Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 89: Cha chồng bị thương buông tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghe lời ta, mang tiểu bảo từ cửa sổ này trèo xuống, bên ngoài có người ở dưới..." Đem tiểu bảo buộc lên lưng con dâu, Cố Dã không ngừng dặn dò, lại kéo màn lụa cùng ga giường buộc thành dây thừng, đỡ con dâu leo qua cửa sổ xuống dưới.

Tiểu mỹ nhân tái nhợt nhìn cha chồng, gấp gáp nói: "Ta, chúng ta xuống dưới, còn cha thì làm sao, cha..." Bất an nắm lấy dây vải, tiểu phụ nhân sợ đến phát run, mắt thấy lửa càng lúc càng lớn, nếu cha chồng không kịp xuống thì làm sao?

"Không cần quan tâm ta, tự lo cho mình cùng tiểu bảo..."

Nam nhân còn chưa dứt lời, lửa bên trong đã bùng lên dữ dội, đầu phòng bốc cháy ngùn ngụt, mỹ phụ nhân kinh hoảng, đành phải cẩn thận leo xuống dưới, ánh mắt lại lo lắng nhìn về phía cha chồng, không ngờ cây cột trong phòng bắt lửa lúc này đổ về phía sau lưng Cố Dã, nhất thời dọa nàng không nắm chặt tấm vải, cùng đứa nhỏ ngã xuống nước.

-----

Thải Vi cảm thấy như mình đã trải qua một giấc mơ dài, cả người mơ màng, lúc cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, lúc lại thấy nặng nề, nàng vội vàng mở mắt ra, chỉ thấy xung quanh thật lạ lẫm. Đầu óc choáng váng một hồi mới nhớ tới cha chồng và tiểu bảo, nàng vội vàng ngồi dậy, quả nhiên nhìn thấy nhóc con nằm bên mình - tay chân lành lặn toàn vẹn, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, một tiểu cô nương bưng canh đi vào, thấy Thải Vi đã tỉnh, vội vàng đi tới bên nàng, vẻ mặt vui mừng nói: "Cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi, tỷ có biết mình đã hôn mê năm ngày rồi không? Sư phụ và ta bận muốn chết."

Có lẽ do ngất đi quá lâu, Thải Vi cảm thấy trên người mơ hồ không có khí lực, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, chợt nhớ tới cha chồng liền vội vàng hỏi: "Cô nương, các người đã cứu ta cùng hài tử... Vậy có thấy nam nhân nào tên Cố Dã không?"

Nghe vậy, tiểu cô nương kia có chút do dự, dừng một chút mới hỏi: "Hắn là cha của nhóc con này sao? Là cái người trên lầu khách điếm kia..."

"Đúng vậy! Hắn, hắn, các ngươi có cứu được hắn không?" Vừa nghĩ tới thế lửa lớn như vậy, cột nhà cháy lớn đổ trên người hắn, Thải Vi trong lòng run sợ, thân thể không kìm được run rẩy.

"Hắn. . . sợ là không ổn, lưng hắn thiếu chút nữa bị cháy, lúc cứu ra nhìn không ra người!"

Không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, mỹ phụ nhân mặt mày trắng bệch, vội vàng nắm lấy tay tiểu cô nương: "Cô nương, ngươi, ngươi dẫn ta đi xem hắn được không?! Làm sao lại nghiêm trọng như vậy... Nếu hắn xảy ra chuyện gì, ta cùng tiểu bảo phải làm sao bây giờ?!" Vừa nghĩ tới cha chồng có thể không qua khỏi, Thải Vi suýt chút nữa bật khóc!

Thấy Thải Vi gấp như vậy, tiểu cô nương vội an ủi: “Nhưng sư phụ của ta rất có bản lĩnh, giờ cũng không còn chuyện gì rồi. Tỷ uống thuốc trước, ta dẫn tỷ đi gặp hắn."

"Có thật không?" Nghe cha chồng đã không còn chuyện gì, Thải Vi không khỏi nhẹ nhàng thở ra, mau chóng uống hết thuốc, chỉ mong nhanh được nhìn cha chồng.

