Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

SERECT DE LA FEE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÁC PHẨM: SERECT DA LA FEE

Tên truyện khá đặc biệt đấy chứ!

Design:

Đề 2: Ở cánh cửa số 2 này, đòi hỏi phải có sự hoà hợp chặt chẽ giữa hai nhân vật đến từ hai câu chuyện cổ tích khác nhau. Sẽ ra sao nếu nàng Bạch Tuyết "đi lạc" vào khung ảnh của nàng Lọ Lem? Hai nhân vật với hai màu sắc khác nhau, các nhà thiết kế tài ba sẽ làm thế nào để họ có thể hoà hợp trong chính tác phẩm của các bạn? Hãy thiết kế một bìa truyện mà trong đó bao gồm cả Bạch Tuyết và Lọ Lem, thể loại sẽ tuỳ thuộc vào nội dung của writer, text chính là tên truyện, bao gồm mặt trước và mặt sau.


. Mặt trước và mặt sau:

Write:

Đề 2: Nếu một ngày tôi không còn đi trên con đường của mình mà lạc vào con đường của bạn thì bạn nghĩ tôi sẽ ảnh hưởng như thế nào đến bạn? Sẽ như thế nào nếu Bạch Tuyết không lạc vào rừng mà lạc vào thế giới của nàng Lọ Lem, nàng xuất hiện trước mặt hoàng tử và đúng lúc hôn lễ giữa Lọ Lem và hoàng tử đang diễn ra. Tôi không thích sự hài hước nữa, tôi thích chờ đến ngày đọc được trí tưởng tượng của các bạn!

- Mình... đang ở đâu thế này?...

     Một cô gái trẻ đang ngó nhìn xung quanh với ánh mắt khó hiểu. Cô đã nghe lời bác thợ săn chạy vào trong rừng sâu để rồi đến một nơi xa lạ mà cô chưa nhìn thấy bao giờ. Trước mặt cô là một tòa lâu đài trắng tráng lệ đang mở cổng tiễn biệt cô dâu và chú rể mới. Họ chính hoàng tử và công chúa của lâu đài này. Cùng với bạn đời, họ nắm tay nhau hạnh phúc khi bước từng bước chân xuống bậc thang. Họ sẽ có một tuần trăng mật để hạnh phúc với nhau, cùng nhau tận hưởng những giây phút ngọt ngào chỉ có hai người.

     Nhưng cô gái đó lại không nghĩ vậy. Hiện giờ vương quốc cô đang gặp nguy kịch, cô cần sự giúp đỡ của họ. Nói là làm, cô liền chạy tới quần chúng đang reo hò chúc phúc cho họ. Do nhỏ bé nên cô dễ dàng bị xô đẩy bởi họ, nhưng cô vẫn không từ bỏ. Cô cố gắng vẫy tay, nhảy thật cao để gây sự chú ý, hét:

     - Làm ơn! Hãy giúp tôi! Hãy giúp tôi!...

     Cô hét liên tục bằng tiếng Đức của mình mà không để ý rằng chỗ cô đang đứng đây là nước Pháp. Nghe thấy tiếng hét, họ liền dồn sự chú ý về phía cô. Tuy biết cô nói tiếng Đức nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy một người ngoại quốc ở đây. Họ trố mắt, những tiếng xì xào bắt đầu rầm rộ lên:

     - Cô bé đó vừa nói tiếng Đức ư?

     - Không phải là người ở đây sao?

     - Chắc là con nhà thượng lưu bên Đức. Nhìn đồ nó mặc xem.

     Đúng là như thế thật, bộ đồ cô mặc ai nhìn vào cũng biết cô là con nhà giàu có. Một chiếc áo màu xanh được tô điểm thêm mấy vạch đỏ ở hai tay áo, một chiếc váy màu vàng được may bằng vải tốt nhất ở vương quốc cô, một đôi giày màu vàng và một cái nơ màu đỏ thay cho vương miện trên đầu. Cô chính là Bạch Tuyết, công chúa của vương quốc Đức.

     Bạch Tuyết lúc này mới nhận ra điều kì lạ. Mọi người ở đây đều nói tiếng Pháp, thứ tiếng mà cô không không thể hiểu được. Cô trở nên sợ hãi thực sự, cô không biết mình nên làm gì bây giờ.

     Đôi tân ương giờ mới để ý đến cô qua tiếng hét và sự bàn tàn của mọi người. Cảm thấy có chuyện không lành, Lọ Lem, công chúa mới của vương quốc, liền đưa hoa cho hoàng tử Charming, xách váy chạy đến cô. Người dân liền tản ra, dọn đường cho cô đi. Cô nhanh chóng chạy tới Bạch Tuyết, theo sau cô là anh. Cô khụy đầu gối xuống trước mặt Bạch Tuyết rồi quay sang anh, vẻ mặt lo lắng:

     - Có vẻ em ấy cần giúp gì đó, nhưng làm sao có thể hiểu được em ấy nói gì?

