Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

77. Hội trưởng, tin tức tố của em thật ngọt! (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tuấn gấp gáp nhanh chân chạy đi tìm Trương Triết Hạn, nhưng dù hắn có đi đâu thì vẫn chả tìm thấy y. Trong lòng hắn gấp gáp như bị lửa thiêu cháy, âm thầm căm hận chính mình vì đã để y một thân một mình chờ đợi lâu như vậy.

Cơ thể Trương Triết Hạn đang không tốt, nếu có gì bất trắc thì hắn làm sao ăn nói với Trần Tử Hàm, ăn nói với cha Trương đây? Ban nãy Trương Triết Hạn có gọi cho hắn, nhưng hắn chưa kịp nghe y lên tiếng thì bên kia đã truyền đến một tiếng động lạ. Sau đó, chính là yên ắng lạ thường. Cung Tuấn khi đó như bị mất nửa cái mạng, dù hắn gọi thế nào, Trương Triết Hạn vẫn không trả lời. Hắn sợ, y sẽ gặp chuyện không may.

Cung Tuấn cầm chặt điện thoại, lòng rối ren không biết nên gọi cho ai.

"Đáng chết!" Cung Tuấn tức tối đập mạnh bờ tường, nghiến răng nghiến lợi oán thầm, "Đồ chó chết!"

Cung Tuấn ngồi xuống cạnh gốc cây to, suy sụp gục mặt vào hai đầu gối.

Nhất định là có người giở trò với y, nếu không vì sao Trương Triết Hạn lại gọi cho hắn, sau đó lại không trả lời? Trương Triết Hạn xưa nay không hề trêu chọc hắn như vậy, y là người biết suy nghĩ, sẽ không lấy mấy chuyện này ra làm trò đùa bỡn.

Lúc nãy, hắn có nghe thấy âm thanh vật nặng đánh vào người, nếu hắn đoán không nhằm thì chính là tiếng gậy đánh vào da thịt. Cung Tuấn lập tức nhíu mày, Trương Triết Hạn sẽ không bị đánh ngất đó chứ?

Hắn bật người ngồi dậy, tàn độc nhìn chằm chằm về phía con hẻm nhỏ trước mặt. Cung Tuấn cầm điện thoại lên, thử nhấn gọi cho y. Sau đó bước đến con hẻm gần trường.

Càng đến gần, hắn càng nghe rõ âm thanh chuông reo. Cung Tuấn gấp gáp chạy đến, hắn quay đầu nhìn quanh con hẻm đơn sơ không một bóng người, dưới mặt đất là điện thoại vẫn còn đang sáng đèn. Cung Tuấn cúi người nhặt lên, nhìn nó chằm chặp.

Là điện thoại của Trương Triết Hạn. Vậy y đã từng đi qua đây, nhưng Trương Triết Hạn đương không lại đến đây làm gì? Cung Tuấn cảnh giác ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, nhíu mày.

'Lạch cạch'

"Ai?!" Vừa nghe tiếng động lạ, hắn liền cao giọng hô lớn, bên góc khuất xuất hiện một bóng đen tựa hồ đang sợ hãi núp đi. Cung Tuấn thâm trầm bước tới, bóng đen kia liền sợ hãi tột độ, bật người chạy đi.

Cung Tuấn phản ứng nhanh nhạy rượt theo người đó, chạy khoảng chừng mấy mét, hắn đã tóm gọn được bóng đen có hành vi thất thường. Cung Tuấn kéo người kia lại, không chút lưu tình cảnh cáo.

"Nếu còn chạy nữa, tôi đánh gãy chân cô!"

Cô gái nghe xong lập tức run lên, òa khóc thảm thiết, "Đừng đánh tôi, tôi không cố ý đâu. Xin anh đừng đánh tôi..."

"Vì sao lại chạy?" Cung Tuấn lạnh giọng hỏi. Cô gái đưa ánh mắt hoảng loạn nhìn hắn, sợ sệt lảng tránh.

"Không... Tôi không biết gì hết... Đừng hỏi tôi."

Thấy cô gái tựa như có tật giật mình, Cung Tuấn liền đoán được cái gì. Hắn kéo lấy tay cô, lần nữa bật hỏi.

"Trương Triết Hạn đâu? Có phải cô biết em ấy đang ở đâu?"

"Tôi không biết... Tôi thật sự không biết hội trưởng đang ở đâu..."

"Nói!!" Cung Tuấn mất kiên nhẫn quát lên, cô gái lập tức giật mình bật khóc nức nở. Nhận ra tâm lý của cô đang không tốt, hắn liền cố gắng dịu giọng lại, bình tĩnh nói.

