Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

88. Trọng Sinh Chi Độc Sủng Đế Hậu (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: 7102005tran

===========================

Thái hậu rất nhanh liền ra về, thật ra bà còn muốn bên cạnh Chu Tử Thư một chút, chuyện y bị mù, thái hậu đã âm thầm khắc sâu trong lòng. Người đã hại y, thái hậu nhất quyết sẽ lôi ra ánh sáng, trừng trị thỏa đáng. Nhưng mắt thấy Ôn Khách Hành hiếm khi hòa thuận với Chu Tử Thư như vậy, thái hậu liền không nỡ quấy rầy hai người vun đắp tình cảm, cho nên mới xoay người trở về Trường Ninh Cung.

Tử Dung cũng không tiện ở lâu nữa, nàng mỉm cười che miệng cúi đầu xin lui ra ngoài. Ôn Khách Hành hào phóng phất tay, ra hiệu cho tất cả hạ nhân nên thức thời rời khỏi nơi này. Hai mắt Chu Tử Thư không thấy, nhưng y vẫn có thể biết rõ Ôn Khách Hành đang làm gì.

Đời trước mù tận chín năm, giác quan của y nhạy hơn ai hết. Dù đời này chỉ mới không thấy có một đoạn thời gian nhưng chuyện đời trước vẫn còn đọng lại trong tâm trí, Chu Tử Thư lặng lẽ im bặt, hai mắt rủ xuống che đi gợn sóng như có như không.

Ôn Khách Hành nghĩ y vẫn còn mờ mịt vì đôi mắt đột nhiên mù lòa, hắn đau lòng xoa lên mi tâm nhíu chặt, ôn nhu tựa nước.

Đời trước, hắn bỏ qua Chu Tử Thư mười hai năm. Khi y đang vật lộn trong thâm cung lạnh lẽo thì hắn đang say mê kế cạnh hồng nhan. Quyền cao chức trọng, hoa bướm vờn quanh, Ôn Khách Hành say mê nửa đời, lại bỏ qua y nửa đời. Chu Tử Thư chưa từng oán hận, ngay cả khi y biết hắn muốn độc chết y, Chu Tử Thư cũng không hề phản kháng.

Hắn từng nghĩ y quá mức lạnh lùng, không quan tâm đến quan hệ phu thê. Thế nhưng, là Ôn Khách Hành hắn không chịu tìm hiểu y, sao có thể đơn phương trách cứ?

Là Chu Tử Thư thay hắn làm tròn đạo hiếu, ngày ngày bầu bạn bên cạnh hoàng thái hậu, khiến người vui vẻ, trong khi hắn đang bề bộn việc nước, không có thời gian lui tới Trường Ninh Cung. Cũng là y thay hắn chấn chỉnh triều cương, dẹp yên loạn thần, rửa sạch vương triều Đại Hạ. Là y lặng lẽ bảo hộ vương vị của hắn, âm thầm xây dựng Chu gia quân, thay hắn ngăn chặn phế thái tử có dã tâm tranh đoạt vương quyền. Tất cả đều vì hắn...

Chu Tử Thư chưa từng oán hận, chưa từng kể lể, cũng chưa từng trách móc.

Oan oan tương báo, dĩ hận miên miên*...

(*Trả thù qua lại chỉ khắc sâu thêm hận.)

"Tử Thư?" Ôn Khách Hành nâng mặt y lên, hai mắt Chu Tử Thư tuy đã không còn ánh sáng thế nhưng vẫn kiên định như thường, quý khí tỏa ra tựa phượng hoàng trên cao, không ai có thể chạm vào. Chu Tử Thư lảng tránh bàn tay thon gầy của Ôn Khách Hành, nhạt giọng nói.

"Bệ hạ, thái hậu đi rồi, ngài không cần phải gò ép nữa, buông thần ra đi."

Đời trước, Ôn Khách Hành xem y là họa, hắn muốn phế y, Chu Tử Thư hiểu rõ chứ. Dù biết hắn cũng sống lại nhưng lòng y đã quyết, hoàng cung này, y không muốn ở lại nữa. Giang hồ rộng lớn, đủ để dung chứa tấm thân lạnh bạc, hoàng cung chặt hẹp, giam cầm thân này chỉ thêm đau khổ. Nếu trước khi chết y không giúp hắn dẹp yên loạn đảng thì kiếp này hắn có nhìn đến y không?

Chu Tử Thư cười nhạt, hai tay vươn ra nhẹ nhàng gạt đi đôi bàn tay đang chạm lên người mình. Ôn Khách Hành khổ sở nhìn Chu Tử Thư, nói.

"Tử Thư, dù ngươi có thế nào đi chăng nữa thì ta cũng nhất quyết không viết hưu thư! Khi xưa Chu gia vì hoàng tộc mà bị diệt tận, tiên hoàng là người có ân tất báo, Ôn Khách Hành ta cũng không ngoại lệ. Ngươi là nhi tử của Chu thái phó, lại là hoàng hậu của ta, ta càng không muốn mất ngươi."