     Lọ Lem đưa ánh mắt lại về Bạch Tuyết, cô rất muốn giúp cô bé nhưng lại không hiểu được em nói gì. Về phần Bạch Tuyết, sự việc xảy ra quá nhanh, cô vẫn còn sợ hãi và bàng hoàng trước cảnh vật xung quanh. Hai mắt cô mở to, cố gắng nhìn xung quanh để chắc chắn là mình không lầm. Biểu hiện của cô càng khiến Lọ Lem lo lắng hơn, giá như Mẹ...

     - Có chuyện gì thế, cháu yêu?

     Vừa nhắc đã đến, một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên sau lưng cô, đó là bà tiện hay là mẹ đỡ đầu của Lọ Lem. Cô đứng dậy, bất ngờ hỏi:

     - A! Mẹ đỡ đầu! Mẹ xuất hiện lúc nào thế?

     Bà mỉm cười, khẽ vung đũa thần về phía Bạch Tuyết, nhẹ nhàng nói:

     - Mỗi khi con cần giúp đỡ thì ta tới ngay. Nào, giờ tới cô bé này, là người Đức, đúng không?

     Phép màu đã xảy ra, Bạch Tuyết bỗng có thể hiểu được bà tiên nói gì. Cô bất ngờ, lần này đôi mắt cô không to tròn vì sợ hãi nữa mà là vì ngạc nhiên. Cô hét lên trong sự vui mừng:

     - A! Bà tiên... Em hiểu được bà ấy!

     Thấy được biểu hiện của cô, Lọ Lem cũng vui theo. Cô nhìn sang bà tiên với ánh mắt tự hào, vui vẻ nói:

     - Tất nhiên rồi, Mẹ rất là nhiệm màu mà. Còn em, em cần giúp gì sao?

     Bạch Tuyết nhớ lại lí do mình hét lên giữa đám đông, cô trở về với vẻ sợ hại. Mắt cô bắt đầu cay, cô nắm lấy tay Lọ Lem, cầu xin:

     - Đúng vậy! Xin chị hãy giúp em! Làm ơn! Vương quốc của em...! Vương quốc của em...

     Những giọt lệ bắt đầu chảy xuống, Bạch Tuyết bắt đầu nhớ lại chuyện đau khổ mà mẹ kế cô đã làm với cha cô, lí do khiến cô phải chạy trốn vào rừng sâu. Nếu bác thợ săn không rủ lòng thương thì cô đã chẳng có mặt giữa dòng người Pháp này. Lọ Lem liền khuỵu gối xuống, nắm lấy vai cô, an ủi:

     - Từ từ nào, đừng khóc. Em nói vương quốc của em, rồi sao nữa?

     Lọ Lem lấy tay mình lau đi những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống của Bạch Tuyết. Bạch Tuyết cố gắng nói tiếp dù cơn nghẹn cố gắng chặn lại:

     - Vương quốc của em bị mẹ em chiếm lấy rồi!

     Không chỉ có Lọ Lem, mọi người đều ngạc nhiên trước lời nói của của Bạch Tuyết. Một số thì tin đó là thật, một số thì tỏ ra nghi ngờ. Những tiếng xì xào lại rầm rộ lên lần nữa:

     - Cái gì!? Có thật là như vậy không?

     - Con bé nó nói dối đấy, làm gì có chuyện đó!

     Lọ Lem thấy không ổn nếu cứ tiếp tục nói chuyện trước mặt dân chúng như thế này. Cô đứng dậy, nhìn về phía bà tiên. Bà dường như hiểu ra, nhẹ nhàng vung đũa thần rồi biến mất. Cô lại quay sang phía Charming, nói:

     - Có lẽ chúng ta nên vào trong thôi! Cảm phiền anh có thể hoãn lại tuần trăng mật không?

     Tuy đã quen với tính cách của Lọ Lem, Charming vẫn bất ngờ:

     - Lọ Lem...

- Em không thể tận hưởng nó hạnh phúc khi có người cần giúp đỡ đây được. Xin lỗi anh.

     Nhìn ánh mắt của Lọ Lem, anh đành thở dài. Anh biết tính của Lọ Lem, một khi đã quyết thì sẽ làm cho đến cùng. Tuần trăng mật này do anh một mực chuẩn bị giờ lại phải hoãn khiến anh thất vọng. Anh cố gắng mỉm cười, đồng ý:

     - Không sao, hãy làm theo những điều em muốn. Còn tuân trăng mật đành để sau vậy.

