Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9. (H) Ái biệt ly, ngận trường cửu (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Trương Thành Lĩnh thấy Ôn Khách Hành xuất hiện ở đây hắn cũng không thấy bất ngờ, mà chỉ thuận miệng hỏi một câu.

"Diệp tiền bối bị thuyết phục sớm vậy sao? Con còn tưởng là mấy ngày nữa Ôn thúc mới tới được đây."

Ôn Khách Hành bật cười ha hả đắc ý nói.

"Để cạy miệng lão quái vật đó, Ôn Khách Hành ta đây dư sức a!"

Trương Thành Lĩnh nghe vậy thì bật cười, hắn cũng không thấy lạ khi Ôn Khách Hành nói xấu Diệp Bạch Y, hễ hai người họ gặp nhau thì cứ như nước với lửa, miệng mồm đấu qua đấu lại không ngừng. Trương Thành Lĩnh nhìn mãi thành quen, sớm đã hiểu rõ rồi.

"Nói cái gì đó?" Đúng lúc này Chu Tử Thư từ trong phòng mò mẫm đi ra, hai mắt y vô thần không chút ánh sáng, tai cũng đã ong ong không nghe rõ. Vì vậy chuyện mà Ôn Khách Hành đã nói y chỉ nghe thấy chữ được chữ không.

Ôn Khách Hành thấy y đi ra thì lập tức đứng dậy dìu lấy, hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay Chu Tử Thư, luôn miệng nhắc y cẩn thận tránh né vật cản. Chu Tử Thư thấy hắn lo lắng quá đáng thì bất đắc dĩ nói.

"Ta đây cũng không phải không biết đường đi, ngươi nhắc nhiều như vậy làm gì?"

Ôn Khách Hành tỏ vẻ buồn bã nói.

"Không phải ta đã nói ta sẽ là ánh sáng của A Nhứ sao? Ngươi đi đâu ta dìu ngươi đi đó, ngươi muốn làm gì ta cùng ngươi--"

"Thôi được rồi!" Chu Tử Thư chặn miệng Ôn Khách Hành, y quay đầu không đối mặt với hắn nữa nhưng vẫn nhỏ giọng nói, "Thành Lĩnh vẫn còn ở đây!"

Ôn Khách Hành à à tỏ vẻ hiểu ra, Trương Thành Lĩnh ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, không hiểu cái gì.

Ôn Khách Hành thấy hắn mù mờ chậm hiểu thì đanh giọng nói.

"Mau đi nấu cơm đi, đứng đó làm gì."

Trương Thành Lĩnh trề môi nhìn Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành tỏ vẻ không thấy quay đầu thâm tình nhìn Chu Tử Thư. Chu Tử Thư cái gì cũng không thấy nên không nhận ra vẻ mặt bất công của Trương Thành Lĩnh.

Trương Thành Lĩnh giận dỗi bỏ đi, Ôn Khách Hành thấy thế thì nhanh chân dìu y ngồi xuống, hơn nữa còn rất chu đáo rót cho y một ly trà.

"A Nhứ uống trà cho thuận giọng đi."

Ôn Khách Hành cầm lấy tay y rồi đặt ly trà vào trong, Chu Tử Thư bưng hai tay ôm lấy cốc trà ấm nóng, môi hơi cười nhẹ. Ôn Khách Hành nhìn y không rời mắt, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy chua xót, yêu thương nâng tay sờ vào má Chu Tử Thư.

"A Nhứ~"

"Ân." Chu Tử Thư nhỏ giọng đáp, y nâng cốc trà chậm rãi uống, Ôn Khách Hành chống cằm nhìn y không rời. Chu Tử Thư thấy không gian im ắng lạ thường thì mở to mắt tò mò hỏi, "Sao lại im lặng rồi?"

Ôn Khách Hành bật cười thương yêu cầm lấy tay y, ôn nhu nói.

"A Nhứ hảo đáng yêu."

Chu Tử Thư nhíu mày tỏ vẻ không thích, là nam nhân ai lại muốn người khác khen mình là đáng yêu chứ?

Ôn Khách Hành thấy y như vậy thì muốn tiếp tục chọc ghẹo y, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị Chu Tử Thư dọa sợ.

