Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

47. [Dân Quốc/Tuấn Hạn] Máu Nhuộm Quân Trang (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một thời gian sống ở Cung gia, Trương Triết Hạn đã dần làm quen thuộc với cuộc sống mới mẻ này. Trước đây, y chỉ sống đơn độc một mình, không ai lo lắng, không ai quan tâm, đối với y mà nói thì sống là chỉ để tồn tại qua ngày. Nhưng từ khi bước vào nhà họ Cung, Trương Triết Hạn được Cung Tuấn tận tâm chăm sóc bảo vệ, kết quả y đã dần ỷ lại vào hắn, xem hắn như người thân thật sự.

Ngoài việc mỗi ngày đều giả nữ ra thì mọi chuyện của y đều rất tốt. Nhị phu nhân cũng rất quan tâm y, hằng ngày đều gọi gia đinh mang đồ bổ đến cho y bồi dưỡng. Sau thời gian bị vỗ béo, Trương Triết Hạn có cảm giác hình như mình đã mập lên một vòng, tròn trịa hơn trước.

Nhìn sắc trời vốn đã không còn sớm nhưng vẫn chưa thấy Cung Tuấn trở về, Trương Triết Hạn liền nhịn không được hỏi người đang chải tóc cho mình.

"Tiểu Huệ, tam thiếu gia đâu?"

Tiểu Huệ là cô gái mỗi ngày đều đến đây giúp y cải trang. Sau một thời gian tiếp xúc, y đã dần thân thiết với cô, không còn xa cách như trước đây. Tiểu Huệ thấy Trương Triết Hạn đang tỏ vẻ nhớ thương Cung Tuấn thì cười lên thâm thúy, nói.

"Tam thiếu gia từ sáng sớm đã lên đường đến quân khu, có lẽ chiều muộn mới trở về."

"Vậy sao?" Trương Triết Hạn buồn chán chống má, thở dài thườn thượt. Y bước vào đây đã sắp ba tháng, trong gần ba tháng này Cung Tuấn vẫn luôn kề cận bên y, chưa từng rời xa dù chỉ một bước. Vì vậy, y còn nghĩ rằng, mình và hắn sẽ mãi bên nhau như vậy, không rời xa nhau. Hôm nay hắn đột nhiên đi mất, trong lòng y liền nhịn không được có chút hụt hẫng chán chường. Tiểu Huệ che miệng cười nhẹ, nói.

"Thiếu phu nhân nhớ tam thiếu gia sao?"

"Làm gì có!" Trương Triết Hạn cứng miệng phủ nhận, suy tư nhìn vào gương. Khuôn mặt y được Tiểu Huệ trang điểm nhẹ nhàng, vừa xinh đẹp vừa tự nhiên. Đầu tóc cũng được chải chuốt chu đáo, không mất thẩm mỹ hay có gì đó không giống nữ nhân. Trương Triết Hạn đảo mắt suy ngẫm, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, y liền mong chờ quay đầu hỏi Tiểu Huệ.

"Tôi đến quân khu được không?"

"Không được." Tiểu Huệ lắc đầu, nghiêm túc nói, "Bây giờ thân phận của cậu của nữ nhân, mà nữ nhân thì không được bước vào quân khu."

Trương Triết Hạn nghe vậy lập tức ỉu xìu, sức sống gì đó nhất thời bay sạch, sầu não không muốn động đậy. Tiểu Huệ bất đắc dĩ cười khổ, nói.

"Tam thiếu gia thương cậu như vậy, rất nhanh sẽ về thôi."

Sau khi đã giúp Trương Triết Hạn cải trang, Tiểu Huệ liền rời khỏi. Thời điểm đi ngang một ngã rẽ trong Cung gia, cô liền nghe thấy tiếng ai đó đang thì thầm, hình như còn nhắc tới cái gì mà tam thiếu phu nhân. Tiểu Huệ nhíu mày nhịn không được dừng lại bước chân, cẩn thận lắng nghe.

"Theo tôi thấy, tam thiếu phu nhân lần này chắc chắn sẽ bị nhị phu nhân tiêu trừ."