     Lọ Lem mừng rỡ, liền nắm lấy tay Bạch Tuyết dắt vào trong lâu đài, để lại đằng sau là sự ngạc nhiên của người dân trước cuộc đối thoại vừa rồi. Cô không quên quay lại cảm ơn anh với nụ cười rạng rỡ, nhưng cũng không quên xin lỗi:

     - Cảm ơn và xin lỗi anh rất nhiều.

     Nhìn thấy nụ cười của Lọ Lem, anh cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Anh không còn tiếc nuối vì phải hoãn tuần trăng mật nữa, anh sẽ chờ cô dù có đến mấy tháng đi chăng nữa để có thể cùng nhau hạnh phúc là được rồi. Còn về Bạch Tuyết, cô cảm thấy áy náy vì mình là nguyên do khiến tuần trăng mật bị hoãn, liền xin lỗi Lọ Lem:

     - Xin lỗi... vì đã... làm hoãn tuần trăng mật của chị...

     - Không sao hết cả. Như em cũng đã nghe rồi đấy, làm sao mà chị có thể hạnh phúc tận hưởng tuần trăng mật mà trong khi em cần giúp đỡ chứ? Bây giờ vào phòng chị trước cái đã. Mà em tên gì nhỉ?
    
     - Bạch Tuyết ạ.

     - Tên em đẹp quá, Bạch Tuyết.

     Hai người họ từ từ bước chân lên những bậc thang, Lọ Lem nắm chặt lấy tay Bạch Tuyết hơn nữa vì sợ cô có thể bị cảm xúc lấn át mà rơi xuống bậc thang. Còn về Bạch Tuyết, mặt cô đỏ lên, cô mỉm cười. Cô lúc nào cũng vậy. Mỗi khi ai khen tên cô đẹp thì cô lại nhớ tới mẹ mình. Mẹ sinh cô vào một ngày giá lạnh, lạnh tới mức chỉ cần cho tay ra ngoài thì có cảm giác tay bị đông cứng rồi. Đó là lí do mà mẹ đặt tên cô là Bạch Tuyết. Mẹ cô đã ngồi đan cho cô áo len khi cô còn ở trong bụng và ước rằng tóc cô đen như gỗ mun, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu. Ước nguyện đó đã được trời nghe thấy nên giờ cô đã trở thành một trong những người đẹp nhất trong vương quốc. Nhưng thay vào đó, trời đã lấy đi mẹ của cô ngay sau khi sinh cô ra. Cô luôn cảm ơn mẹ vì đã cho cô một tên mà ai nghe thấy cũng phải trầm trồ khen ngợi và luôn xin lỗi mẹ vì đã khiến mẹ phải trả giá đắt vì ước nguyện dành cho cô.

     Bạch Tuyết bước vào phòng Lọ Lem với vẻ ngạc nhiên. Căn phòng được bao phủ bằng màu xanh và có những hoa văn trên đó. Có một cái giường trắng đơn đặt ở góc phòng với vẻ ngoài đơn giản. Trước mặt cô, một cửa sổ khá to để có thể ngắm nhìn quang cảnh xung quanh cùng với chiếc rèm xanh. Nếu nói căn phòng này là của một nhà thượng lưu thì cô còn tin, nhưng căn phòng này lại là của công chúa. Đối với cô, nó thực sự quá đơn giản cho một công chúa mà cô từng biết. Thứ duy nhất mà cô thấy giá trị chính là tủ quần áo bằng gỗ cao cấp và những bộ đồ ở bên trong. Đây là quà cưới của đức vua dành cho Lọ Lem, mặc dù cô không thích nhưng đành nhận cho cha vui.

     Lọ Lem dắt Bạch Tuyết đi đến chiếc giường và cho cô ngồi đó còn mình thì  đi tới những tấm bạt dùng để thay đồ và thay đồ đã để sẵn trong đó. Bạch Tuyết thì ngồi suy nghĩ gì đó rất lâu, cô suy nghĩ tới mức Lọ Lem đã ngồi cạnh cô lúc nào không hay. Cô giật mình khi nhìn thấy Lọ Lem. Không chỉ giật mình vì ngạc nhiên mà cô còn giật mình trước bộ đồ mà Lọ Lem đang mặc. Cô mặc một chiếc váy màu xanh cùng với một chiếc tạp dề màu nâu. Tóc cô đã thả xuống và được buộc lại bằng chiếc khăn trắng. Trông cô không khác gì nông dân hoặc người hầu vậy. Thấy vẻ bất ngờ của Bạch Tuyết, cô mỉm cười, nói:

     - Chắc em ngạc nhiên lắm nhỉ. Lúc đầu khi chị vào vương quốc, ai cũng bất ngờ cả. Họ và cả chị đều không ngờ rằng hoàng tử đi cưới một cô gái không có địa vị và với vẻ ngoài như thế. Nhưng em biết không, chị đã quen với cuộc sống giản dị ở nhà mẹ kế rồi nên chị muốn tự làm hết công việc của mình, từ nấu ăn cho tới dọn dẹp. Dù mệt nhưng vui lắm.

