Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 5 chương 10+11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

 Ý bà ta là gì?

Châu Kha Vũ còn chưa kịp suy nghĩ thì Long Đan Ni đã nắm lấy cổ tay anh, rồi tung đòn phản công, con dao rơi xuống đất vang lên một tiếng.

"Trương Gia Nguyên quá tin tưởng ngươi." Long Đan Ni nhếch môi, "Mặc dù thể chất của ngươi cũng không tệ --"

Người phụ nữ này tuy đã qua tuổi trung niên nhưng kỹ năng lại vô cùng mạnh: "Ngay cả Trương Gia Nguyên cũng chỉ có thể đánh một trận 50-50 với ta!"

Đồng tử của Châu Kha Vũ đột nhiên co rút, anh cúi người xuống để tránh đòn. Hai con dao bướm từ không khí xuất hiện trong tay bà ta, không chút thương tiếc mà đâm vào người anh.

Châu Kha Vũ không tin bà ta có thể đánh một trận 50-50 với Trương Gia Nguyên, nhưng Long Đan Ni thực sự rất mạnh, anh đã toát mồ hôi lạnh khi di chuyển xung quanh. Nếu không tránh né kịp thời, chắc đã bị Long Đan Ni ép xuống sàn.

Lưỡi dao sáng loá lại đánh tới, Châu Kha Vũ nheo mắt, mở ra không gian ẩn nấp. Con dao mà anh dùng để hạ Long Đan Ni đã bị ném ra xa, nhất thời anh không lấy lại được. May mắn thay, anh vẫn còn giấu một khẩu súng ở thắt lưng. Mặc dù Long Đan Ni không thể nhìn thấy anh trong không gian ẩn nấp, nhưng tiếng nạp được nạp lại đột nhiên vang lên trong căn phòng thinh lặng.

Long Đan Ni cười lạnh, bà ta đã có thể xác định được vị trí của Châu Kha Vũ từ tiếng nạp đạn vừa rồi. Con dao bướm lập tức hành động dứt khoát, nhưng giây tiếp theo, nụ cười chợt tắt——

Viên đạn xuyên qua bụng dưới của bà ta, đồng thời con dao bướm cũng xuyên qua ngực Châu Kha Vũ.



"Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con" Trong trí nhớ, Trương Gia Nguyên để Châu Kha Vũ băng bó cho mình với vẻ mặt lạnh lùng, "Nếu không dùng chính mình làm mồi nhử, làm sao có thể giết được đối phương?"

"Đó là do em máu liều nhiều hơn máu não." Châu Kha Vũ ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc cậu một cái, "Em không biết quý trọng mạng sống của chính mình sao?"

"Em sai rồi, Kha Vũ." Trương Gia Nguyên cười giả lả, "Sẽ không có lần sau."

Thật đáng tiếc, phương pháp này anh học được rồi. Trương Gia Nguyên, nếu để em phát hiện, em sẽ không tức giận chứ?

"Can đảm lắm." Long Đan Ni dùng hết sức rút con dao ra khỏi ngực Châu Kha Vũ, nhưng không hề có máu. Thứ gì đó trong tay Châu Kha Vũ rơi xuống đất, "keng" một tiếng.

Đó là bùa hộ mệnh, trên đó đã xuất hiện một vết hằn sâu.

Long Đan Ni nhìn xuống với vẻ khó tin, trong khi đó Châu Kha Vũ liên tiếp bóp cò ba lần.

Viên đạn xuyên qua ngực và bụng của Long Đan Ni, một mảng lớn màu đỏ tươi lan ra, biến thành những bông hoa đẫm máu trên y phục của bà ta.

Ả đột nhiên cười lớn, trong hơi thở xen lẫn mùi máu tanh.

"Ngươi có biết tại sao Nhị Đản lại cho ngươi vào không?"

Châu Kha Vũ vẫn giơ súng lên nhìn Long Đan Ni đang hấp hối. Bà ta phun ra một ngụm máu: "Nếu không thể lấy lại được Yêu Thần, ta sẽ để những kẻ phản bội ta và những tên cản đường đều phải chết cùng ta... Châu Kha Vũ, nếu Trương Gia Nguyên chết trước mặt ngươi, ngươi sẽ cảm thấy thế nào..."

