Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nguyên tên kia ngủ rồi a.

Vương Tuấn Khải vào nhà động tác đều là cẩn thận từng li từng tí, không biết lúc nào thì bắt đầu, hắn đã bắt đầu tác động dòng suy nghĩ của mình, bắt đầu cải biến một ít thói quen chính mình.

Tại trước kia, Vương Tuấn Khải sẽ không là người bị người khác chi phối .

Nhìn xem cái gia hỏa kia co lại thành một đoàn dựa vào gấu, Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười.

Vương Nguyên hẳn là yêu cái đầu gấu này a, bao nhiêu lần dựa vào nó ngủ rồi. . .

Đô Đô cũng ngủ rồi, cả gian phòng chỉ bật một chiếc đèn, yên tĩnh chỉ còn lại có tiếng hít thở đều đều của Vương Nguyên.

Em ấy ở đây chờ mình?

Vương Tuấn Khải trong lòng dâng lên vài phần tình cảm ấm áp, hắn chậm rãi tiến lên.

Ngoài ý muốn không có đánh thức cậu, thò tay đỡ chân của cậu, đem cậu bế lên.

Vương Tuấn Khải vừa mới mở rộng bước chân chuẩn bị đưa cậu trở về phòng, nhưng không ngờ lông mi cậu run rẩy, đã từ trong mơ tỉnh táo lại.

"Vương Tuấn Khải... . . ."Ngủ đến gương mặt đỏ bừng, đáng yêu cực kỳ .

Vương Nguyên mở đôi mắt kia như nước trong veo mà nhìn hắn, ngơ ngác , dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh.

Vương Tuấn Khải buồn cười: "Đồ ngốc, không phải nói qua cho em không nên ngủ trên ghế sa lon sao? Sẽ bị cảm đấy. . ."

Thời điểm này Vương Nguyên mới chú ý tới, mình bị Vương Tuấn Khải bế kiểu công chúa .

"Oa!"

Cậu thoáng cái nhảy xuống.

Vương Tuấn Khải nhảy lên lông mày.

"anh làm gì a, không nên như thế này ôm em được không, " Vương Nguyên trừng mắt liếc hắn một cái, "Tốt xấu em cũng là con trai."

"Hừ hừ..."

Vương Nguyên bỗng nhiên nhớ lại, hôm nay là sinh nhật Vương Tuấn Khải.

"Vương Tuấn Khải."

"Làm gì vậy?"

"Nhắm mắt lại."

Vương Tuấn Khải nghi ngờ nhìn xem cậu: "Vì cái gì?"

Vương Nguyên lôi kéo hắn liền đi: "Cho anh bế liền nhắm. . ."

"Vậy được rồi... . . ."Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nghe cậu nói, tùy ý để cậu lôi kéo mình đi .

Vương Nguyên cầm lấy cái bật lửa, một tay lôi kéo cánh tay Vương Tuấn Khải, đi tới sân cỏ trước cổng chính. Cậu lại để cho Vương Tuấn Khải đứng ở nơi đó, chính mình chạy tới, ngồi xổm ở dây thừng bên cạnh đốt lửa lên.

Lập tức, cái sắc màu ấm ấp ôn hòa kia hiện lên, xua đi rồi bốn phía hắc ám.

Ngọn nến hình trái tim tại trong gió nhẹ lóe ra, tại giữa bãi cỏ, phảng phất như ánh sao sáng rơi xuống thế gian.

Vương Nguyên cười đốt pháo hoa, cái kia một nháy mắt đủ mọi màu sắc cánh hoa tung bay đi ra, từng điểm từng điểm, bóng bay đủ mọi màu sắc đung đưa.

Vương Tuấn Khải chậm rãi mở mắt.

Hắn thân thể chấn động, nhìn cảnh sắc xinh đẹp trước mắt ,trong lúc nhất thời nói không nên lời.

Ánh mắt, cuối cùng vẫn còn cố định tại trên dáng tươi cười của người nào đó.

Vương Nguyên cười, con mắt tuy rằng hoàn toàn thành trăng lưỡi liềm, nhưng như cũ thấy được trong đó con ngươi thanh tịnh sáng ngời.

