Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Khởi. "
Điền Chính Quốc xông lên bục lễ, chạy thật nhanh đến chỗ Doãn Khởi đã ngã khụy cùng Trịnh Hạo Thạc còn đang ngẩn người.

"Bảo....bảo bối..."
Trịnh Hạo Thạc mấp máy môi, ánh mắt gắt gao dán chặt lên thân thể bất động của anh, trong mắt lúc này không còn chán ghét, khinh thường nữa mà chỉ còn lại sự nghẹn ứ cùng tràn ngập bất lực, hắn muốn đến cạnh anh, muốn ôm anh vào lòng, nhưng tại sao thân thể hắn không thể nào nhúc nhích ?

Điền Chính Quốc nhanh chóng bế anh lên, toàn thân Doãn Khởi rất nhanh đã được bao bọc kĩ càng trong cái ôm của cậu, Điền Chính Quốc như mất hết kiểm soát, liên tục hét về phía đám đông đang nháo nhào.
"Nhanh đi gọi cấp cứu, nhanh, nhanh lên. "

"Bảo bối. "
Trịnh Hạo Thạc vẫn trân trân nhìn anh, hắn không quan tâm giờ phút này Doãn Khởi đang ở trong vòng tay người khác, hắn chỉ quan tâm bảo bối của hắn đang nhắm mắt, hắn gọi đến mấy cũng không nghe.

"Câm miệng, mày không có tư cách gọi anh ấy. "
Điền Chính Quốc quay ngoắt mặt qua, đôi con ngươi cuồng loạn nổi đầy tơ máu nhìn hắn như muốn đem Trịnh Hạo Thạc ra chém thành trăm mảnh.

"Tao không ngờ, tao thật sự không ngờ trên đời này lại có loại người khốn nạn như mày, Doãn Khởi yêu mày đến như vậy, không tiếc hi sinh cả bản thân cho mày mà bây giờ chính mày lại đi làm hại anh ấy. Tao nghĩ sự việc vào sáu năm trước mày nên đi hỏi lại bố và mẹ của mày đi. "
Nếu biết có ngày hôm nay, Điền Chính Quốc vào sáu năm trước sẽ một mực không đi nước ngoài, cậu sẽ phải ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, làm cho Doãn Khởi quên đi Trịnh Hạo Thạc, làm cho Doãn Khởi không bao giờ bị bất kì một tổn thương nào nữa cả. Điền Chính Quốc hối hận, thật sự hối hận.

Trịnh Hạo Thạc bước chân bất giác thối lui về sau, hắn khốn nạn, đúng hắn thật sự rất khốn nạn, hắn đã tự tay làm tổn hai người con trai mà hắn yêu nhất, nhưng không phải mọi chuyện đều là do anh lừa dối hắn trước sao ? Vậy mẹ, mẹ của hắn lại là như thế nào ?

Xe cấp cứu rất nhanh đã tới, ông Mân gấp gáp chạy vào lễ đường, cùng Điền Chính Quốc đưa anh ra ngoài. Trịnh Hạo Thạc vẫn đứng đó nhìn theo đám người theo Doãn Khởi dần dần rời đi, ông Mân quay đầu lại, ánh mắt mang theo vô vàn thất vọng cùng giận dữ mà nhìn hắn, Trịnh Hạo Thạc trong đầu như bị nổ một cái, cái gì cũng đều nghĩ không ra.

Lễ đường phút chốc im lặng hẳn đi, không còn tiếng nhạc du dương êm ái, không còn tiếng cười chúc phúc, không còn tiếng náo loạn, không còn tiếng còi xe cứu thương ầm ĩ, không còn tiếng thét chói tai, tất cả đều không còn, chỉ còn lại một màu trắng hòa cùng nâu trầm, tan tóc, đau thương.

Bà Trịnh cùng ông Trịnh sau khi lo cho Doãn Khởi đã lên xe cấp cứu xong rồi liền mang theo lửa giận ngút trời chạy vào trong lễ đường.

Một cái tát như trời giáng hạ xuống mặt hắn, Trịnh Hạo Thạc đang vẫn còn luẩn quẩn trong suy nghĩ của mình, né không được, đầu bị lệt hẳn sang một bên, nhưng bứt quá cái tát này lại làm cho hắn tỉnh táo lại mười phần.