"Khụ khụ...."

Chu Tử Thư đột nhiên ho khan dữ dội, y đưa tay đè lại lòng ngực đau đớn, gập người không ngừng ho khan.

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành hoảng lên vuốt vuốt lưng y, Chu Tử Thư càng ho càng dữ dội, trán y rất nhanh phủ đầy mồ hôi lạnh, mắt vì ho không dứt mà đỏ ửng lên. Ôn Khách Hành nhìn đôi tay đè lại ngực của y có hơi run lên thì lo lắng tột độ. Hắn đưa tay truyền nội lực vào người Chu Tử Thư hòng muốn y giảm bớt đau đớn.

Qua một lúc, Chu Tử Thư mới đè lại cơn ho, y vô lực ngã vào ghế tựa thở dốc, mồ hôi thấm ướt tóc mai dán sát vào thái dương. Ôn Khách Hành đau lòng lấy khăn tay lau bớt cho y, nhẹ giọng nói.

"Còn khó chịu không?"

Chu Tử Thư lắc đầu, nhắm mắt không muốn nói nữa. Ôn Khách Hành thấy y đã sức cùng lực kiệt thì chua xót cầm lấy tay y, run giọng nói.

"Xin lỗi..." Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư chậm chạp mở mắt, tự trách nói, "Xin lỗi vì đã để ngươi chịu khổ một mình."

"Không phải lỗi của ngươi, lão Ôn." Chu Tử Thư suy yếu trả lời, bên môi vẫn ẩn hiện nét cười ôn nhu tuyệt đẹp. Ôn Khách Hành yêu thương hôn lên trán y, sau đó cúi người bế y về phòng.

Có lẽ là do mệt mỏi quá độ nên lúc nằm trong vòng tay Ôn Khách Hành thì Chu Tử Thư đã thiếp đi. Ôn Khách Hành nhẹ nhàng đặt y lên giường, cẩn thận đắp chăn.

Hắn ngồi bên mép giường lẳng lặng nhìn y rất lâu. Cứ như vậy, cuối cùng mới tiếc hận nói.

"Vì sao ta lại gặp ngươi muộn như vậy? Ba năm... Quả thật là không đủ!"

*****

Trăng lên, gió từ rừng thổi vào có chút lạnh giá, Trương Thành Lĩnh sớm đã về phòng nghỉ ngơi. Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành ngồi riêng trong phòng thấp giọng trò chuyện.

"Ngươi đã làm gì mà Diệp tiền bối lại nguyện ý nói ra tung tích của ta?"

Ôn Khách Hành nghiêng đầu không nhìn Chu Tử Thư, giả giọng tự tin đắc ý nói.

"Là ta miệng lưỡi trơn tru thành công thuyết phục lão quái vật đó a."

Nếu nói hắn khóc lóc phát điên một mực tìm y thì không phải Chu Tử Thư sẽ cười hắn cho đến chết sao?

"Thật vậy sao? Diệp tiền bối không phải loại người dễ nuốt lời, chỉ bằng miệng lưỡi trơn tru của ngươi đã thuyết phục được ngài ấy thì ta đây có chút không tin."

Ôn Khách Hành chột dạ gãi đầu, nói lảng sang chuyện khác.

"Đúng rồi, vì sao lúc ngươi rời đi đến Bạch Y kiếm cũng giao cho ta, nhưng trâm ngọc lại mang theo bên người?"

Chu Tử Thư như bị nói trúng tim đen, lảng tránh.

"Lúc đó gấp gáp quá, ai lại nhớ đến trâm ngọc trên đầu chứ?"

Ôn Khách Hành thấy lợi thì được nước lấn tới.

"Thật sao? Vì sao ta lại cảm thấy không phải vậy, là A Nhứ không nỡ bỏ lại có phải không?"

"Làm gì có!" Vành tai Chu Tử Thư hồng hồng, y đạp giày leo lên giường, gấp gáp nói, "Ta buồn ngủ rồi, không muốn nói chuyện với ngươi nữa!"

Ôn Khách Hành kéo tay y lại, hô lớn.

