Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

96. (H) Trọng Sinh Chi Độc Sủng Đế Hậu (end HE)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(KẾT HE)

Người giang hồ chính là như vậy, vô tư vô lự, uống rượu thưởng trăng, đưa mắt nhìn thế nhân thay đổi, bật một tràng cười đối đời vô lường chuyển xoay.

Tiết Nguyên Tiêu, Chu Tử Thư thân mặc phượng bào đỏ rực sánh bước cùng long phục đế vương. Ôn Khách Hành nắm tay y bước lên đài cao, đối bách quan muôn lời khen ngợi. Không khí rộn ràng xao động. Thanh âm ca vũ văng vẳng khắp thành. Đèn lồng treo rợp trời cung cấm, hoa đăng nhấp nhô trên dòng sông yên tĩnh, ánh lên từng đoạn hồi ức tựa hỉ tựa bi.

Chung cạn chung, chén cạn chén. Rượu tràn vành ly, âm thanh hồ hởi chúc mừng không dứt miệng. Ôn Khách Hành kéo Chu Tử Thư vào lòng, cùng y mỉm cười nhìn khung cảnh rộn rạo trước mặt.

"Hoàng thượng, đê đập ở Bắc Thành đã xây xong rồi, bá tánh vui mừng, không sợ lũ tràn vào nữa. Ai ai cũng ca tụng người là minh quân sáng suốt." Một vị quan già nua đứng lên cao hứng nói, trên tay lão còn cầm theo một ly rượu nhỏ, chắp ở trước mặt. Ôn Khách Hành cong môi kéo y vào lòng, đáp lời vị quan kia.

"Cũng nhờ hoàng hậu nhắc nhở trẫm, hoàng hậu mới là người có công lớn nhất." Chu Tử Thư giật mình nhìn hắn, vị quan kia nghe xong liền trầm trồ, cảm thán nhìn y.

"Không hổ là đế hậu của vương triều Đại Hạ. Nhìn xa trông rộng, lão thần cảm phục."

Ôn Khách Hành cười cười nhìn y. Chu Tử Thư liền biết hắn đang cố ý đẩy công cán lên người mình. Mắt thấy lão quan kia đang giơ tay kính rượu, Chu Tử Thư cũng không thể không tiếp. Y cười nhẹ cầm chung rượu lên, đối lão nhân nói.

"Đa tạ Chúc đại nhân khen ngợi, bản cung cũng chỉ góp chút sức mọn."

Chu Tử Thư kề môi uống cạn chung rượu, 'cạch' một tiếng đặt mạnh nó xuống bàn. Nụ cười bên môi Ôn Khách Hành cứng đờ, hắn chỉ thấy Chu Tử Thư không tiếng động nhích thân khỏi người hắn, không khí xung quanh có vẻ lạnh lẽo hơn hẳn.

Ôn Khách Hành thầm than không tốt, hắn nhanh chóng kéo y trở về, hạ giọng nói, "Tử Thư, ngươi làm sao vậy?"

"Không thích!" Chu Tử Thư không nể mặt hắn quát nhỏ. Ôn Khách Hành có chút ngốc lăng. Qua thêm một lúc nữa, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.

Chu Tử Thư là công tử thư hương, sau khi tộc mất thì liền được gả cho hắn. Từ trước đến nay, y hiếm khi động đến rượu chè. Hôm nay hắn vậy mà lại bất cẩn để y bị người ép rượu. Ôn Khách Hành áy náy khôn nguôi, đưa đôi mắt tội lỗi nhìn tới.

"Tử Thư xin lỗi, hay để ta uống phạt nhé?" Ôn Khách Hành vừa nói xong liền nốc cạn bình rượu đầy. Chu Tử Thư cả kinh ngăn hắn lại, lầm bầm nói.

"Làm vậy là có ý gì? Ta cũng đâu có kêu ngươi uống? Dư thừa."

