Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 4 chương 7+8 (cảnh báo có H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

"Tất cả rút đi, để lại hai người canh giữ là được."

Lưu Chương nghe thấy cuộc trò chuyện giữa những người trong bộ phận an ninh ở ngoài cửa: "Tại sao lại rút?"

"Này, bắt được rồi. Chính là đội trưởng INTO1, Lưu Vũ. Bộ trưởng thông báo sở Yêu Thần đã dỡ bỏ lệnh cấm, nhưng không thể thả người trong nhóm bọn họ, cửa vẫn phải đóng." Một thành viên hạ giọng nói: "Nghe nói trước đó Bộ trưởng muốn tìm ra người đã đánh bom trong phòng thẩm vấn, cũng có thể chính là Lưu Vũ."

"Bọn họ đang nói nhảm gì vậy?" Lưu Chương híp mắt, "Không nói đến chúng ta hiện tại đang bị quản thúc, Tiểu Vũ thì sao? Ngoại trừ tra tấn ra thì mấy thằng trong cục an ninh còn có thể làm được gì?"

"Đừng lo lắng, Kha Vũ và Gia Nguyên vẫn chưa quay lại." Bá Viễn an ủi, "Đợi đến khi bọn nó về rồi, chúng ta sẽ đột nhập vào bộ phận an ninh"

"Không sai, Viễn ca nói đúng." Lâm Mặc vỗ vỗ vai Lưu Chương, "Chỉ có một bộ an ninh, một mình Trương Gia Nguyên đủ sức chiến với họ, hơn nữa bọn họ chỉ để lại hai người, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ không địch nổi sao?"

"AK! Viễn ca! Cứu!"

"Là Châu Đan!" Lưu Chương trợn to hai mắt, Lâm Mặc là người đầu tiên phản ứng —— tuy cậu nhìn qua có hơi gầy yếu, nhưng lại là người đầu tiên phản ứng, đá văng cửa phòng làm việc: "Đừng đứng yên nữa! Âm thanh cách đây không xa, nhất định là đã xảy ra chuyện!"

"Các ngươi đang làm gì thế!" Một thành viên của bộ an ninh đang đứng bên ngoài hô to, "Cấp trên nói các ngươi không được phép ra ngoài! Ai cũng không được. . . "

Hắn còn chưa nói xong, đã bị tiếng súng nổ lớn làm cho sợ hãi, phải bịt tai quỳ xuống. Cửa phòng làm việc bị nổ thành một lỗ lớn, Lưu Chương vác khẩu Gatling quay đầu lại hỏi Bá Viễn: "Viễn ca, cánh cửa này không tính bồi thường lên đầu em chứ"

"Ghi sổ của anh." Bá Viễn nói ngắn gọn, hai tay chắp lại, từ khe tường mọc ra dây leo, trói chặt hai thành viên của bộ phận an ninh.

"Lão tử chỉ là đang chờ thôi." Lâm Mặc cười khiêu khích, "Cũng không tự xem bản thân được bao nhiêu cân lượng, dám nhốt bọn ta?" 

"Vừa rồi nghe thấy âm thanh phát ra từ nhà vệ sinh, chẳng lẽ Gia Nguyên xảy ra chuyện?" Bá Viễn lo lắng, "Lâu như vậy không thấy trở về, chẳng lẽ là..."

"Hai người họ mệnh lớn, không chết được." Lưu Chương là người đầu tiên xông vào nhà vệ sinh, nhưng không có ai ở đó, "Có thể bọn họ đã bị đánh ngất và mang đi."

"Ừm, AK, em trở về lấy máy tính kiểm tra vị trí của hai người bọn họ, Momo, em cùng anh đến cục an ninh." Bá Viễn sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người, lại bị Lưu Chương cắt ngang: "Không được đâu Viễn ca. Trương Gia Nguyên căn bản không mang theo máy định vị, của Châu Đan thì ... Nếu là người có thể đi lại tự do trong sở Yêu Thần rồi mang người đi thì ắt hẳn cũng biết rằng đội của chúng ta có thứ này, có lẽ đã bị chúng tắt rồi."

"Vậy chúng ta trước tiên đi cục an ninh giải cứu Tiểu Vũ, sau đó chúng ta cùng nhau đi tìm Gia Nguyên và Kha Vũ." Bá Viễn ánh mắt kiên định nói, "Ai cũng đừng nghĩ đến chuyện hắt nước bẩn lên đầu Tiểu Vũ."



Châu Kha Vũ mở mắt đã thấy bản thân đang ở trong bóng tôi. Ở đây giống như một căn phòng bí mật, lúc này anh bị còng vào đầu giường không thể động đậy.

Anh cố gắng vùng vẫy, nhưng chỉ nghe thấy tiếng còng tay kêu lách cách, hoàn toàn không thể thoát ra, tất cả nỗ lực đều vô ích. Còng tay này là của sở Yêu Thần, ai làm ngoại vụ đều có, nhưng anh cùng Trương Gia Nguyên quá quen thuộc, nhìn thoáng qua liền biết thứ này là của Trương Gia Nguyên.

