Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 4 chương 3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Sau khi sắp xếp Trần Tuấn Khiết vào khu y tế, Châu Kha Vũ đi theo Lý Bái Dương ra ngoài. Lúc này khoa y đã đông chật kín người cho nên họ đã vào nhà vệ sinh rồi tìm một góc để nói chuyện.

"Tình huống như thế nào?" Châu Kha Vũ hỏi: "Tại sao đột nhiên lại. . . "

"Có một quả bom hẹn giờ." Lý Bái Dương nói, "Đội của chúng tôi và Đội Thiên Hạ đều đang ở trong văn phòng bàn công vụ. Hôm nay, Tuấn Khiết và tôi đều có mặt, bọn tôi hôm qua không phát hiện ra thứ này"

"Có người gài bom?" Châu Kha Vũ hỏi, "Nhưng không phải chỉ có các thành viên trong nhóm của cậu mới có thể tùy ý ra vào sao? Cậu cũng nói chỉ có cậu và Tuấn Khiết mới được phép."

"Cậu cũng biết, mỗi đội đều có một tấm thẻ vạn năng, do đội trưởng nắm giữ." Lý Bái Dương nhíu mày, "Cho nên người nắm giữ tấm thẻ vạn năng này, có thể mở toàn bộ tất cả cửa phòng ban trong Yêu Thần"

"Ý cậu là..." Châu Kha Vũ nói, Lý Bái Dương lắc đầu: "Không thể nói nhiều hơn, nhưng cậu nhất định phải cẩn thận, phỏng chừng Cục Yêu thần sớm  sẽ cho phép bộ phận an ninh can thiệp, tất cả đội trưởng đều sẽ bị nghi ngờ."

"Được, ta hiểu rồi, ta sẽ nhắc nhở Lưu Vũ." Châu Kha Vũ nói: "Cảm ơn cậu đã nói cho ta biết chuyện này."

"Không có gì." Lý Bái Dương cố nặn ra một nụ cười, "Ta trở về xem Tuấn Khiết, không chừng lại không nghe lời mà đi lại lung tung."

Anh đẩy cửa nhà vệ sinh bước ra ngoài, Châu Kha Vũ ở trước bồn rửa mặt một lúc, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh và đi về hướng ngược lại với Lý Bái Dương.

Cánh cửa phòng tắm nhẹ nhàng đẩy ra, thiếu niên nheo mắt nguy hiểm.



"Mọi người lập tức trở về văn phòng của mình. Từ giờ, Yêu Thần sẽ phong tỏa các lối ra vào, mọi người không được phép ra ngoài! Nhắc lại, mọi người lập tức trở về văn phòng của mình. Từ giờ, Yêu Thần sẽ phong tỏa các lối ra vào, mọi người không được phép ra ngoài!"

Thông tin cảnh báo của cục Yêu Thần đột nhiên vang lên, Lâm Mặc vừa quay lại cửa văn phòng đã bị bộ phận bảo an bao vây đẩy vào: "Vào trong đi! Thành thật một chút!"

"Này!" Lâm Mặc bị đẩy thì lảo đảo, "Rốt cuộc là sao vậy, tại sao lại phong tỏa!"

Lưu Chương đỡ cậu: "Momo, cẩn thận!"

"Có ai biết chuyện gì xảy ra không?" Trương Gia Nguyên sốt ruột nhìn mấy người bộ phận an ninh đứng xếp hàng ở cửa, "Cũng không giải thích rõ ràng là có chuyện gì, cứ thế nhốt chúng ta lại?"

"Mọi người đừng lo lắng," Bá Viễn an ủi, "Sớm sẽ có kết quả thôi."

"Đội trưởng Lưu Vũ." Một người của cục an ninh gõ cửa đi vào, "Điều tra phát hiện có người dùng thẻ vạn năng vào văn phòng ở tầng mười lăm gài bom hẹn giờ, cục an ninh muốn anh đi đến đó."

"Muốn làm gì?" Bá Viễn đứng trước mặt Lưu Vũ, "Các người hoài nghi Tiểu Vũ?"

"Thẻ vạn năng chỉ có đội trưởng mỗi đội mới có quyền sở hữu, trừ phi đội trưởng Lưu Vũ cho đội viên của mình mượn thẻ vạn năng, nếu không hắn không thoát khỏi nghi can." Một thành viên của bộ phận an ninh nhìn Bá Viễn, "Bộ phận an ninh của chúng tôi đã được phái đến, mọi người chắc cũng phải biết tầm ảnh hưởng của chuyện này đến mức nào - rõ ràng là bọn  chúng muốn giết hại đồng nghiệp, ai cũng muốn nhanh chóng tìm hiểu rõ ngọn ngành đúng không? Sớm điều tra rõ, sớm gỡ bỏ niêm phong, mọi người cũng không phải ở đây mà chịu tội."

