Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao đây, hô hấp của AK ngày càng yếu!", Lâm Mặc dùng hai tay áp lên vết thương của Lưu Chương, nơi máu không ngừng tuôn ra, "còn tiếp tục thế này, anh ấy thực sự sẽ chết đó!"

"Chúng ta không có đồ sơ cứu...", Lâm Mặc nói xong thì nhìn về phía Riki, "Riki, băng bó vết thương cho anh ấy đi"

"Em đang làm gì thế?",Riki sững sờ tiếp nhận việc của Lâm Mặc, thấy Lâm Mặc đứng dựa vào tường: "Em đi tìm bọn họ, chúng ta ở chỗ này, bọn họ tìm không được"

Riki hiểu cho sự lo lắng của Lâm Mặc, nếu Santa nằm ở đây có lẽ anh cũng không giữ bình tĩnh được nhưng bây giờ Lâm Mặc đang rất bình tĩnh đưa ra giải pháp tốt nhất - Lưu Chương, người duy nhất nắm giữ và sử dụng thành thạo thiết bị định vị đã ngã xuống - giải pháp hiệu quả nhất hiện giờ chính là chủ động đi gặp mọi người.

Hiếm khi Lâm Mặc có thể giữ được bình tĩnh như vậy, Riki chỉ có thể thở dài nói: "Em phải cẩn thận một chút"

"Em sẽ", Lâm Mặc gật đầu, "Riki, làm ơn đừng để chính mình bị thương"

Riki nhìn Lâm Mặc nghiến răng lao ra ngoài, chìm vào bóng tối.

"Nơi này lớn như vậy", Duẫn Hạo Vũ sờ lên vách tường, từng chút từng chút tiến về phía trước, "Vẫn là không hề bằng phẳng, khó đi như vậy"

"Ừ", Santa cau mày mở đường phía trước, "không biết khi nào mới tới"

"Santa này", Duẫn Hạo Vũ đột nhiên chỉ vào góc đường, "Có người?"

Santa nhìn kỹ một chút, có chút không chắc: "Giống như..."

"Cho hỏi", Duẫn Hạo Vũ hắng giọng, tăng âm lượng, "Có ai ở đó không? Hé lu..."

"Patrick..."

Duẫn Hạo Vũ khẽ gọi một tiếng: "Lâm Mặc!"

Santa và Duẫn Hạo Vũ vội vàng chạy đến, Lâm Mặc bị lời nguyền trên cánh tay làm đuối sức, chỉ có thể ngồi xổm xuống hồi phục chút sức lực. Nhìn thấy hai người đi tới, anh nắm lấy tay áo của Duẫn Hạo Vũ như thể nắm lấy vị cứu tinh: "Patrick, cứu AK...anh ấy đang hấp hối..."

"Ở đâu, mau đưa em đến đó!"

Duẫn Hạo Vũ cũng lo lắng, đồng đội của mình bị thương nghĩa là dị năng của cậu cần được bắt đầu sử dụng.

"Rẽ phải, đi một đoạn, nằm trong cùng..." Lâm Mặc chỉ đường, "hai người đi trước đi, tôi thật sự không còn sức"

"Anh cõng em", Santa ngồi xổm xuống nói, "Lên đi"

Sau khi cõng Lâm Mặc trên lưng, họ lao thẳng vào trong, cuối cùng gặp được Riki đang bị thương nhẹ và Lưu Chương đang bất tỉnh.

Duẫn Hạo Vũ nhanh chóng ngồi xuống kiểm tra vết thương cho Lưu Chương, cảm nhận hơi thở của anh ấy thì sợ hãi đến run tay: "Không ổn rồi, sắp ngừng thở rồi!"

Santa đang bận kiểm tra vết thương cho Riki, nghe thấy liền quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Vậy thì phải làm sao đây"

"Hết cách rồi", Duẫn Hạo Vũ ép lòng bàn tay ngưng tụ một đạo kim sắc, tiến vào cơ thể Lưu Chương, "Chữa lành tức khắc"

Một chiếc sừng trong suốt hiện lên trên đỉnh đầu, dùng dị năng của kỳ lân đẩy nhanh tốc độ chữa lành vết thương chí mạng cho Lưu Chương. Chỉ trong vài giây, vết thương của Lưu Chương đã hồi phục, còn Duẫn Hạo Vũ thì loạng choạng ngã xuống đất.

Dị năng cấp cao của cậu có thể trong nháy mắt trị thương cho nạn nhân, khôi phục lại thể chất cùng sức chiến đấu cho họ, nhưng lại tiêu hao tinh lực cực kỳ lớn, đặc biệt Lưu Chương lại trọng thương nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa, cậu sẽ không thể sử dụng bất kỳ dị năng hồi máu nào trong một khoảng thời gian nhất định sau khi sử dụng dị năng [Chữa lành tức khắc], nghĩa là toàn đội tạm thời sẽ mất khả năng hồi máu.

"Cũng may mạng của anh ấy đã được cứu, có thể có thêm lực chiến đấu", Duẫn Hạo Vũ ánh nhìn đặt trên Lưu Chương, thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nói với Riki: "Xin lỗi, thầy Riki...tạm thời em không thể giúp anh chữa trị vết thương"

"Anh không sao", Riki chỉ vết thương trên vai đã được Santa dùng thuốc sơ cứu mang theo tạm thời băng lại, "Đừng lo, vết thương nhỏ thôi, không sao đâu"

"Chúng ta quay lại đi", Santa đề nghị, "gia nhập với bọn họ"

"Ừm", Lưu Chương nói: "Có lẽ lời nguyền trên cánh tay của Lâm Mặc có liên quan đến chúng"

Anh nhìn Duẫn Hạo Vũ mỉm cười: "Cám ơn Paipai đã cứu lấy mạng cẩu của anh, nếu không, e là đã phải chôn thân ở đây rồi"

Duẫn Hạo Vũ xua tay, năm người theo con đường cũ đi xuống tầng dưới. Lúc này, Lưu Chương đi trước cõng Lâm Mặc, Duẫn Hạo Vũ đi giữa, theo sau là Riki và Santa cẩn thận quan sát xung quanh với một con dao làm từ băng.

Bùm

"Tiếng gì thế?", Lưu Chương dừng lại, lúc này bọn họ đã đến lối vào tầng dưới, "Hình như là từ nơi này truyền đến"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top