Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 3 chương 6+7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

"Gia Nguyên!"

Mặt đất bỗng dưng xuất hiện một vết nứt khiến Phó Tư Siêu và những người khác kinh ngạc. Trương Đằng, người ở gần nhất, vội vàng quỳ xuống để xem chuyện gì đang xảy ra: "Gia Nguyên? Em sao rồi?"

Cái bẫy sâu hoắm đột nhiên xuất hiện, thật lâu sau bọn họ mới nghe được tiếng Trương Gia Nguyên trả lời: "Đừng xuống!"

Mặt đất đột nhiên nứt ra, Trương Gia Nguyên lúc rơi xuống đầu óc trắng xóa như tờ giấy, nhưng khi cậu lấy lại ý thức thì bản thân đã rơi xuống, độ sâu ước chừng sáu bảy người, Trương Gia Nguyên trực tiếp ngã mạnh xuống đáy hố. Toàn bộ lục ngũ tạng dường như muốn văng ra ngoài, Trương Gia Nguyên phun ra một ngụm máu.

"Gia Nguyên? Có nghe thấy anh nói gì không—" Phó Tư Siêu hét, "Trương Gia Nguyên—"

"Em không sao!" Trương Gia Nguyên tùy tiện lau khóe môi, quan sát kết cấu bẫy, tự hỏi với thực lực của mình có thể thoát ra ngoài hay không. Cú ngã chắc chắn đã làm tổn thương cơ bắp và xương của cậu, dù sao cũng không phản ứng kịp để biến thành nguyên hình, nếu không dựa vào miếng đệm thịt kia thì ít nhất có thể hấp thụ được chấn động. Bản thân cậu cũng cho rằng cánh tay trái của mình chắc là bị gãy rồi, đau đến mức muốn đấm ai đó nhưng cả người đều mềm nhũn đến vô lực.

Phía sau màn hình, Châu Kha Vũ đã cắn môi dưới đến bật máu, phòng giám sát đã ghi lại toàn bộ quá trình Trương Gia Nguyên ngã xuống.

Duẫn Hạo Vũ cau mày và gõ nhẹ vào một trong các nút.

"Cậu định làm gì?", Châu Kha Vũ trợn to hai mắt, "cậu muốn bắt em ấy?"

Hai cánh tay máy móc từ vách bẫy vươn ra, kẹp lấy cổ tay Trương Gia Nguyên.

"Tôi không bắt cậu ấy, nếu như người đó phát hiện, hắn nhất định sẽ tự mình tìm tới, Gia Nguyên khó tránh khỏi bị thương." Duẫn Hạo Vũ điều khiển cánh tay máy móc, bức tường bên trong rung lên dữ dội, sau đó một cánh cửa xuất hiện.

"U là trời! Cái quái gì vậy?!"

Trương Gia Nguyên kêu lên, bị cánh tay máy móc kéo vào cửa. Ba người phía trên nghe thấy âm thanh, vội vàng gọi: "Trương Gia Nguyên? Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Chạy!!!"

Dựa vào sức mạnh bùng nổ của mình trong thời điểm nguy cấp, Hổ Đông Bắc gầm lên một câu như vậy, rồi bị kéo vào trong bóng tối.

Duẫn Hạo Vũ nhấn nút Phòng giam B, Châu Kha Vũ nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang bị dẫn đi dọc theo đường ống phía sau cái bẫy, cuối cùng bị đưa vào căn cứ của họ — rồi bị ném vào Phòng giam B.

Sức mạnh của cánh tay máy móc quá mạnh, Trương Gia Nguyên từng ngã từ trên cao xuống một lần, lại chịu thêm một đòn nữa, cơn đau trong một sớm một chiều không thể dứt.

Duẫn Hạo Vũ nhắm mắt lại, buộc mình không được nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Châu Kha Vũ bên cạnh.



Nửa tháng trước, bên ngoài trụ sở Yêu Thần.

"Ta biết ngươi cùng Cao Thanh Trần quan hệ rất tốt, nếu như hắn chết đi, ngươi sẽ cảm thấy thế nào?"

Duẫn Hạo Vũ híp mắt tỏ vẻ nguy hiểm: "Ngươi dám động đến anh ấy?"

"Có gì không dám. Chỉ là một chú thỏ nhỏ, ta vẫn có thể xử lý được."

"Ngươi muốn ra điều kiện." Duẫn Hạo Vũ liếc mắt liền nhìn ra ý đồ của người đối diện, "Ngươi là đang uy hiếp ta."

"Nên nói rằng điểm yếu của cậu quá dễ nắm bắt." Người đó mỉm cười, "Ta đã nghĩ về điều này trong một thời gian dài, cuối cùng chỉ có thể tìm ngươi, dù sao thì cả Lâm Mặc và Lưu Chương có một chút..."

"...điên."