Một ngụm máu tuôn ra từ miệng ả: "Ta đã đặt một quả bom vào người nó... à không chỉ nó, mà còn cả Nhậm Dận Bồng và Tiểu Oa... chỉ cần ta chết, quả bom sẽ nổ..."

Châu Kha Vũ trong nháy mắt nhận ra: Nhị Đản để anh vào, chắc là muốn mượn tay anh giết Long Đan Ni, sau đó loại bỏ Trương Gia Nguyên, thậm chí còn ảnh hưởng đến các đồng đội khác!

"Bà điên rồi." Châu Kha Vũ cắn môi, "Ngay cả con mình cũng muốn giết?"

"Nó cản đường ta, trở thành gánh nặng của ta...vậy thì hãy cùng ta xuống địa ngục." Long Đan Ni cười lớn, "Châu Kha Vũ, ngươi không cứu được bọn họ...cũng không thể cứu Trương Gia Nguyên... "

Bà ta ngã xuống đất, máu lan ra. Người phụ nữ này, mưu tính cả đời, giả chết để trốn thoát trong cuộc chiến trước đó, đến cuối cùng chết dưới họng súng.

Không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Một chiếc đồng hồ nhỏ rơi khỏi túi bà ta, những con số trên đồng hồ bắt đầu tích tắc.

Đếm ngược: 30 giây.

Châu Kha Vũ lao ra khỏi cửa. Anh đang ở tầng bốn nên nếu chạy xuống thì không kịp. Căn phòng Long Đan Ni nằm đối diện với lan can, từ lan can nhìn xuống có thể nhìn thẳng xuống đại sảnh ở tầng một.

Mọi người trong đại sảnh đang đánh nhau, nhưng Châu Kha Vũ vẫn nghe thấy tiếng đồng hồ đếm ngược.

Anh chợt nhớ đến quả bom trên đảo Hải Hoa, lúc đó anh đang bị nhốt trong phòng giám sát, Trương Gia Nguyên đã dùng tay không đập nát cánh cửa sắt, đôi tay đẫm máu lao về phía anh, sau đó bảo vệ anh dưới thân mình.

Lúc đó anh nói, Trương Gia Nguyên, em không nên ở lại. Trương Gia Nguyên ngoài cửa không để ý đến anh, nói rằng kiếp này sẽ dựa dẫm vào anh.

Trước đây, anh cũng dựa vào Trương Gia Nguyên - bất luận Trương Gia Nguyên có thực sự phản bội anh hay không, anh cũng không còn quan tâm nữa, anh chỉ muốn trong vòng ba mươi giây sắp tới, anh có thể tiếp cận được Trương Gia Nguyên 

Châu Kha Vũ vốn là người sợ độ cao, anh nhìn lướt qua độ cao ở lan can, sau đó trèo qua, rồi nhắm mắt lại.

Nhảy xuống.

11.

Lưu Vũ thu hồi chiếc quạt, mép quạt đã nhuốm đầy máu, tầng tầng lớp lớp, không biết đã giết qua bao nhiêu quái vật mới có thể chuyển sang màu đỏ thẫm như vậy.

Anh khẽ "chậc" một tiếng, nghĩ rằng lúc quay về phải thay một chiếc quạt mới, nó đã dính nhiều máu như vậy, chắc chắn không thể giữ lại được.

"Ui trời!" Lâm Mặc bên cạnh chợt ngẩng đầu lên: "Châu Kha Vũ!"

Lưu Vũ cũng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Châu Kha Vũ từ trên trời rơi xuống, bên tai lại nghe được tiếng tích tắc.

Âm thanh cách đó không xa, Trương Gia Nguyên đột nhiên cúi đầu, sau đó đẩy Santa đang ở gần nhất ra xa: "Tránh xa ta ra!"

Lưu Vũ rõ ràng nghe thấy tiếng bom.

Châu Kha Vũ ngã xuống đất khá mạnh, bởi vì quá nóng nảy, khi chuẩn bị tiếp đất đã không biến thành nguyên hình, khiến cả người đều đập xuống đất. Châu Kha Vũ nghe thấy tiếng xương mình vỡ vụn.

Nhưng anh không thể quan tâm nhiều.

Trương Gia Nguyên nhìn anh, anh cũng nhìn Trương Gia Nguyên.

"Gia Nguyên!!!"

