Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

62. [ABO] Tự Trong Tâm (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ đệ Tấn Vương xa hoa mỹ lệ, tường cao kiên cố sừng sững đứng lặng giữa trời xanh, thị vệ người đứng lớp lớp đưa đôi mắt sắc lạnh không chút tình cảm nhìn về phía trước. Chu Tử Thư trầm tĩnh bước qua đại môn, gió lạnh thổi qua khiến y khẽ rùng mình, nhịn không được mà dừng lại, vươn tay kéo lấy tấm áo choàng dày cộp che lấy thân mình. Chu Tử Thư khẽ ngước đầu nhìn về phía trước, đáy lòng ngũ vị tạp trần.

Từng bước vào đây vô số lần, nhưng lần trở về này lại lạ lẫm làm sao. Hắc y nhân đi phía sau không dám hối thúc, thấy y đứng lại, hắn cũng không bước tiếp nữa, chỉ im lặng đợi chờ. Chu Tử Thư hơi ngoái đầu nhìn lại, không nói câu nào.

Bây giờ y chỉ thấy trong lòng trống vắng, đến khi trở về thì đây đã chẳng còn là nhà. Chu Tử Thư nhếch môi cười tự giễu, tiếp tục cất bước. Hắc y nhân thấy y bước đi, hắn cũng nhanh chóng đuổi theo. Chu Tử Thư một đường quen thuộc bước vào đại điện. Hắc y nhân không theo y nữa, chỉ là lặng lẽ đứng bên ngoài chờ đợi. Chu Tử Thư thẳng lưng chậm rãi bước lên sàn nhà chạm ngọc xa hoa, thanh âm lạch cạch trong vắt vang vọng khắp không gian tĩnh lặng, thời điểm nhìn thấy Tấn Vương đứng chắp tay ra sau lưng nhìn về phía bức tường được vẽ rất tinh xảo, Chu Tử Thư liền dừng lại.

Y trước sau chưa từng mở miệng nói một câu nào, chỉ lặng im đứng tại nơi đó. Tấn Vương chậm rãi mở mắt quay đầu nhìn lại. Hắn thâm thúy nhìn về phía cái bụng nhô cao của Chu Tử Thư, tựa tiếu phi tiếu nói.

"Lâu năm không gặp, tái ngộ đã không còn như xưa. Năm xưa mẫu thân ngươi lừa gạt mọi người nói ngươi là Bách Đoài. Ta cũng đã tin là thật, sau khi rời khỏi Thiên Song, ngươi liền biến thành Oản Ly. Rất tốt..."

Chu Tử Thư không nói gì cả, y thẳng lưng nhàn nhạt nhìn về phía Tấn Vương, nhìn vị Hách Liên Dực đã cô độc gần nửa đời kia. Tấn Vương bước xuống từng nấc bậc thang, hạ mắt đánh giá nhìn y.

"Thay đổi rồi. Con người ai cũng thay đổi rồi."

Chu Tử Thư phì cười, khẽ nhìn qua Hách Liên Dực, châm chọc nói, "Vậy, vì sao ngươi lại không thay đổi?"

Tấn Vương sâu xa nhìn Chu Tử Thư, cười cười lắc đầu, "Sao lại nỡ thay đổi? Sao lại nỡ?"

Hắn nói vừa dứt lời liền đưa tay ra nói, "Ngồi đi."

"Không cần." Chu Tử Thư lạnh giọng phất tay, "Có gì cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo."

"Vẫn là Tử Thư thẳng thắn."

Chu Tử Thư nghe vậy thì quay lại nhìn hắn, chậm rãi nói một câu, "Nói chuyện với kẻ tiểu nhân, nhất thiết phải thẳng tính."

Tấn Vương khẽ nhướng mày, hắn cũng không giận dữ hay khó chịu, chỉ đơn giản là hào phóng vỗ tay tán thưởng, nói "Rất tốt! Ra ngoài rồi liền biết châm chọc người khác. Là cao nhân xứ nào đã khiến ngươi thay đổi như vậy?"

"Vương gia, từ khi nào ngươi lại trở nên dài dòng như vậy?"

Hách Liên Dực nhìn Chu Tử Thư, ngón tay nhẹ nhàng vân vê ống tay áo tinh xảo, nhạt giọng nói, "Nếu ta bảo ngươi hãy trở về đây, ngươi có đồng ý không?"

"Đương nhiên là không."

"Ta có bao giờ đối xử tệ bạc với ngươi? Vì sao lại muốn rời khỏi đây? Bắc Uyên đi rồi, ngươi cũng không ở lại. Bổn vương đáng ghét đến vậy sao? Đáng hận đến vậy sao? Ai cũng lần lượt rời khỏi ta..."

"..."

"Tử Thư." Hách Liên Dực đột nhiên gọi tên y, Chu Tử Thư có chút rùng mình, tuyệt nhiên không trả lời. Tấn Vương cũng không đợi y đáp lại, trực tiếp nói, "Ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp, lần cuối cùng."

