Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


TV đang phát ra thanh âm nữ nhân vật chính trong phim truyền hình, cái dung nhan kia của nàng ta được trang điểm thật đẹp càng thêm mê người.

Vương Nguyên ôm một đống lớn khoai tây chiên ngồi ở trên ghế sa lon xem.

"Nhưng ngươi là Hấp Huyết Quỷ. . ."

"Tình yêu có thể vượt qua hết thảy không phải sao?"

Màn ảnh chuyển đổi đến Vương Tuấn Khải thâm trầm mang theo yêu thương - con mắt ánh lên ôn nhu, cái lời thoại động tình kia Vương Nguyên nghe được toàn thân cũng không được tự nhiên.

"Ta lặp lại một lần nữa, Viên Viên. . . Ta thích nàng." (ai có nhớ cái tên này không :v)

Cô gái nước mắt chảy xuống, hai người ôm nhau.

Vương Nguyên bất mãn vểnh môi lên , nhìn cảnh cẩu huyết nói: "Cắt, cái này rõ ràng là chả ăn nhập gì với mạch phim."

"Vậy cậu còn xem chăm chú như vậy làm gì. . ."Nhị Văn cũng leo lên ngồi trên ghế sô pha.

Hiện tại Vương Nguyên thỉnh thoảng sẽ tới nhà Nhị Văn làm khách, một là được xem tivi cả ngày, hai là được nhìn Vương Tuấn Khải biểu diễn .

Vương Nguyên mím môi: "Nữ nhân này diễn xuất vốn là không tốt. . ."

"Tớ xem cậu là đang ghen . . ." Nhị Văn còn chưa nói xong đã bị Vương Nguyên ấn một cái gối đầu bịt miệng lại.

"Đừng nói mò! Ai sẽ ăn dấm chua với hắn a! Cắt ~ "

Nhị Văn bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt quật cường không chịu thừa nhận của cậu, nằm trên ghế sa lon: "Nhị Nguyên a."

"Làm gì vậy. . ."

Nhị Văn nhìn trần nhà nói : "cậu sao không đợi ở nhà mình."

"Trong nhà ngoại trừ Đô Đô,ngoài ra chỉ còn lại có mỗi tớ, " Vương Nguyên quắt miệng, "Gần đây Đô Đô bị ôm đi bệnh viện thú y làm kiểm tra rồi, Vương Tuấn Khải tên kia cũngsuốt ngày đi công tác, tớ chỉ có thể tìm cậu chơi thôi ~ "

Nhị Văn nhìn nhìn cậu: "cậu sao không tìm một công việc cách hắn gần một chút ?"

"cậu để cho tớ làm bác sỹ thú y ư?"

"Tớ là nói Vương Tuấn Khải!" ( xám xịt )

Vương Nguyên có chút lúng túng, ánh mắt mất tự nhiên: "Vì cái gì a?"

"cậu xem cậu kìa, " Nhị Văn chăm chú đếm đếm đầu ngón tay , "Mấy ngày nay đều là đang xem phim của Vương Tuấn Khải , mỗi một câu hầu như đều nhắc tới Vương Tuấn Khải."

"Tớ có sao?" cậu nghi ngờ nhìn Nhị Văn.

Nhị Văn khóe mắt co lại, chọc chọc khuôn mặt của cậu: "cậu bây giờ còn kém tại trên mặt viết lên ba cái kia chữ rồi!"

"Tớ... . . ."

"Thừa nhận đi, cậu thích Vương Tuấn Khải."

Nhị Văn nói như là một đạo sấm sét, đem Vương Nguyên hung hăng nổ tỉnh: "Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói của cậu không thể nói lung tung! Ai nói tớ thích hắn! Cái tên đáng ghét, thường xuyên lải nhải, còn luôn ức hiếp tớ!"

Nhị Văn gật đầu.

"Hắn, hắn luôn khi dễ tớ, " Vương Nguyên nói trong tức giận đấy, "Tớ làm sao có thể sẽ thích cái tên đại bại hoại này? Huống chi, hai người chúng tớ đều là nam, tưởng tượng cũng biết có một ranh giới à nha?"

