Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Khởi vừa mở cửa nhà ra liền bị con chó lông xù ngoại cỡ trước nhà làm bật cười.

Trịnh Hạo Thạc đang đứng trước hành lang, làm bộ mặt ủy ủy khuất khuất như chó con bị bắt nạt, ánh mắt ngấn nước lấp lánh nhìn anh, trên cổ còn có treo một tấm bìa cứng, bộ dạng đáng thương hề hề.

~Cần được người thương cảm nhận nuôi. Hứa sẽ ngoan.~

"Bảo bối. "

"Được rồi, nhanh vào nhà đi ở ngoài lạnh lắm."
Doãn Khởi cười khổ, giơ tay sủng nịnh nhéo nhéo mặt Trịnh Hạo Thạc, nghiêng người qua cho hắn vào nhà.

"Sao lại như thế này ? Sao không ngoan ngoãn ở nhà đi mà lại chạy sang đây quậy anh vậy hả ?"
Đặt vào tay hắn một ly nươc ấm, nâng tay ý bảo hắn uống đi.

Trịnh Hạo Thạc uống một ngụm, toàn thân lập tức như được xoa dịu thật ấm áp, thật thư thái. Đúng là chỉ có ở bên cạnh Doãn Khởi, hắn mới có cảm giác được an toàn như thế này.
"Bố em đuổi em đi rồi."
Trịnh Hạo Thạc nằm dài xuống ghế, day day ấn đường, bỉu môi nhìn anh.

"Vì sao chứ ?"
Doãn Khởi đi qua chỗ hắn, đặt đầu Trịnh Hạo Thạc lên đùi mình, bàn tay thon dài thay hắn xoa xoa hai bên thái dương.

"Vì thành tích của em thấp nên bị đuổi."
Trịnh Hạo Thạc thoải mái đến híp cả mắt, đúng là tất cả mọi thứ của bảo bối đều là bảo bối.

"Em thấy chưa, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, mà em có chịu nghe đâu. Suốt ngày chỉ lo chơi bời, không chịu học hành tử tế gì cả. Hay giờ em về nhà xin lỗi bố mẹ đi."
Doãn Khởi nhíu nhíu mày.

Trịnh Hạo Thạc bật dậy, lập tức trưng ra bộ mặt bị ăn hiếp.
"Anh đuổi em, bảo bối, em làm phiền anh hả ?"

Doãn Khởi lắc lắc đầu, thở dài kéo hắn nằm lại xuống trên đùi mình.
"Anh không có ý đó. Nhưng mà bố mẹ em thì phải làm sao, với lại còn lễ tết nữa. Chẳng lẽ em định ở đây đến hết kì nghỉ đông luôn sao ?"

"Khi nào bố em hết giận em sẽ về mà, nhưng bây giờ em hết chỗ đi rồi, anh cho em ở ké đi."
Trịnh Hạo Thạc cầm lấy bàn tay đang ở trên đầu mình, đưa đến bên miệng hôn hôn.

Doãn Khởi ngượng ngượng rút tay về, trên má hiện lên hai vệt hồng nhạt đáng yêu.
"Ừ. "

Trên bầu trời một mảng âm u bao phủ, vô vàn những bông tuyết trắng xóa không ngừng quấn lấy nhau, cùng nhảy múa một điệu nhạc không tên. Cơn gió lạnh lẽo ghen tị với những bông tuyết kia, liền đến thổi bay từng bông tuyết đi theo từng hướng khát nhau, bông quyêt trắng xóa tinh khiết đau lòng đáp xuống mặt đất, nằm im đó đợi chờ người bạn đồng hành của mình sẽ đến và cả hai sẽ cùng quấn lấy nhau, cùng chơi đùa một lần nữa.

Mặc kệ bên ngoài trời có lạnh lẽo, buồn thương đến thế nào, bên trong ngôi nhà nhỏ nhắn ở một khu chung cư cũ kĩ vẫn vô cùng ấm áp, an bình.

Trịnh Hạo Thạc năn nỉ cả buổi tối, cuối cùng Doãn Khởi cùng đành phải để hắn ngủ chung giường.

"Bảo bối. "
Trịnh Hạo Thạc đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngăn ngắn mượt mà thơm mùi bạc hà của anh, giọng nói tràn ngập từ tính vang lên trong không khí mang theo vô vàn ý cưng chiều.

"Hửm ?"
Doãn Khởi hé mắt, dựa vào ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ ngắm nhìn gương mặt thiếu niên anh tuấn của hắn.

"Em yêu anh. "
Bàn tay hắn dần trượt xuống, ở trên eo anh chậm rãi xoa nắn.