"Trịnh Hạo Thạc, mày là thằng khốn nạn. "
Ông Trịnh thở hổn hển, hướng mặt hắn không ngừng mắng nhiếc.

"Bố, chuyện sáu năm trước, con muốn nghe. "
Trịnh Hạo Thạc không cảm nhận được bất kì sự đau đớn nào trên mặt, ngay bây giờ hắn chỉ muốn biết sáu năm trước theo lời Điền Chính Quốc rốt cuộc đã xảy ra việc gì sai lưng hắn.

Lời nói của ông Trịnh đến bên miệng rồi lại bị hắn chặn cứng mà không thốt ra được, ông không mắng hắn được, trong chuyện này, cái sai nhất chính là ông.
"Ta xin lỗi. "

"Con muốn nghe hết. "

"Sáu năm trước, chính ta đã bảo mẹ con đi gặp Doãn Khởi, đưa cho nó ít tiền để nó rời khỏi con, nhưng Doãn Khởi nó chỉ một mực cầu xin mẹ con đừng ép nó rời xa con. "
Ông Trịnh cúi đầu thật thấp, đây là lần đầu tiên ông thấy hổ thẹn đến tột độ với những điều mình đã làm.

Bà Trịnh tiến đến, ánh mắt mông lung nhớ về sự việc xưa kia.
"Lúc đó Doãn Khởi đã cầu xin ta rất nhiều, thậm chí nó cũng đã quỳ xuống dưới chân ta không ngừng van nài, nhưng ta cũng chỉ là vì hạnh phúc của Trịnh gia, hòa khí giữa hai người mà muốn nó chia tay với con. Khi nghe ta nói hết, Doãn Khởi ngẩng người một lúc thật lâu, sau đó nó đồng ý, nó đồng ý tự mình rời đi, thậm chí đến cả tiền còn không lấy. Ta hiểu, ta hiểu Doãn Khởi rất yêu con, rất rất yêu con, đến tận bây giờ bóng lưng gầy yếu cô đơn của nó vẫn luôn không ngừng hành hạ ta, ta hiểu lúc đó Doãn Khởi đã phải đau như thế nào để tự mình rời xa người mà nó yêu nhất. Nhưng ta thật sự không ngờ cách nó chọn lại là dựng lên màn kịch lừa dối con, để con chán ghét Doãn Khởi mà không thèm quan tâm đến nó nữa. "
Đứa nhỏ này đã đi sai đường, sai ngay từ lúc bắt đầu yêu Trịnh Hạo Thạc.

Trịnh Hạo Thạc từ từ nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật sâu, khóe miệng tự động nâng lên một độ cong tràn ngập cay đắng. Hắn vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, muốn khóc vì chính hắn đã bị thù hận che mù hết lí trí để rồi tự mình tổn thương người đã hi sinh cả trái tim mình vì hắn, nhưng lại muốn cười tự giễu cho bản thân mình, vừa ngu ngốc lại vừa khốn nạn.

Doãn Khởi của hắn, bảo bối của hắn, hắn đã tự mình thề rằng sẽ bảo vệ anh suốt cuộc đời, thề rằng sẽ lấy cả bản thân ra để làm cho anh luôn luôn hạnh phúc vậy mà bây giờ thì sao ?

Doãn Khởi của hắn, người yêu hắn nhất, người luôn vì hắn mà suy nghĩ, người luôn vì hắn mà đau đớn, ngươi luôn vì hắn mà không tiếc bất cứ thứ gì, vậy mà bây giờ thì sao ?

Trịnh Hạo Thạc giờ phút này đã thực sự sợ chính cả bản thân hắn, một kẻ đốn mạt, không bằng cả cầm thú.

Trịnh Hạo Thạc khao khát muốn thời gian được quay trở lại, hai tiếng trước thôi cũng được, chắc chắn lúc đó vẫn còn kịp, kịp để cho hắn nói "Con đồng ý. ", kịp để hắn được một lần nữa nhìn thấy nụ cười hạnh phúc ngập tràn của anh, kịp để hắn nắm lấy bàn tay thon dài của anh, mãi mãi không chia lìa.

Nhưng mà hiện tại gương vỡ ngọc nát, kết thúc thật rồi......

