Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao cơ?"

Lưu Vũ đang đứng dựa vào gương thì quay lại hỏi, lại bắt gặp ánh mắt sợ hãi hiếm thấy của Châu Kha Vũ. Anh xoay người chạm vào tay Cao Khanh Trần, cảm nhận nhiệt độ lạnh như đá tỏa ra.

Không đúng, không phải giống như mà thật sự là đã bị hóa đá rồi. Toàn bộ cơ thể đang đối diện với tấm gương của Cao Khanh Trần đã hóa thành một bức tượng đá, chỉ có đôi mắt dường như có thể chuyển động một chút.

Lưu Vũ nghe Châu Kha Vũ hít một hơi thật sâu rồi nói ra một cái tên.

"Medusa"



...

"Anh không nghĩ chúng ta nên ngồi chờ thế này" Bá Viễn dẫn dắt những người còn lại, khi Lưu Vũ không có mặt, anh là người lớn tuổi nhất, sẽ thay mặt dẫn dắt cả nhóm, "Chúng ta cần tìm ra lối thoát, ít nhất thì thoát khỏi chỗ này trước đã"

"Kích nổ thì sao?" Lưu Chương hỏi, "Em có thể dùng súng Gatling nhưng e là không đủ đạn được"

"Không được đâu", Santa lắc đầu cự tuyệt, "Anh đã thử dùng băng nhưng nó lại xuyên qua luôn"

Màn hình ảo này không thể bị bất kỳ đòn tấn công nào tổn hại, nó có thể vô hiệu hóa dị năng của mọi người. Bá Viễn chống cằm suy nghĩ hồi lâu, cho đến khi trước mặt truyền đến tiếng gõ cửa.

Là một thiếu niên. Điều kỳ lạ là dù màn hình ảo nhưng cậu bé đó duỗi các khớp ngón tay ra cứ như đang gõ vào vật thật vậy.

"Đi nào" Thiếu niên nhìn họ bằng ánh mắt thương hại, Santa và Riki liếc mắt liền nhận ra, "là cậu ta"

Chính là chàng trai đã đưa họ đến chỗ này!

"Lẽ ra ta không nên để các ngươi đến đây" Thiếu niên với mái tóc dài che phủ đôi mắt, "Các người không có khả năng đối phó với nàng ấy"

"Ý ngươi là sao? Ngươi là ai?" Bá Viễn cau mày hỏi. 

Thiếu niên thở dài đáp, "Cái này không quan trọng"

Hắn chìa tay từ trong màn hình ra, thề có Chúa là Bá Viễn đã nghe thấy tiếng màn hình vỡ vụn.

"Bạn đồng hành của các người bị mắc kẹt trong mê cung gương, nơi đó là thánh địa của nàng ta", thiếu niên nói, "tóm lại, ta chỉ có thể nói cho các người biết lối ra nằm trên tầng hai, còn lại thì đành dựa vào các người vậy"

"Chờ đã, ngươi là gì vậy?"

Thiếu niên bỏ ngoài tai câu hỏi của Santa, biến mất vào không khí.

"Thôi quên đi, người này hình như đang muốn giúp chúng ta, tạm thời không có ác ý gì" Bá Viễn thở dài, "điều cấp bách nhất hiện giờ là tìm ra mê cung gương"

"Em có thể cảm nhận được sự sống ở tầng hai" Lâm Mặc thở hổn hển, "nhưng căn bản là em không thể nhìn rõ được"

"Có lẽ chúng ta không ở cùng chiều không gian với bọn họ", Lưu Chương vỗ vai cậu, "Có thể không gian đó bị ẩn, đừng quá lo lắng, cứ thong thả đi, chỉ cần xác định được bọn họ vẫn còn ở trong căn biệt thự này là tốt rồi"

Hiện tại bên ngoài có bảy người, ngoại trừ Riki đang bị thương thì còn lại đều còn nguyên sức chiến đấu, nhưng lại không có cách nào tìm được đường đi đến mê cung gương.