"Không sao, Viễn ca." Lưu Vũ vỗ nhẹ lên vai Bá Viễn, "Ta sẽ đi, dù sao cũng không phải ta làm, không sao đâu."

"Vậy thì cẩn thận một chút." Bá Viễn thở dài, "Bọn họ có anh ở đây, em đừng bận tâm."

"Được." Lưu Vũ nhìn anh cười cười, "Chờ em trở về."

Đội trưởng đi theo các thành viên của bộ phận an ninh rời đi, sau đó cửa phòng bị khóa từ bên ngoài. Lưu Chương chống cằm nói: "Cái này không đúng, ta luôn có dự cảm không tốt."

"Làm sao bây giờ?" Lâm Mặc hỏi, "Viễn ca, Tiểu Vũ bị bắt đi, chúng ta cứ vậy mà chờ?"

"Nhưng bây giờ anh không biết phải làm gì ..." Bá Viễn thở dài, "Tại sao họ lại nghi ngờ Tiểu Vũ?"

Châu Kha Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên: "Nếu bộ phận an ninh can thiệp, liệu điều đó có nghĩa là chúng ta không thể điều tra?"

"Phải," Bá Viễn trả lời, "hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Tiểu Vũ, vì vậy chúng ta phải tránh nghi ngờ."

"Nói rõ là không thể xuất đầu lộ diện, " Lâm Mặc vỗ tay, "không nói là không được âm thầm điều tra?"

"Anh quả là thông minh." Trương Gia Nguyên nói: "Nhưng hiện tại cửa đã bị khóa, anh làm sao ra ngoài?"

Châu Kha Vũ đi đến bên cửa sổ nhìn xuống: khoa y tế ở tầng mười, còn khoa an ninh ở tầng chín, cách họ bốn, năm tầng, đi xuống nhất định rất nguy hiểm. Hơn nữa, không ai trong số họ có khả năng bay, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi rất dễ xảy ra chuyện.

Châu Kha Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy rèm cửa, anh dựa vào chiều cao của mình mà duỗi cánh tay của ra, kéo tấm rèm xuống.

"Châu Kha Vũ, mày làm gì vậy?" Lâm Mặc hỏi: "Đang yên đang lành tự dưng xé rèm cửa làm gì?"

Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Châu Kha Vũ khá hài lòng về độ bền của tấm rèm cửa, anh bắt đầu buộc hai tấm rèm lại với nhau sau đó thắt gút lại.

"Kha Vũ?" Bá Viễn hỏi: "Em là muốn..."

Châu Kha Vũ ngẩng đầu lên với đôi mắt kiên quyết.

"Em muốn tới khoa y."

4.

"Xin chào, đội trưởng Lưu Vũ."

Trưởng phòng an ninh ngồi xuống đối diện Lưu Vũ: "Ta gọi cậu tới là có chuyện muốn hỏi, là về vụ đánh bom xảy ra cách đây không lâu ở tầng 15."

"Ngài hỏi đi." Lưu Vũ gật đầu, trưởng phòng an ninh ra hiệu cho nhân viên bên cạnh ghi chép lại, sau đó hỏi vấn đề thứ nhất: "Cậu hôm qua có tới tầng 15?"

"Hôm qua?" Lưu Vũ hỏi ngược lại, "Ngài chắc hẳn đã biết, hôm qua đội chúng ta mới từ Hải Hoa đảo trở về, ngài nói xem ta có hay không đến tầng 15?"

"Nửa đêm cậu có tới đó không?" Trưởng ban an ninh hỏi tiếp, "Theo lời đội viên ở tầng 15, bọn họ vào sáng hôm đó và trước khi tan sở đều không phát hiện có quả bom nào. Nhưng hôm nay lại xảy ra vụ nổ bom, vậy cho nên nhất định là có người đã lẽn đến tầng 15 vào lúc nửa đêm"

"Tất cả các đội trưởng đều có thẻ vạn năng, họ có thể có thời gian để phạm tội." Lưu Vũ nói, "Tại sao lại khóa chặt tôi?"

"Chúng tôi đã thu hồi video giám sát", Trưởng phòng an ninh lấy ra một chiếc USB và cắm nó vào máy tính được nhân viên bên cạnh đưa cho. Video giám sát của tầng 15 ngày hôm qua được phát trên màn hình, "Cậu tự mình xem đi, vì sao chúng tôi nhanh như vậy đã bắt cậu."

Lưu Vũ xem qua màn hình máy tính, nhìn thấy một bóng người nhưng do camera giám sát  đặt ở vị trí khá xa nên anh không thể thấy rõ hình dáng chính xác, chỉ là một người mặc y phục màu đen. Người đó dùng thẻ vạn năng quẹt mở cửa văn phòng, không lâu sau thì đi ra, bị camera giám sát chụp được khuôn mặt.