Chu Tử Thư phất tay đứng dậy, Ôn Khách Hành lập tức quýnh quáng đuổi theo. Thế nhưng giữa đường liền bị vây hãm. Các thần tử đầu óc vốn đã không còn tỉnh táo nên cũng bất chấp cái gì gọi là khi quân mà lớn gan kéo tay kéo chân Ôn Khách Hành. Trong đầu Ôn Khách Hành giờ này chỉ còn có Chu Tử Thư nên cũng không để ý tới. Hắn gấp gáp nhìn theo hướng y đi, hối hả gỡ tay từng vị thần tử ra, hô lên.

"Tránh ra tránh ra! Không thấy hoàng hậu của trẫm đã đi rồi à? Còn kéo cái gì! Bỏ tay ra!!"

"Hoàng thượng, hôm nay là ngày vui, uống thêm chút nữa đi. Thần bảo đảm không say không về!"

"Ây! Bỏ ra!! Có tin trẫm chém ngươi không!" Ôn Khách Hành nghiến răng hăm he. Lão thần kia thoáng có chút bất ngờ, Ôn Khách Hành nghĩ lão đã thức tỉnh nên nhanh chóng vùng vẫy. Thế nhưng lão ta đột nhiên vỗ tay không dứt, cao hứng hô lớn.

"Tốt! Ý này rất hay! Hoàng thượng, chặt gà ăn mừng đúng là cao kiến."

Phía sau ồn ào hỗn loạn khiến Chu Tử Thư khó chịu trong lòng, y bực bội phất tay áo rộng thùng thình. Tựa hồ bị phượng bào nặng nề gò bó bước chân nên Chu Tử Thư dứt khoát đứng lại, trực tiếp cởi bỏ ngoại bào quăng ngay giữa đường.

Hai má y đỏ bừng như máu, đôi môi ướt át mím chặt không buông. Chu Tử Thư nhấc chân rời khỏi yến tiệc, đột nhiên vấp phải một bậc đá nhô lên, trời đất quay cuồng khiến y có cảm giác trướng bụng. Chu Tử Thư nhịn không được che miệng, hai mắt hoảng loạn chạy đến gốc cây to cúi người nôn thốc nôn tháo.

"Khụ..." Không biết uống rượu đôi khi cũng không phải chuyện tốt. Chu Tử Thư liều mạng nôn ra đống thức ăn vừa được thái hậu ép ăn vào hôm nay. Mùi rượu thoang thoảng nơi chóp mũi khiến y càng thêm chóng mặt, Chu Tử Thư ho lên khù khụ, lồng ngực nghẹn ứ.

Hai má y ửng đỏ lạ thường, hai mắt cũng dần dần tan rã. Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn gốc cây to. Gốc cây sần sùi đen sì cứng cáp. Chu Tử Thư híp mắt nhìn nó, đột nhiên vung tay đập lên thân cây trước mặt, khó chịu lầm bầm.

"Nhìn gì mà nhìn."

Chu Tử Thư lảo đảo bước đi, nhưng lại đột nhiên dừng bước.

Thương Hoằng Cung ở đâu nhỉ?

Chu Tử Thư khó hiểu nhìn quanh bốn phía, nhất thời mù mờ, không thể phân biệt được phương hướng. Sau đó, Chu Tử Thư loạng choạng đi đến hồ cá to bên cạnh. Y vắt mình lên thành hồ, rướn người vào bên trong, mở to mắt nhìn nó chằm chằm

"Cá...chép?" Trời đã tối đen như mực, Chu Tử Thư mượn ánh trăng nhìn vào đáy hồ vừa xuất hiện vài cái bóng xẹt qua xẹt lại. Y tò mò với tay về phía trước, tựa hồ đang muốn bắt cá.

"A!" Bàn tay đột nhiên trượt khỏi thành hồ, Chu Tử Thư mất đà ngã về phía trước. Y nhắm chặt đôi mắt chờ đợi cơn lạnh ập tới, thế nhưng cái eo đột nhiên bị siết chặt, trọng tâm đổ về phía sau, chính xác rơi vào cái ôm ấm áp vững vàng.

"Ưm?" Chu Tử Thư mờ mịt mở mắt, chỉ thấy Ôn Khách Hành đang nhăn chặt lông mày, khàn giọng nói.