Không được, không được, Trịnh Hạo Thạc thật sự không thể bào cho mọi chuyện kết thúc như thế này được, bảo bối của hắn đang đau lòng, hắn không thể nào để anh tự mình chịu khổ thêm một giây một phút nào nữa cả, hắn phải đến bên cạnh anh, van xin quỳ lạy gì cũng phải làm, chỉ cần Doãn Khởi chịu tha thứ cho hắn, thì dù có phải chết đi hắn cũng phải làm.

Trịnh Hạo Thạc chạy thật nhanh ra ngoài, trước mắt hắn mọi vật thể xung quanh đều biến mất hết đi, chỉ còn lại hình ảnh Doãn Khởi yếu ớt mà nhắm mắt, đang đợi hắn đến để xoa dịu tất cả mọi đau thương, nhanh, nhanh, nhanh thêm một chút nữa để hắn có thể đến bên cạnh anh sớm hơn một chút nữa.

Trịnh Hạo Thạc một bên há miệng thở hổn hển, một bên dồn sức vào chân ga tăng tốc độ xe chạy lên nhanh nhất, giữa ban ngày, chiếc xe thể thao màu đen lao đi như một con quỷ dữ đang cuồng nộ, hất bay hết tất cả mọi vật cản, bất chấp tất cả để đến được bên thiên thần của đời hắn.

Mạnh bạo tháo chiếc cà vạt đắt tiền ra khỏi cổ, Trịnh Hạo Thạc cố sức thở mạnh để làm giảm đi cơn bức bối trong lồng ngực , nhưng phổi vì bị thiếu dưỡng khí quá trầm trọng, dù cho có há miệng thở dốc như thế nào cũng vẫn cứ nghẹn ứ lại, từ tận sâu trong thân thể hắn như có muôn ngàn cây kim được hơ lửa nóng không ngừng châm vào mọi cơ quan.

Nóng... nghẹn... đau..........

Doãn Khởi.....

"Bảo bối..anh đừng sợ..em sẽ đến...đến ngay đây mà... "
Trịnh Hạo Thạc cứ vô thức mà mấp máy môi.

Trong đầu hắn bây giờ chỉ còn lại hình ảnh đôi mắt vô hồn của Doãn Khởi, ánh mắt trong veo đó tuy là trống rỗng nhưng lại chứa muôn vàn đau thương cùng ủy khuất.

Trịnh Hạo Thạc biết, biết anh đang buồn lắm, đang đau lắm, người hắn yêu đang tổn thương thì hắn nhất định phải đi an ủi anh, làm cho anh vui vẻ trở lại.

"Bảo bối...một tí nữa thôi...em gần đến rồi...chờ..chờ em một tí nữa thôi..."
Đôi môi hắn cứ run rẩy, mấp máy những từ ngữ đứt quãng, Trịnh Hạo Thạc trở nên tập trung hơn bao giờ hết, hắn muốn đến bên anh thật nhanh, muốn gặp Doãn Khởi của hắn thật nhanh, bảo bối của hắn thật nhanh.

Trịnh Hạo Thạc cứ như vậy phóng xe như bay mặc cho đang ở đại lộ đông đúc, trước mắt của hắn con đường đều hoàn toàn trống rỗng chỉ có đích đến là rõ mồn một.

"Mân Doãn Khởi...đang ở.. phòng nào ?"
Trịnh Hạo Thạc mang nguyên bộ dạng điên cuồng dọa người của mình chạy nhanh đến quầy lễ tân của bệnh viện.

"Phòng VIP số 5. "

Chưa kịp nghe xong đã chạy đi luôn.

Trịnh Hạo Thạc trực tiếp bỏ qua hai cái thang máy đang mở cửa, vội vội vàng vàng nện đôi giày da đắt tiền xuống mặt cầu thang bộ.

Hắn cứ chạy như thế, chạy, chạy, chạy, tiếp tục chạy ngay cả dừng lại thở cũng không hề có, một giây một phút nào cũng đều là xa xỉ lúc này.