Doãn Khởi mặc cho hắn làm càng, chóp mũi cay cay, ánh mắt bị một tầng hơi nước mỏng che mờ đi. Anh rướn người, đặt lên trán hắn một nụ hôn thật nhẹ.
"Anh cũng yêu em. "

Trịnh Hạo Thạc bất ngờ mở to mắt, đây là lần Doãn Khởi tự động thân mật với hắn, trong lòng vui vẻ như nở hoa, cũng rướn người qua đặt lên trán anh một nụ hôn thật lâu.
"Bảo bối, em yêu anh nhiều lắm biết không hả ?"
Hai mắt cong lại thành hai sợi chỉ nhỏ.

"Biết. "
Doãn Khởi đỏ bừng mặt, túm quẫn mà đành phải rúc vào lòng hắn, chôn mặt thật sâu trong bờ ngực rộng lớn ấm áp kia, để Trịnh Hạo Thạc không nhìn thấy được gương mặt xấu hổ đáng yêu muôn phần của anh.

Tất cả mọi hành động, mọi sắc mặt của anh đều được hắn thu vào tầm mắt, khóe môi kéo lên thật cao, vòng tay đang ôm anh bất giác siết thật chặc như muốn khảm Doãn Khởi vào tận xương tủy trong cơ thể mình, lại cúi đầu hôn lên mái tóc đen mượt thơm mùi bạc hà của anh.
"Chúc ngủ ngon, bảo bối của em. "

"Chúc ngủ ngon, Hạo Thạc của anh. "
Doãn Khởi từ từ nhắm mắt lại, bên trong lồng ngực hắn thật an toàn, thật bình an.

"Em yêu anh. "

Giọng nói ấm áp mang theo muôn vàn sủng nịnh cùng cưng chiều liên tục vang lên Doãn Khởi, đưa anh vào một giấc mộng thật yên bình.

==========

Sáng hôm sau.

"Á... má ơi cháy cháy. "
Nhìn ngọn lửa cao ngùn ngụt bốc lên từ chiếc chảo rán, Trịnh Hạo Thạc kinh hoảng không thôi.

Sáng nay, Hạo Thạc nhà Doãn Khởi vì muốn tạo lãng mạn cho anh mà đã dậy từ sớm vào bếp làm cơm. Chỉ cần tưởng tượng đến lúc anh vì mùi hương quyến rũ của thức ăn mà tỉnh dậy. Sau đó lại đi vào bếp, ôm hắn từ đằng sau nhẹ nhàng như con mèo con vừa mới thức dậy, ở trên vai hắn cọ cọ.

"Thạc Thạc nấu ăn thơm thật nha. Em là nhất đó."

Quắn quéo, quắn quéo quá đi a~.

Nhưng mà nó cũng chỉ là trong trí tưởng tượng của Trịnh Hạo Thạc thôi.

Còn thực tại bây giờ lại quá ư là thảm khốc.

"Thạc Thạc, Thạc Thạc."
Doãn Khởi chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ, chân còn không kịp xỏ vào dép đi trong nhà, chạy thật nhanh ra phòng bếp đang bốc mùi khét lẹt. Doãn Khởi nhìn thấy ngọn lửa liền nhanh tay lấy chiếc khăn đang treo trên giá xuống, nhúng nước rồi trùm lên, dập tắt được đám cháy.

Nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc đang đứng một bên đáng thương hề hề mà cúi đầu, Doãn Khởi lo lắng tiến tới nâng mặt hắn lên.
"Em có bị làm sao không, có bị bỏng không ? Đưa tay anh xem nào."

"Em không sao, không bị thương gì đâu."
Trịnh Hạo Thạc dấu tay trái ra sau lưng, cười cười trấn an anh.

Nhưng mánh khóe vặt vãnh đó đâu thể nào qua được mắt Doãn Khởi, trên trán anh nổi vài đường hắc tuyến, híp mắt nguy hiểm nhìn hắn.
"Đưa tay trái ra đây. "

Trịnh Hạo Thạc xụ mặt, đưa ra tay trái bị bỏng đến sưng đỏ của mình.

Doãn Khởi nhìn thấy lại bất giác nhíu mày thật chặt, lập tức kéo hắn đến bên bồn nước, đưa ngón tay hắn xả ngay vào vòi nước lạnh, Trịnh Hạo Thạc đau đến điếng người. Sau đó Doãn Khởi vẫn không nói một tiếng nào đi tìm hòm thuốc, băng tay cho hắn thật cẩn thận rồi mới ngẩn đầu lên ném cho Trịnh Hạo Thạc một ánh mắt giận dữ.