     Nghe chia sẻ của Lọ Lem, Bạch Tuyết thấy xúc động làm sao. Lần đầu tiên, cô thấy một công chúa với một suy nghĩ như thế. Thường thì những người mà từ tầng lớp nông dân mà được lên tầng lớp thượng lưu, làm quý ông phu nhân thì họ sẽ sống hưởng thụ và có một cuộc sống xa hoa mà ai cũng thèm muốn. Cô muốn trở nên như thế, trở thành một người như Lọ Lem, trở nên chín chắn hơn và trưởng thành hơn.

     Các bụi tiên bỗng xuất hiện. Sau làn bụi tiên đó chính là bà tiên. Bà xuất hiện để cùng Lọ Lem giúp Bạch Tuyết. Mải tâm sự nên hai người đã quên mất chuyện quan trọng cần nói. Lọ Lem nhớ ra, liền hỏi Bạch Tuyết:

     - Em có thể kể cho chị nghe tiếp câu chuyện của em được chứ?

     Câu nói của Lọ Lem đã đưa Bạch Tuyết trở về hiện thực đau buồn. Cô bỗng nhớ lại chuyện đó, nhớ lại lúc mẹ cô giết cha cô để chiếm lấy vương quốc, nhớ lại lúc cô đứng đó chứng kiến tất cả. Mắt cô lại cay lên, nhưng cô sẽ không sợ nữa vì cô biết rằng cô sẽ được trở về giành lại vương quốc của mình nhờ phép của bà tiên. Cô cố gắng nói ra, nặn từng chữ một như trẻ tập nói:

     - Mẹ của em... đã giết cha em... để chiếm lấy vương quốc...

Bạch Tuyết mới nói ra một câu mà đã khiến cho bà tiên và Lọ Lem sửng sốt đến mức phải thốt lên:

     - Cái gì!?

     Bạch Tuyết nhớ lại cảnh mẹ kế đuổi theo cô cùng với con dao sắc bén đã dính đầy máu của cha cô và liên tục nhỏ giọt xuống sàn. Lúc đuổi theo, vì sợ bị phát hiện nên bà ta đã dừng lại, không đuổi theo cô nữa. Ngỡ rằng bà ta đã tha cho cô, nhưng không. Bạch Tuyết kể tiếp, giọng nghẹn ngào:

     - Lúc đó, bà ta đã thấy em chứng kiến tất cả. Bà ta liền rượt theo em cùng với con dao đẫm máu. Em sợ quá nên chạy vào rừng. Khoảng một ngày sau, một người thợ săn đã được lệnh phải giết em và bỏ trái tim em vào một chiếc hộp cho bà ta ăn.

     - Thật độc ác! Bà ta đã không còn tính người nữa rồi! - Bà tiên tức giận.

     Bạch Tuyết lại nhớ lúc gặp được bác thợ săn. Nghĩ rằng bác sẽ giết cô, nhưng không. Do làm việc với đức vua lâu năm, ông không dám ra tay với con gái của người mà ông kính trọng. Ông liền đỡ cô dậy, kể cho cô mọi chuyện và chỉ cô chạy vào rừng sâu để tìm người cứu giúp.

     - Nhưng bác thợ săn đó đã giúp em. Bác ấy bảo em cứ chạy thật sâu vào trong rừng, sẽ có một ngôi nhà xuất hiện trước mắt em. Và em đã tới đây... và gặp chị...

     Tất cả sự giận dữ đều đã được thay bằng sự nghi ngờ. Lọ Lem và bà tiên đều rất bất ngờ với câu nói cuối của cô. Lọ Lem liền hỏi cô dù biết ngay cả Bạch Tuyết cũng không có câu trả lời:

     - Vậy sao... Nhưng làm sao... em có thể chạy tới Pháp một cách chớp nhoáng như thế chứ?

     Đúng như dự đoán, Bạch Tuyết lắc đầu, nói:

     - Em cũng không biết nữa. Vậy nên... - Bạch Tuyết liền nắm lấy tay Lọ Lem. - Vậy nên em mới nhờ chị giúp đỡ! Hãy giúp em quay trở lại đó, làm ơn!

     Tuy không biết cách nào để giúp cô, nhưng cũng không có lí do nào khác để từ chối cả. Giống như Bạch Tuyết, Lọ Lem cũng tin vào phép thuật của mẹ đỡ đầu mình, liền gật đầu đồng ý, nói:

     - Được rồi, chị sẽ giúp em. Mẹ làm được chứ? - Lọ Lem quay sang bà tiên.

     - Tất nhiên là được chứ! - Bà tiên bỗng nhớ điều gì đó kì lạ trong câu chuyện của Bạch Tuyết. - Nhưng ta cần kiểm tra lại đã. Có gì đó đáng nghi lắm. Ta cứ có cảm giác ta đã nghe câu chuyện này ở đâu rồi.

