Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Au: Vừa đọc vừa nghe nhạc sẽ có cảm xúc hơn đó)

All: Bọn anh về rồi đây út ơi! Ngạc nhiên chưa?

Jimin: Út à! Em đâu rồi? Tụi anh đã giấu em về lịch trình để tạo bất ngờ cho em đó!

Cả 7 người mở cửa nhà với vẻ mặt rạng rỡ, ai cùng cười vui vẻ, tay cầm món quà để dành tặng cô. Nhưng thay vì nụ cười chào đón niềm nở mọi lần, hôm nay căn nhà thật im lặng. Bé út nhà chúng ta hình như không có nhà! Các anh lần lượt tìm các phòng, rồi đến lan can, sân vườn, tất cả mọi nơi đều không thấy.

RM: Kì lạ! Mới sáng sớm mà con bé đi đâu rồi.

V: Chà! Đang mang thai mà dám lén ra ngoài chơi, khi nào về nhất định phải mắng cho một trận mới được.

JH: Bé út đang trốn bọn anh phải không? Mau ra đây đi nào!

JK: Để em gọi cho em ấy.

Jungkook không bình tĩnh được, lấy điện thoại ra gọi vào số máy của cô. Nhưng người nhấc máy lại là đàn ông, giọng nói thoang thoảng buồn.....

Bs: Vâng.......

JK: Ai đó? Sao anh lại nghe máy của bé út nhà tôi?

Giọng của JungKook có chút hoang mang.

Bs: Là JungKook phải không? Anh là bác sĩ_ Bạn của Jimin đây.

JK: À! Tôi nhớ rồi. Nhưng sao anh lại nghe máy của bé út?

Bs: À....Mà khoan! Các anh đang ở đâu vậy?

JK: Đang ở nhà! Chúng tôi không tìm thấy con bé đâu nên mới gọi cho nó đây này.

Bs: Vậy mọi người mau đến bệnh viện XX đi......

JK: Tại sao lại là bệnh viện?

Nghe đến câu này, Suga đang chuẩn bị đặt lưng xuống giường cũng vội bật dậy, Jin đang mở tủ lạnh cũng quay quắt ra, Jimin cầm quả táo cắn dở trên tay cũng rơi xuống đất. Tất cả đều lo lắng chờ JungKook nghe xong cuộc điện thoại.

Bs: Các anh cứ đến đi rồi tôi sẽ kể sau. Nhớ là đừng làm rầm rộ quá.....

Anh tắt máy, vội xỏ đôi giày, mắt nhìn các anh rồi nói.

JK: Anh bạn của Jimin nói con bé đang ở bệnh viện. Chắc là đã xảy ra chuyện không hay rồi. Chúng ta hãy mau đến đó......

JH: Chuyện không hay là sao?

JK: Em không biết! Các anh mau lên. Em linh cảm nếu không nhanh chóng thì sẽ hối hận cả đời mất.

Tất cả đều vội vã chạy ra xe ngồi, Jin vì cuống quá mà đánh rơi cả chìa khóa mãi không khởi động xe được, tay anh run đến nỗi khiến người ta cảm thấy đáng thương.

RM: Hyung! Anh bình tĩnh thôi, mọi chuyện sẽ không sao đâu. Mấy đứa cũng cứ bình tĩnh. Nhất định sẽ không sao đâu mà!

Xe nổ máy, đi một mạch tới bệnh viện. Đến nơi, tim của họ đập thình thịch khi thấy vị bác sĩ đang ngồi ở ngoài, nét mặt lo lắng, còn đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng rực. Jimin bước tới, nắm lấy cổ áo của vị bác sĩ, đánh cho anh ta một cái rõ mạnh.

Jimin: Con bé bị sao! Con bé bị sao mà ra nông nỗi này?

Suga: Này Park Jimin! Em quên là chúng ta đang ở bệnh viện hả? Có gì từ từ nói. Buông người ta ra.

Jimin buông tay, ngồi xuống ghế chờ đợi lời giải thích.

Bs: Tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Con bé gọi, kêu cứu tôi, tôi tìm được con bé thông qua định vị trên điện thoại. Lúc tới nơi thì thấy con bé nằm trên nền tuyết, máu chảy không ngớt nên mới đưa đến bệnh viện này. Đã 6 tiếng rồi, nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì....chỉ e là....