Tầng 2, tầng 3, tầng 4 số cứ tiếp tục tăng, mặt Trịnh Hạo Thạc cũng trở nên đỏ gay, từng đường mạch máu xang tím nổi lên, chạy dọc cổ lên đến tận hai bên thái dương thật dữ tợn, đôi chân dường như không còn cảm nhận được cảm giác đau đớn hay mỏi nhừ, nó chỉ đang cố sức lặp lại chuỗi động tác chạy một cách miễn cưỡng, trái tim đập nhanh từng tiếng như kêu gào muốn được thoát ra khỏi lồng ngực bức bối này. Nhưng như vậy thì sao chứ, Trịnh Hạo Thạc không quan tâm, bảo bối của hắn buồn chính là điều còn quan trọng hơn thân thể này nhiều.

Trịnh Hạo Thạc dường như đang lại được cảm nhận được một cảm giác rất xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc, cảm giác bất chấp tất cả chỉ vì một người, cho dù bản thân có phải đánh đổi đến thế nào đi nữa cũng chỉ cần người đó vui là đủ, chính là cảm giác mù quáng này, dù biết mình đang ngu ngốc cũng nguyện ý mà chui đầu vào để rồi chỉ cần nhận lại được một nụ cười của người kia thì mình sẽ tự động như một thằng ngốc quên hết mọi đau đớn mà cười lại, cười đến xán lạn.

Đó chính là Hạo Thạc của 7 năm trước, điên cuồng theo đuổi, điên cuồng ngốc nghếch mà yêu anh, Trịnh Hạo Thạc chính là đang không hề hay biết mà quay lại là bản thân mình vào sáu năm trước, làm một Trịnh Hạo Thạc có thể tự tàn phá chính bản thân mình chỉ vì người hắn yêu nhất_Doãn Khởi.

Tầng 19 VIP.

Mọi thứ đều được bao trùm bởi một mảng yên lặng lại bị Trịnh Hạo Thạc hoàn toàn phá vỡ, tiếng giày nện xuống nền đất thật rõ ràng, thật chói tai, nhưng nó cũng một phần nào là Trịnh Hạo Thạc đang điên cuồng bình tĩnh lại chút ít.

Hắn chạy tiếp một đoạn nữa, sau đó liền dừng ngay ở cửa có số 5 ở trên, từ từ mở ra.

"Ai đó ?"
Điền Chính Quốc đang nhắm mắt, lưng dựa vào ghế bộ dạng xộc xệch cùng mệt mỏi vô cùng, nghe thấy âm thanh mở cửa liền xoay đầu một cái, cảnh giác nhìn ra ngoài.

Trịnh Hạo Thạc không trả lời, thậm chí mắt còn không thèm nhìn cậu, ánh mắt cứ đảo quanh tìm kiếm, một giây sau hắn liền nhìn thấy được thân hình gầy guộc, suy yếu của Doãn Khởi như đang được khảm vào giường bệnh trắng xóa lúc này.

Trịnh Hạo Thạc tiến từng bước thật chậm lại gần, sợ chỉ cần gây ra một tiếng động nhỏ cũng làm anh tỉnh giấc mà tan biến đi.
"Bảo bối. "

"Mày còn đến đây được hả ? Cút mau. "
Điền Chính Quốc hùng hổ đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo hắn, siết tay thật chặt thành nấm đấm, dơ lêm không trung.

"Chính Quốc, thả cậu ta ra. "
Ông Mân đang ghé vào ghế chợp mắt một chút, liền bị tiếng ồn làm thức giấc, nhíu nhíu mày, từ trên ghế dài đứng dậy đi đến chỗ hai người.

"Bác Mân. "
Trong giọng của Điền Chính Quốc nói không thể nào che dấu được sự giận dữ, ánh mắt điên cuồng không kịp thu lại liền trực tiếp phóng đến chỗ ông Mân.

"Cậu ta không đáng để cháu động thủ đâu. "

"Bảo bối. "
Ánh mắt ngập tràn nhu tình vẫn trung thành dán chặt vào anh.

"Trịnh Hạo Thạc cậu mau đi đi, đừng có đứng ở đây giả mèo khóc chuột nữa, con tôi bị như vậy chính là do một tay cậu ban cho đó, cậu còn chưa vừa lòng hả ?"
Ông Mân cuối cùng vẫn chỉ mà một người cha, Doãn Khởi của ông, đứa con trai quý giá duy nhất mà ông đã cật lực đi tìm suốt hơn hai mươi năm, giờ phút này lại bị một người khác làm hại đến như thế này, thử hỏi sao ông không căm hận kẻ đó cho được.