Lưu Chí Hoành chậm rãi nói qua: "thế sao cậu làm gì mà xem hắn đóng phim?"

Vương Nguyên thò tay tắt ti vi a: "Tớ nhàm chán không được sao?"

"Vậy cậu ngày hôm qua còn bắt tớ cùng cậu thử quần áo, đợi ngày sau đi ra ngoài cùng hắn hẹn hò là sao? !"

Nhớ tới ngày hôm qua mình bị Vương Nguyên buộc nhìn cậu ta thay quần áo , trong chốc lát đổi bộ này, một lát lại đổi bộ kia , trì độn như Lưu Chí Hoành cũng nhìn ra Vương Nguyên rất xem trọng lần đi chơi này.

Bằng không thì cái người bình thường căn bản không chú ý những điều này làm sao có thể thay đổi đây?

Vương Nguyên thích anh ta, ẩn giấu ở trong hai mắt của cậu ấy, người khác nhìn rõ ràng mà bản thân cậu ấy lại không biết.

Quật cường mà đem mình giấu ở trong một cái vỏ an toàn.

Không dám. . . Có dũng khí.

"Cái gì hẹn hò a, " cậu nói thầm lấy, " là giữa bạn bè đi chơi mà thôi."

"... ..."

. . .

Vương Nguyên về tới cái nhà không có Vương Tuấn Khải kia, mở đèn lên.

Nhìn gian phòng trống rỗng, nhếch miệng: "Còn chưa có về sao?"

"tút tút tút. . ."Điện thoại vang lên.

Cậu đứng lên tiếp.

"Này, Vương Nguyên hả? anh hôm nay có thể sẽ rất khuya mở trở về, tự mình đi ăn cơm, buổi tối đi ngủ sớm một chút a."

"Tiểu..."

"Cứ như vậy đi, bye bye."

Vương Nguyên vừa mới mở miệng,thì bỗng chốc im ắng.

Nghe điện thoại vang lên thanh âm cúp máy, cậu mím môi, lặng lẽ thở dài một hơi.

Vương Tuấn Khải, hắn bề bộn nhiều việc... Có thể trong lúc cấp bách gọi cho mình một cú điện thoại, coi như là quan tâm mình rồi đi.

Vương Nguyên bị cảm giác cô đơn trong lòng khiến cho rất khó chịu, bực bội mà đi tới đi lui, cuối cùng cậu ra ngoài đi siêu thị mua đồ ăn.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Cái nước trái cây này uống rất ngon, " Vương Tuấn Khải tiện tay nhìn qua trong xe đẩy không quan tâm giá cả ném vào nhiều bình lớn"Hơn nữa là nước trái cây tinh chất tương đối nhiều dinh dưỡng, em cần bổ sung nhiều chất một chút."

Vương Nguyên nằm dài ở vành xe đẩy: " lão Vương sao anh lải nhải lắm thế ~ "

"Có em thì đương nhiên phải chăm sóc cho thật tốt rồi " Vương Tuấn Khải tiếp tục chăm chú chọn nguyên liệu nấu ăn, "anh là muốn hảo hảo lải nhải a. . ."

Cậu ngước mắt nhìn hắn bộ dáng rất nghiêm túc, cười cười.

Vương Tuấn Khải lải nhải như vậy, cũng là rất có mị lực đây.

.

-------------------------------------------------------------

Vương Nguyên từ trên kệ đầy ắp lấy xuống một lọ nước trái cây, đột nhiên rất là chán ghét không khí vắng vẻ bên tai.

Mình thật sự là đáng khinh a, hiện đang không có hắn lải nhải, cậu ngược lại còn suy nghĩ cái gì.

Mua thật nhiều đồ ăn, Vương Nguyên về tới trong cái nhà hư không kia.

Ngồi ở trên mặt bàn, ăn mì ăn liền,

Cậu âm thầm oán niệm, vẫn là đồ ăn lão Vương làm là ngon nhất.

