Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiên Tỉ?" Vương Nguyên kinh ngạc mà nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đứng ở trước cửa quán bar .

Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Vương Nguyên không khỏi mỉm cười: "Vương Nguyên là cậu a, thật là trùng hợp a."

"Quán bar bốn giờ chiều mới mở cửa." Vương Nguyên nhìn hắn hình như là đang chờ đợi mở cửa, hảo tâm nói ra.

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu: "Không có việc gì, tôi đang đợi người."

Ai a, lại để cho cái đại boss nguy hiểm này chờ đợi, Vương Nguyên thời điểm này không biết Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Nhị Văn có quan hệ, chẳng qua là kinh ngạc rằng có người lại để cho cái người cao quý này chờ đợi trước cửa quán bar.

Vương Nguyên nhìn hắn một cái, móc ra chìa khóa quán bar : "Đi thôi, anh trước hết cùng tôi vào đi thôi."

"Hả?" Thiên Tỉ kinh ngạc mà nhìn cậu, cuối cùng hỏi, "cậu biết Lưu Chí Hoành?"

"Nhị Văn?" Vương Nguyên sững sờ, không nghĩ tới Dịch Dương Thiên Tỉ có quan hệ với Nhị văn, "Đương nhiên là biết, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn a."

Hắn nghe nói như thế không khỏi khẽ vuốt cằm, cười nhẹ: "Duyên phận này thật đúng là kỳ diệu a."

"hả?"

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ nhẹ lắc đầu: "Không có việc gì, tôi là tới tìm hắn đấy."

"A, a tốt, anh đi vào trước đi." Vương Nguyên mở ra cửa quán rượu, lại để cho Dịch Dương Thiên Tỉ đi vào trước.

Thiên Tỉ đi vào quán bar, cái địa phương nhỏ bé này tuy rằng không đủ lớn, nhưng xếp đặt thiết kế tinh xảo, dụng tâm kín đáo.

Hắn nhịn không được tán thưởng: "Cái chỗ này quả không tồi."

"Hắc hắc, đó à, đây chính là Nhị Văn Thân tự xếp đặt thiết kế đấy." Vương Nguyên đôi mắt sáng lên, nở nụ cười.

Thiên Tỉ nhẹ gật đầu, Lưu Chí Hoành có thể nhìn ra hắn có thiên phú quản lý , vốn đang cho hắn đến công ty của mình, chỉ có điều Lưu Chí Hoành không muốn, hắn ưa thích cái địa phương nhỏ bé này.

Vương Nguyên động tác thuần thục mà đem mấy cái bàn lớn kia dọn xong, còn có một chút rượu cùng hoa quả, đem máy móc cũng lau dọn tốt . Cậu đơn giản dọn dẹp quán bar một chút, cuối cùng mới đem cái đàn ghi-ta tại sau lưng kia để xuống.

Cậu thử âm, sau đó kết nối với loa, đem âm hưởng kiểm tra một chút.

"anh lúc nào quen biết Lưu Chí Hoành vậy?" Vương Nguyên hỏi.

Thiên Tỉ nhìn cậu một cái: "ừm... Hai tháng trước."

"A..."Vương Nguyên kỹ càng đánh giá hắn.

Dịch Dương Thiên Tỉ rất ít nói, lần trước cùng Vương Tuấn Khải cùng một chỗ lúc ăn cơm, hắn cũng là cùng Vương Tuấn Khải lúc cùng một chỗ mới có thể ngẫu nhiên cười cười, lời nói cũng tương đối nhiều. Hôm nay xem ra tâm tình của hắn cũng không tệ, nở nụ cười mấy lần.

Vương Nguyên chẳng qua là không rõ, hắn như vậy đứng ở trên người khác làm sao quen biết được Lưu Chí Hoành đây?

Đột nhiên, cậu nở nụ cười, chính cậu lúc đó chẳng phải cũng quen được Vương Tuấn Khải à.

Duyên phận này, thật sự là tuyệt không thể tả.