"Lại nữa sao?"

"Lúc nãy, tôi nghe nhị phu nhân hỏi A Ninh rằng Tích Miên có động tĩnh gì chưa? A Ninh nói vẫn chưa thấy có gì bất thường. Sau đó, nhị phu lại thở dài, nói thầm gì đó với A Ninh. Theo tôi thấy, tam thiếu phu nhân không xong rồi. Bảy cô gái trước đây chính là minh chứng rõ ràng nhất."

Tiểu Huệ cả kinh trong lòng, nhất thời không khống chế được hành động, thất thố nhảy ra kéo lấy tay người vừa thì thầm bàn luận, gấp rút nói.

"Cậu nói vậy là sao?"

Gia đinh kia giật mình nhìn cô, sau khi thấy đây là Tiểu Huệ thì nhẹ nhõm thở ra, thành thật nói.

"Còn làm sao nữa. Vương Tích Miên vào đây đã được ba tháng nhưng trước sau vẫn chưa từng có động tĩnh. Cô không thấy bảy vị phu nhân trước đây à? Kết cục của Vương Tích Miên có lẽ sẽ giống như bọn họ."

Gia nô bên cạnh tiếc hận thở dài, bọn họ cũng không thể làm gì được. Cung gia quyền thế che trời, mà họ chỉ là người ở, nhị phu nhân muốn làm gì, bọn họ nào có tư cách chen vào?

"Tôi thấy, lần này tam thiếu gia rất thích thiếu phu nhân. Nhưng chỉ tiếc rằng, nhị phu nhân bà ấy..."

Tiểu Huệ nghe xong lập tức run rẩy hai tay, đáy lòng sợ hãi. Bảy người trước đây chính là bài học chân thật nhất cho bọn họ. Vậy Trương Triết Hạn phải làm sao bây giờ? Không lẽ y cũng sẽ chịu cảnh chết oan chết ức! Không được! Tiểu Huệ tự nhủ với lòng, quyết định xoay đầu trở về phòng Cung Tuấn.

Hai gia trùng hợp nhìn nhau, lẩm bẩm nói.

"Thật tội nghiệp cho Vương Tích Miên, dung nhan xinh đẹp, tính tình ôn hòa, đáng lẽ phải được hưởng phước."

Gia nô dù tiếc hận trong lòng nhưng họ cũng không thể thay đổi được gì ngoài việc trơ mắt nhìn tam thiếu phu nhân bị người kia hại chết. Khách xem tuồng cảm động khóc cho con hát chứ ai lại chịu ra tay cứu rỗi con hát? Nhân gian chính là như vậy.

Trương Triết Hạn lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn ra khóm hoa đang nở rộ rợp trời ở nơi xa, trong lòng y như hiện lên muôn vàn sóng lớn, mạnh mẽ đập vào con tim. Từ khi được sinh ra, Trương Triết Hạn đã sống một cách lan man không mục đích, ngày lại ngày trôi qua, y không hề có bất kỳ mục tiêu nào cho bản thân, cũng không muốn phấn đấu. Nhưng từ khi gặp Cung Tuấn, cuộc đời y tươi sáng hơn hẳn, y đã biết cố gắng vì một điều gì đó, biết tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn, không còn vô tình như trước đây.

Trương Triết Hạn hơi mỉm cười, ngón tay vô thức vân vê lên thành cửa sổ, suy nghĩ vẩn vơ. Đột nhiên, eo bị ai đó ôm lấy, y tức khắc hoàn hồn cả kinh xoay người, theo phản xạ tự nhiên muốn lên gối với ai kia. Cung Tuấn kịp thời ngăn y lại, bất đắc dĩ cười khổ.

"Em muốn cho tôi tuyệt tử tuyệt tôn sao?"

Nhận ra người ôm mình là Cung Tuấn, Trương Triết Hạn liền buông lỏng tâm tình, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ không vui nói.

"Đột nhiên bị tập kích như vậy, ai mà không phòng thân."

"Tôi nhớ em, cho nên mới gấp rút trở về gặp em, vậy mà em lại bảo tôi tập kích."