Jimin: Tôi không cho phép anh nói ra những lời xui xẻo đó! Nhất định là con bé sẽ khỏe mạnh và bước ra đây cười nói với chúng tôi ngay thôi.

Đèn phòng phẫu thuật tắt. Bác sĩ bước ra, vẻ mặt khó xử nhìn mấy con người đang đứng ngoài.

All: Bác sĩ! Sao rồi? Con bé sẽ khỏe mạnh chứ?

_Cô bé mất máu quá nhiều........

Jimin: Máu, lấy máu của tôi này. Tôi có rất nhiều máu.

Park Jimin thần trí không ổn định, sắn sẵn cả tay áo hướng về phía bác sĩ. Vị bác sĩ nhíu mày, môi hơi bặm lại, nhìn Park Jimin với ánh mắt e ngại rồi kéo khẩu trang xuống.

_Cô bé thuộc nhóm máu rh-. Là nhóm máu hiếm. Bệnh viện chúng tôi không đủ lượng máu này để truyền cho cô bé. Hơn nữa, cô bé được đưa đến bệnh viện quá muộn, tuyết lạnh khiến cô bé cảm lạnh nghiêm trọng và chạy vào tim, lại xuất huyết, lúc đưa đến đây gần như tắt thở rồi. Chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức, vốn dĩ tưởng rằng sẽ cứu sống được đứa bé, nhưng cái thai cũng đã chết trong bụng. Chúng tôi không thể cứu được ai trong hai người họ. Thật sự xin lỗi......

Hai tiếng xin lỗi nghe thật đau lòng, 7 con người kia dường như không thể tin được những chuyện đang xảy ra. Những giọt nước mắt giống như những bông tuyết ngoài kia, rơi xuống rất chậm rãi nhưng lại không thể ngừng được. Hoàng hôn mùa đông từ khi nào lại trở nên đau lòng đến như vậy?

Các anh bước tới bên cạnh giường bệnh, ngồi khụy xuống. Mặt không giấu nổi sự đau khổ khi nhìn người con gái nhỏ bé nằm đó, khuôn mặt trắng bệch, tay lạnh ngắt. Thanh Thảo từ khi nào lại trở nên ngoan ngoãn nằm một chỗ như vậy, không nháo nhào, không cười đùa vui vẻ khi thấy các anh trở về nữa? Từ khi nào cơ thể ấm áp của cô lại lạnh đến như vậy?

JM: Bé út, có phải em đang rất lạnh không? Anh đi lấy thêm chăn đắp cho em nhé!

Park Jimin lấy thêm mấy cái chăn ở giường bệnh bên cạnh đắp cho cô, tay không ngừng tạo ma sát như muốn làm ấm bàn tay sớm đã lạnh ngắt của cô. Nhưng anh lại chẳng thể cảm nhận được tiếng tim đập của cô nữa, cũng chẳng thể cảm thấy hơi thở dù yếu ớt của cô. Park Jimin áp tay của cô lên má anh, nó lạnh đến tê dại.

JM: Út à! Tại sao lại vậy hả? Tại sao lại bỏ tụi anh mà đi vậy chứ? Em vỗn dĩ rất khỏe mạnh mà! Có phải là em đang lừa bọn anh không? Này! Không vui đâu, mau tỉnh dậy đi! Anh có mua rất nhiều quà cho em này.....làm ơn đó....

JH: Thanh Thảo à! Làm ơn mà! Mau dậy đi. Em nằm như vậy thật chẳng xinh chút nào. Anh có mua món em thích ăn nhất này. Anh cũng không cấm em ăn chanh nữa đâu. Mau dậy đi.....

JK: Anh và Taehyung có mua rất nhiều đĩa game mới. Còn chưa kịp chơi mà! Này! Mau dậy chơi game với tụi anh đi.....

JM: Út à! Làm ơn tỉnh dậy đi mà! Út à!

Anh khóc nấc lên, liên tục lay mạnh người cô. Nhưng, làm sao một người đã nhắm mắt xuôi tay có thể tỉnh dậy để trả lời anh được đây!

RM: Thôi đủ rồi Park Jimin! Con bé đã đi rồi. Em có lay thế nào nó cũng không thể tỉnh dậy được đâu.

