Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

72. Hội trưởng, tin tức tố của em thật ngọt! (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Triết Hạn ngồi trước cổng nhà chống cằm nhìn ra đường lớn. Cung Tuấn nói sau khi về thay đồ xong, hắn sẽ qua đây. Dù y đã chỉ nhà cho hắn biết nhưng Trương Triết Hạn vẫn cứ sợ hắn sẽ không tìm được, vì vậy y mới ra đây đón.

Trương Triết Hạn mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nước nhạt, trên đó có thêu vài hoa văn nhỏ không cầu kỳ sặc sỡ, mà ngược lại nét đơn giản ấy lại tôn lên sự tinh xảo của y. Trời đã tối xuống, Cung Tuấn vẫn không thấy đâu. Trương Triết Hạn nhịn không được ngáp dài, tiếng than nhỏ nhẹ vang vọng truyền khắp nơi, hai mắt y ứa nước, buồn chán nhìn lên.

Có thật là mười lăm phút đi xe không?

Trương Triết Hạn đột nhiên cảm thấy hoài nghi. Đang lúc y định đứng dậy bước vào nhà thì trước mắt xuất hiện một ánh đèn pha trắng xóa chói mắt. Trương Triết Hạn nhăn mày nhìn qua, chỉ thấy từ đâu có một chiếc xe ô tô màu trắng muốt đang dừng trước mặt y, cửa xe 'cạch' một tiếng mở ra, Cung Tuấn thân mặc quần áo chỉnh tề tiêu sái bước xuống, mái tóc bóng loáng được chải theo nếp gọn gàng. Cả người hắn tỏa ra hương thơm nam tính quyến rũ, Trương Triết Hạn nhịn không được hắt hơi một cái, khóe môi giật giật hỏi.

"Cung Tuấn, cậu định đi đâu à?"

"Hở? Tôi qua đây cùng cậu học mà, đâu có đi đâu." Cung Tuấn bất ngờ nhìn y, nhìn hắn rất giống đi đâu sao? Vốn dĩ về nhà tắm rửa sạch sẽ là để qua đây cùng y trau dồi kiến thức, vậy mà Trương Triết Hạn lại hỏi hắn như vậy, Cung Tuấn cảm thấy rất thất bại.

"À, thuận miệng hỏi thôi. Cậu vào nhà đi." Trương Triết Hạn cười nói, Cung Tuấn hắng giọng chỉnh lại cổ áo, vươn tay lấy cặp sách, sau đó hiên ngang bước vào.

Đúng là công tử nhà giàu nha, nơi ở to như vậy, hắn âm thầm nhìn xung quanh đánh giá. Căn nhà này không nhỏ so với nhà hắn đâu, có lẽ là xấp xỉ chăng? Cung Tuấn tán thưởng trong lòng, cao hứng cùng y bước vào cửa lớn.

"Tiểu Triết, ai vậy?"

Vừa vào cửa, hắn liền nghe thấy một đạo âm thanh trầm khàn từ tốn. Hắn quay đầu nhìn sang nơi đã phát ra âm thanh đó, chỉ thấy trên sô pha có một người đàn ông tuổi trung niên tay cầm một tờ báo kinh tế chứng khoán, vừa thấy Trương Triết Hạn dẫn người vào nhà, ông liền lên tiếng hỏi. Trương Triết Hạn cũng không trốn tránh, đáp.

"Là bạn học của con, cậu ấy đến đây cùng con học tập." Trương Triết Hạn đáp lời, sau đó y quay đầu nhìn Cung Tuấn, nói, "Đây là ba tôi."

"Chào bác trai." Cung Tuấn nhu thuận cúi chào, cha Trương nhìn lên. Đột nhiên nhíu mày, Cung Tuấn cũng nhìn ông chằm chằm, hắn cảm thấy người này hình như rất quen mắt nha. Thế nhưng hắn lại không thể nhớ được là ai. Cha Trương đứng dậy chắp tay ra sau lưng đánh giá Cung Tuấn, ánh mắt kiên định không chút gợn sóng.

Trương Triết Hạn thấy không khí giữa hai người hình như có gì đó không đúng lắm. Y lập tức bối rối, kịp thời lên tiếng nói, "Sao vậy? Hai người quen nhau à?"

