Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo bối...bảo bối...."
Trịnh Hạo Thạc vẫn nhắm nghiền mắt, đôi môi tái nhợt hơi hé, phát ra từng ngữ âm khản đặc, xen lẫn hơi thở nặng nhọc.

"Bảo bối..em không muốn làm bài tập đâu...chán lắm.... em chỉ muốn ngắm anh thôi.... "

"Bảo bối.. anh ăn nhiều vào đi..anh gầy..em xót lắm biết không.... "

"Bảo bối...em đáng yêu hơn con gấu đen kia mà....sao anh lại bỏ rơi em vì con gấu đen kia chứ..... "

"Bảo bối..em không muốn chơi tàu lượn...em sợ.... "

"Bảo bối...đừng bán em...em có ích lắm....anh muốn em làm gì em đều có thể làm mà.... "

"Bảo bối..người con trai kia là ai...sao anh lại lo lắng cho hắn như vậy....."

"Bảo bối..em không muốn về nhà..cô đơn lắm....em muốn ở chung với anh..... "

"Bảo bối...em chỉ muốn nấu đồ ăn thật ngon cho anh ăn thôi....em xin lỗi..... "

"Bảo bối..lại là tên đó...hai người..thân mật như vậy...vì sao...."

"Bảo bối..em mua nhẫn đôi rồi nè..chúng ta cùng đeo đi.... "

"Bảo bối...anh chịu đeo nhẫn với em...có phải anh đã chịu gắn bó cùng em suốt đời không....."

"Bảo bối...chúng ta đã cùng gắn kết rồi..chính thức cùng nhau ở một chỗ rồi đúng không....."

"Bảo bối...em sẽ xem như không biết gì về tên kia..em tin..em tin anh không phải người con trai kia....người đó không phải bảo bối của em đâu...phải không....."

"Bảo bối....tên kia...anh và tên kia...hôn..hôn nhau...bảo bối...em không tin...không tin..anh mau nói chỉ là đùa thôi đi..anh muốn đùa em thôi phải không...."

"Bảo bối..tên kia không yêu anh..em yêu anh...yêu anh mà..nói đi..nói anh yêu em đi... "

"Bảo bối...em cũng có tiền mà..em cũng giàu mà..làm ơn...làm ơn yêu em đi..... "

"Bảo bối...làm ơn...làm ơn quay về bên em đi...em xin anh..em cầu xin anh mà...nói anh đùa đi..nói anh yêu em đi...nói tất cả chỉ là em mơ đi...làm ơn..làm ơn đi mà..... "

Hai hàng nước mắt trong suốt từ khóe mắt Trịnh Hạo Thạc chảy xuống, ướt đẫm gối, khuôn mặt hắn càng lúc càng trở nên méo mó, vặn vẹo, mi mắt ép chặt buộc cho nước mắt chảy ra càng nhiều.

Trịnh Hạo Thạc đưa tay lên giữa không trung, y như đang cố tìm một thứ gì đó, với lấy một thứ gì đó để nắm lấy nhưng mãi vẫn không níu được, hắn cứ vậy không ngừng quờ quạng lung tung trong không khí.

"Bảo bối...cầu xin anh...quay về với em đi....cầu xin anh...em cầu xin anh mà....Em sai...em sai thật rồi...bảo bối....bảo bối...bảo bối...."

"Anh đây. "
Doãn Khởi bắt lấy tay của hắn giữ lại, Trịnh Hạo Thạc vừa chạm được vào bàn tay lạnh lẽo của anh liền nắm thật chặt, giống như một người đang dần chết đuối với được sợi dây cứu hộ, không buông, sống chết cũng không buông.

"Bảo bối..quay về..quay về bên em có được không...."
Trịnh Hạo Thạc mắt vẫn nhắm nghiền nhưng cả linh hồn hắn đều đang hướng về anh, thật tâm cầu xin anh tha thứ.

"Anh không giận em, anh chưa bao giờ hận em cả, nhưng chúng ta đã mãi mãi không về bên nhau được nữa rồi. "
Doãn Khởi từ từ nhắm mắt lại, dồn toàn bộ sức lực kiềm nén cơn bão đang khuấy động trong đầu óc anh, thật chậm rãi trả lời.

"Bảo bối...quay về bên em...chúng ta cùng làm lại từ đầu có được không...."

"Chúng ta không thể bắt đầu lại nữa đâu, Thạc à, em làm ơn hiểu đi mà. "
Đôi chân mày của anh nhíu lại thật sâu, Doãn Khởi cố nhắm thật chặt mắt, ngăn cho hơi cay đang dần vờn quanh chóp mũi xông lên mắt.