"Nếu cô còn giấu tôi thì tiểu Triết nhất định sẽ chết mất. Cô biết cái gì thì cứ nói ra, tôi sẽ không làm gì cô cả. Tôi biết chuyện này không đơn giản, vì vậy cô đừng nối giáo cho giặc. Bây giờ sức khỏe của tiểu Triết không tốt. Pheromone có thể rối loạn bất cứ lúc nào. Một omega với tin tức tố không được bình thường lại đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm. Nếu là cô thì cô sẽ có cảm tưởng gì?"

"Tôi..." Cô gái bối rối cúi đầu, cắn răng. Tựa hồ đã suy nghĩ kỹ càng, cô gái liền hạ quyết tâm thành thật với Cung Tuấn, "Ban nãy, Phùng Thác Lục có đến tìm tôi. Gã đe dọa tôi phải gạt Trương Triết Hạn vào con hẻm nhỏ. Nếu tôi không làm theo thì gã sẽ cho người đánh tôi tới chết... Sau đó, vì quá sợ hãi nên tôi chỉ có thể làm theo lời gã nói... Tôi đến gạt hội trưởng.... Tôi rất sợ, thật sự không thể làm gì khác nữa. Tôi thấy cậu ấy móc điện thoại ra gọi cho ai đó, nhưng chưa kịp làm gì hết thì đã bị Phùng Thác Lục dùng gậy đánh lên gáy..."

Nhận ra sắc mặt của Cung Tuấn càng ngày càng không tốt, cô gái lập tức hoảng sợ, cắn răng nói tiếp.

"Sau khi đánh ngất y xong thì có người lái xe chạy đến mang đi. Tôi... Tôi chỉ chứng kiến được đến đây thôi."

Cung Tuấn sắc mặt âm trầm nhíu mày, hắn cũng không để ý đến cô gái ấy nữa. Lạnh lùng quay lưng bước đi.

Đúng như hắn nghĩ, Phùng Thác Lục nhất định sẽ trở về tìm Trương Triết Hạn tính sổ. Cứ nghĩ đến cảnh gã gây tổn thương cho y, máu trong người Cung Tuấn lập tức sôi lên sùng sục, hai mắt đỏ bừng.

"Tên chó chết, dám động đến người của tao."

Cung Tuấn nghiến răng, hai tay nắm chặt đến bật máu.

...

Trương gia một đêm náo loạn, tin tức Trương Triết Hạn bị người ta bắt cóc thoáng đã rầm rộ trên dưới Trương gia. Cha Trương lòng như lửa đốt đứng ngồi không yên, lặng người trên sô pha, Cung Tuấn ngồi đối diện ông, nhẹ giọng an ủi.

"Bác trai, bác bình tĩnh lại đi. Con đã cho người tìm kiếm tung tích của tiểu Triết, rất nhanh sẽ có kết quả."

"Sao có thể bình tĩnh?" Cha Trương đập mạnh tay lên bàn, kích động nói, "Bây giờ tin tức tố của nó chưa đủ thảm sao? Nếu lỡ phát tình thì xong rồi, thần tiên cũng không cứu được nó."

Nói đến đây cha Trương liền xót xa, suy sụp gục đầu, "Nếu người đánh dấu nó có nửa tia ác ý, pheromone sẽ biến thành ngòi bom tự kích nổ giết chết tiểu Triết, cậu nói xem, tôi sao có thể không lo lắng?"

"Cái gì?" Cung Tuấn cả kinh nhìn ông, hắn chỉ thấy tai mình ù đi, hai mắt chập tối. Không phải chỉ rối loạn tin tức tố thôi sao? Chuyện tự kích nổ là thế nào? Cha Trương thấy hắn bất ngờ liền đoán được Cung Tuấn vẫn còn chưa biết chuyện này, ông cười khổ nén lại tia bi thương, nói cho hắn nghe nguồn cơn sự việc.

Khi xưa, người sinh ra Trương Triết Hạn là một omega của nhà họ Dương. Omega ấy tên gọi Dương Minh Uyên, nam, hai mươi tuổi. Từ khi còn đi học, cha Trương đã thích Dương Minh Uyên, cả hai tâm đầu ý hợp, phải nói là thanh mai trúc mã.

Thế nhưng bi kịch xảy đến khi bản ADN của Dương Minh Uyên bị mọi người đào bới. Thời khắc đó, Dương Minh Uyên chỉ hai mươi tuổi, trong tiệc mừng thọ của Dương lão gia, cậu bị mọi người nhục mạ khi biết được cậu vốn không phải con cháu nhà họ Dương. Thật ra ngay cả cậu cũng không hề hay biết, từ trước đến nay, cậu nhận muôn vàn sủng ái từ Dương lão gia, nhưng ngay trong ngày mừng thọ của ông, cậu lại bị mọi người vạch trần thân phận. Dương lão gia không thể chấp nhận được nên đã nổi trận lôi đình, đánh mắng cậu ngay trước mặt bao nhiêu người.