Vương Nguyên cùng hắn hàn huyên rất nhiều, trò chuyện về sau cậu mới phát hiện Thiên Tỉ kỳ thật tính cách rất ôn hòa, rất dễ dàng trở thành bằng hữu.

Thời gian, cực kỳ nhanh qua, trong nháy mắt đã nhanh đến thời điểm mở cửa tiệm .

Hiểu được quan hệ thân mật của Vương Nguyên cùng Nhị Văn , Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không có ý định che giấu cái gì.

"Nhị nguyên, " Thiên Tỉ cũng dùng phương thức Lưu Chí Hoành xưng hô với Vương Nguyên xưng hô cậu, "Tôi muốn nói cho cậu một việc."

"A?" Khó thấy được lúc hắn nghiêm túc lên, Vương Nguyên lắng nghe.

"Tôi thích Hoành Hoành, việc này cậu còn không biết a. . ."

Vương Nguyên vừa trừng mắt: "Cái gì?"

"Tôi nói, tôi thích Lưu Chí Hoành, phương diện tình yêu kia đấy." Thiên Tỉ chậm rãi nói đến.

Vương Nguyên giật mình mà nhìn hắn, trong ánh mắt có phần không biết giải quyết thế nào.

Dù sao cũng là hai nam nhân.

Dịch Dương Thiên Tỉ thở dài một hơi: "Tôi biết ngay hắn không có nói cho cậu biết mà, là sợ cậu lo lắng a. . ."

"anh... . . . Thật sự thích hắn?" Vương Nguyên khó khăn nói ra.

"Ân."

Đơn giản rồi lại kiên định trả lời.

Dịch Dương Thiên Tỉ là đem Vương Nguyên trở thành bằng hữu của mình, mới có thể như vậy chân thật mà đối diện với cậu.

Vương Nguyên mím môi, đột nhiên cậu hít sâu một hơi, đứng dậy hung hăng vỗ vỗ bả vai Thiên Tỉ.

"... ..."Thiên Tỉ kinh ngạc mà nhìn cậu, có chút không rõ động tác của cậu.

Cậu cười cười: "Đừng lo lắng Thiên tổng, ta ủng hộ các ngươi! Vương Nguyên ta sẽ không cùng những người bình thường kia có một dạng mốc meo tư tưởng đâu!"

"Vương Nguyên..."Thiên Tỉ rất là cảm kích nhìn cậu.

Chỉ sợ Vương Nguyên xem thường loại cảm tình này, nói như vậy, tình bạn giữa cậu ta cùng Lưu Chí Hoành nhất định sẽ sinh ra rặn nứt đấy.

Vương Nguyên ánh mắt nghiêm túc lên: "Nhưng mà! Tôi cảnh cáo anh, Lưu Chí Hoành tựa như anh em ruột của tôi , tôi hy vọng anh sẽ bảo vệ tốt hắn! Nếu như anh lại để cho hắn bị đau lòng..."

Thiên Tỉ nhìn hắn cố ý đưa ra quả đấm, mỉm cười: "tôi sẽ không quên."

"Hắc hắc vậy là tốt rồi." Vương Nguyên sờ sờ đầu của mình, nhìn chằm chằm vào Thiên Tỉ , "Như thế nào cảm giác như là đang gả con gái... . . ."

"Phốc..."

Lời này vừa nói ra, hai người đều không để ý hình tượng mà nở nụ cười.

Trong đầu đều là Lưu Chí Hoành vẻ mặt thẹn thùng bộ dáng ăn mặc trang phục tân nương ( Nhị văn: Vương Nguyên còn có thể hay không cùng một chỗ vui vẻ chơi đùa á! )

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên, từ trong đáy lòng đã tiếp nhận cậu như một bằng hữu tùy tiện lại tâm tư kín đáo.

"Cái kia Vương Tuấn Khải... . . . Các ngươi..."

"lôi hắn vào làm gì vậy?" Vương Nguyên chu môi, không hiểu lời của hắn.

Thiên Tỉ thế nhưng là biết rõ hiện tại hai người kia ở cùng một chỗ, hắn nhìn thấy rõ ràng tâm tình trong mắt Vương Tuấn Khải.