.

-------------------------------------------------------------

"em gầy quá, ăn nhiều một chút!" Hắn nhếch miệng lộ ra Hổ Nha, đem đồ ăn đều hướng trong bát Vương Nguyên mà gắp.

Hắn vốn là như vậy, nhìn chính mình ăn chăm chú hắn cũng sẽ cười đến nheo lại mắt rồi.

.

Vương Nguyên khẽ giật mình, nhìn cái nụ cười kia như bọt nước dần dần biến mất.

Thói quen, hai người bàn ăn.

Thói quen hô hấp, có khí tức của hắn bao quanh chính mình.

Mình không phải là mắc. . .

Một loại bệnh gọi là bệnh Vương Tuấn Khải chứ?

.

"cậu thừa nhận a, cậu thích Vương Tuấn Khải."

.

Ưa thích... ... . . .

Ưu thích là cái gì?

Hai chữ này, sẽ được người khác dùng rất nhiều từ ngữ hoa mỹ để đến tân trang vẻ đẹp mỹ diệu của nó.

Nhưng mà đối với một số bộ phận mà nói, ưa thích, có đôi khi là một loại thống khổ.

Vui vẻ xen lẫn thống khổ.

Vương Nguyên có thể trông thấy Vương Tuấn Khải, có thể nhìn hắn đối với chính mình tỏ vẻ trẻ con, có thể nhìn hắn cười, có thể nhìn hắn ôn nhu săn sóc, có thể nhìn hắn mang đến cho mình điềm mật, ngọt ngào hương vị.

Nhưng mà, bọn họ yêu nhau, là không chân thực đấy.

Một người là minh tinh cao cao tại thượng, một người, chỉ là một hạt cát nhỏ giữa sa mạc.

Bọn hắn còn có không vượt qua được thế tục, tình yêu của bọn họ, sẽ rất thống khổ.

. . .

Ưa thích, đối với Vương Nguyên mà nói, là một loại cảm tình rất quan trọng.

Không thể tùy ý .

Đợi tại lúc này, cậu đã rõ ràng mà ý thức được, chính mình đối với Vương Tuấn Khải, xác thực không thể có được cái tình cảm đắt đỏ này được.

Bất tri bất giác,

Ưa thích, lại đại diện cho người kia.

Vương Nguyên một mình bưng lấy hoa quả đông lạnh, ngồi ở trên ghế sa lon xem màn hình TV siêu lớn.

Nhìn xem khuôn mặt của hắn, xuất hiện ở phía trên.

Nhìn Vương Tuấn Khải bộ dáng quẫn bách sau khi bị MC trêu chọc, không khỏi nở nụ cười.

Tiếng cười quanh quẩn tại gian phòng trống rỗng, lộ ra rất buồn cười.

Cậu nhìn anh, thân thể nghiêng một cái ngã xuống trên ghế sa lon.

Cái này là, tiết mục Vương Tuấn Khải tham gia hôm nay a. . .

"Tất cả mọi người nói cậu gần đây trở nên hay cười ." Người dẫn chương trình hoà giải.

Vương Tuấn Khải cầm lấy microphone nhẹ gật đầu: "Người hâm mộ đều nói tôi đã thay đổi thành hình tượng chàng trai ấm áp. . ."

" mọi người là thích cậu ấy hình tượng lãnh khốc, hay là hình tượng ôn hòa đây?"

Người MC vừa hỏi xong,dưới khán đài đám fans hâm mộ đều kích động rống to: "Đều thích ~~ "

"Hặc hặc, " MC nở nụ cười , "Cái kia khải gia rút cuộc là tại sao phải biến thành thích cười như vậy? Tôi không tin không có nguyên nhân a."

"Ách, cái này sao." Vương Tuấn Khải con mắt ý thức nhìn màn ảnh.

Vương Nguyên... em có xem không?

Người MC nhảy lên lông mày: "Có phải hay không đang yêu?"