Dương Minh Uyên bị đuổi ra khỏi Dương gia, cậu bị cú sốc tày trời đó làm cho kích động tột cùng, tinh thần không còn như trước nữa. Cậu bị người ta sỉ nhục lăng mạ, thậm chí còn nói cậu là cốc ghẻ bám chân phượng hoàng.

Dương Minh Uyên sống trong nhung lụa, qua một đêm đã trở thành người ai ai cũng có thể mắng chửi, cậu không chịu được, cuối cùng đã phát điên. Cha Trương mang cậu trở về, chăm sóc tận tình, sau đó Dương Minh Uyên phát tình, cha Trương giúp cậu vượt qua, hoài thai Trương Triết Hạn. Nhưng trong thời gian mang thai, có người đến tìm cậu gây chuyện, còn nói mẹ cậu vì muốn dối trên lừa dưới mà lừa gạt mọi người. Hết kích động này đến kích động khác khiến tinh thần Dương Minh Uyên sụp đổ, cũng chính vì lý do đó mà Trương Triết Hạn cũng bị ảnh hưởng, sinh ra tâm lý muốn hủy diệt bản thân khi có ai đó công kích.

Sau khi Dương Minh Uyên tự sát, người nhà họ Dương lại muốn đón cậu về. Chuyện năm đó được điều tra do có người hãm hại, Dương Minh Uyên hoàn toàn mang dòng máu Dương gia. Vì có người nghĩ cậu quá được Dương lão gia sủng ái cho nên mới lên kế hoạch trục xuất cậu. Thế nhưng cha Trương không đồng ý, cũng không cho họ nhận mặt Trương Triết Hạn.

Dương gia day dứt bấy năm vẫn chưa thể nhận được sự tha thứ từ cha Trương, ông nghĩ Dương Minh Uyên trên trời cũng sẽ không bỏ qua.

Cung Tuấn trầm lặng nghe cha Trương kể lại chuyện xưa, tâm tình nặng nề. Hắn có nghe cha Cung kể qua chuyện Dương gia năm đó, nhưng khi ấy hắn lại bật cười xua tay xem như không để ý. Hóa ra, đó lại là gốc gác của Trương Triết Hạn. Cung Tuấn đau xót nén tiếng thở dài, hắn đột nhiên bật dậy, kiên định nói.

"Bác trai yên tâm, con nhất định sẽ mang một Trương Triết Hạn vô thương vô hại trở về." Nói xong, hắn liền bước ra khỏi cửa, để lại một người đàn ông suy sụp ngửa đầu tựa vào thành ghế.

"Minh Uyên." Cha Trương nhỏ giọng nỉ non, khàn khàn nói, "Em phải bảo vệ hài tử của chúng ta, nó còn nhỏ, không thể đi theo em được đâu."

Trong căn phòng trống trải lặng im, cha Trương nhắm mắt đè lại tiếng thở dốc nặng nề, cổ họng nghẹn ứ như bị cái gì đè nén, chóp múi cay sè khó chịu. Trong ký ức mơ hồ xuất hiện một thân ảnh tinh xảo đứng dưới gốc bằng lăng, thiếu niên ấy quay đầu nhìn ông cười nhẹ, vô tư nói.

"Trương Mân, trời hôm nay hình như không mưa đâu. Anh mang dù làm gì?"

Đúng vậy, mang dù làm gì?

Ngốc quá đi...

...

'Rào'

Thân thể đột nhiên lạnh lẽo khiến y giật mình tỉnh lại, sau gáy đau nhức nặng nề. Trương Triết Hạn nhăn mày nhìn về phía trước, đột nhiên cằm bị ai đó nắm lấy, Trương Triết Hạn bị ép phải nhìn lên, Phùng Thác Lục vả nhẹ lên má y, nói.

"Hôm nay mày chết chắc rồi, hôm đó tao đã cảnh cáo mày nhưng mày vẫn cứng đầu không nghe, giờ thì biết hậu quả chưa?"

Trương Triết Hạn mờ mịt nhìn gã, qua một lúc lâu mới phản ứng được. Hóa ra là Phùng Thác Lục. Hai tay y bị trói ra phía sau, hai cổ chân cũng bị buột lại, Trương Triết Hạn suy yếu nhìn gã, cắn răng nói.

"Bỏ tay ra!"

"Còn mạnh miệng?" Phùng Thác Lục kề sát tai y, cả người Trương Triết Hạn ướt sũng như vừa mới tắm, tay chân không thể cử động nhưng vẫn không ngăn được khí thế của y. Gã kéo cằm y lại gần, trêu đùa, "Omega vẫn là omega, đợi lát nữa xem mày còn mạnh miệng nữa không?"

"Ah." Cổ áo bị gã kéo ra, Trương Triết Hạn cả kinh cắn răng trừng gã, trái tim đột nhiên đập loạn không theo bất cứ trật tự nào. Tin tức tố từ từ rối beng lên.

Không xong rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top