Âm thanh cuối cùng bị át đi trong tiếng nổ bất ngờ. Lưu Chương buông súng, lao tới ôm lấy Lâm Mặc, lăn vào khu vực an toàn, Cao Khanh Trần đang giao chiến với Nhậm Dận Bồng dù đã kịp thời rút lui, nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi cú nổ, ngã xuống đất một cách thảm hại.

Cậu bé bị mẹ ruột bỏ rơi đang ngồi dưới đất, hú hét sợ hãi trước cảnh tượng này, nhưng tiếng khóc đột nhiên ngừng lại - đứa trẻ này cũng trực tiếp bị bỏng đen do tác động của quả bom.

Một vùng lớn trên lưng Cao Khanh Trần bị cháy xém, máu rỉ ra, Duẫn Hạo Vũ vội vàng lao tới, một vầng sáng mờ nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay. Lâm Mặc và Lưu Chương nhếch nhác đứng dậy, tuy rằng sắc mặt có chút tàn tạ, nhưng may mắn trốn kịp thời, chỉ có Lâm Mặc hít phải khói thuốc, ho không ngừng.

Xung quanh Tiểu Oa và Trương Gia Nguyên không có người khác nên không có ai bị ảnh hưởng. Đội sư huynh thì không cần phải nói, họ đều bay thẳng lên trời vào thời điểm vụ nổ xảy ra, thậm chí không tổn hại một sợi tóc nào.

Châu Kha Vũ ép mình đứng dậy, khi ngã xuống một bên mặt đã bị trầy xước, một bên mặt thì bê bết máu, cánh tay trái bị vẹo, anh kéo lê một chân về phía Trương Gia Nguyên.

Sau khi Duẫn Hạo Vũ chữa trị cho Cao Khanh Trần xong, cậu lập tức lao tới, tập hợp tất cả dị năng vào lòng bàn tay, hào quang càng sáng hơn, bao trùm lấy Trương Gia Nguyên.

Châu Kha Vũ im lặng nhìn người đang nằm yên trên mặt đất, mặt đầy máu, hơi thở yếu ớt. Lưu Vũ và Bá Viễn nhìn nhau, cuối cùng vẫn không tiến lên.

"Vết thương quá nghiêm trọng." Ánh sáng trong lòng bàn tay Duẫn Hạo Vũ dần dần nhạt đi, "Dị năng của em chỉ có thể bảo lưu mạng sống cho cậu ấy, còn lại đều phải trông cậy vào cậu ấy."

"Em nói vậy là có ý gì?" Cao Khanh Trần đỡ vai đi tới, "Patrick..."

Duẫn Hạo Vũ mím môi.

"Chính là...có thể tỉnh lại hay không còn phải xem bản thân Trương Gia Nguyên... Uy lực của quả bom quá lớn, trên người lại có quá nhiều vết thương, hơn nữa, em dùng dị năng phát hiện khi quả bom phát nổ, cơ thể của cậu ấy đã đạt tới giới hạn, nhưng may mắn là vẫn còn lại một phần hơi thở, nhưng em chỉ có khả năng giúp cậu ấy từ từ hồi phục..."

"Đây chính là trạng thái thực vật sao?" Lâm Mặc ho khan hai tiếng, nhẹ giọng hỏi Lưu Chương.

Lưu Chương không trả lời, chỉ nhẹ nhàng thở dài.

Châu Kha Vũ nửa ngồi nửa quỳ, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cho tay vào túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Chính là hộp nhẫn bị Trương Gia Nguyên đánh rơi, từ đầu đến cuối cậu đều không biết hộp nhẫn đang nằm trong tay Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ mở hộp, cẩn thận lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón áp út của mình.

"Trương Gia Nguyên," anh nói, rồi đan ngón tay đeo nhẫn vào tay Trương Gia Nguyên, "Em xem, anh đã đáp ứng cùng em kết hôn rồi, anh đã đeo chiếc nhẫn mà em tặng cho anh. Trông nó rất đẹp."

Lưu Vũ hung hăng lau mắt.

"Khi em tỉnh dậy, chúng ta hãy kết hôn nhé."

Một giọt nước mắt từ từ rơi xuống trên khuôn mặt  trầy xước của Trương Gia Nguyên.

Rồi nó lặng lẽ trượt dọc theo khuôn mặt cậu rơi xuống.

Cho đến khi nó biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top