"Bệ hạ, khi xưa tiên hoàng ban hôn chỉ là vì ơn nghĩa, hai chúng ta không phải xuất phát từ tình yêu." Chu Tử Thư đối diện với Ôn Khách Hành, trầm lặng nói, "Bây giờ hai mắt vi thần đã mù, không thể đảm đương nổi hậu vị cao quý. Bách tính ngài cai trị kính trọng ngài là một vị minh quân, bên cạnh ngài sao có thể là một nam nhân hai mắt mù lòa? Bệ hạ, thỉnh cân nhắc."

Ôn Khách Hành nhìn y chằm chằm, hồi lâu liền cất giọng, "Ngươi nhất quyết vậy sao?"

Chu Tử Thư mấp máy đôi môi đang muốn trả lời thì đột nhiên bị hắn áp chế lên cột lớn bên cạnh, bờ môi bị Ôn Khách Hành hung hăng gặm lấy, Chu Tử Thư cả kinh vung tay đẩy hắn ra. Thế nhưng rất nhanh liền bị hắn áp đảo. Chu Tử Thư bối rối vùng vẫy, cái lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng luồn vào khoang miệng ướt át của y. Ôn Khách Hành tham lam hút hết mật ngọt bên trong, hơi thở ồ ồ cất lên mấy tiếng. Càng hôn thì lại càng luyến tiếc.

"Hưm." Chu Tử Thư tim đập chân run kinh sợ đến tột độ. Dù sao đời trước, thân là đế hậu bị thất sủng, Ôn Khách Hành chưa từng sủng ái y nên đối với dục vọng gì đó, Chu Tử Thư chưa từng nếm trải. Đời này đương nhiên lại càng không. Hai mắt tối đen không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, bất ngờ bị Ôn Khách Hành tập kích, Chu Tử Thư đương nhiên không thể bình tĩnh nổi, hai vai run lên.

"Tử Thư à." Ôn Khách Hành buông y ra, nỉ non kêu gọi. Hóa ra hắn lại không hiểu y như vậy, hễ là chuyện Chu Tử Thư đã quyết thì dù có là thiên tử cũng không thể thay đổi được y.

Ôn Khách Hành nhìn hai má ửng đỏ, Chu Tử Thư hoảng loạn đưa tay che miệng, đôi mắt mở to nhìn vào khoảng không vô định. Trái tim Ôn Khách Hành run lên, hắn vừa chạm tay lên áo y thì đã bị Chu Tử Thư đẩy mạnh ra ngoài, Ôn Khách Hành nhất thời không kịp phản ứng, hắn lảo đảo ngã bên cạnh bàn, hông đập lên cạnh gỗ cứng ngắc.

"A!" Ôn Khách Hành đau đớn hít ngụm khí lạnh, căng người ôm lấy chỗ đau. Chu Tử Thư vẫn không phản ứng, y đứng im tại chỗ che đi bờ môi đỏ ửng do bị hắn dày vò, đôi chân không mang giày động đậy ngón chân nhỏ, nhìn rất đáng yêu.

Ôn Khách Hành si mê nhìn tới, quên cả đau đớn. Chu Tử Thư không thể xác định được Ôn Khách Hành đang ở đâu, y bàng hoàng đảo mắt nhìn quanh, muốn lên tiếng xả giận nhưng lại không thể nói ra vì không biết người đó đang ở tại nơi nào. Chu Tử Thư mím môi, cuối cùng quyết định không nói nữa.

Ôn Khách Hành cười nhẹ im lặng đi tới, Chu Tử Thư vẫn chưa phát giác có người lại đang muốn tập kích mình. Ôn Khách Hành nhanh tay bế y lên, Chu Tử Thư lần nữa kinh hô, ôm chặt lấy cổ hắn tránh để mình té ngã.

"Ôn Khách Hành!" Chu Tử Thư nhịn không được tức giận kêu lên tên hắn. Ôn Khách Hành thoáng có chút bất ngờ, nhìn xuống khuôn mặt ửng đỏ vì giận, hắn liền cảm thấy cao hứng. Thậm chí còn muốn y gọi thêm vài tiếng nữa.

"Thân thể ngươi đang bệnh, không thể chân trần đi đất như vậy mãi, ta mang giúp ngươi."

Ôn Khách Hành đặt y ngồi lên giường, sau đó bước đến cầm lên đôi giày thêu hoa văn tinh xảo. Hắn phất áo ngồi dưới chân y, cầm lấy bàn chân trắng nõn. Chu Tử Thư giật mình vùng vẫy, nói.

"Bệ hạ, ngài là thiên tử của vương triều Đại Hạ, sao có thể hạ mình mang giày cho thần? Tội danh này, thần không gánh nổi đâu..."

Ôn Khách Hành nắm chặt cổ chân mềm mại, ngẩng đầu nhìn lên, "Tử Thư, ngươi là thê tử được ta cưới về trước mặt thiên hạ, có sự chứng giám của đất trời. Ta mang giày cho hoàng hậu của mình, có gì là không tốt? Ai trách tội ngươi, ta xử tử kẻ đó!"