"Bác Mân, anh Doãn Khởi bị làm sao thế ạ ? Ai làm anh ấy bị thương ? Bác nói đi, con liền đi giết chết kẻ đó. "
Trịnh Hạo Thạc vẫn nhìn chằm chằm vào Doãn Khởi, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia ngoan độc cùng sát ý nồng đượm, kẻ dám tổn thương bải bối của hắn, chính là đã chán mình sống lâu.

"Vậy cậu tự giết chết bản thân mình đi, chính cậu đã làm nó ra nông nỗi này đó. "
Ông Mân mất hết kiểm soát mà quát thẳng vào mặt hắn.

"Con ? Con làm ? Con...con.... Đúng rồi chính là con làm.....ha..ha..ha..đúng rồi chính là con làm..ha...ha..."
Trịnh Hạo Thạc cười đến không thở nỗi, hắn không còn muốn cảm nhận được gì từ xung quanh nữa.

Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh mới xảy ra sáng nay một cách thật chân thật.

Doãn Khởi thật đẹp, thật sự rất đẹp, toàn thân đều trắng muốt thuần khiết như một bông hoa hồng trắng còn đọng lại vài ba hạt sương sớm thật thanh bình, thật tươi mát, trên khóe môi anh hiện lên cười thập phần vui vẻ xen chút ý tứ ngại ngùng đáng yêu đang tiến chầm chậm về phía hắn.

Trịnh Hạo Thạc đã nắm tay anh thật chặt, cùng anh bước lên bục cao nhất, trước mặt mọi người Doãn Khởi đã nói đồng ý.

Đúng rồi anh đã đồng ý làm bạn đời của hắn, tình nguyện cùng hắn đi đến hết cuộc đời, làm người sẽ gắn bó bên cạnh hắn, cho dù có khỏe mạnh hay bệnh tật, thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khổ cũng sẽ cùng hắn vượt qua để đi đến tận cuối cùng của thời gian.

Vậy còn hắn thì sao.

Con không đồng ý.

Thưa cha, con_Trịnh Hạo Thạc sẽ không bao giờ đồng ý kết hôn với Mân Doãn Khởi, cho dù là trong quá khứ, hiện tại hay tương lai.

Được, đến nước này thì tôi cũng nói luôn. Anh tự xem lại chính mình có bao nhiêu là dơ bẩn đi, ngày xưa anh chịu đồng ý quen tôi cùng lắm chỉ là để đùa bỡn hai ba ngày cho vui thôi.
Sau đó Điền Chính Quốc xuất hiện, anh thấy cậu ta giàu hơn tôi anh liền ngay ở trước mặt tôi mà làm ra chuyện ngoại tình dâm loàn kinh tởm kia, lúc tôi phát hiện anh đến một lời giải thích cũng không, một lời an ủi cũng không, chỉ có cúi đầu xin lỗi, tôi đây mà lại cần cái xin lỗi giả dối của anh à.
Nhưng mà cũng may là lúc đó tôi không cho anh biết thân phận thật sự nếu không khi biết tôi là Trịnh đại thiếu gia, anh chắc chắn sẽ bày ra bộ dáng mình bị oan, bị lừa, để tôi động lòng mà một lần nữa yêu anh, rơi vào lưới tình của anh.
Đến tận bây giờ, anh đã quay về bên tôi, làm một người yêu bé nhỏ ngoan ngoãn, tôi thật sự đã gần như muốn tha thứ hoàn toàn cho anh, nhưng đúng là đĩ thõa vẫn là đĩ thõa, trong lúc tôi đang ở nhà lo lắng cho anh, anh lại đang ở bên cạnh Điền Chính Quốc làm trò dâm loàn.
Anh nghĩ lừa được tôi à ? Không được đâu. Tất cả mọi thứ về anh tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đừng tưởng tôi không biết, Điền Chính Quốc mới vừa từ nước ngoài về, anh liền xoắn xuýt tới đón, rồi hầu theo cậu ta lên tới tận giường

Đúng vậy, chính miệng hắn đã nói ra những câu chữ khốn nạn kia, chính Trịnh Hạo Thạc hắn đã hèn hạ mà tổn thương Doãn Khởi, chính hắn đã làm anh đau lòng đến cổ họng đều bỏng rát nói không nên lời, hốc mắt khô khốc, nước mắt cũng không chảy ra được nữa mà thấm đẫm trong tim, còn ánh mắt trong trẻo cứ như vậy mà chậm rãi bị đục khoét đến trống rỗng.