"Em rảnh quá không có việc gì làm phải không ? "

Có trời mới biết, lúc nảy nhìn thấy hắn đứng bên cạnh ngọn lửa cao ngùn ngụt dữ tợn kia anh đã lo lắng đến như thế nào. Càng nghĩ càng tức, lại muốn mắng Trịnh Hạo Thạc thật nặng để hắn không tái phạm nữa.

"Em xin lỗi.. Em không mượn anh phải thức dậy sơm để làm thức ăn sáng nữa....nên em muốn nấu thay anh. Nhưng không ngờ lại thành ra thế này. Bảo bối à..Anh đừng giận em mà.. có được không ? "
Trịnh Hạo Thạc tránh né ánh mắt giận giữ của anh, xụ mặt xuống cầm lấy tay anh lay lay, trong lời nói lại có thêm ý nũng nịu lấy lòng.

Doãn Khởi đang giận đến dỏ bừng mặt lập tức như bị tạt một gáo nước lạnh, cơn giận trong lòng liền bay hết sạch.

Doãn Khởi chỉ còn đành thở dài, cầm lấy tay hắn, chu mỏ thổi thổi chỗ bị bỏng vừa được băng bó xong.
"Anh cũng chỉ là lo em bị thương thôi. Nếu thật sự muốn nấu ăn cho anh, thì anh sẽ dạy em. Thế nào, có chịu không ?"

Nghe xong lời Doãn Khởi nói, biết anh hết giận mình rồi, Trịnh Hạo Thạc liền vui vẻ hẳn lên, cười đến cong cong khóe mắt. Lia lịa gật đầu.

Thế là những ngày tháng đau khổ của bộ nồi niêu xoong chảo, tô bát chén dĩa, đũa muỗng, bếp ga bình ga trong nhà Doãn Khởi đã đến.

Kì thật, Trịnh Hạo Thạc đã rất rất rất là cố gắng học nấu ăn nhưng hình như ông thần nấu ăn ghét hắn lắm hay sao đó, mà Trịnh Hạo Thạc vừa đụng vào cái gì cái đó liền không hư cũng hỏng.

Sau khi làm vỡ một loạt chén đĩa, méo mấy chiếc chảo thậm chí suýt nữa làm bị thương Doãn Khởi, Trịnh Hạo Thạc đã hạ quyết tâm tránh xa cái nơi kinh hoàng, đáng sợ kia ra.

Ngay cả lúc Doãn Khởi nấu ăn, hắn còn không dám đứng trong bếp nhìn, chỉ ủy khuất lấy một cái ghế đặt ngay cửa phòng nhìn vào. Giống như con chó nhỏ vì phá đồ mà bị chủ nhân bắt ngồi yên một chỗ, đáng thương không thôi.

Trịnh Hạo Thạc nấu ăn tệ hại cũng ảnh hưởng gì lớn lắm vì bên cạnh hắn đã có một Doãn Khởi tài năng thiên bẩm, tay nghề vô song, tuyệt đỉnh của tuyệt đỉnh nha. Trịnh Hạo Thạc chỉ mới ăn nhờ ở đậu nhà anh hơn tuần cơ hồ đã béo lên không ít.

Chuyện ăn đã xong còn chuyện ngủ.

Mới đầu Trịnh Hạo Thạc còn an phận mà nằm im ngủ từ tối đến sáng, nhưng dần dần vì cảm thấy Doãn Khởi không bài xích nên liền lợi dụng mà ăn đậu hũ của anh, vấn đề là càng ngày hắn càng tham lam càng thả dê quá đáng.

Có một buổi tối, Trịnh Hạo Thạc đã dở trò biến thái mà đặt anh dưới thân, may mắn là Doãn Khởi kịp đạp hắn ra ngoài, nếu không..... Nên từ cái đêm định mệnh hôm đó, ngoài căn bếp là Trịnh Hạo Thạc tình nguyện tự động tránh xa, còn có phòng ngủ của Doãn Khởi là bị ép tự động tránh xa.

"Bảo bối à ~ Bà xã bảo bối à ~ Cho em ngủ chung đi mà. Hạo Thạc buổi tối ngủ một mình sợ lắm, Thạc Thạc sợ ma, sợ ông ba bị, sợ bóng tối, sợ cô đơn lắm a~ Bảo bối à ~ Anh làm ơn động lòng thương cảm em một chút đi mà ~"
Trịnh Hạo Thạc bám lên lưng anh, cọ đến cọ đi, nhõng nhẽo a nhõng nhẽo, y như đứa trẻ con muốn đòi quà phải đòi cho bằng được.

"Bảo bối à ~ Bảo bối siêu cấp đáng yêu của em ơi ~Em biết là anh thương em nhất mà."