Nhìn ai kia tội nghiệp nhăn mày, Trương Triết Hạn lập tức cười lớn, vỗ vỗ lên vai hắn. Lúc này, y mới nhận ra Cung Tuấn đang mặc trên mình bộ quân trang ướt đẫm mồ hôi, phút chốc có chút sững sờ.

Thân hình hắn vốn dĩ cường tráng nhưng không kém phần gọn gàng, cao ráo tiêu sái khoác lên bộ quân phục càng khiến hắn thêm bá khí bức người, uy nghi trang trọng, đường cong mạnh mẽ ẩn hiện dưới lớp quân phục trang nghiêm, cơ bắp mơ hồ khuất sau lớp vải dày. Trương Triết Hạn say mê nhìn ngắm, Cung Tuấn thấy y ngốc lăng nhìn mình không chớp mắt thì đưa tay véo nhẹ lên má y.

"Thích không?"

Nghe giọng nói trầm khàn quyến rũ vang vọng bên tai, Trương Triết Hạn liền hoàn hồn, thật tâm khen ngợi.

"Anh thật soái!"

"Đương nhiên rồi. Lão công của em đương nhiên phải soái."

"Đúng là mạnh miệng." Trương Triết Hạn tỏ vẻ ghét bỏ nhìn ai kia đang giương giương tự đắc.

Nhưng mà cũng không thể phủ nhận, Cung Tuấn thật sự rất đẹp trai, khoác lên mình bộ quân trang, sức hút từ hắn càng thêm rõ rệt. Trương Triết Hạn cúi đầu giấu đi tia tán thưởng trong đáy mắt, giả vờ đưa tay gãi mũi. Hai người vốn đang lãng mãn thâm tình thì đột nhiên ngoài xa vang lên âm thanh gấp gáp của Tiểu Huệ.

"Tam thiếu phu nhân!"

Tiểu Huệ thất thố quên cả phép tắc bước chân vào phòng, chỉ là chưa kịp mở miệng nói gì thì người của nhị phu nhân đã tới. Cô im lặng đưa ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn. Cung Tuấn nhạy bén nhận ra điều không đúng, vì vậy hắn cũng không hỏi Tiểu Huệ có chuyện gì mà là nhàn nhạt nói chuyện với gia đinh của nhị phu nhân.

"Mẹ tôi có gì phân phó sao?"

A Ninh lễ phép cười cười, cung kính nói.

"Nhị phu nhân bảo tam thiếu phu nhân vào nhà đã lâu nhưng chưa từng có cơ hội ăn chung một bữa cơm. Vì vậy, để kéo chặt tình mẫu tử, ngày mai mời tam thiếu phu nhân tới sương phòng của nhị phu nhân dùng cơm một bữa."

Cung Tuấn nhận ra ai kia đang níu lấy tay mình, hắn liền nhanh miệng thay y trả lời.

"Được, ngày mai tôi sẽ cùng em ấy đến dùng cơm với mẹ."

"Vậy, A Ninh xin về trước."

Cung Tuấn gật đầu. Đợi sau khi A Ninh đã đi rồi thì hắn mới nhìn sang Tiểu Huệ, hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

"Tam thiếu phu nhân, ngày mai cậu tuyệt đối đừng đến!"

Cung Tuấn nhíu mày, trầm giọng lên tiếng.

"Mẹ tôi... Lại muốn làm vậy sao?"

Tiểu Huệ gật đầu, Cung Tuấn nhàn nhạt bật cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo một mảng, hắn bình tĩnh nói với Tiểu Huệ một câu.

"Cô trở về trước đi, tôi tự sẽ giải quyết."

Tiểu Huệ bất an nhìn sang Trương Triết Hạn, rồi lại nhìn về phía Cung Tuấn. Nhận ra vẻ mặt của hắn ngoài lạnh nhạt ra thì cũng không có bất kỳ tia lo lắng gì, có lẽ đã có cách đối phó rồi. Tiểu Huệ thoáng yên tâm gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Trương Triết Hạn bất an nhìn Cung Tuấn, hỏi nhỏ.