"Em khẳng định bọn họ đang ở trên tầng hai" Lâm Mặc nhắm mắt cảm nhận, "nhất định không sai, em có cảm giác rất mạnh mẽ, bọn họ nhất định là đang ở chỗ đó, nhưng sao chúng ta lại không thể nhìn thấy chứ"

Bá Viễn nhăn mũi ngửi: "Hình như có mùi máu"

Anh là người có khứu giác nhạy bén nhất trong đội, lần theo mùi máu nhàn nhạt, cuối cùng đi đến hành lang tầng hai thì dừng lại.

"Đến rồi" Bá Viễn ngẩng đầu, "Tường sao?"

"Có gì đó đằng sau bức tường này?" Santa phấn khích nói, "Em có nên phá nó không?"

Bá Viễn, Lưu Chương, Mika và Lâm Mặc nhìn nhau, cuối cùng quyết định để cho Santa thử. Riki và Duẫn Hạo Vũ ở phía sau không nghe thấy kết quả của cuộc thảo luận đó là gì, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn rồi sau đó bụi bắt đầu từ trên trần nhà rơi xuống.

"A..." Santa kéo dài giọng, "Không, không phá được"

Bá Viễn xoa cằm, "nhất định là có cơ quan, chúng ta phải tìm ra nó"

"Ui da" Lâm Mặc che đầu lảo đảo, "Ai đánh em?"

Lưu Chương đem cậu ôm vào lòng: "Ui da"

Bảy người lần lượt quay đầu, phát hiện phía sau hành lang---

Không có ai cả...



...

"Chúng ta không thể nhìn vào gương, một khi chạm phải mắt của Medusa, sẽ lập tức bị hóa đá" Châu Kha Vũ vừa chạy vừa nói, "Chỉ còn cách giết chết ả mới có thể hóa giải"

Trương Gia Nguyên vác theo Cao Khanh Trần đã bị hóa đá trên lưng, còn Lưu Vũ dẫn đầu tìm lối thoát. Tường ở hai bên được tạo thành từ gương, nên dường như cảm thấy đâu đâu cũng có thể chạm phải cặp mắt vàng kia.

Thì ra Tiểu Anh lại chính là Gorgon Medusa, hóa ra bọn họ lại đụng độ với một con quái vật như vậy. Lưu Vũ nhất thời cảm thấy có chút mất mát. Đội của họ thành lập chưa được bao lâu, các thành viên trong đội đều là yêu thần, không có dã thú như các đội tiền nhiệm, tuy thực lực không tồi nhưng đột nhiên gặp phải đối thủ nặng ký thế này, anh không thể đảm bảo là họ có thể dễ dàng giải quyết mọi thứ. Thành thật mà nói thì Lưu Vũ đã bắt đầu lo lắng về việc liệu rằng bọn họ có thể bình an vô sự mà thoát khỏi đây hay không. Một Cao Khanh Trần đã ngã xuống rồi, sợ rằng không đủ khả năng để giải quyết vấn đề đã rồi.

"Có tiếng động" Lưu Vũ đột nhiên nói, trên đỉnh đầu lộ ra đôi tai hồ ly, "ở phía trên bên phải"

Trương Gia Nguyên vì vướng Cao Khanh Trần trên lưng nên rất khó sử dụng dị năng của mình, vì vậy Châu Kha Vũ đã rút súng từ thắt lưng, theo hướng của Lưu Vũ nói mà bóp cò.

Mặt gương bị bắn vỡ vụn, giây tiếp theo, mảnh gương ở những vị trí khác nhanh chóng bay đến bù vào chỗ mảnh gương bị vỡ.

"Mẹ kiếp, thật là phiền" Trương Gia Nguyên nhịn không được chửi thề, cậu buông một tay ra, tạo một nhóm lửa, tấm gương trước mặt cũng bắt đầu di chuyển, nhốt bọn họ vào giữa.

Giống như tạo thành một cái lồng  bằng gương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top