Đó là khuôn mặt của Lưu Vũ.

"Không thể nào!" Lưu Vũ con ngươi đột nhiên co rụt lại, "Đây là giả! Hơn nữa ta đi tầng 15 đặt bom giết đồng nghiệp của ta làm gì? Ta có động cơ gì chứ?"

"Giám sát đến rồi, ta không nói nữa." Trưởng phòng an ninh ra vẻ giả bộ thở dài, "Ta vốn muốn giữ thể diện cho cậu, để cậu tự mình thừa nhận, nhưng cậu lại không muốn, cho nên ta chỉ có thể dùng video giám sát khiến cậu thú tội."

Lưu Vũ trực giác rằng có điều gì đó không ổn, nhưng anh còn chưa kịp giải thích thì trưởng phòng an ninh đã nói: "Đưa cậu ta đến phòng thẩm vấn! Nếu vụ đánh bom lần này là do cậu ta làm, vậy thì vụ lần trước xảy ra ở phòng thẩm vấn số 18 cũng có thể có liên quan đến cậu ta! Cùng điều tra đi!"




"Mọi người giúp ta xuống đó." Châu Kha Vũ ước lượng độ dài rèm cửa, "Cột lại chắc có thể đến tầng mười một, ta một mình đến tầng mười."

"Cẩn thận." Lưu Chương giúp anh sửa lại rèm cửa, "Đừng để bị thương."

"Được." Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên, "Nguyên nhi, em đến giúp anh đi, anh mới có thể yên tâm."

"Được, em tới." Trương Gia Nguyên làm chủ lực đưa Châu Kha Vũ xuống, "Nhất định, nhất định phải cẩn thận, có biết không?"

"Hiểu rồi, anh sẽ bình an vô sự trở về." Châu Kha Vũ cười với cậu rồi nhảy ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên, độ dài của rèm cửa chỉ có thể đến tầng mười một, cách tầng mười chỉ còn một khoảng cách nhỏ. Trương Gia Nguyên và Bá Viễn từ cửa sổ nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ, trong khi cún nhỏ dựa vào lực đẩy của tấm rèm để đu người vào cửa sổ tầng mười.

"May quá, may quá," Bạc Viễn sợ hãi vỗ ngực, "Hẳn là đã vào trong rồi."

"Em sợ chết khiếp." Trương Gia Nguyên thở phào nhẹ nhõm, "Nhưng đáng lo thật, mỗi lần lo lắng là em lại buồn đi vệ sinh"

Tiểu hổ đi tới cửa văn phòng gõ gõ: "Đại ca, đi toilet có được không?"

Các thành viên của bộ phận bảo an thảo luận với nhau, cuối cùng thỏa hiệp dưới sự đe dọa của Trương Gia Nguyên, "Nếu các người không cho ta đi vệ sinh, tôi sẽ lăn lộn gào thét ở đây", và cử người theo dõi Trương Gia Nguyên vào nhà vệ sinh.

"Khi nào phong tỏa mới bị gỡ bỏ, Tiểu Vũ khi nào mới trở về?" Lâm Mặc nằm dài trên bàn, "Nhìn xem, giờ đi toilet cũng có người theo dõi, một chút tự do cũng không có."

Bá Viễn cùng Lưu Chương không nói lời nào, chỉ đồng thời thở dài.



"Đã có người bắt đầu điều tra?"

"Đúng vậy, ta ngăn không được." Thanh âm trầm thấp của thiếu niên không ngăn được tức giận, "Ngươi động đến Lưu Vũ?"

"Thì sao, các ngươi đã không làm gì, nếu tôi mà còn không ra tay, Long tổng sẽ giết tôi mất." Một người khác trả lời, "Tôi nghe Châu Kha Vũ với Lý Bái Dương bàn bạc về vụ này, Châu Kha Vũ chắc chắn đã có nghi ngờ. Người lẻn ra ngoài điều tra chắc là cậu ta? Cậu ta luôn có một bộ não tốt, khẳng định là đã nghi ngờ điều gì đó."

"Ngươi dám động hắn thử xem." Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, "Ngươi dám động đến hắn, ta cũng dám giết ngươi trước Long Đan Ny."

"Cũng không nể chút giao tình của chúng ta trước đây sao? Ha, thật vô vị. Có bạn trai liền không muốn tham gia mấy chuyện này, lại còn muốn rửa tay gát kiếm a?"

"Ta cảnh cáo ngươi, Châu Kha Vũ không phải người mà ngươi có thể động vào, nếu không..."

"Đừng trách ta vô lễ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top