     Lọ Lem và Bạch Tuyết đều ngạc nhiên trước câu nói của bà tiên. Có rốt cuộc có điều gì mà khiến bà phải suy nghĩ như thế? Bà còn nói rằng đã nghe câu chuyện này rồi khiến cả hai lo hơn. Bà quyết định sẽ đi kiểm tra một số thứ để xem cái cảm giác của bà là đúng hay không. Trước khi đi, bà nhìn vào hai cô công chúa với vẻ lo lắng, trấn an họ:

     - Không có gì phải lo lắng cả. Biết đâu đó chỉ là cảm giác thôi sao. Đợi chút nha, Bạch Tuyết. Ta sẽ trở lại sớm thôi.

     Bà liền vẩy đũa thần, bụi tiên dần rơi xung quanh bà. Bà biến mất cùng với chúng. Bạch Tuyết và Lọ Lem vẫn còn ngỡ ngàng. Điều gì đã khiến bà bận tâm đến như thế? Dù chỉ là cảm giác?

-----------------------------------------------------------

     Đi qua những hàng lang dài vô tận, cuối cùng Bạch Tuyết và Lọ Lem đã đến khu vườn của lâu đài. Vì muốn Bạch Tuyết không phải lo nghĩ những chuyện đáng sợ mà em đã trải qua nữa nên Lọ Lem đã dẫn cô đến đây. Họ có thể làm một chút gì đó để thư giãn trước khi bà tiên trở về. Đây cũng là lúc Bạch Tuyết giải tỏa mọi u phiền và vui vẻ cùng với Lọ Lem. Cánh cửa vừa mở ra, cô liền chạy ra ngoài với vẻ mặt hớn hở. Khu vườn được bao phủ bởi những bông hoa đủ màu sắc: Tua - líp, hoa hồng, bồ công anh, cẩm dương... Thêm vào đó là những cây ăn quả khỏe mạnh làm bóng che mát cho khu vườn. Chúng tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp như mẹ thiên nhiên đã làm với rừng cây vậy. Những bông hoa, cây cỏ đều được chăm sóc rất cẩn thận đến từng chiếc lá, từng chiếc cành. Bạch Tuyết trầm trồ, hỏi:

     - Đẹp quá! Chị tự trồng hết sao?

     - Không chỉ có chị, mà còn có sự giúp đỡ nhiệt tình của bác làm vườn đấy. - Lọ Lem mỉm cười.

     Bạch Tuyết chạy tới cây mà cô thích nhất, cây táo. Ngày xưa cha đã luôn dắt cô đến đây, kể những câu chuyện của mẹ. Ông luôn nói rằng bà rất thích táo, bà thường hay làm bánh nhân táo cho ông ăn tới phát ngán luôn. Cô trở nên thích táo cũng vì như thế. Cô cũng thường hay làm bánh nhân táo cho cha dù ông đã ăn đến ngán. Nhưng ông vẫn vui vẻ vì có một chút hình bóng của bà ở cô, khiến ông luôn nhớ tới bà và mỉm cười một cách hạnh phúc.

     Chạy tới cây táo, Bạch Tuyết đòi cô hái cho bằng được. Trên cây táo giờ đã nặng trĩu vì quả. Nhìn những quả táo chín mộng đó, cô chỉ muốn cắt một phát để thưởng thức hương vị của nó. Lọ Lem liền đem thang tới, trèo lên và hái cho cô vài quả. Táo vừa tới tay, cô liền đưa lên miệng và cắn một miếng. Ngon quá! Táo ở đây thực sự rất ngon, ngon hơn những loại táo mà cô đã thử trước đây. Lọ Lem nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô mà cũng vui theo, lấy ra một quả táo đưa trước mặt cô, nói:

- Như em thấy đây. Để trở thành một quả táo đỏ mọng và hấp dẫn, thì nó phải trải qua một quá trình. Từ một bông hoa, sau đó thụ phấn. Từ một quả táo xanh nhỏ như hạt đậu thì nó dần lớn lên và chuyển sang thành màu đỏ như quả táo trên tay chị đây. Cuộc đời con người cũng vậy, phải trải qua gian khó thì mới hạnh phúc, mới thành công. Phải trải qua thăng trầm cuộc đời thì mới trưởng thành. Từ một quả táo xanh non nớt thành một quả táo đỏ trưởng thành đầy kinh nghiệm.