"Tử Thư, sao ngươi lại nghịch ngợm như vậy?" Dứt lời, hắn liền cúi người bế xốc y lên. Chu Tử Thư bàng hoàng ôm lấy cổ hắn, phượng bào trên người sớm đã bị y lột ra, quăng ở một góc xó xỉnh nào đó trong hoàng cung. Ôn Khách Hành cũng không để ý đến. Hắn vững vàng bế y trở về tẩm cung, Chu Tử Thư mờ mịt gật gù dựa vào ngực hắn, sau lưng đột nhiên ấm áp, y khó hiểu mở mắt ra.

Ôn Khách Hành đè lên người y, long sàng dưới thân rộng lớn mềm mại. Chu Tử Thư thần hồn tán loạn không còn rõ ràng bất cứ chuyện gì nữa. Y bật cười ôm lấy má hắn, thì thào.

"Ôn Khách Hành... Ngươi là tên... Đại ngốc nghếch."

"Phải, ta là tên ngốc nghếch."

"Ngươi không hiểu... Ngươi vốn dĩ không hiểu."

"Phải, là lỗi của ta."

Ngón tay Chu Tử Thư sờ lên mi tâm hắn, nhẹ nhàng chạm lấy, tựa như sợ hắn bị tổn thương.

Ôn Khách Hành cúi đầu để y sờ lên. Chu Tử Thư lặng lẽ phát họa đường nét dung nhan hắn, hai mắt y đột nhiên đỏ hoe. Ôn Khách Hành ôm lấy gáy y, cẩn thận vân vê mái tóc dài mượt, hắn cúi đầu chạm lên trán Chu Tử Thư, hạ giọng nỉ non.

"Tử Thư, đời này của ta chỉ dung chứa mình ngươi. Nếu ngươi muốn vân du tứ hải, ta nguyện rời khỏi hoàng vị, cùng ngươi trở thành lãng khách, hưởng hết trọn vẹn non sông."

"Nếu trăng không đủ sáng, ta cùng người thắp ngọn đèn khuya. Nếu rượu không đủ uống, ta cùng ngươi ủ thêm mấy vò. Nếu giang sơn thay đổi, hết thịnh lại suy, ta cùng ngươi ngắm nhìn nhân thế, kể lại chuyện xưa."

Chỉ cần là ngươi, ta đều nguyện ý.

...

"Ưm...ư.....hưm....ah......"

Mành giường lay động, Ôn Khách Hành hôn lên cái trán phủ đầy mồ hôi, hai tay hắn nâng cao cánh mông trắng nõn. Chu Tử Thư vắt chân ngang hông hắn, thân thể nhịp nhàng rung lắc vì động tác thúc mạnh của đối phương.

Ôn Khách Hành liếm nhẹ lên cánh môi ướt đẫm, côn thịt bên trong cứ điên cuồng ma sát. Chu Tử Thư co rút bụng dưới ép lấy người kia. Ôn Khách Hành nghiến răng nghiến lợi một mực công phá, dâm thủy nhớp nháp dính lên côn thịt dữ tợn, kéo thành sợi chỉ.

"Ưm......hức..." Chu Tử Thư ôm lấy cổ hắn, hai mắt híp lại, không còn ý thức. Khoái cảm như thủy triều đập mạnh lên dây thần kinh y, Chu Tử Thư đảo điên mặc Ôn Khách Hành lật qua lật lại. Âm thanh va chạm kích tình vang khắp tứ phương. Ôn Khách Hành đè lên hai cái chân thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve từ hông cho đến gót chân.

Chu Tử Thư ngửa đầu thở dốc, da thịt rải rác những vết đỏ quỷ mị. Ôn Khách Hành rất tự hào vì thành quả đáng mong ước mà mình vừa làm ra, hắn nhếch môi nhẹ giọng cảm thán.

"Tử Thư, ngươi chính là bức tranh đẹp nhất trên đời này."

"Hưm....h.........ah..... Khách Hành..... Đau quá... Chậm....a.....a....lại....."

Động tác dưới thân như đại quân ép sát đến chân tường, không có dấu hiệu lùi bước, cũng không có dấu hiệu giảm tốc độ. Ôn Khách Hành thúc mạnh vào nơi sâu nhất. Thân mình Chu Tử Thư run lên bần bật, hai mắt mê loạn không còn tiêu cự. Âm thanh ướt át mang theo mùi hương dâm dục. Ôn Khách Hành chạm tay lên cánh mông y, càng đâm càng hăng hái.