"Bảo bối...chúng ta cùng trở lại..những ngày tháng vui vẻ như trước đây đi.... "
Trịnh Hạo Thạc chậm rãi mở ra mi mắt nặng trĩu.

"Thạc à..."
Doãn Khởi cũng cùng lúc mở mắt.

Hai ánh mắt ảm đạm giao nhau, một tha thiết đến tột cùng, một bi thương đến tột cùng.

"Bảo bối...em sẽ thật ngoan ngoãn...sẽ không quấy rầy anh đọc sách...sẽ không hôn trộm anh..sẽ không làm những việc anh không thích nữa..... Anh nói gì em cũng sẽ nghe lời mà... làm bài tập cũng được...chăm chỉ đọc sách cũng được...trở về nhà cũng được.....Em sẽ tập nấu ăn..sẽ tập dọn dẹp nhà.. sẽ làm hết.. làm hết mà.....Anh làm ơn..làm ơn tha thứ cho em..làm ơn trở về bên em có được không ? Bảo bối...bảo bối...."
Trịnh Hạo Thạc khóc, khóc nấc lên, nước mắt đầm đìa.

Doãn Khởi chính là người mà hắn yêu nhất, người mà hắn đã tình nguyện dâng hiến cả trái tim, là mọi thứ của hắn, mất anh cũng đồng nghĩa với mất tất cả.

Trịnh Hạo Thạc đã chịu quá đủ nỗi đau đớn khi không có anh bên cạnh rồi, hắn không thể chịu đựng thêm nữa.

Bằng mọi cách, mọi giá hắn phải đưa được anh về bên cạnh. Tuyệt đối. Dù cho có phải bắt hắn đánh đổi cái gì đi chăng nữa, thì nhất định Trịnh Hạo Thạc sẽ không ngần ngại mà đáp ứng.

Chỉ cần..chỉ cần anh quay về bên hắn thôi.

"Muộn rồi...muộn quá rồi...chúng ta không thể ở bên cạnh nhau được nữa rồi..."
Doãn Khởi lắc mạnh đầu, nước mắt từ trong khóe mắt khô khốc cứ ương ngạnh mà muốn trào ra ngoài.

Anh không thể, không thể quay về bên cạnh hắn nữa rồi.
Trái tim anh đã một lần vì Trịnh Hạo Thạc mà tan vỡ, cũng chính hắn đã dần dần hàn gắn lại, và cũng chính hắn tự tay đập vỡ một lần nữa. Doãn Khởi đau, đau, đau lắm rồi, trái tim anh bây giờ chỉ còn lại là những mảnh vỡ, bị nghiền nát đến mức đã biến thành cát bụi mà bay đi theo gió luôn rồi. Thử hỏi, nếu bị thêm một lần nữa, thì thứ gì sẽ chịu đựng thay linh hồn anh đây.

Hết rồi, không còn nữa rồi, không còn cái gì có thể để anh đưa ra làm vật thế chấp nữa. Doãn Khởi đã không thể yêu được nữa rồi, không còn bắt đầu lại được nữa rồi.

"Sao lại không được chứ ? Em yêu anh mà...em có thể bắt đầu lại mà...em có thể mà...anh..."
Trịnh Hạo Thạc cố hết sức ngồi dậy, tay vẫn nắm chặt tay anh không buông, ánh mắt chưa đầy bi lụy, tha thiết cầu xin anh.

"Em được..nhưng anh không được....anh sợ...sợ lắm rồi....hai lần..hai lần là quá với anh lắm rồi....anh không chịu thêm được nữa đâu..trái tim anh tan vỡ hai lần rồi..nó chết thật luôn rồi..."
Doãn Khởi cúi mặt xuống thật thấp, tuyệt đối không để cho Trịnh Hạo Thạc thấy được dáng vẻ xao động của mình lúc này.

"Em hứa..em hứa sẽ không bao giờ làm tổn thương anh nữa đâu...Bảo bối..anh tin em một lần đi có được không ? Một lần thôi...một lần này thôi có được không ?"