     Bạch Tuyết nhìn lại táo trên tay mình. Cô vui vẻ với những gì Lọ Lem nói với cô. Cô càng yêu thích quả táo hơn bao giờ hết. Lọ Lem nhìn cô, vui vẻ nói tiếp:

    - Nhưng, vậy không có nghĩa là chúng ta hoàn toàn giống quả táo. Khác với táo, chúng ta có một thứ gọi là cơ hội. Khi một quả táo bị sâu ăn, quả táo xanh sẽ không còn cơ hội để trở thành một quả táo đỏ, còn một quả táo đỏ thì sẽ bị người ta vứt bỏ vì không ai muốn ăn một quả táo có sâu cả. Con người mỗi khi gặp khó khăn thì họ lại có cơ hội để đi lên và tiếp tục trở thành một quả táo đỏ mà họ muốn. Chị muốn em cũng như vậy, trở thành một quả táo đỏ, vượt qua tất cả mọi chuyện để trở thành một công chúa mà ai cũng yêu mến. Hứa với chỉ nhá? - Lọ Lem giơ ngón út ra.

     - Hứa ạ!

     Không chần chừ, Bạch Tuyết liền giơ ngón út ra. Hai người móc nghéo tay nhau, coi như là một lời hứa bí mật giữa hai người. Những chia sẻ của Lọ Lem đã khiến Bạch Tuyết trở nên phấn chấn hơn. Cô sẵn sàng đối mặt với mẹ kế độc ác của cô để giành lại vương quốc, giúp cho người dân có một cuộc sống ấm no, hạnh phúc và trở thành một cô công chúa mà mọi người đều yêu mến như đã hứa.

     Bỗng, Lọ Lem biến mất. Bạch Tuyết chỉ mới chớp mắt mà đã không thấy cô đâu. Bạch Tuyết đứng dậy, ngó nhìn xung quanh, cô hét lên:

     - Lọ Lem, chị đâu rồi? Chị Lọ Lem! Chị Lọ Lem!...

     Không một ai trả lời, Bạch Tuyết tái mặt xuống, lo lắng chạy đi tìm Lọ Lem, bỏ lại đằng sau là những quả táo thơm đã được hái xuống. Cô liên tục chạy khắp các hàng lang, liên tục hét tên cô trong lâu đài khiến nhiều người khó chịu, đòi đuổi cô ra ngoài. Cô nói với họ cô đi tìm Lọ Lem nhưng không ai tin cô cả. Họ còn nói rằng họ còn chẳng biết Lọ Lem là ai và cười vào mặt cô khi nghe cô nói Lọ Lem là công chúa của vương quốc này, là vợ của hoàng tử. Cô cảm thấy khó hiểu vô cùng, đáng lẽ họ phải biết Lọ Lem chứ, tại sao lại như thế? Đúng lúc đó, cô thấy bóng dáng của Charming đang đi tới chỗ cô, liền hét lên:

     - A! Anh hoàng tử! Anh hoàng tử ơi! Những người này không tin em! Anh nói với họ rằng chị Lọ Lem là vợ của anh đi!

     Charming bất ngờ trước câu nói của Bạch Tuyết, cố gắng nín cười, trả lời cô:

     - Anh đã cưới vợ đâu em. Chị Lọ Lem Là ai vậy?

     Lần này, cả những người đằng sau họ phá lên cười. Bạch Tuyết lại cảm thấy khó hiểu hơn nữa. Ngay cả hoàng tử cũng không biết Lọ Lem là ai, ai ấy còn nói là chưa cưới vợ. Vậy là Lọ Lem biến mất thì cũng đồng nghĩa với việc mọi người quên đi sự tồn tại của cô ấy? Cô nhớ ra lúc nói chuyện với Lọ Lem và bà tiên. Liệu đây có phải là điều khiến bà tiên bận tâm đến? Bạch Tuyết lắc đầu, cô không tin vào chuyện đó được, chắc chắn xó nhầm lẫn gì đó ở đây. Cô quyết tâm không từ bỏ, liên tục chỉ vào mình, nói:

     - Anh không nhận ra em sao!? Là em đây! Bạch Tuyết đây!

     Lần này, những người đằng sau họ bắt đầu khó chịu thực sự. Đối với họ, Bạch Tuyết chỉ giỏi bịa ra chuyện để làm phiền mọi người trong đây, thậm chí nói chuyện với hoàng tử bằng một thái độ không thể chấp nhận được. Họ chỉ muốn đá cô ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Còn về Charming, lông mày anh nheo lại, tỏ vẻ khó hiểu, hỏi:

     - Em có nhầm lẫn anh với ai không? Đây là lần đầu tiên anh gặp em đấy. - Charming nhìn sang đám người đằng sau họ. - Anh không hiểu bằng cách nào mà em vào được lâu đài, nhưng mọi người ở đây đang khó chịu vì em, em nên về nhà với mẹ đi.

     Charming liền nắm lấy tay cô, dẫn cô ra khỏi lâu đài. Cánh cửa mở ra, những ánh nắng chói chang khiến cô chói mắt và khó chịu. Charming dẫn cô ra tới cổng. Cánh cổng mở ra, trước cánh cổng là một khu chợ sầm uất, Charming dẫn cô ra khỏi cổng, nói:

     - Tạm biệt em, Bạch Tuyết. Lần sau đừng làm như vậy nữa nhé, không em sẽ gặp rắc rối đấy.