"Ơ.....hưm.......ưm.....ă.........ah....... Bệ hạ... Thần... Thần mệt quá.....ah....."

"Gọi ta Khách Hành."

"Ah! Khách Hành." Chu Tử Thư rướn người muốn giảm bớt công kích, thế nhưng việc này càng khiến Ôn Khách Hành nổi lên thú tính. Hắn kéo lấy hông y, bình bịch thúc mạnh. Chu Tử Thư há miệng liều mạng kêu rên, từng hồi khoái cảm đánh sập lí trí y. Chu Tử Thư điên đảo cuồng mê, âm thanh bên tai tựa hồ đã biến mất. Trong đầu y bây giờ chỉ còn là cảm giác sung sướng đến tận cùng.

"A...ha.... Ta.... Ta mệt quá.....ưm.... Dừng.... Dừng!!! Hức!"

Ôn Khách Hành cúi người ngậm lấy nhũ hoa trước ngực. Hắn dùng lưỡi vo tròn trong miệng, niết nhẹ một cái. Chu Tử Thư giật mình ôm lấy đầu hắn, từng đợt sảng khoái cứ đánh vào tâm trí y, khiến y không thể không cuồng loạn theo hắn.

Bàn tay Ôn Khách Hành như mang theo kích thích, từng nơi hắn vuốt qua đều vấy lên hỏa dục, tiếng 'bạch bạch' giòn giã đánh tan màng nhĩ. Ôn Khách Hành quyết tâm ăn hết người nằm trong lòng, không chịu nhả xương.

"Không phải nói.... Hưm... Quân... Quân vô hý... Ngôn sao? Hức.... Ngươi nói ban nãy...ah.... Ban nãy là lần cuối..... Nhưng ngươi cứ làm ta!! Ah... Ha..... Ôn Khách Hành!....ư... Ngươi chính là hôn quân.... Ah.....hưm...."

"Quân vô hý ngôn là chuyện trên triều, còn đây là chuyện trên giường. Không tính!" Ôn Khách Hành hăng say đâm mạnh. Luồng nhiệt khí chảy theo côn thịt đâm ra đến đỉnh. Ôn Khách Hành kéo mạnh eo y, sung sướng trút ra bạch trọc.

"Ah!" Chu Tử Thư cong người co quắp lại. Hai mắt trừng lớn tiếp nhận từng đợt hỏa lưu cực đại. Phân thân trướng lên cũng run rẩy liên hồi, phun ra bạch trọc thấm ướt đệm giường.

Ôn Khách Hành hừ lên nhè nhẹ, sung sướng qua đi, hắn đột nhiên có chút vô lực. Ôn Khách Hành chậm rãi rút côn thịt ra khỏi người y. Chu Tử Thư run rẩy thả lỏng thân thể, hai mắt mê li. Nhìn thấy y như vậy, hắn liền nhịn không được cảm thấy mềm mại, tay Ôn Khách Hành sờ lên đôi má đỏ ửng, cười nói.

"Tử Thư, ngươi chính là bảo bối. Bảo bối mà ông trời đã ban xuống cho ta."

Chu Tử Thư khẽ 'ưm' một tiếng, quay mặt đi chỗ khác. Ôn Khách Hành thấy thế liền bật cười, hắn vươn tay cầm lấy chiếc chăn dày nhẹ nhàng đắp lên người y, sau đó kéo y vào lòng, ôm nhau ngủ mất.

Chẳng cần uy danh hiển hách. Chẳng cần lưu dấu để thế nhân ca tụng. Chẳng cần mối tình này sẽ được truyền đời lưu danh thiên cổ. Đời sau có hỏi thì thế nào? Họ chỉ buông một câu cảm thán hay chỉ để lại một tràng thở dài tiếc hận? Ta không cần ánh mắt của nhân thế nhìn ta, ta cũng chẳng cần những lời dị nghị. Ngươi biết ta biết, vậy là đủ rồi.

...Hoàn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top