Doãn Khởi thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu, đưa ánh mắt tràn đầy oán hận về phía hắn.
"Cậu đã hứa với tôi câu này hai lần rồi, cậu Thạc à, và tôi cũng tin cậu hai lần rồi. Hơn sáu năm trước chính tôi đã lừa dối cậu, làm thương cậu, tôi xin lỗi, nhưng đó đâu phải lỗi của tôi, tôi lúc đó cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Rồi sao, bây giờ tôi đã giải thích đến mấy, chứng minh đến mấy cậu cũng không thèm tin, nhưng điều tôi không ngờ nhất chính là cậu bỏ ra nhiều công sức đến vậy chỉ để trả thù tôi. Cậu tự tay hàn gắn trái tim tôi, sau cũng chính cậu tổn thương nó, giết chết nó. Đó cậu trả thù được rồi đó, cậu cần gì phải ở đây giả vờ đau khổ, giả vờ có lỗi nữa, hay cậu chưa hả dạ, muốn một lại một lần nữa nghiền nát trái tim tôi. Tôi nói cho cậu biết, tôi không còn trái tim nữa rồi, nó đã bị thiêu thành tro, bay đi theo gió rồi. Nên cậu không cần phải nhọc công đâu. Bây giờ cho dù cậu có giả vờ đến thế nào, tôi cũng không tin đâu, mãi mãi không tin. "
Doãn Khởi lạnh lùng dằn mạnh tay hắn ra.

Trịnh Hạo Thạc luống cuống muốn nắm lại tay anh, nhưng hắn càng với, Doãn Khởi lại càng lùi về phía sau.
"Bảo bối....bảo bối....em...em không hề có..có ý đó.... Anh...anh...làm ơn.....làm ơn.....em.....em....xin lỗi...cầu...anh....xin....xin.."

Doãn Khởi lùi thêm một bước Trịnh Hạo Thạc liền ngả sấp xuống nền đất lạnh ngắt. Nhưng ánh mắt anh vẫn chung thủy ảm đạm lạnh lùng như ban nãy, nhìn xuống thân mình đang run rẩy của hắn y như chỉ là đang nhìn một con chó đang không ngừng quấn bên chân.

Trịnh Hạo Thạc run rẩy quỳ thẳng lên, bàn tay vô lực nắm lấy ống quần anh kéo kéo lấy lòng.
"Bảo bối....anh còn...yêu...yêu em mà...đúng không ? Anh chỉ đang...giận...Bảo bối...em..em..sẽ làm ...mọi cách...."

"Câm miệng đi, tôi không muốn nghe cậu nói nữa, cũng không muốn gặp lại cậu nữa. Làm ơn từ nay xem tôi như người xa lạ đi. "
Doãn Khởi vung chân, hất tay hắn ra, một đường thản nhiên tiến ra ngoài.

Doãn Khởi đi rồi, đi thật rồi.......

Trịnh Hạo Thạc chỉ còn lại một mình, chân đã quỳ đến tên dại, cả thân mình đều mất đi cảm giác, ống tiêm cắm trong cổ tay bị giật mạnh ra, một dòng máu tươi chậm rãi chảy xuống đỏ lòm cả một mảng nền gạch trắng tinh. Nhưng sao chứ, có quan trọng đâu, Trịnh Hạo Thạc đã hoàn toàn mất đi hết thảy, trái tim, linh hồn, chỉ còn lại cái hình người vô tri này thôi, những cơn đau ngoài da đó hoàn toàn chẳng bù được vào với nỗi đau đang cuồn cuộn trong lồng ngực hắn.

Đau đến tột cùng, đau đến trống rỗng, đau đến không còn cảm thấy đau....

Doãn Khởi vừa về đến phòng bệnh của mình, thân thể liền lập tức mất đi chống đỡ mà trượt xuống. Mặc dù đã cố hết sức kiềm xuống nhưng những giọt nước mắt trong suốt, mặn chát đều không ngừng chảy ra từ khóe mắt khô khốc đến bỏng rát của anh.

Doãn Khởi cứ để mặc như vậy, để mặc cho cơ thể muốn làm gì thì làm. Nó muốn đau thì cứ đau, muốn khóc thì cứ khóc, anh không liên quan, mà cho dù anh có muốn đứng lên, thật mạnh mẽ ngừng khóc, thật cương quyết quên đi Trịnh Hạo Thạc thì thân thể anh nó có thèm nghe lời đâu, nó vẫn cứ hành hạ anh, vẫn cho anh cảm nhận được cái nỗi đau đớn như cắt da cắt thịt đó.

Đau đến tột cùng, đau đến trống rỗng, đau đến không còn cảm thấy đau.....

Mân Doãn Khởi muốn buông tay nhưng lại đau.

Trịnh Hạo Thạc muốn níu kéo nhưng lại đau.

Buông tay hay níu kéo, chấm dứt hay tiếp tục. Hai người hai ý muốn, ai cũng muốn vì chính bản thân mình mà dằn vặt người kia.

Đây thật sự có phải là yêu không ?
Hay chỉ là một sự ích kỉ, muốn thỏa mãn bản thân khi mình không thể sống thiếu người kia.

Máu, mồ hôi, nước mắt.
Hạnh phúc, tổn thương, đau khổ.

Tất cả đã quá đủ cho một cuộc tình.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top