Người đó mím môi, thật lâu sau mới tìm được tính từ để miêu tả Lâm Mặc và Lưu Chương: "Ta không thể kiểm soát được hai người họ. Về phần Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ ... cậu biết đấy, tôi rất vừa mắt Daniel."

"Cho nên ngươi chọn ta." Duẫn Hạo Vũ nhìn thẳng vào hắn.

"Không sai, trước đây chúng ta đã từng hợp tác, cậu sẽ là lựa chọn tuyệt vời, Patrick." Hắn mỉm cười, "Cậu biết không, địa bàn của ta ở Hải Hoa đảo, chỉ cần cậu mang bọn họ tới, tôi sẽ giải quyết từng người một— —sau đó ta sẽ cân nhắc việc tha cho cậu và Cao Khanh Trần."

Đây rõ ràng là bắt cậu phải lựa chọn giữa Cao Khanh Trần và toàn đội. Duẫn Hạo Vũ nhắm mắt lại và cuối cùng đưa ra quyết định.

"Ngươi biết đấy, tôi cũng không phải là người có tấm lòng bồ tát", Duẫn Hạo Vũ nói, "Tôi có thể đáp ứng điều kiện của ngươi, chỉ cần ngươi không chạm vào Tiểu Cửu."

"Rất tốt." hắn vươn tay ra nói, "Hợp tác vui vẻ."

Sau khi người đàn ông đó rời đi, Duẫn Hạo Vũ lặng lẽ đảo mắt, sau khi xác định người đàn ông đó thực sự đã rời đi, cậu quay đầu lao vào tòa nhà, nhấn thang máy dẫn đến tầng 12. Sau đó, đi thẳng đến văn phòng của Châu Chấn Nam.



Duẫn Hạo Vũ làm sao có thể là kẻ phản bội! Kể từ khi cậu ấy gia nhập đoàn đội, đã được các anh em chăm sóc, cậu ấy sẽ không bao giờ phản bội chúng ta.

Nhưng giống như Cao Khanh Trần từng nói, Duẫn Hạo Vũ là một cậu học sinh thông minh, cậu ấy đã đưa ra một ý tưởng tuyệt vời, nhưng e rằng một người thì không thể hoàn thành.

Vậy phải làm sao?

Rất đơn giản, cầu giúp đỡ !

7.

"Cậu nói có người dùng Tiểu Cửu để uy hiếp cậu, bắt cậu lừa cả đội đến đảo Hải Hoa, sau đó hắn sẽ giải quyết từng người một?"

Trương Nhan Tề nhàn nhã ngồi gặm táo, cuối cùng ném lõi táo vào thùng rác, nhân tiện reo lên "Yeah", bị Diêu Sâm thúc cùi chỏ, bị Châu Chấn Nam tặng cho một ánh mắt.

"Vâng." Duẫn Hạo Vũ nghiêm túc gật đầu. Khi cậu đang đi lên thì tình cờ gặp ba anh em đến từ Trùng Khánh, Tiểu Thái Lan có chút vội vàng ăn nói lắp ba lắp bắp, ba anh em cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Có nghĩa là cậu trước mặt thì đồng ý điều kiện của hắn, nhưng thực ra là muốn làm nội gián?" Diêu Sâm kết luận, "Liệu có nguy hiểm quá không?"

"Hắn lẽ ra... không nên động vào tôi." Duẫn Hạo Vũ khẩn trương mím môi. Diêu Sâm và Trương Nhan Tề nhìn nhau ngầm hiểu: là người quen, hành động của Duẫn Hạo Vũ sẽ thêm phần khó khăn.

"Ý kiến ​​không tồi." Châu Chấn Nam đứng dậy vỗ vai cậu, "Em không định nói với đội sao?"

Duẫn Hạo Vũ lắc đầu: "Bọn họ mỗi ngày làm nhiệm vụ đều rất mệt mỏi, em không muốn bọn họ lo lắng, đặc biệt là đội trưởng."

"Được." Châu Chấn Nam híp mắt, "Đã như vậy, ta sẽ tìm thời gian phù hợp thu xếp vé đi Hải Hoa đảo, sau đó cho mọi người nghỉ phép ra ngoài chơi. Em đã quyết định sẽ tự mình làm mọi thứ mà không nói cho đồng đội mình biết nên càng phải thận trọng. Anh sẽ để mấy bộ phận khác cùng nhau nghỉ phép và chuẩn bị thêm vé du lịch, như vậy thì em cũng có thêm sự hỗ trợ trên đảo Hải Hoa."

"Phương án cụ thể ..." Trương Nhan Tề cúi người nói: "Cậu đầu tiên làm thế này, sau đó thế này..."

Duẫn Hạo Vũ gật đầu tỏ ý đã hiểu, Châu Chấn Nam lại nói: "Nếu danh tính bí mật của em bị bại lộ, hãy ghi nhớ thông tin liên lạc của tôi và gửi trực tiếp cho tôi. Tôi sẽ thông báo cho hai đội trưởng của bạn và để họ chỉ định kế hoạch tác chiến. Khi cần thiết, tôi sẽ phái người của tôi đi hỗ trợ."