     Cánh cổng đóng lại trước sự ngỡ ngàng của Bạch Tuyết. Dòng người đi qua lại trong chợ không để ý đến cô. Bọn họ đều phải đi lại để lấy hàng ra bán, phải đi lại để mua thức ăn về nấu cho gia đình. Một số người đi qua thì bàn tán về bộ đồ của cô, chứ không hề bàn tán về chuyện sáng nay khiến cô càng tin rằng mọi người đã thực sự quên đi sự tồn tại của Lọ Lem. Tại sao mọi người quên đi Lọ Lem là quên luôn cả cô? Tại sao chỉ có mình cô là nhớ Lọ Lem chứ?

     Bỗng nhiên, cô bị nhốt vào một cái phòng với bốn bức tường gạch xung quanh. Một giọng nói quen thuộc phát lên từ phía sau lưng cô:

     - Lọ Lem biến mất rồi, Bạch Tuyết à. Đừng phí sức nữa.

Bạch Tuyết giật mình quay lại đằng sau. Một người phụ nữ đã đứng tuổi mạc một chiếc váy xanh đậm cùng với một chiếc choàng đen trên vai. Nổi bật nhất chính là vương miện sáng loáng gắn đầy đá quý lấp lánh. Đó chính là mẹ kế của cô. Như không tin vào mắt mình, cô nói:

     - Bà là...!?

     - Mới không gặp có một ngày mà đã quên mẹ rồi sao? Mà ta cứ tưởng khi ngươi gặp ta thì ngươi sẽ sợ lắm chứ, ai ngờ cũng dũng cảm đấy.

     Đúng là thế thật, cô đã không cảm thấy sợ bà ta như lúc mới đến đây nữa. Bởi vì Lọ Lem đã tiếp cho cô thêm sức mạnh để có thể dũng cảm đứng trước mặt bà ta. Nhưng chuyện đó không quan trọng, hai lông mày cô nhéo lại, Bạch Tuyết hỏi trong sự giận dữ:

     - Bà làm gì ở đây? Bà nói Lọ Lem biến mất rồi là sao?

     Không trả lời, bà ta bắt đầu triệu hồi gương thần ra. Một chiếc gương bỗng xuất hiện đằng sau bà. Đó chính là gương thần mà yêu quý suất mấy năm trời. Nó được mạ một lớp vàng bên ngoài khiến nó trở nên cao quý trong mắt mọi người. Bà đi sang một bên cho cô nhìn rõ gương hơn, nói:

     - Ngươi tự xem đi.

     Mặt gương bắt đầu hiện lên một khung cảnh. Đó chính là vương quốc cô sau khi bị bà ta chiếm lấy. Người dân bắt đầu than khóc vì sự ra đi của nhà vua. Khắp mọi nơi, mọi người đều lùng soát Bạch Tuyết, chính là cô, vì tội mưu phản giết cha. Vậy là không chỉ sai bác thợ săn giết cô, bà ta còn đổ lỗi cho cô vì đã giết cha do chính bà ta làm nên. Thấy cảnh mọi người khóc than đã khiến cô đủ bực, giờ lại khiến cho người dân đều chĩa dao về phía cô. Hai tay cô nắm chặt lại, bắt đầu tức điên lên.

     Nhưng khung cảnh tiếp theo đã khiến cho cô dịu xuống phần nào. Đó là cảnh cô cùng người dân đứng lên chiến đấu giành lại vương quốc. Bà ta đã thua cuộc và bị giết chết bằng những gì bà ta đã nói với bác thợ săn, moi tim ra. Người dân sống trong hạnh phúc cùng với nữ hoàng mới, đó chính là cô. Cô mỉm cười hạnh phúc.

     Khung cảnh trước đã khiến cô dịu xuống thì khung cảnh sau lại khiến cô khó chịu. Sau khi sống hạnh phúc được một thời gian dài thì vương quốc đã đi xuống. Cháu chắt của cô đã ngược đãi nhân dân, thu đủ thứ thuế để lấy tiền ăn chơi sa đọa. Khi sự phẫn nộ đã tới giới hạn, người dân bắt đầu đứng lên nhằm lật đổ vương quốc. Cả hai bên đều chống trả rất quyết liệt. Sau cùng, vương quốc đã bị lật đổ, người dân chiến thắng. Họ đi tìm tất cả những người trong gia tộc cô để đem lên giàn hỏa thiêu nhằm ăn mừng chiến thắng. Một số đã bị bắt, số còn lại thì may mắn chạy thoát sang Pháp và sống một cuộc sống nông dân tại đó.