Cha Trương không trả lời, chỉ nhìn chằm chặp Cung Tuấn. Đột nhiên đôi mắt hắn trừng to, kích động hô lên, "Trương tổng của tập đoàn Chước Hoa!"

Cha Trương có chút giật mình, trong trí nhớ thoáng xẹt qua một thân ảnh quen thuộc, ông bất ngờ chỉ về phía Cung Tuấn, nói, "Cung thiếu của tập đoàn Ngạo Phong?"

Trương Triết Hạn thất thố nhìn hai người, y dần dần đoán được chuyện gì đang xảy ra, thử lên tiếng hỏi, "Hai người là đối tác trên thương trường sao?"

Cung Tuấn đột nhiên cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ trái đất này thật tròn. Dạo gần đây cha Cung giao cho hắn rất nhiều công việc, ngay cả đi bàn hợp đồng cũng mang hắn theo. Cung Tuấn còn nghĩ như vậy thật chán, tuổi thanh xuân nồng cháy của hắn xem như kết thúc.

Hôm ấy, cha Cung mang hắn đến bàn hợp đồng với tập đoàn Chước Hoa, cha Trương cũng có mặt ở đó. Do hai người chỉ mới gặp nhau có một lần nên nhất thời không thể nhận ra nhau.

Thật sự là quá trùng hợp nha, Trương tổng vậy mà lại là cha của Trương Triết Hạn. Cung Tuấn phì cười trong lòng, trái tim nở muôn vàn hoa lá, hắn đột nhiên rất muốn hả họng cười lớn.

Quá kích động! Quá thỏa mãn! Quá trùng hợp!

"Tiểu Triết, con quen với Cung thiếu sao?" Cha Trương quay đầu hỏi Trương Triết Hạn, nghe thấy giọng nói trầm ổn của ông, Trương Triết Hạn liền hoàn hồn, gật đầu nói.

"Dạ phải, cậu ấy là bạn cùng bàn với con. Mấy hôm nay do công việc trên phòng hội học sinh nên con bỏ rất nhiều tiết, cậu ấy qua đây giúp con ôn luyện."

Cha Trương sâu xa nhìn Cung Tuấn, nói, "Hình như Cung thiếu là alpha."

"A!" Cung Tuấn giật mình, hắn sợ cha Trương vì hắn là alpha mà không cho hắn tiếp xúc với Trương Triết Hạn. Nghĩ vậy, tâm hắn liền gấp lên, chắc nịch nói, "Trương tổng yên tâm, con rất cẩn thận trong việc tiếp xúc với Triết Hạn. Sẽ không có vấn đề!"

"Thật sao?" Cha Trương vẫn chưa chịu từ bỏ, ông bước đến kéo Trương Triết Hạn ra phía sau mình, híp mắt nói, "Rõ ràng khi đi họp, tin tức tố của cậu rất mạnh. Vì sao khi đi bên cạnh con trai tôi thì lại không có? Cậu có ý đồ gì? Tốn nhiều tâm tư như vậy là muốn gạ gẫm con trai tôi sao?"

"Ba à!" Trương Triết Hạn bối rối kéo tay ông, cha Trương quay đầu nhìn y, đau xót nói, "Tiểu Triết, bây giờ con đang bệnh, nếu lỡ xảy ra vấn đề thì ba phải làm sao đây? Con không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho ba chứ."

"Ba à, không nghiêm trọng vậy đâu. Bệnh của con đã đỡ hắn rồi."

"Nói miệng là ba sẽ tin à? Tiểu Triết con đừng quên, omega chỉ có thể bị một alpha đánh dấu nhưng alpha thì có thể đánh dấu rất nhiều omega. Bây giờ tin tức tố của con đang không ổn, có thể phát tình bất cứ lúc nào. Thuốc áp chế sắp hết tác dụng với con rồi. Lỡ như..."

"Ba à!" Trương Triết Hạn gấp gáp kéo lấy tay ông, ra hiệu vẫn còn Cung Tuấn ở đây. Cha Trương lập tức liếc hắn, nguy hiểm nói.