Duẫn Hạo Vũ gật đầu, như trút được gánh nặng, nói lời cảm ơn rồi chạy ra ngoài. Ba người trong phòng ba mặt nhìn nhau, cuối cùng Diêu Sâm lên tiếng trước: "Thằng nhóc này."

"Rất có trách nhiệm và dũng cảm." Trương Nhan Tề mỉm cười, "Đột nhiên làm tôi nhớ đến Hà Lạc Lạc trong quá khứ đã từng một mình đứng lên bảo vệ mọi người."

"Yêu Thần của chúng ta không có kẻ hèn nhát." Châu Chấn Nam nhếch môi, "Các đệ đệ hiện tại cũng giống như chúng ta năm đó, có dũng khí, có quyết tâm, còn có tình người."



Duẫn Hạo Vũ biết rằng đặc vụ nằm vùng thì không nên quá xúc động. Cậu hiểu cảm giác của Châu Kha Vũ sau khi Trương Gia Nguyên bị thương, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc, thỏa thuận với Châu Chấn Nam vẫn chưa được thực hiện, vì vậy cậu chỉ có thể buộc bản thân phải tàn nhẫn.

"Dan," cậu thì thầm nói, "trong tay chúng ta tốt hơn là trong tay hắn."

"Ta biết." Châu Kha Vũ cố gắng trấn định, lặp lại một lần, "Ta biết."

Anh tin vào Duẫn Hạo Vũ, dựa vào tình bạn của họ và sự thấu hiểu ngầm giữa anh trai thúi và em trai thúi. Anh biết hiện tại mình đang rối bời, không chỉ vì thân phận bí ẩn của người mặc áo đen, mà còn vì Trương Gia Nguyên đột nhiên bước vào cạm bẫy mà bị thương.

"Cậu muốn làm gì, ta phối hợp cùng cậu." Châu Kha Vũ hỏi. Anh nghĩ rằng Duẫn Hạo Vũ tự nhiên có lý do của mình, và sẽ lên kế hoạch hành động thật tốt.

"Tôi định phá hủy tất cả cạm bẫy ở đây," Duẫn Hạo Vũ nhìn vào bảng điều khiển, "nhưng sẽ rất khó. Một khi chuông báo động vang lên, tất cả chúng ta sẽ kết thúc."

"Hắn ra ngoài có lẽ là để đi tìm bọn họ." Châu Kha Vũ ngay lập tức theo dòng suy nghĩ của Duẫn Hạo Vũ, lúc này, khi đã bình tĩnh lại, anh có thể nhanh chóng suy luận, "Nếu có báo động, tôi sẽ giả vờ cưỡng chế bạn, để không tiết lộ danh tính bí mật của mình, cậu chỉ cần đẩy mọi thứ cho tôi."

Duẫn Hạo Vũ gật đầu, nhưng sau lưng lại vang lên tiếng vỗ tay: "Tuyệt vời! Thật là tuyệt vời!"

Hai người quay đầu lại, người áo đen đã xuất hiện ở ngoài phòng giám sát, vừa đi vào vừa vỗ tay khen ngợi: "Ý tưởng ​​không tồi."

"Thật đáng tiếc, các huynh đệ." Người đàn ông búng tay một cái, hai cánh tay máy móc từ trên tường lao ra trong nháy mắt khống chế Duẫn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ, khiến họ không thể động đậy.

"Hóa ra là một màn kịch hay." Người đàn ông mặc đồ đen nhìn Duẫn Hạo Vũ với một nụ cười tinh nghịch, "Patrick, tôi phải nói rằng khả năng trinh sát của cậu thực sự cần phải được cải thiện a."

"Tôi đã biết tất cả mọi thứ vào cái ngày tôi đặt điều kiện với cậu. Dù sao thì cậu cũng rất đáng yêu khi vội vàng đi tìm Châu Chấn Nam. Vì vậy, tôi đã chọn cách im lặng, chỉ để xem các người sẽ làm gì. Hóa ra là một ván cờ như vậy, nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì bị các ngươi chơi một vố."

"Ngươi như vậy, để cho các sư huynh biết được, nhất định sẽ thất vọng!" Duẫn Hạo Vũ giãy giụa muốn thoát khỏi khống chế, nhưng khi hắn quay đầu lại, liền phát hiện Châu Kha Vũ đang chăm chú nhìn người áo đen.

"Daniel!" Duẫn Hạo Vũ cố gắng khiến Châu Kha Vũ tỉnh táo lại, "Daniel làm gì đó đi!"

Châu Kha Vũ nhìn khuôn mặt của người đàn ông mặc đồ đen.

"Sao lại là anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top