Chu Tử Thư vẫn kiên quyết thu chân lại, cứng rắn nói, "Nhưng ngài là vua một nước, thiên tử long thể ngàn vàng, sao lại cúi người dưới chân vi thần? Nếu để người khác nhìn thấy, thần vẫn là không gánh nổi trọng tội!"

Ôn Khách Hành kéo cổ chân y, hai mắt đen láy ánh lên dung mạo như họa của người trước mặt. Giọng nói của hắn trầm khàn, mang theo uy quyền ngàn trọng.

"Quân lệnh như sơn, ta bảo ngươi ngồi yên để ta mang giày chính là quân lệnh. Ai sẽ trách ngươi đây? Tử Thư, không ai có quyền gây khó dễ cho ngươi."

Chu Tử Thư ngơ ngác 'nhìn' hắn, Ôn Khách Hành ôn nhu sờ lên lòng bàn chân trắng nõn, Chu Tử Thư run lên nhè nhẹ. Hắn đau lòng chạm lên vết thương đỏ ửng nơi bàn chân, ánh mắt tàn độc.

"Trữ Tú Tú được sủng sinh kiêu, tính tình ngang ngược, nào giống với tiểu thư khuê các của dòng dõi thư hương? Nàng ta không xứng với danh phận quý phi cao quý. Sau này nếu có ai làm khó ngươi, cứ trực tiếp xử lý, không cần nhìn thân phận."

Chu Tử Thư lặng thinh không nói, bàn chân ấm áp rơi gọn trong bàn tay to lớn của Ôn Khách Hành. Y cảm nhận hai chân từ từ được bao gọn trong đôi giày thêu hoa văn tinh xảo, Ôn Khách Hành chăm chú cúi đầu giúp y chỉnh lại giày, cẩn thận từng li từng tí.

Nếu như kiếp trước không có chung rượu độc thì Ôn Khách Hành bây giờ có ở Thương Hoằng Cung? Chu Tử Thư chua xót cười khổ trong lòng, nghĩ. Một tính mạng bạc bẽo đổi lấy thánh sủng vô vàn, có đáng không?

Nhật tân nguyệt dị*, lòng người cũng đổi thay. Kiếp trước lạnh lẽo tịch liêu, kiếp này lại được quân trân trọng. Hai đời, khác biệt hai đời đều nhờ vào một cái chết vốn định là buông bỏ.

(*Nhật tân nguyệt dị: Ngày tháng đổi thay.)

"Mệt không?" Ôn Khách Hành yêu thương hỏi, Chu Tử Thư lắc đầu, mấp máy đôi môi mở miệng nói.

"Thần nghe nói---"

"Đừng xưng như vậy nữa, cứ gọi tên ta đi, gọi như vậy ta mới thấy thân thiết."

Chu Tử Thư bất ngờ đến ngốc lăng, Ôn Khách Hành kéo y vào lòng, cũng vì hành động này mà khiến Chu Tử Thư lấy lại tinh thần, không dấu vết đẩy hắn ra. Ôn Khách Hành mất mát thở dài, buồn bã nghĩ. Dù sao cũng không thể gấp, bây giờ Chu Tử Thư vẫn chưa tin tưởng hắn, nên từ từ đã.

"Thần nghe nói, nhân gian bên ngoài thế sự trăm ngàn, chuyện gì cũng có. Sống vô ưu vô lo tự do tự tại, lời ăn tiếng nói đều không cần phải kiêng kỵ sẽ có ai nghe thấy. Ngày tung hoành bốn bể, đêm uống rượu thưởng trăng. Sống như vậy mới đáng một đời."

Ôn Khách Hành càng nghe càng cảm thấy chói tai, hắn nhịn không được chụp lấy tay y. Chu Tử Thư vừa vặn quay đầu, nhẹ như không nói.

"Thần muốn du ngoạn sơn hà, rời khỏi cấm cung."

"Tử Thư, ngươi nhất quyết phải làm vậy sao? Ta nguyện dùng cả đời này để bù đắp cho ngươi, thề sẽ trả cho ngươi ánh sáng. Ngươi cần gì dày vò ta như vậy? Hơn nữa, mắt ngươi đã không thấy, giang hồ hiểm ác, không như những gì ngươi đã nghe đâu."

Chu Tử Thư lắc đầu, nhẹ nhàng nói, "Thần nghe bằng tai, nhìn bằng tâm. Đôi mắt có hay không cũng đâu quan trọng. Thần muốn sống một đời có giá trị, bức tường Tử Cấm Thành cao quá, thần không nhìn thấy thế sự bên ngoài."

Sống lại đôi khi cũng tốt, ít ra y còn có cơ hội làm lại cuộc đời, tránh khỏi sai lầm kiếp trước, không để mình vạn kiếp bất phục.

Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa*.

(*Thiên nhai điệp trùng cỏ cây tươi tốt, hà cớ gì lại lưu luyến một nhành hoa.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top