"Cậu nghe hết rồi?"

"Đâu?" Cung Tuấn giả vờ ngốc lăng, ngây thơ hỏi, "Nghe cái gì cơ? Con không nghe thấy!"

Trong lòng Cung Tuấn âm thầm cả kinh.

Thì ra tin tức tố của Trương Triết Hạn đang có vấn đề, hơn nữa còn có thể phát tình bất cứ lúc nào! Cung Tuấn tựa như vừa nghe được một tin vui động trời, lòng nở hoa. Như vậy không phải rất tốt sao? Anh hùng cứu mỹ nhân, lãng mạn biết mấy. Nhưng cha Trương hình như rất đề phòng hắn, nhìn ông giữ Trương Triết Hạn khư khư không buông, Cung Tuấn liền khổ sở.

Bác trai thật đa nghi, nếu ông ấy cứ đề phòng mình thì biết ngày nào hắn mới có thể kết đôi cùng Trương Triết Hạn?

Cung Tuấn xoắn xuýt không thôi, mệt mỏi thầm thở dài. Trương Triết Hạn thấy cha Trương lại làm khó Cung Tuấn, y liền nhịn không được nữa, nói.

"Ba à, cậu ấy có lòng tốt đến đây giúp con. Không phải như ba nghĩ đâu, vả lại tin tức tố của con đã ổn, không có vấn đề gì."

"Hừ, ai biết hắn có ý gì với con không? Hắn là người đã từng lăn lộn trên thương trường, đầu óc hơn con rất nhiều, đừng có bị gạt!"

"Bác trai!" Cung Tuấn đưa mắt cún nhìn ông, tội nghiệp nói, "Con mới được ba dẫn đi tham gia vài cuộc họp thôi. Đầu óc còn non lắm, bác đừng nghĩ oan cho con."

"Ai mà tin được cậu! Con trai tôi bé nhỏ yếu ớt, làm sao có thể bị cậu cuỗm đi!"

"Ba." Nhận ra tay áo đang bị ai kéo lấy, cha Trương liền quay đầu, lập tức va phải đôi mắt bất mãn của Trương Triết Hạn. Cha Trương vốn muốn nói gì đó nhưng nhất thời nghẹn họng, cuối cùng bất đắc dĩ xua tay.

"Thôi đi. Dù sao cũng là Cung thiếu của tập đoàn Ngạo Phong, không thể không cho mặt mũi." Nói xong, ông liền xoay người trở lại sô pha.

Nhận ra cuộc tranh luận cuối cùng cũng đã kết thúc, Trương Triết Hạn liền dẫn Cung Tuấn lên phòng, cùng hắn ôn luyện.

Chân vừa đặt vào phòng y, trái tim Cung Tuấn liền nhộn nhạo. Ôi! Thật hạnh phúc, hắn đã bước vào phòng riêng của y rồi, nơi mà Trương Triết Hạn ngủ nghỉ, vui đùa, sinh hoạt.

"Ban nãy dọa cậu rồi, ba tôi không có ý xấu đâu." Trương Triết Hạn đột nhiên lên tiếng, Cung Tuấn hoàn hồn, cười nói.

"Không sao, ông ấy rất thương cậu."

Nghe hắn nói thế, Trương Triết Hạn liền cười nhẹ, đứng dậy nói, "Tôi đi lấy nước cho cậu, đợi một lát."

Cung Tuấn chống cằm hớn hở nhìn theo bóng lưng đáng yêu của ai kia, tâm tình kích động.

Tin tức tố của Trương Triết Hạn thật thơm.

Cung Tuấn miên man suy ngẫm, môi cười không ngừng. Đột nhiên, hắn lại đen mặt híp mắt. Phúc lợi lớn như vậy mà tên Bạch Duẫn Hiên kia đã hưởng trước rồi! Tưởng tượng cảnh Bạch Duẫn Hiên từng ngồi ở đây, từng được Trương Triết Hạn bưng nước, từng cùng y ngồi chung một phòng, sắc mặt Cung Tuấn liền trầm trọng.

Đáng ghét!