Cạch cạch tiếng cửa mở ra, Trương Gia Nguyên bưng một ly nước đi vào, đặt ở đầu giường.

"Cởi trói cho ta." Châu Kha Vũ lạnh lùng nói, "Nhanh lên."

"Vì muốn tốt cho anh, " Trương Gia Nguyên thở dài, "Không nên ra ngoài thì tốt hơn."

"Cởi trói." Châu Kha Vũ lặp lại lần nữa, ngữ khí bình tĩnh không chút bất an.

"Không được." Trương Gia Nguyên không nhìn anh nữa, cậu ngồi xuống mép giường, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại. Châu Kha Vũ không thể nhìn rõ những gì trên màn hình, anh quay đầu nhìn chằm chằm vào bức tường với ánh sáng mờ ảo.

"Kha Vũ, sau này anh sẽ hiểu." Trương Gia Nguyên cất điện thoại, "Em không thể bảo vệ tất cả mọi người, ít nhất chỉ có thể bảo vệ được mình anh."

"Ngươi muốn mạng của bọn họ." Châu Kha Vũ nhìn cậu, "Ngay từ đầu ngươi đã không thật sự muốn gia nhập có đúng không?"

"Đúng vậy." Trương Gia Nguyên thừa nhận một cách thẳng thắn, "Lúc đầu em thực sự không nghĩ đến việc trở thành thành viên của INTO1."

Châu Kha Vũ không nói nữa, Trương Gia Nguyên cầm ly nước đưa tới bên môi anh: "Anh không uống nước, định chết khát ở chỗ này sao?"

Cậu áp ly nước lên môi Châu Kha Vũ, nhưng Châu Kha Vũ quyết định không nói chuyện với cậu. Trương Gia Nguyên ngày thường luôn dịu dàng với Châu Kha Vũ, lúc này cũng trở nên tức giận, cậu nặng nề đặt ly nước lên thành giường, sau đó một nụ hôn mãnh liệt bất ngờ rơi xuống.

Sự quấn quít giữa môi và răng khác với nụ hôn tràn ngập tình yêu lúc trước, tiếng môi cắn mút trộn lẫn đầy thô bạo, mùi máu tươi trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng. Trương Gia Nguyên một bên hôn hít không rời, một bên mở còng tay cho Châu Kha Vũ, nhưng Châu Kha Vũ lại phản kháng, vừa rút tay ra liền đẩy cậu đi.

Sau đó, tát Trương Gia Nguyên một cái.

8.

Trương Gia Nguyên sờ lên khuôn mặt vừa bị tát. Châu Kha Vũ vẫn cố kìm chế sức mạnh, dù sao hai người trên danh nghĩa vẫn là bạn trai của nhau, có lẽ Châu Kha Vũ vẫn nhớ đến quá khứ tốt đẹp giữa hai người, không muốn dùng quá nhiều sức khiến cậu bầm mặt.

Nhưng cái tát này thực sự rất đau, không chỉ bởi vì ngoại thương, mà còn bởi vì người đánh cậu là Châu Kha Vũ.

Trước đây hai người chơi rất nhiều trò, đa số là mấy trò cào cáu gãi ngứa không dùng mấy sức lực. Trương Gia Nguyên càng không muốn ra tay với Châu Kha Vũ, cậu biết sức mình lớn, sợ rằng nếu chẳng may không kìm chế được sẽ làm Châu Kha Vũ bị thương.

Đây là lần đầu tiên cậu bị người yêu đánh. 

Trương Gia Nguyên một phát chế ngự cổ tay Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ vốn gầy, Trương Gia Nguyên chỉ bằng một tay cũng có thể giữ chặt lấy cổ tay của Châu Kha Vũ. Cậu vốn rất mạnh, cho dù Châu Kha Vũ có chống trả thế nào cũng không thoát ra được. 

Châu Kha Vũ giống như một chú cún con không biết bơi vô tình bị rơi xuống nước, cố vùng vẫy trong làn nước mãi không thể tiến vào bờ, có kêu cứu cũng chẳng ai nghe.

Anh biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, cái tát vừa rồi như cắt đứt mọi ràng buộc giữa anh và Trương Gia Nguyên. Chiếc gương rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, Châu Kha Vũ buồn bã nghĩ rằng có lẽ chúng sẽ không thể nào hàn gắn lại được nữa.

Anh có thể nhận ra Trương Gia Nguyên đang rất tức giận, cổ tay bị lực đạo của Trương Gia Nguyên làm cho đau nhức, anh bị đập mạnh vào tường, chiếc giường phát ra âm thanh chói tai.

