngày. Nhiều lần nàng cũng hỏi sao cha không vào kinh thành mở một tiệm thuốc, cuộc sống có thể khá giả hơn bây giờ. Cha nàng không nói gì mà chỉ buồn bã quay người đi lảng tránh. Tận sau này nàng mới hiểu, thì ra từ sau khi mẹ nàng mất, cha vì muốn thực hiện nguyện vọng của mẹ nên mới lặn lội tới miền núi rừng heo hắt này, sống một cuộc sống khó khăn. Khi họ còn trẻ, mẹ nàng từng nói muốn khi về già dựng một căn nhà giữa rừng, trồng rau nuôi gà, ngày ngày được nghe những khúc vọng da diết của rừng già, sống một cuộc sống an nhàn, không bận tâm cuộc sống ồn ã ngoài kia. Chỉ đáng tiếc mẹ nàng đã đi quá sớm.

Cha nàng rồi cũng phải già đi, sức khỏe của cha không còn như trước nữa. Có một lần người đi khám bệnh ở làng bên, trong lúc đang kê thuốc cho bệnh nhân mà lại ngất đi không hay. Người luôn trốn tránh mỗi lần nàng nói đưa người vào kinh chữa trị, người nói người cũng là thầy lang, người có thể tự chữa được. Nhưng bệnh ngày càng nặng, người ngày càng yếu tới mức không thể bước chân khỏi giường. Những loại thuốc bình thường ở đây có chẳng thể giúp được gì cho bệnh tình của cha. Nàng rất lo lắng. Ngày ngày vẫn luôn lên rừng, mong tìm được thứ thuốc quý giúp bệnh tình cha thuyên giảm.

Ngày hôm đó, trong lúc đang cố gắng trèo lên vách núi cao để hái cây thuốc lạ, nàng vô tình bắt gặp một chùm hoa bò xuống. Nó mang một màu hồng đến mê mẩn lòng người. Nàng bỗng nhớ đến câu nói của một vị lương y nàng từng đọc được trong sách: " Cái đẹp chính là tiên dược." Trong đầu chọt lóe ra điều gì đó, nàng vội vàng ngắt mấy chùm hoa, đặt vào giỏ rồi ra về.

Hoa ấy, một phần nàng đem đi chế tinh dầu để trong phòng cha, một phần cắm vào lọ. Căn nhà lợp tranh đơn sơ như bừng sắc. Bệnh tình của cha bỗng khá hơn, cha hay cười, nét mặt chẳng còn nhăn nheo, khí mạch trong người cũng hoạt động lại bình thường.

Mấy ngày sau, Tường Vi quyết định đi tìm lại loài cây đó rồi đem về trồng quanh nhà. Nó lớn rất nhanh, bò lan quanh hàng rào ngoài cổng giống như một bức tường bảo vệ vừa vững trắc lại vừa nên thơ.

Nhưng rồi một trận mưa lớn đánh dập thân cây mỏng manh, từng cánh hoa yếu ớt rơi xuống nền đất lạnh tanh để rồi bị cát bụi vùi lấp. Đêm ấy cha nàng cũng ra đi.

Căn nhà tranh trở về trạng thái ảm đạm và lạnh lẽo. Gốc hoa kia nhờ sự săn sóc của nàng lại ra hoa, mỗi một bông hoa như chứa đựng từng nỗi niềm cô đơn của người thiếu nữ. Kì lạ thay sắc hồng rực rỡ phai tàn dần, để lại những cánh hoa trắng úa tàn.

...

Hoàng cung đang có đại tiệc săn bắn, hoàng tử cùng các đại thần hành binh vào rừng săn thú. Trận ấy săn được khá nhiều khiến hoàng tử vô cùng vui mừng. Trong lúc mải mê đuổi theo một con thỏ trắng, chàng vô tình bắt gặp người thiếu nữ đang mân mê, chăm sóc từng cánh hoa. Chàng xuống ngựa tiến lại gần. Ngắt một bông hoa trắng muốt trên giàn.

- Cánh hoa rất mỏng nhưng lại khó tan. Sắc hoa lạnh nhạt nhưng nội tâm lại khát khao khôn cùng. Một nhành hoa mỏng manh này sao lại chứa nhiều tâm tư đến thế?

Nghe tiếng  người nàng bỗng hơi giật mình, nhưng cũng chẳng ngước đầu lên đáp lời:

- Cánh mỏng là tạo hóa sinh ra nó vốn như vậy, để tự bảo vệ bản thân nó buộc mình phải gồng lên mạnh mẽ. Sắc hoa vốn dĩ không nhạt nhưng bởi vì nó được nuôi dưỡng bởi một linh hồn cô đơn. Chẳng hay công tử có hứng thú với giàn hoa của nữ nhi?

- So với hoa ta hứng thú với người hơn.

Lúc này nàng mới rời mắt khỏi chùm hoa, nhìn chàng trai đối diện mình. Miệng chưa kịp mở lời nào thì phía xa có tiếng người, ngựa vọng lại.

- Bấm hoàng tử, các đại thần đã triệu tập đầy đủ chuẩn bị hồi cung rồi ạ.

Nàng chột dạ. Chân tay luống cuống hành lễ.

- Tiểu nữ thỉnh an hoàng tử. Tiểu nữ dân thường có mắt như mù đã mạo phạm ngài. Mong ngài là phượng hoàng trên cao bỏ qua cho nỗi lầm này của tiểu nữ.

Hoàng tử chỉ cười, bỏ ngoài tai lời thỉnh tội của nàng mà nói:

- Nàng có nhã ý muốn tiến cung cùng ta không?

...

Một tháng sống ở hoàng cung với nàng cũng trôi qua thật nhanh nhưng hoàng cung chốn thị phi tranh đấu giai quyền, một người bình thường như nàng chẳng dễ sống. Nàng càng có được sự sủng ái của hoàng thượng thì bản thân càng chịu nhiều sự ghen ghét của người ngoài.

Năm ấy hoàng hậu lâm bệnh, các thái y trong cung đều lắc đầu bó tay. Nàng nhận ra biểu hiện của người rất giống cha mình năm đó bèn mạo muội xin phép được thử chữa trị cho người. Đúng như dự đoán, sau khi phòng của hoàng hậu được trang hoàng lại với sắc nàng mang theo long thể người đã tốt lên khiến các thái y phải há hốc mồm ngạc nhiên như thể đó là một vị thuốc tiên. Bệnh của người gần như là khỏi hẳn. Để công nhận công lao của nàng, hoàng hậu đã đặt tên cho loài hoa ấy là Tường Vi, chính là tên nàng.

Không chỉ nhận được sự sủng ái của hoàng tử, nàng còn được hoàng hậu hết lòng yêu thương càng khiến con mắt của người khác đỏ lên vì ganh ghét.

Hoàng hậu ban lệnh thưởng cho nàng Nguyệt Cung, bên ngoài cổng còn trồng loài hoa nàng mang theo khi tiến cung, Tường Vi.

...

Bài dự thi của bạn:  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top