"Có phải mẹ...đang muốn giết em, cưới cho anh một cô dâu mới?"

Cung Tuấn ôn nhu nhìn y, thương yêu trấn an.

"Em đừng sợ, tôi sẽ không lấy thêm bất kỳ ai khác." Hắn sờ tay lên đôi má mềm mại của y, "Bữa cơm ngày mai, tôi sẽ cùng em đến. Tiểu Triết, em chỉ cần ngồi bên cạnh tôi, tuyệt đối đừng động đũa."

"Làm vậy có được không?"

Thấy ai kia đang rối rắm tự xuýt xoa với bản thân, Cung Tuấn liền nhẹ nhàng cúi đầu kề sát bên tai y, nói nhỏ một câu. Trương Triết Hạn chăm chú lắng nghe, sau đó tức khắc đỏ mặt không chắc chắn hỏi.

"Thật sự phải làm vậy?"

"Tin tôi!" Cung Tuấn rất tự tin đáp lời, khóe môi cong lên nét cười đắc ý.

...

Ngày hôm sau, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn ăn mặc chỉnh tề nắm tay nhau bước vào sương phòng của nhị phu nhân. Nhị phu nhân tỏ vẻ vui mừng bước lên hàn huyên mấy câu lấy lệ. Trương Triết Hạn bình tĩnh đối mặt với bà, không có bất cứ tia dị thường nào. Hai người nhanh chóng được bà kéo vào bàn, Trương Triết Hạn nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn bắt mắt nhưng y lại không hề có cảm giác muốn ăn. Tuy vậy, ngoài mặt vẫn niềm nở mỉm cười nhu thuận nghe theo.

Nhị phu nhân âm thầm liếc nhìn A Ninh, sau khi thấy A Ninh không dấu vết gật đầu, bà mới có chút an lòng tiếp tục lấy một miếng thịt lớn đặt vào chén của Trương Triết Hạn.

"Con dâu, ăn nhiều một chút nào."

Trương Triết Hạn cúi đầu lén lút nhìn qua Cung Tuấn, nhận ra hắn đang mỉm cười nhìn mình. Y liền có chút an lòng, chuẩn bị thực hiện kế hoạch tiếp theo mà cả hai đã bàn bạc trước đó. Cung Tuấn nói rằng không được ăn đồ ăn của nhị phu nhân đưa tới, sau đó là...

"Mau ăn đi, Tích Miên."

Nhị phu nhân tỏ vẻ quan tâm nhìn y, đáy mắt thâm thúy híp lại. Nếu đã không có con vậy thì...

"Ọe!"

"Tiểu Miên!?"

Đột nhiên, Trương Triết Hạn gập nôn khan, tỏ vẻ khó chịu né tránh khỏi bàn đồ ăn được bà chuẩn bị thịnh soạn. Cung Tuấn phản xạ nhanh hơn ai hết nhanh chóng đi đến bên cạnh ôm y vào lòng, lo lắng vuốt lưng, quát lớn.

"Mau đi mời thầy thuốc!"

Ở đây chỉ có mình A Ninh là gia nô, nhưng bây giờ cô cũng bất động không phản ứng, mờ mịt nhìn nhị phu nhân. Nhị phu nhân bị y dọa cho chết đứng, trừng mắt nhìn chằm chằm ai kia đang được Cung Tuấn cẩn thận bảo hộ trong lòng. Sau khi thấy y không ngừng nôn khan nhưng cái gì cũng không nôn ra được, trong đầu bà liền thoáng nghĩ đến một suy đoán, nôn nóng hô lên với A Ninh.

"Mau! Mau đi mời thầy thuốc!"

A Ninh nghe xong, lập tức chạy đi.

Nhị phu kích động đứng dậy hết nhìn miếng thịt trong bát lại nhìn sang Trương Triết Hạn đang liều mạng nôn khan. Bà lập tức cười lên hớn hở, mừng rỡ không thôi.

Cung Tuấn ôm chặt Trương Triết Hạn vào lòng, đưa lưng với nhị phu nhân. Ngay lúc bà không để ý, hắn liền nhếch miệng khẽ mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top