Mặc dù tiểu cô nương kia nói người đã không sao, nhưng khi Thải Vi nhìn thấy cha chồng bất động trên giường, toàn thân bọc vải băng, nàng lại bị dọa đến nước mắt trào ra, lòng cũng đau vô cùng. Toàn thân cha chồng cao thấp không có lấy một chỗ lành lặn, thật sự quá thảm.

Khổ sở lau nước mắt, Thải Vi không nhịn được nói: "Cô nương, ngươi không phải nói không có chuyện gì sao? Nhưng ta...cha...tướng công ta sao lại như vậy" Sợ người ngoài phát hiện ra điều gì, Thải Vi đành phải nhỏ giọng nói chuyện, lại gọi Cố Dã là tướng công, tránh cho người ngoài nhìn ra quan hệ mập mờ của hai người họ.

Tiểu cô nương an ủi nói: "Sư tỷ đừng sợ, sư phụ ta y thuật tinh thông, chỉ cần người còn thở, sư phụ ta liền có thể trị cho hắn. Người có thể khoẻ lại, đừng sợ."

"Thật sao?" Hoài nghi nhìn tiểu cô nương họ Dương, Thải Vi không thật sự tin tưởng những lời nàng nói, nhưng bây giờ cha chồng như vậy, nàng cũng không dám nghĩ nhiều, đành phải im lặng ở lại đây chờ đợi.

Khách điếm bị đốt nhưng ông chủ rất có trách nhiệm, hợp tác với quan phủ chữa trị và thu dọn cho khách. Y thuật của Từ đại phu thật kinh người, thực sự đã chữa khỏi hết thương thế.

Nhìn cha chồng tâm Thải Vi lại quặn thắt, vừa chăm tiểu bảo vừa lo nghĩ không thôi, may mắn sau bốn năm ngày chữa trị, băng vải trên người hắn đã có thể tháo ra, da trên người cũng lành rất nhanh, tốc độ hồi phục ngoài dự kiến. Nhìn vết thương trên người cha chồng dần dần lành lại, tiểu mỹ nhân mừng đến rơi nước mắt, không khỏi trộm lau mắt.

Cố Dã ban đầu vẫn còn choáng váng, sau mới nhớ đến thương thế của mình, trông thấy Thải Vi cùng tiểu bảo đều lành lặn, hắn cũng yên tâm lại.

Những ngày kế tiếp Thải Vi không để mình nhàn rỗi, đi theo Dương cô nương chăm sóc những bệnh nhân khác. Từ đại phu nói cha chồng nàng bị thương ở hạ thể nhưng sau khi trị liệu đã khá hơn, điều này làm Thải Vi không khỏi nhớ tới Cố Lâm, vì vậy trộm hỏi Dương cô nương, nàng không dám nói thẳng, chỉ hỏi rằng trong nhà có người huynh đệ từng bị thương ở phía dưới, liệu có thể nhờ Từ đại phu hỗ trợ điều trị hay không.

Dương cô nương nghe nàng nói xong có chút ngượng ngùng, chỉ nói rảnh rỗi sẽ đi hỏi sư phó, mà Cố Dã lúc này đã có thể hoạt động lại bình thường, nghe hai nàng nói chuyện không khỏi lúng túng.

Sau khi tiễn Dương cô nương đi, Thải Vi thấy cha chồng đứng ở cửa, xem chừng đã nghe được nàng và Dương cô nương nói chuyện, vì thế không khỏi cắn rứt lương tâm, không dám nói gì.

Nhìn thấy bộ dạng này của con dâu, Cố Dã hơi do dự, một lúc sau mới nói: “Thải Vi, cũng vì ta không muốn tổn thương con nên mới để xảy ra những chuyện này. Nếu như Cố Lâm thật sự chữa khỏi được, con...sau này không cần đi theo ta, hãy ở bên Cố Lâm. . . "

"Cha..." Không ngờ cha chồng lại nói như vậy, tiểu mỹ nhân nhất thời ngây ngẩn cả người, sững sờ nhìn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top