"Không có. . . A..."Vương Tuấn Khải nhẹ khẽ cười một cái, "Chẳng qua là xuât hiện một gia hỏa rất có ý nghĩa trong cuộc đời của tôi."

Vương Nguyên lẳng lặng nhìn hắn: "... . . ."

"Nguyên Nguyên!" Phía dưới bỗng nhiên có một adi quái dị hét lên ( làm tốt lắm! Ta không sẽ nói cho ngươi biết cái adi quái dị kia chính là ta đâu! )

Dưới màn hình Vương Nguyên ngây ngốc mà toét miệng cười rộ lên.

Người MC tiếp tục cùng Vương Tuấn Khải giao lưu với nhau, tác động qua lại lấy, một tiết mục cuối cùng tại sau tiếng vỗ tay của mọi người mà chấm dứt.

Vương Nguyên nhìn qua TV bắt đầu phát ra quảng cáo, nhìn xem đồng hồ mà ngạc nhiên đã đến mười một giờ rồi.

Đêm hôm đó, cậu gặp một giấc mộng rất kỳ quái.

Trong mộng là khi còn bé.

Hắn dùng tay lau đi nước mắt của mình: "Đừng khóc á..., giống con gái đấy."

"... . . ."

Thời gian dần trôi qua, cậu bé biến thành Vương tử cao lớn .

"Đồ ngốc, " hắn cưng chiều mà vuốt vuốt tóc của cậu, " không đuổi theo nữa, anh cũng phải rời đi."

"Đừng, đừng đi! Vương Tuấn Khải!"

Thời khắc tỉnh mộng, cậu nằm ở trên giường, hướng trần nhà đưa tay ra:

"em thích anh... . . ."

Đúng vậy a, em đến cùng lại nghi hoặc cái gì?

Mê mang cái gì?

Ưa thích, thì phải theo đuổi!

Tròng mắt của cậu lập tức thanh sáng lên, tâm trở nên kiên định.

Nếu như thích, liền không thể trốn tránh, phải đi đối mặt, phải đi theo đuổi.

Vương Nguyên vụt một phát nhảy từ trên giường xuống, cậu vui vẻ dưới mặt đất đi tìm dép lê.

"Vương Tuấn Khải... . . ."

Khi còn bé, em không hiểu cái loại cảm giác ỷ lại này là cái gì, hiện tại hồi tưởng lại, em cũng sớm tại lúc kia, tại trong ngực của anh an tâm thời khắc đó,

em cũng đã. . .

Thích anh rồi.

Từ nhỏ không thay đổi, mặc dù chúng ta trưởng thành, gặp lại, không nhận ra nhau .

Cái loại an tâm này, cái loại ưa thích này, cái loại cảm giác này. . .

Vĩnh viễn sẽ không cải biên!

"Trèo lên trèo lên trèo lên... . . ."cậu cực kỳ nhanh nhảy lên đi xuống cầu thang, "Phanh" mà thoáng một phát đẩy cửa phòng Vương Tuấn Khải ra.

Nhìn xem người nằm ở trên giường , Vương Nguyên nở nụ cười.

Anh đã trở về a.

Cậu cẩn thận từng li từng tí nhón chân đi vào, nằm ở trên mặt giường lớn tràn đầy hương vị Bạc Hà của anh.

"Vương Tuấn Khải?" Nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn.

Vương Tuấn Khải xem ra ngủ rồi, bị cậu chọc chọc, thì thào lẩm bẩm: "Làm gì a... . . ."

"em..."

"zzzz... ..."

"em thích anh." Cậu biết rõ hắn là không nghe thấy, nhưng như cũ cười thật ngọt ngào, thò tay ôm lấy eo Vương Tuấn Khải.

.

Lầu lầu: T_T ta nhớ được người nào đó nói hắn sẽ không thích con trai đấy.

Nguyên Nguyên: . . . . Cái kia. . Cái kia ta là nói. . . . .

Lầu lầu: được rồi được rồi, hiểu được, hiểu được ~ không phải là chỉ có Vương Tuấn Khải là trường hợp đặc biệt sao? A di ta hiểu ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top