Trong con ngươi đầy đủ óng ánh, phảng phất là một viên sao sáng chói mắt, lóe ra hào quang. Những ngôi sao kia phát ra độ ấm ôn hòa lan tỏa đến trái tim Vương Tuấn Khải.

Ngọn nến nhu hòa hào quang chiếu sáng Vương Nguyên, thân hình của cậu phảng phất như Thiên Sứ ,tinh khiết xinh đẹp.

"Sinh nhật vui vẻ, tiểu khải."

Chính cậu vỗ tay lên, cười đến điềm mật, ngọt ngào.

Vương Tuấn Khải đáy lòng bị cậu đảo loạn đến rối tinh rối mù, chẳng qua là nồng đậm ý nghĩ ngọt ngào hoàn toàn không thể tiêu tán đi.

Hắn nghĩ đến, Vương Nguyên, đại khái là quà tặng tốt nhất trời cao ban cho hắn a.

Cái lần sinh nhật lúc này, là trong cả đời Vương Tuấn Khải, chính là một lần sinh nhật tốt đẹp nhất.

Có một không hai.

Coi như Vương Nguyên biết rõ hắn muốn cái gì, biết rõ hắn rất mệt mỏi, biết rõ hắn cần một màn ấm áp như vậy.

Vương Nguyên chính là một cái bến đỗ an tâm mà Vương Tuấn Khải rất nhớ nhung.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt ánh thời gian dần qua đều là cậu.

Vương Nguyên chậm rãi tiến lên, vươn tay ra ôm lấy hắn.

"em cầu nguyện,lớn hơn một tuổi anh sẽ gặp những điều tốt hơn."


Vương Tuấn Khải bị cậu ôm lấy thân thể ,chấn động mạnh một cái, hắn nhìn Vương Nguyên suy nghĩ, nhớ lại một màn khi còn bé có người tổ chức sinh nhật cho hắn , nhịn không được kinh ngạc.

Vương Nguyên khơi gợi lên khóe miệng, trong mắt tràn đầy dí dỏm, cậu kế hoạch tạm thời sẽ không nói cho Vương Tuấn Khải chuyện trước kia.

Vương Tuấn Khải chỉ là nao nao, lập tức khôi phục, hắn cười nhẹ quay về ôm lấy cậu.

Vương Nguyên. . . Có đôi khi thật sự rất giống Nguyên Nguyên khi còn bé.

Nhưng em ấy lại không phải.

Vương Tuấn Khải cũng đã tiếp nhận Nguyên Nguyên như vậy, đối với tình cảm của cậu, cũng là không trộn lẫn thêm bất luận cái nguyên nhân nhân tố gì khi còn bé.

Vương Nguyên đem cái cằm đặt tại trên bờ vai rộng lớn Vương Tuấn Khải, buồn bực nói ra:

"mau ước đi, đây là sinh nhật của anh mà."

"được."

Anh cầu nguyện,

Có thể một mực như vậy cùng Vương Nguyên cùng một chỗ.

Vương Tuấn Khải hít thật sâu một hơi hương vị nơi cần cổ cậu, hương vị Vương Nguyên, nhàn nhạt đấy, nhưng thấm vào ruột gan.

Cậu chính là ánh mặt trời phá tan tất cả băng giá trong lòng của hắn.

Cậu chính là cái chìa khóa có thể cởi bỏ tất cả phòng ngự của hắn.

Cậu là người duy nhất mà người khác vĩnh viễn không thay thế được.

Chỉ có cậu- Vương Nguyên, có thể làm hắn cười, lại để cho hắn nhíu mày, lại để cho hắn hay nói đùa, lại để cho hắn bộc lộ bản tính tính trẻ con, lại để cho hắn có thể mặc tạp dề tại trong phòng bếp chiến đấu, lại để cho hắn học được cách ôn nhu đối xử với người khác.

Dấu vết nhẹ nhàng, tiến qua đáy lòng.

Sớm đã ẩn giấu không được cảm tình, tại một khắc an tâm ôm lấy cậu này," cỏ dại lan tràn".( chắc ý là tuôn ra ào ào ý nhở :v)

"Nguyên Nguyên... . . ."

Vương Nguyên đồng tử có chút phóng đại, che giấu đôi tai ửng đỏ dưới mái tóc, cậu cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.