Chính hắn, chính hắn chứ không ai khác, chính hắn đã tự tay hủy hoại anh, hủy hoại người hắn đem cả tâm can ra để yêu, người hắn dùng cả thân tàn để bảo vệ.

Ai cũng không được động vào anh, ai cũng không thể tổn hại anh, duy nhất chỉ có hắn, người anh yêu nhất, người anh dùng cả thanh xuân để chăm sóc là người làm việc đó mà lại làm vô cùng tốt. Một nhát dao vô hình cứ như thế được Trịnh Hạo Thạc đâm thẳng vào tim anh, khiến anh gục ngã đến mức không còn ý thức được gì nữa, tự mình nín thở đến thiếu dưỡng khí mà ngã khụy.

Trịnh Hạo Thạc cứ thế mà cười, cười cuồng dã, cười như một tên điên, cười đến mất kiểm soát, hắn ngửa mặt lên nhìn trần nhà, miệng ngoác rộng đến tận mang tai, cánh mũi liên tục phập phồng, đôi mắt nhíu lại đến không còn mở nổi, nơi khóe mắt lại dần trở nên nóng hổi, từ cổ đến mặt đều đỏ bừng, từng đường gân xanh tím nổi lên khắp người, y như một con quái thú điên cuồng, dữ tợn.

Trịnh Hạo Thạc một thân tây trang luộm thuộm, đầu tóc rối bời xõa ra che hết cả trán, sơ mi trắng nhăn nhúm bẩn thỉu thấm đẫm mồ hôi cứ thế quay đầu, lê từng bước chân chếnh choáng, nặng nề đi ra ngoài, từng bước, từng bước tự động rời xa Doãn Khởi của hắn, rời xa bảo bối quý giá của hắn.

Doãn Khởi suy yếu nằm trên giường, đôi mắt vẫn chung thủy nhắm chặt nhưng nếp nhăn giữa hai hàng chân mày lại hằng lên càng lúc càng sâu.

Tiếng cười đau đớn của hắn liên tục vang lên khắp hành lang vắng lặng.

Tiếng cười sao lại có thể ngập tràn cay đắng đến vậy ? Sao lại ngập tràn tang thương đến vậy ?

Trịnh Hạo Thạc cứ thế mà cười, cười đến hồ đồ, cười đến trống rỗng cả đầu óc.

Nơi hắn muốn đến bây giờ là bên cạnh anh nhưng hắn không đủ tư cách, chuyện hắn muốn làm nhất bây giờ là chăm sóc anh nhưng hắn không đủ tư cách, người hắn muốn gặp nhất bây giờ là anh nhưng hắn không đủ tư cách.

Trịnh Hạo Thạc hối hận.

Mọi chuyện diễn ra đều quá thuận lợi, Doãn Khởi tự mình bắt chuyện trước với hắn, cam tâm tình nguyện trở về bên hắn, tất cả đều trong dự liệu của Trịnh Hạo Thạc, nhưng cái quan trọng nhất chính là bản thân hắn, hắn lại quên mất.

Hắn yêu anh, hắn lúc nào cũng yêu anh, yêu anh bằng cả tâm can, bằng cả linh hồn, Doãn Khởi chính là bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể hắn_ trái tim. Vậy mà Trịnh Hạo Thạc đã tự mình che mờ đi điều đó, hắn nghĩ hắn hận anh, trả thù được anh rồi hắn sẽ được hả hê.

Ngu xuẩn, thật là ngu xuẩn.

Trịnh Hạo Thạc chính xác bây giờ đã mất đi mọi thứ, Doãn Khởi chính là mọi thứ của hắn, chính hắn đã tự tay hủy hoại anh mà, bây giờ còn tự ủy khuất cái quái gì chứ. Lại còn đau khổ, chính là không đủ tư cách, thứ hèn hạ, khốn nạn như hắn đáng bị băm vằm thành ngàn mảng, đáng bị thiêu sống thành tro bụi, đáng bị đem ra cho người đời phỉ báng.

Đáng đời, thật là đáng đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top