Rất nhanh Trương Triết Hạn liền quay lại cắt ngang mạch suy ngẫm dở hơi của Cung Tuấn. Trên tay y mang theo một ly cam ép, cẩn thận đặt trước mặt hắn, nói.

"Ban nãy quên hỏi cậu muốn uống cái gì, bình thường Duẫn Hiên luôn uống nước cam, cho nên tôi mới quen tay làm cho cậu luôn."

Cung Tuấn vốn đang định cầm ly nước lên uống, nghe vậy nháy mắt liền đen mặt, hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ nói, "Thật ra tôi không thích nước cam."

"Vậy sao? Để tôi pha ly khác cho cậu."

"Nhưng nếu đây là cậu làm, tôi liền rất thích."

"..."

Trương Triết Hạn bối rối lấy vở sách ra, nhanh chóng bắt đầu bài học. Lần đầu tiên, Cung Tuấn lại cảm thấy ham học đến lạ thường. Bên cạnh Trương Triết Hạn, dù cho bắt hắn học hết cuốn bách khoa dày mấy trăm ngàn trang, Cung Tuấn đều rất sẵn lòng.

Hai người trong phòng cùng nhau nghiên cứu kiến thức mới, đôi lúc lại bật cười vui vẻ, không khí thật sự rất hòa hợp. Ngoài cửa, cha Trương khoanh tay tỏ vẻ đề phòng nhìn vào khe hở trước mặt, chỉ cần có chút vấn đề, ông lập tức sẽ phá cửa vọt vào.

Hừ, ông đã trải qua hơn nửa đời người, làm sao không nhìn ra ý đồ của Cung Tuấn? Tuy Bạch Duẫn Hiên cũng có ý với con ông nhưng vẫn còn non tay lắm, ông không lo. Mà Cung Tuấn thì khác, hắn rõ ràng là sói đội lốt cún con, vẫy đuôi trước mặt Trương Triết Hạn nhưng lại nhe nanh với người khác.

Đừng hỏi vì sao cha Trương lại giữ y kỹ như vậy. Tất cả đều có lý do.

Cha Trương tựa lưng vào tường, đáy mắt thoáng xẹt qua chút đau thương.

Từ khi sinh ra, Trương Triết Hạn đã được bác sĩ phán định là sống chết do trời...

Tin tức tố của y phức tạp hơn những omega khác, tin tức tố của Trương Triết Hạn là thứ duy nhất có thể giết chết y bất cứ lúc nào.

Omega sinh y ra thân thể rất không tốt, trong thời gian mang thai lại mắc phải bệnh tâm lý, thường xuyên phát điên rồi sợ hãi. Cha Trương từng vì điều đó mà ân hận nửa đời, hận vì đã không thể mang lại hạnh phúc cho người mình yêu.

Sau khi sinh Trương Triết Hạn, omega đó liền không còn lý trí, nhân lúc không người nhảy xuống lầu cao, bỏ lại cha Trương và tiểu Triết Hạn chỉ mới lọt lòng.

Do ảnh hưởng trong lúc mang thai nên Trương Triết Hạn không giống những omega khác. Pheromone của y thường xuyên bất ổn, nó khiến y hay mệt mỏi, sức khỏe cũng giảm sút.

Nhưng nếu chỉ như vậy thì cha Trương cũng không lo lắng. Vấn đề là ở kỳ phát tình.

Tin tức tố của Trương Triết Hạn có thể gọi là biến thể. Nếu trong thời gian phát tình, alpha chiếm lấy y có một tia ác ý thì tin tức tố liền hóa thành ngòi bom tự kích nổ, giết chết bản thân y. Cha Trương từng đi khắp nơi giúp Trương Triết Hạn loại bỏ cái pheromone kỳ quái này, nhưng không ai có thể giúp được y cả, bởi vì đây chính là đã ăn vào trong máu.

Trương Triết Hạn càng lớn, rối loạn đó càng ngày càng rõ rệt. Vì vậy, ông muốn alpha mà y chọn phải yêu y tuyệt đối, nếu không người chịu thiệt thòi chính là y. Cũng vì lý do đó nên mỗi khi có ai tiếp cận y, cha Trương liền đề cao cảnh giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top