Vì vậy vòng tay của cậu, rất là đàn ông mà vỗ vỗ bả vai Vương Tuấn Khải.

"Được rồi được rồi, ôm chấm dứt!" Vương Nguyên cười đùa lặng lẽ lui về sau một bước.

Cậu ở đây kháng cự. . .

Vương Tuấn Khải nhíu mày, nhưng chỉ là trong chốc lát liền buông lỏng ra, hắn liền như vậy ngồi ở trên đồng cỏ đầy bóng bay, nhìn Vương Nguyên cũng ngồi xuống.

Tại ánh nến bao vây, bầu không khí không khỏi lộ ra có chút mập mờ.

"Cái kia..."Vương Nguyên thử tìm chủ đề di chuyển chú ý, "Vương Tuấn Khải, công việc của anh có phải hay không rất mệt a ."

"ừ, mệt chết đi được "

Vương Nguyên nhìn về phía trên bầu trời đầy sao sáng: "làm minh tinh rất mệt mỏi à?. . ."

"Hừm. . ."Hắn cười nhẹ, "Như thế nào, em muốn làm minh tinh?"

"Ách... . . ." cậu suy nghĩ một chút, "anh xem em lớn lên đẹp trai như vậy, lại biết ca hát lại biết đánh đàn, làm minh tinh cũng là được đi, chỉ có điều em cùng một người khác ước định tốt rồi, sẽ không làm đấy."

Vương Tuấn Khải nhảy lên lông mày: "Ai a?"

" thanh mai trúc mã của em." Vương Nguyên lặng lẽ đánh giá ánh mắt của hắn.

Cậu cho rằng Vương Tuấn Khải sẽ cơ trí phát hiện cậu chính là người khi còn bé , lại chưa từng nghĩ đến Vương Tuấn Khải người này vừa gặp phải về sự tình Vương Nguyên, cũng đã có chút thần trí mơ hồ rồi.

Vương Tuấn Khải con mắt sắc mặt lạnh lẽo, hắn hừ một tiếng: "Thanh mai trúc mã?"

Vương Nguyên nhịn cười không được vài tiếng: "Đúng vậy, lớn lên đẹp trai, người lại rất ôn nhu, đối với em cũng rất tốt. Nếu như em có thể tìm tới anh ý nhất định sẽ cao hứng đấy."

"... ..." bầu không khí chung quanh Khải gia không phải lạnh bình thường nữa.( thùng dấm to thế =)))) )

Người này vẫn còn có một người tình nhân cũ.

Vương Tuấn Khải lúc này thời điểm dù chết cũng sẽ không nghĩ đến, Vương Nguyên nói liền là chính bản thân hắn.

"Cho anh xem được không?"

Vương Nguyên hặc hặc nở nụ cười vài tiếng: "So với anh đẹp trai hơn."

"Cắt... . . ."Vương Tuấn Khải khinh thường mà nhếch miệng.

Bầu trời ánh sao sáng, cực kỳ giống hào quang ở mắt người nào đó, trong nháy mắt mà treo ở trong màn đêm.

Hai người hàn huyên rất nhiều, nằm ở trên bãi cỏ hưởng thụ lấy cái một khắc nhẹ nhõm này.

Chung quanh ánh nến dần dần yếu đi, xem ra là đốt tới phần cuối rồi.

"Có cơ hội, anh có thể với em cùng một chỗ ca hát. . ."Vương Tuấn Khải đang nói, đột nhiên bên mặt phát hiện người bên kia đã ngủ rồi.

Lông mi run rẩy, đôi má trắng nõn, cánh môi tựa như cánh hoa anh đào, còn có cái tóc xõa kia nhẹ nhàng phủ lên trên trán.

Da thịt cậu tựa như tuyết trắng, tại ánh nến yếu ớt chiếu rọi xuống lộ ra ôn hòa.

Vương Tuấn Khải cười cười, lộ ra Hổ Nha.

"Ngủ ngon... ..."

Hắn nghiêng về phía trước, nhàn nhạt hôn vào trên gương mặt Vương Nguyên.

Thông minh như hắn, sao sẽ không biết rõ cảm giác của mình đối với cậu.

Cái loại động tâm này, cái loại tình cảm này, đại khái liền là. . .

Thích a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top