"Trời còn sớm mà, lúc trước A Nhứ đâu có ngủ sớm như vậy? Có phải là chột dạ rồi phải không? Này!"

Chu Tử Thư xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, y giật tay hắn ra khỏi người, bối rối nói.

"Làm sao giống nhau được, ngươi mau buông ta ra!"

Ôn Khách Hành vốn định nhướng người lên chặn đường lui của y, nhưng ai ngờ giữa đường trượt chân xuống thành giường, Ôn Khách Hành mất thăng bằng ngã về phía trước, nháy mắt đã đè lên người Chu Tử Thư.

Hai mắt Chu Tử Thư không thấy gì nên không biết chuyện gì đã xảy ra, y hốt hoảng mở to mắt đẩy đẩy Ôn Khách Hành trên người, hỏi.

"Có chuyện gì thế?"

Ôn Khách Hành ngơ ngẩn nhìn người dưới thân, quần áo y xộc xệch không theo trật tự, tóc tai tán loạn phủ trên cái trán trắng nõn, Ôn Khách Hành càng nhìn càng lụy, hắn vô thức cuối xuống gặm lấy đôi môi đỏ tươi ướt át.

"A ưm!" Chu Tử Thư kinh ngạc bất động mở to mắt, trong lúc nhất thời y quên cả phản kháng. Ôn Khách Hành càng hôn càng đắm chìm, hắn luồn lưỡi vào khoang miệng nóng ấm của Chu Tử Thư, tham lam lấn chiếm. Chu Tử Thư chỉ có thể tiếp nhận sự công chiếm của Ôn Khách Hành.

Thời điểm Ôn Khách Hành chịu buông tha y thì Chu Tử Thư đã đỏ ửng một mảng, mắt y ngập nước ngơ ngác nhìn không tiêu cự, Ôn Khách Hành sờ nhẹ lên mắt y, khàn giọng.

"A Nhứ, Tử Thư..."

"Lão Ôn, ngươi làm gì vậy?" Chu Tử Thư ngơ ngác không biết làm sao. Từ trước đến nay y dốc lòng làm việc cho triều đình, chuyện nam nữ gì đó y chưa từng chạm tới. Sau khi rời khỏi Thiên Song, Chu Tử Thư chỉ muốn sống một cuộc sống tự do tự tại, cố gắng tận hưởng khoảng thời gian còn sót lại, vì vậy y càng không có ý muốn lấn vào chuyện nam nam nữ nữ.

"A Nhứ, cho ta được không?"

Chu Tử Thư lặng im không nói, Ôn Khách Hành hôn lên trán y, Chu Tử Thư lập tức run lên, đôi má lại càng đỏ ửng.

"Thời gian bên ngươi không còn nhiều nữa, A Nhứ, đối với ta tri kỉ là không đủ. A Nhứ, ta muốn ngươi." Ôn Khách Hành chân thành nhìn vào đôi mắt vô hồn của Chu Tử Thư, chua xót cười nhẹ, "Quỷ chủ Quỷ Cốc đã định là cả đời cô đơn, gặp được ngươi chính là may mắn của ta. Tuy không thể bên ngươi lâu hơn một chút nhưng những giây phút bên ngươi đều vô cùng quý giá. A Nhứ, quỷ môn quan rất cô độc, chính ngươi là người kéo ta về dương gian, nhưng cuối cùng ngươi lại bỏ ta lại một mình..."

"Lão Ôn..." Chu Tử Thư nỉ non gọi tên Ôn Khách Hành, có lẽ cảm thấy như thế là chưa đủ nên y nhướng người lên, mò mẫm tìm đôi môi hắn mà hôn lên.

Ôn Khách Hành đỡ lấy gáy y, tay kia thì mò xuống thắt lưng, chậm rãi cởi đai lưng, ngoại bào, lý y...

Vì hai mắt đã tối đen nên thân thể Chu Tử Thư đặc biệt mẫn cảm, đôi tay Ôn Khách Hành lạnh lẽo như băng hàn, bị hắn sờ vào Chu Tử Thư không khỏi run lên. Ôn Khách Hành nắm lấy khỏa châu trên người y, nhẹ nhàng vân vê.