RM lôi người Jimin ra, mắt đầy những nước nhưng cũng phải cố thật bình tĩnh để không gây thêm hoang mang cho các thành viên khác.

Mấy người còn lại cũng không kìm nổi nước mắt, họ đều khóc nức nở. Người thì quay đầu vào bờ tường, người lại chạy vào nhà vệ sinh, Sáng mùa đông năm đó.....thực sự rất lạnh.....
_____________________

_Đây là tro của cô ấy.

RM: Cho tụi con xin......

Một con người lúc sống không ai biết, lúc chết cũng chẳng ai để ý, số phận của cô thật khiến người ta cảm thấy đau lòng.

RM cầm hũ đựng tro cốt của cô, trong lòng cảm thấy đau khổ. Lúc còn sống các anh đã đối xử chưa đủ tốt, đến lúc cô chết đi, các anh cũng sợ bị phát hiện mà tổ chức tang lễ qua loa.

JM: Anh có thể, để em nói chuyện lần cuối với cô ấy được không?

RM: Mau lên nha! Anh không muốn chậm trễ đâu.

Park Jimin cầm lấy cái hũ nhỏ, đi tới khu cách xa chỗ các thành viên đang đứng. Nhìn nó, anh lại không kiềm được nước mắt mà cứ khóc như một đứa trẻ. Thanh Thảo giờ đây lại nhỏ bé đến vậy, anh có thể ôm trọn cô trong lòng, nhưng lại chẳng thể cảm nhận cái ấm áp vốn có của cô nữa.

JM: Út à! Thực sự kiếp này của chúng ta chỉ đến đây thôi ư? Tại sao lúc em xuất hiện cũng thật bất ngờ, lúc em ra đi cũng chỉ ra đi trong im lặng là thế nào? Em có còn nhớ không? Lời hứa sẽ ở bên anh suốt đời này ấy! Chẳng lẽ em đã quên rồi sao? Vì lẽ nào mà em bỏ anh đi sớm như vậy? Còn rất nhiều chuyện chúng ta chưa làm với nhau cơ mà? đến cả tên đứa con anh cũng đã nghĩ đến.....Rồi những khoảnh khắc trong tương lai nữa, anh cứ ngỡ em sẽ là cô dâu đẹp nhất trong ngày cưới của 2 chúng ta, 2 đứa sẽ vui vẻ đi hưởng tuần trăng mật, rồi sẽ cùng sinh ra những đứa con dễ thương. Nhưng mà, tại sao em lại bỏ anh đi, tại sao lại dập tắt hi vọng về một tương lai hạnh phúc của 2 chúng ta? Tại sao vậy hả?

JM: Kiếp này chúng ta chia xa nhau, liệu kiếp sau em có đồng ý cưới anh không? Út à! Anh yêu em nhiều lắm. Hãy là cô dâu của anh trong kiếp sau em nhé!

Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi, anh đợi em sớm hơn tất cả người khác, gặp em sớm hơn một chút.....
__________________

RM tay run run cầm đống tro dải xuống dòng sông lạnh ngắt kia. Nước mắt cứ trào ra không ngừng. Các thành viên khác người nào người lấy mắt đều sưng húp, đỏ lên vì khóc quá nhiều.

RM: Kiếp này tụi anh đã nợ em quá nhiều.....Xin lỗi.....

Jin: Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Xin lỗi vì đã không bảo vệ được em, bảo vệ được đứa bé.....Xin lỗi....

SG: Bây giờ anh biết là có đau khổ đến thế nào em cũng không thể sống dậy được. Ra đi thanh thản em nhé....

Có cơn gió thổi qua, tro trên tay RM từ đó mà bay theo. Cây hoa anh đào già cũi, xơ xác bên cạnh cũng xào xạc nghiêng theo gió. 7 anh chàng mặc đồ đen trông thật đau lòng. Bầu trời hôm nay không còn tuyết nữa, rất trong xanh nhưng tại sao lại thấy u uất, nôn nao đến vậy? Tại sao khung cảnh có vẻ như yên ả, thanh bình nhưng lại cảm thấy xót xa đến vậy? Khung cảnh tang thương khiến người nhìn thật xót xa.

Cô ra đi trong im lặng, không ai biết cũng chẳng mấy ai quan tâm......

__________________________

*SE*
Một ngày ra 2 chương. Sướng nhất mấy nàng rồi nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top