Nếu như hắn có thể tìm được một người hắn thích, thật sự rất tốt đấy, Dịch Dương Thiên Tỉ từ trong đáy lòng vì Vương Tuấn Khải chúc phúc, xong lại suýt quên mất cậu ta khi còn bé một mực nhớ mãi 1 người không quên kia.

Chẳng qua là... . . .

Xem ra, Vương Nguyên hay vẫn là có một cái mục tiêu khó đối phó a. . .



Từ sinh nhật mình ngày đó qua đi, đã qua một tuần lễ rồi, thời tiết dần dần biến lạnh, trời thu bất tri bất giác đã tới.

Vương Tuấn Khải bực bội mà ngồi ở bên cạnh gấu lớn,gần đây Vương Nguyên luôn biến mất không lý do.Gọi điện thoại cho cậu thì không cậu không tiếp, cậu ấy đến cùng là đang làm gì vậy?

Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên

"alo"

" Tiểu khải, tớ bây giờ đang ở trong quán bar chỗ Vương Nguyên làm việc, cậu có tới không?"

Vương Tuấn Khải trừng mắt: "Quán bar? Tại nơi nào ?"

" Giao lộ X đi vào trong, quẹo trái đã đến. "Thanh âm Thiên Tỉ truyền ra.

Vương Tuấn Khải trầm giọng nói: " tớ lập tức tới đó"

" cậu bận rộn như vậy mà vẫn có thời gian ư?"

"........ Không nói nhiều,tí gặp, bye bye"

"8 ~"

Cúp điện thoại, Vương Tuấn Khải đứng dậy mặc áo khoác vào, mang tốt mũ cùng kính liền ra cửa.

Đô Đô:" Gâu Gâu! "( lại không mang theo ta......... (╯°□°)╯( ┻━┻ ở nhà rất cô đơn lạnh lẽo... . . . )

Rất nhanh gọi một chiếc xe, Vương Tuấn Khải chạy tới quán bar.

Cùng Thiên Tỉ gọi điện thoại, hắn đã tìm được vị trí Thiên Tỉ.

Hắn giảm thấp vành nón xuống, ngồi xuống bên người Thiên Tỉ:" cậu tại sao lại ở chỗ này? Vương Nguyên làm sao lại đến nơi đây làm việc?"

" Hặc hặc, cậu không cần lo lắng như vậy a" Thiên Tỉ hơi thâm ý mà cười một chút, hắn đem sự tình Vương Nguyên cùng Lưu Chí Hoành đều nhất nhất nói cho Vương Tuấn Khải, cùng với câu chuyện quán bar này.

Hắn chọn một ly Kê Vĩ Cước , chậm rãi nhấm nháp.

Thiên Tỉ nhìn hắn một cái :" Quán bar này chính là Hoành Hoành mở đấy."

" Hoành Hoành?" Vương Tuấn Khải lộ ra Hổ Nha, hắn dùng bả vai đụng Thiên Tỉ," Lúc nào lại gọi thân mật như vậy? Hai ngươi có chuyện gì vậy"

Thiên Tỉ bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, vốn cũng không có ý định che giấu, đầu đuôi ngọn nguồn đều nói cho hắn biết.

Vương Tuấn Khải tự nhiên không có bài xích, bản thân hắn cũng đã thích tên Vương Nguyên kia rồi mà.

" Vậy còn cậu?" Thiên Tỉ cố ý trêu chọc hắn," Lúc nào tỏ tình đây? Tớ còn định xem kịch vui đây"

Vương Tuấn Khải nhìn ánh mắt của hắn, như là cái gì cũng biết rồi, nhịn không được thầm mắng một câu thật sự lợi hại, nhưng là trên mặt lại nhếch môi nở nụ cười.

" Bà mẹ nó....... Vương Tuấn Khải cậu cũng quá không ngay thẳng rồi a," Thiên Tỉ khóe miệng co lại " cần phải cười đến quỷ dị như vậy sao?"