Doãn Khởi bị Trịnh Hạo Thạc bu bám cả ngày trời rốt cuộc cũng cảm thấy phiền, liền lấy lệ gật đầu.
"Được rồi. Nhưng mà chỉ được ngủ chung phòng thôi, còn giường thì tuyệt đối không."

"Vâng vâng.. Bà xã bảo bối của em đúng là thương em nhất quả đất luôn a~ Em yêu bà xã nhiều."
Trịnh Hạo Thạc gật đầu lia lịa, nói xong còn hôn chụt vào má của Doãn Khởi một cái thật kêu.

"Giờ hết chuyện rồi đúng không?"

*Gật gật*.

"Vậy em ra ngoài xem TV đi, để yên cho anh đọc sách."
Kiềm nén hơi nóng đang lan trên mặt, Doãn Khởi nâng cao cuốn sánh đang đọc lên, che đi hai vệt ửng đỏ trên má.

"Tuân mệnh bà xã đại bảo bối."
Trịnh Hạo Thạc đứng thẳng tắp, đưa tay chào kiểu quân đội sau đó nghiêm chỉnh bước đi như kiểu hành quân.

Vừa đóng cửa phòng lại Trịnh Hạo Thạc liền hắc hắc cười đắc ý, ngả lưng xuống sofa khoái chí xem TV.

*Ting Ting Ting Ting*
'Số máy lạ'

"Alo. Xin chào đây là Doãn Khởi. Cho hỏi ai ở đầu dây đấy ạ ?"

"............"

===========

Buổi tối.

"Bảo bối à, nằm dưới đây đau lưng quá. Em lên nằm chung với anh nha ~"

"Bảo bối à, anh nằm trên đó có buồn không ? Em lên nằm chung với anh nha ~"

"Bảo bối à, anh có lạnh không ? Em lên nằm chung với anh nha ~"

"Bảo bối à ~"
Trịnh Hạo Thạc nằm đếm ngón tay. Được bốn lần bảo bối rồi nha.

"Em về phòng ngủ đi."
Doãn Khởi vẫn nhắm chặt mắt, trên mặt không có lấy một tia cảm xúc.

"Em không nói, không nói nữa. Chúc anh ngủ ngon. "
Trịnh Hạo Thạc buồn bả xoay lưng về phía anh.

Nửa đêm, ánh trăng lên cao, trong căn phòng ấm áp đối lập hoàn toàn với trận mưa tuyết ngoài kia.

Xác định rằng anh Doãn Khởi chắc chắn đã ngủ, Trịnh Hạo Thạc liền cố gắng nhẹ nhàng hết mức trèo lên giường, nằm nghiêng mình, chống đầu nhìn anh.

Ánh trăng màu bạc chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn, càng làm tăng thêm cảm xúc ôn nhuận hài hòa Doãn Khởi mang đến.

Ngắm ngắm một hồi thì thấy anh dường như bị lạnh, hơi nhích về phía có hơi ấm trong lồng ngực hắn. Tâm Trịnh Hạo Thạc một mảnh mềm mại, nằm xuống, ôm Doãn Khởi vào lòng, an tâm đi ngủ.

==========

Thoáng một cái đã qua tháng một, còn nửa tháng nữa là đến lễ tết, mà Trịnh Hạo Thạc vẫn mặt dày ở ké nhà anh.

"Thạc à, anh đi ra ngoài một chút rồi về, em ở nhà nhớ phải cho đồ vào máy giặt đó nghe chưa."
Doãn Khởi đang bận đeo dày ở cửa nói vọng vào trong phòng tắm.

"Vâng. Tuân lệnh bà xã bảo bối."
Trịnh Hạo Thạc vừa mới rửa mặt xong đi ra, vẫy vẫy khăn mặt cười cười với anh.

Doãn Khởi quá quen với sự không tiết tháo của hắn rồi nên chỉ ném cho Trịnh Hạo Thạc một ánh mắt khinh thường, xong liền quay mặt ra cửa đi luôn.

Doãn Khởi có hẹn ở một quán trà nổi tiếng. Vừa bước vào cửa liền được nhân viên phục vụ hướng dẫn đi vào phòng VIP đầu tiên trên tầng.

"..........."

...........

"Chính Quốc à..."

------------------------------

Mân Doãn Khởi :"Ở ké nhà anh, còn xém đốt nhà anh, đền đi. "

Trịnh Hạo Thạc :"Bảo bối, em còn cái thân này thôi. "

Mân Doãn Khởi :"Xí, em thì chỉ có đem đi bán nội tạng thôi. "

Trịnh Hạo Thạc :"Người ta dỗi nha. "

Mân Doãn Khởi :"Dỗi cũng phải đền. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top