"Ah~"

Trong phòng lập tức truyền ra tiếng thở dốc nặng nề, ánh nến ấm áp chiếu lên thân thể trắng nõn của hai người. Ôn Khách Hành lấy chút cao bôi trơn bôi lên u huyệt của Chu Tử Thư. Sau đó, hắn thuận thế đẩy tay vào trong.

"Ah ưm, cái gì vậy?" Chu Tử Thư lo sợ nhìn hắn, Ôn Khách Hành ôn nhu sờ má y tựa như đang an ủi.

"Ngón tay ta."

Chu Tử Thư càng thêm hoảng loạn, gấp gáp hỏi.

"Sao lại đút vào đó? Mau đi ra!"

Ôn Khách Hành nghe vậy thì bật cười, hắn thú vị nhìn Chu Tử Thư đang hoang mang cực độ, chọc ghẹo nói.

"Không đút vào đây thì đút vào đâu?"

"Aa ứm..." Đột nhiên Chu Tử Thư cong người hô lên, Ôn Khách Hành nháy mắt híp mắt nhìn y, động tác dưới tay càng thêm mãnh liệt.

"Ah dừng... Dừng lại! Lạ quá... Lão Ôn, đừng như vậy nữa!"

Chu Tử Thư thở gấp giãy giụa, đột nhiên y cong eo phóng thích ra ngoài. Chu Tử Thư mềm nhũn nằm trên giường thở dốc. Thời điểm Ôn Khách Hành rút tay ra, Chu Tử Thư khẽ rên lên một tiếng.

Ôn Khách Hành đưa nam căn dưới cúc huyệt của Chu Tử Thư, hơi đẩy vào rồi lại rời đi, tựa như khiêu khích. Chu Tử Thư tuy không thấy gì nhưng dựa vào độ ấm và kích thích của dị vật thì liền biết đó là thứ gì, y lo sợ nhích nhích thân mình nói.

"Hôm nay ta mệt rồi, đi ngủ đi!"

Ôn Khách Hành chụp eo y lại, bất mãn nói.

"A Nhứ thư thái rồi thì lại bỏ mặc ta, đúng là không tốt a."

Chu Tử Thư còn chưa lên tiếng phản bác đã bị Ôn Khách Hành xâm nhập, dị vật đi vào to lớn cứng rắn, Chu Tử Thư mở to mắt bất động không còn phản ứng. Ôn Khách Hành thấy thế thì lo lắng hỏi.

"Làm sao vậy? Đau sao?"

Chu Tử Thư vẫn không trả lời hắn, Ôn Khách Hành thấy thế thì nhanh chóng rút ra, hắn ôm lấy Chu Tử Thư hôn lấy hôn để nói.

"A Nhứ ngươi làm sao vậy?"

Chu Tử Thư đè lại hơi thở gấp, y đánh lên vai hắn, oán giận nói.

"Ngươi là đồ khốn!"

Ôn Khách Hành thấy y không sao, hắn liền bật cười nham hiểm nhìn y, nói tiếp.

"Nếu A Nhứ không sao thì ta tiếp tục!"

"Ngươi a ưm...ư~"

Ôn Khách Hành lần nữa đâm vào cúc huyệt Chu Tử Thư, lần này hắn đợi y thích ứng thì mới đưa đẩy vật dưới thân. Ban đầu tuy hơi đau đớn nhưng lúc sau thì khoái cảm dần dần tuôn trào, Chu Tử Thư nháy mắt rơi vào biển tình của Ôn Khách Hành.

Cả ngươi như được thủy triều bao bọc, tứ chi vô lực chỉ có thể tiếp nhận sự công phá của Ôn Khách Hành. Cơ thể Chu Tử Thư nhạy cảm nên luôn bị Ôn Khách Hành trêu chọc đến mức phóng thích trên tay hắn.

Ôn Khách Hành càng làm càng hăng, cuối cùng thỏa mãn phóng thích trong người y.

Sau khi lau sạch cơ thể cho Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành liền ôm y lên giường, cẩn thận ôm trọn y như bảo bối cùng nhau say giấc.

==============================

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top