Vương Tuấn Khải liếc hắn 1 cái :" Vương Nguyên đâu?"

Lại dám gạt hắn đến làm việc ở quán bar, gia hỏa này .....( khải gia người bảo hộ quá độ a)

" cậu yên tâm, cái quán bar này không khí rất tốt" Thiên Tỉ cười cười, nhấm một ngụm rượu" Khó có được quán bar ấm áp như vậy, Vương Nguyên tại đây ca hát đánh đàn, khoản thu nhập thêm không có nguy hiểm gì đâu"

"... . . ."Vương Tuấn Khải ánh mắt chuyển dời đến sân khấu giữa quán, chỗ đó bày đầy nhạc khí.

Thời điểm này, ngọn đèn chậm rãi chuyển dời đến chỗ đàn điện tử phía trước.

Vương Nguyên đi tới trung tâm, giương lên khuôn mặt tươi cười, bị ngọn đèn màu lam chiếu rọi đặc biệt mê người.

Người phía dưới thét to đứng lên, nhìn qua bộ dạng Vương Nguyên tựa hồ rất có nhân khí.

Vương Nguyên nhẹ nhàng cười cười, tay cầm microphone:" Hôm nay mang cho mọi người một bài hát, mọi người cùng thưởng thức nhé"

"... . . ."Vương Tuấn Khải ở nơi hẻo lánh kia, yên tĩnh lắng nghe ca khúc của cậu.

Vương Nguyên nghiêm túc nhìn về phía phím đàn, ngón tay cực kỳ nhanh nhảy lên, diễn tấu khúc nhạc dạo đầu.

Dừng lại một chút.

Có chút ngước mắt, cậu bắt đầu hát.

" Tại tháp Tokyo lần đầu tiên nhìn ra xa,nhìn ánh đèn như ánh sao rơi xuống...."

Âm thanh đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, đắm chìm tại trong thế giới tiếng ca chính mình.

Tỉ mỉ ca hát, gột rửa tất cả tạp chất, giọng hát trong veo như thiên sứ làm mê đắm lòng người, toát lên linh hồn của bài hát.

Mở mắt, Vương Nguyên khóe miệng hóa thành độ cong hoàn mỹ.

Con ngươi cậu đen nhánh, mang theo nhàn nhạt u buồn, tại thời điểm Vương Nguyên ca hát, luôn chói mắt như vậy.

Vương Tuấn Khải mỉm cười, nhìn ánh mắt của cậu tràn đầy các loại tâm tình, tiếng ca của cậu, bay vào trong lòng của hắn.

Vương Nguyên thời điểm đánh đàn điện tử, bình thường đều chọn tình ca nhịp điệu u buồn, đây là điều mọi người đều biết.

Tay cậu qua lại phiêu đãng tại giữa phím đàn, ca từ cũng theo giọng hát uyển chuyển đi ra.

Đột nhiên, cậu chú ý tới một người.

Hắn lẳng lặng nhìn mình, trong mắt mang theo tình cảm ấm áp.

Vương Nguyên mỉm cười, cậu biết rõ hắn là Vương Tuấn Khải.

Không cần đi nhớ, không cần đi đoán, dường như hắn đã khắc sâu tại trong linh hồn của mình .

Như vậy quen thuộc.

"em thề sẽ không nói dối nữa ... . . yêu anh nhiều đến mức muốn ôm anh thật chặt..."

Vương Tuấn Khải thân hình chấn động, hắn nhìn thấy Vương Nguyên ánh mắt đã rơi vào trên người của mình.

Cái giọng hát mềm mại kia, cùng ca từ làm cho người khác mơ màng, đều bị Vương Tuấn Khải nhịn không được tim đập rộn lên.

"em thề không làm anh chờ đợi nữa... . . ."

"Cùng anh làm tất cả những điều muốn làm, vô luận là cái gì..."

Vương Nguyên cuối cùng một tay ấn lên microphone, một tay chậm rãi gảy mấy cái âm phù cuối cùng đã xong bài hát này .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top