     Mặt gương trở lại bình thường. Chỉ với một cái búng tay, gương thần biến mất, bà ta vui vẻ một cách tự mãn:

     - Lúc đầu, ta đã không ngờ rằng ngươi có thể khiến người dân theo phe ngươi dù họ đều tin rằng ngươi đã giết đức vua. Lúc đó ta đã quyết định sẽ thay đổi quá khứ, sẽ trở nên bất tử để có thể điều hành vương quốc mãi mãi. Bắt từ lúc ta sai tên thợ săn đó giết ngươi.

     - Cái gì!? Vậy là bà đã sắp đặt tất cả rồi sao? Từ lúc bà sai bác thợ săn?

     Bạch Tuyết bất ngờ. Vậy là bà ta đã biết được việc bác thợ săn sẽ không giết cô. Vậy việc cô tới Pháp và gặp Lọ Lem cũng là do bà ta sắp đặt sao?

     Bà ta nở một nụ cười nhảm hiểm, nói lên trong sự thích thú:

     - Đúng vậy! Chính ta đã đưa ngươi đến đây! Không có ngươi, việc người dân đứng lên đã không xảy ra. Không có cuộc nổi loạn thì chuyện cháu chắt ngươi sang Pháp là không hề có. Không có chuyện đó xảy ra, Lọ Lem chưa bao giờ xuất hiện ở cái đất nước Pháp này cả!

     - Vậy ý bà là Lọ Lem chính là cháu chắt của tôi? Không thể nào!

     Cô ngồi bệt xuống sàn, hai chân cô giờ đã không đứng nổi nữa. Người đã luôn ở bên cạnh giúp đỡ cô lại chính là cháu chắt của cô. Và cũng vì cô mà Lọ Lem đã biến mất. Cô bắt đầu khóc, những giọt lệ chảy xuống ngày càng nhiều hơn. Tại sao mọi thứ cứ chống lại cô thế này? Kể cả khi đó không phải là lỗi của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn cho cái thế hệ sau này của cô.

     Bà ta tới gần Bạch Tuyết, nói:

     - Đúng là như vậy đấy, Bạch Tuyết. Ngươi đang ở đất nước Pháp năm trăm năm sau, lúc mà cháu chắt ngươi được đổi đời. Lí do mà ta và ngươi vẫn nhớ được cô ta là vì chúng ta không thuộc khoảng thời gian này nên không bị ảnh hưởng. Nhưng ngươi không cần biết những thứ ấy làm gì.

     Những lời nói của bà ta đều không lọt được một chữ nào vào tai Bạch Tuyết. Tai cô như ù đi, mắt cô thì mờ dần bởi những giọt nước mắt. Trong đầu cô giờ hoàn toàn trống rỗng. Cô chỉ biết ngồi đấy mà khóc thôi.

     Bà ta liền nắm lấy cổ áo Bạch Tuyết và nhấc cô lên. Trong tay bà ta đã thủ sẵn một con dao, nói:

     - Đối với ta, chết mà không biết được lí do mình chết là một tội lỗi. Ngươi nên cảm ơn ta vì đã dành ngươi thời gian để cho ngươi biết được lí do chết của ngươi. Giờ ngươi... - Bà ta ghé sát vào tai Bạch Tuyết. - Đã chẳng còn giá trị gì nữa.

Bà ta bất ngờ đâm dao xuyên qua ngực cô. Máu bắt đầu chảy ra và nhuốm đỏ áo cô. Cô cảm thấy ngực mình thót lại, bắt đầu khó thở hơn. Bà ta thả tay ra, cô bị đập đầu mạnh vào sàn. Con dao vẫn còn cắm trên ngực cô. Đây chính là con dao mà bà ta đã dùng để giết cha cô và giờ giúp để giết cô. Bốn bức tường biến mất. Bây giờ cô đang nằm bên cạnh một gốc cây. Đó chính là nơi mà cô và bác thợ săn gặp nhau. Vậy là cô đã trở lại thời gian của mình. Bà ta quay đi, tiến về phía vương quốc của mình, lẩm bẩm:

     - Thật không thể tin được rằng ta lại làm mọi thứ chỉ để bắt một đứa nhóc mười bốn tuổi.

     Chỉ còn cô nằm đấy và chờ chết. Lời hứa chưa được bao lâu mà đã thất hứa rồi. Cô giờ đây cũng giống như một quả táo xanh, bị sâu ăn cho đến thối nát. Cô chẳng còn cơ hội nào để trở thành một quả táo đỏ như đã hứa nữa. Mắt cô dần nhắm xuống, cô trút hơi thở cuối cùng. Trời đã bắt đầu xám lại, những tiếng sấm kêu vang trời và những tia chớp giận dữ như xé toang cả bầu trời. Mưa bắt đầu rơi xuống cũng là lúc cô đã sang thế giới bên kia.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top