Không giống như trước đây, Trương Gia Nguyên xé quần áo của anh, chiếc áo sơ mi bị xé thành từng mảnh ném xuống đất giống như lá rụng. Những chiếc răng nanh sắc nhọn cắn vào môi như thể con hổ đang xé xác con mồi. 

Không có màn dạo đầu, Trương Gia Nguyên trước kia khi hai người họ lên giường đều rất ôn nhu, ngoại trừ lần anh be bét máu sau vụ Medusa, Trương Gia Nguyên đã ôm chặt anh không buông, còn những lúc khác Trương Gia Nguyên đều rất ra dáng của một quý ông lịch thiệp. Khi đó cậu nhìn anh với đôi mắt tràn đầy tình yêu, không phải là ánh mắt lạnh lùng như bây giờ.

Anh bị đâm mạnh đến nỗi thậm chí không thể kêu lên vì đau. Khi làm loại chuyện này, anh luôn là người được Trương Gia Nguyên dịu dàng ân cần quan tâm, đây là lần đầu tiên anh bị đối xử thô bạo như vậy. Châu Kha Vũ vô cùng oan ức: kẻ phản bội là em nhưng người bị bắt nạt lại là tôi, tất cả mọi tiện nghi đều cho em, sao có thể vô lý như vậy?

Nước mắt anh không tự chủ rơi xuống, anh cắn chặt ngón tay không để bản thân phát ra tiếng. Một phần là vì đau, một phần là không muốn cho Trương Gia Nguyên nghe thấy, không muốn đổ thêm dầu vào ngọn lửa tình đầy bạo lực này, làm kích thích sự bạo phát của Trương Gia Nguyên hơn nữa.

"Khóc, khóc to lên". Trương Gia Nguyên cúi đầu nhìn anh, mồ hôi theo gò má chảy xuống, trượt qua xương quai xanh lăn xuống cơ bụng. Tiểu hổ cúi đầu giả vờ cắn cổ Châu Kha Vũ nhưng thực chất là dùng một chất giọng mà ngay cả Châu Kha Vũ cũng không thể nghe rõ.

"Có người đang theo dõi chúng ta"

Châu Kha Vũ mở to mắt, khi Trương Gia Nguyên nhìn anh, trong mắt anh hiện lên một sự xấu hổ nhưng động tác của cậu thì chưa từng dừng lại, và nước mắt của Châu Kha Vũ cũng vậy. 

Anh không biết có nên tin em hay không. Châu Kha Vũ nghĩ trong lúc đang mê man. Lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng Trương Gia Nguyên, anh sẽ cùng em diễn cho xong cảnh này, sau đó chúng ta sẽ chia tay.

Trương Gia Nguyên động tác có chút thô bạo, khi cậu rút ra, đã có chút đỏ, chiếc vòng tay của Châu Kha Vũ đã để lại vài vệt đỏ trên lưng Trương Gia Nguyên. Đây không phải là đêm ân ái thường ngày của họ, mà là một màn trút giận không phân biệt được là thật hay chỉ đang đóng kịch.

Châu Kha Vũ ở trong kịch, Trương Gia Nguyên lại ở ngoài kịch, Châu Kha Vũ nghĩ rằng Trương Gia Nguyên cũng đang diễn kịch nhưng Trương Gia Nguyên không thể giải thích được tất cả cho anh.

Trương Gia Nguyên ấn lên đầu gối của Châu Kha Vũ, duỗi thẳng eo, đầu ngón tay vô tình chạm vào vết sẹo trên đầu gối Châu Kha Vũ. Nó là vết sẹo còn sót lại khi hai người cùng nhau làm nhiệm vụ năm xưa. Khi đó Châu Kha Vũ lần đầu tiên bị mù, khiến Trương Gia Nguyên sợ gần chết. Mắt anh đã lành nhưng vết sẹo ở đầu gối thì không biến mất. Trương Gia Nguyên khẽ thở dài, thoáng thấy hốc mắt đã đỏ hoe.

Bàn tay Châu Kha Vũ từ trên cổ cậu yếu ớt trượt xuống. Bây giờ anh đã trở nên vô thức, hai chân mở rộng, cơ thể xiêu vẹo, lẽ ra phải là một cảnh khêu gợi rung động lòng người nhưng Trương Gia Nguyên chỉ cảm thấy đau lòng. 

Là do cậu một tay tạo ra.

Là hắn ngay từ đầu đã sai rồi, nhưng Châu Kha Vũ tình cờ xuất hiện trong cuộc đời hắn, chiếm giữ tất thảy mọi thứ của hắn, hắn không thể rời xa anh được. 

Trương Gia Nguyên nhắm mắt lại, bế Châu Kha Vũ đã bất tỉnh đi vào phòng tắm giúp anh tẩy rửa. Vòi sen được mở, cửa phòng tắm khóa lại, tiếng nước chảy bao trùm, Trương Gia Nguyên đặt lên môi Châu Kha Vũ một nụ hôn nhẹ.

Vừa thương tiếc vừa thành kính.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top