Chu Tử Thư lãnh đạm sờ bụng, Hách Liên Dực hạ mắt nhìn cái thai đã sắp sinh của y, miệng lưỡi đắng ngắt nói, "Nhi tử của Trình thượng thư thích ngươi, gã muốn ngươi trở thành người của gã..."

"Hách Liên Dực!" Chu Tử Thư đột nhiên gọi thẳng tên hắn, Tấn Vương có hơi bất ngờ nhìn sang, hắn chỉ thấy Chu Tử Thư sắc bén trừng mắt, giọng nói trầm khàn lạnh lẽo tựa như trở về hình ảnh thủ lĩnh Thiên Song của khi xưa, Tấn Vương khẽ rùng mình vì khí thế cường hãn khó có thể lấn át được mặc dù bây giờ y đã là Oản Ly đang mang thai, "Mắt ngươi đã mù hay đầu óc có vấn đề? Ta đã mang thai, hơn nữa đây còn là đứa thứ hai. Ngươi điên tới mức không thấy rõ sao? Còn gọi ta đến đây chỉ để nói mấy chuyện này?"

"Tử Thư, Trình thượng thư có giá trị lợi dụng rất lớn trong kế hoạch sắp tới của bổn vương. Hiếm khi lão lại đến đây xin xỏ, ngươi xem như là giúp ta lần này đi. Tử Thư, sau khi làm xong ta sẽ không phiền ngươi nữa."

Chu Tử Thư bật cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng hàn, y nhìn thẳng vào đôi mắt hiện rõ sã tâm của Hách Liên Dực, nhàn nhạt phun ra một câu, "Hỏi làm sao năm xưa Thất gia lại từ bỏ ngươi."

"Tử Thư!" Tấn Vương nhíu mi khó chịu nhìn y, mất kiên nhẫn nói, "Đừng nhắc đến Bắc Uyên nữa."

"Vì sao lại không nhắc? Vương gia, là ngươi không đủ thuyết phục hay vì ngươi quá tàn nhẫn nên khiến y phải chết tâm. Chính ngươi là người rõ nhất. Hách Liên Dực, dã tâm của ngươi quá lớn, lòng tham lại sâu không thấy đáy, vì vậy ngươi tự mình mà thực hiện nó đi, đừng kéo ta vào!"

Chu Tử Thư tức giận xoay mình, hiên ngang bước đi. Hách Liên Dực không thể tin được nhìn theo bóng lưng y. Mắt thấy Chu Tử Thư bước đi không hề luyến tiếc, Tấn Vương liền cất giọng hô lớn với người bên ngoài.

"Ngươi đâu! Bao vây y lại!"

Rất nhanh, thị vệ bên ngoài đã tràn vào đại điện, họ như có chuẩn bị trước mà bao vây lấy y. Chu Tử Thư âm thầm ôm bụng, lạnh lẽo nhìn bọn họ. Tấn Vương chắp tay bước đến, tàn nhẫn nói, "Dù hôm nay ngươi có muốn hay không, đều phải làm vậy. Chu Tử Thư, huynh đệ của ngươi đang nằm trong tay ta. Hơn nữa... Hài tử kia còn chưa ra đời, ngươi muốn nó mãi mãi không thể nhìn thấy ánh sáng sao?"

Nhìn mũi kiếm đang chỉ về phía mình, Chu Tử Thư cũng không sợi hãi hay có ý muốn lùi bước. Y chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cái bụng nhô cao, tựa hồ là đang trấn an hài tử bên trong. Tấn Vương đắc ý nhìn y, phất tay nói.

"Bắt y lại!"

Chu Tử Thư ngước đầu cảnh cáo nhìn bọn họ, đám thị vệ vừa thấy ánh mắt sắc lạnh này của y, động tác có hơi do dự. Tấn Vương thấy mọi người bị y làm cho kinh sợ, ngại bọn họ sẽ vì y mà đầu hắn, Tấn Vương đi lại nhếch môi cười giễu, nói.

"Y đang mang thai. Không làm gì các ngươi đâu!"

Bọn họ nghe vậy liền không e ngại nữa, nhanh chóng bước lên kìm hãm lấy thân thể y. Chu Tử Thư lạnh mặt trừng mắt nhìn bọn họ. Tấn Vương bước đến trước mặt y, cười nói, "Đừng tỏ vẻ mặt như đang ăn thịt người đó, nó chỉ càng làm ngươi thêm chật vật mà thôi."

Chu Tử Thư nghe vậy liền khinh bỉ nhếch môi, lạnh nhạt liếc hắn một cái. Tấn Vương cũng không thấy sợ hãi gì, hắn thâm thúy nhìn về phía mành mỏng đang không ngừng lay động bên cạnh, vỗ vỗ hai cái.

Bên trong rất nhanh liền xuất hiện một nam tử thân mặc thanh y, cao hứng nhìn y chằm chằm. Chu Tử Thư cũng nhịn không được nhìn qua người vừa xuất hiện, thời điểm nhìn thấy vẻ mặt đắc ý quen thuộc của đối phương, Chu Tử Thư liền kinh ngạc trừng mắt, vô thức hô lên.

"Là ngươi!"

"Đúng, là ta! Chu Tử Thư, ngươi vốn dĩ không thoát được ta đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top