Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Vương Nguyên bước chân nhẹ nhõm đi về hướng tiệm mỳ Trùng Khánh cạnh công viên , chỉ có điều Đô Đô ở bên cạnh bỗng nhiên chạy về phía cổng công viên, xem ra vừa qua thời gian ở trong nhà quá nhiều ,giờ muốn muốn hảo hảo vui đùa một chút.

Vương Nguyên vừa thấy liền gấp gáp mà đuổi theo: "Đô Đô! Đợi lát nữa đã!"

"gâu ... ~ "

Nam Nam đang đi tới ngẩng đầu, thân hình lập tức cứng lại, nhìn cái thân ảnh kia ngày đó tại trong nhà Vương Tuấn Khải được Vương Tuấn Khải hôn .

Trong lòng đau xót.

Đau đớn bắt đầu cuồn cuộn hiện ra.

Anh ưa thích chính là cái người kia, người mà anh yêu.

Nam Nam ánh mắt lập tức ảm đạm , nhìn xem cái bộ dáng ôm lấy con chó cười đến sáng lạn kia, âm thầm cắn răng.

Mình rốt cuộc so với thằng ngốc này kém hơn ở chỗ nào ? !

"William." Hắn kêu.

William cười cười: "Làm sao vậy?"

"Tôi muốn ăn kem ở kia, cậu đi giúp tôi mua một cái a."Nam Nam chỉ chỉ phía đầu đường lớn phía sau lưng, "Chính là chỗ chúng ta vừa đi lúc nãy, chỗ đó có bán kem ly."

Từ nơi ấy đến đây, qua lại một lượt ít nhất phải nửa giờ, nếu như điều William đi rồi chính mình có thể cùng Vương Nguyên hảo hảo nói chuyện rồi.

"A được!" William luôn luôn cưng chiều Nam Nam, không chút do dự quay người bước nhanh chạy đi mua kem ly cho hắn.

"... . . ."

Nam Nam nhìn xem thân ảnh hắn chạy đi không khỏi khẽ giật mình.

Người này. . .

Thật sự rất ngu.

Hắn định thần lại, bước nhanh đến phía trước, mục tiêu là cái thân ảnh ôm lấy con chó chuẩn bị ly khai kia.

"Vương Nguyên!"

"... . . . A?" Vương Nguyên nghe thấy có người gọi cậu, không khỏi quay đầu, còn không có kịp phản ứng đã bị một cỗ lực đột nhiên xuất hiện túm lấy rời đi.

Nam Nam dùng sức nắm chặt cổ tay của cậu, cực kỳ nhanh chạy về hướng chỗ khu rừng nhỏ trong công viên.

"Này! ! cậu làm gì a? ! Thả tôi ra!" Vương Nguyên giãy giụa lấy.

Nam Nam đã đến nơi, lạnh lùng nhìn xem cậu, cuối cùng rất là khinh thường mà bỏ tay của cậu ra.

"Tôi có lời muốn nói cho anh."

"Có chuyện nói mau, tôi cũng không muốn đem thời gian lãng phí ở trên người của cậu."

Vương Nguyên sắc mặt không tốt lắm, nhẹ nhàng dùng tay kia xoa chỗ tay bị đau mà hắn vừa mới nắm.

Nam Nam nhìn cậu, cắn môi: "anh cùng Vương Tuấn Khải ở cùng một chỗ?"

"Nói nhảm!"

Nam Nam nhăn lại lông mày: "Hai người các anh sẽ không có kết quả tốt đâu."

"Hừ, " Vương Nguyên nhảy lên lông mày, trong mắt tràn đầy ý trào phúng, "cậu tới là vì nói với tôi những thứ này? Ngươi thật nhàm chán a Đại Thiếu Gia?"

"... ..."Nam Nam nhìn cậu, "anh rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Vương Tuấn Khải?"

"Tôi thật sự nghiêm túc."

Năm chữ, lại là chân chính rung chuyển tâm Nam Nam rồi.

Vương Nguyên rất kiên định nói lấy: "Tôi là rất nghiêm túc, thật sự thương hắn."

Yêu,

Thật sự rất yêu.

Yêu đến không cách nào tự kìm chế, không có thuốc chữa nữa rồi.

"Hai nam nhân?" Nam Nam xùy cười một tiếng, "Hai nam nhân có thể có cái quái cảm tình gì? !"

Vương Nguyên nhìn xem hắn, phảng phất muốn nhìn thấu lòng của hắn: "cậu không phải, cũng ưa thích hắn sao?"

"? !" Nam Nam khẽ giật mình, mở to hai mắt cùng Vương Nguyên đối mặt.

Hắn cho rằng, hắn che giấu rất khá.

Vương Nguyên mím môi: "Đừng cho là tôi nhìn không thấu tâm tư của ngươi ,tiểu quỷ à, đừng suy nghĩ nhiều, Vương Tuấn Khải hắn là của tôi!"

"... ..."Nam Nam mặt lập tức âm trầm xuống, thanh âm cũng nặng nề đi "Vương Nguyên, tôi đây sẽ thấy hảo hảo nói cho anh một việc, Vương Tuấn Khải, hắn có một người thanh mai trúc mã."

Cậu sững sờ.

" người mà hắn chính thức yêu, " Nam Nam cho là cậu giật mình, "vẫn luôn là thanh mai trúc mã trong lòng của hắn!"

Vương Nguyên nhìn Nam Nam thần sắc rất là cổ quái, cuối cùng cậu thật sự nhịn không được hặc hặc nở nụ cười.

Hắn ngơ ngác nhìn Vương Nguyên cười, có phải là anh ta bị giận đến điên lên không: "anh cười cái gì? !"

Hắn cũng là cuối cùng bất đắc dĩ mới đem cái tin tức từ chỗ ca ca lấy được nói cho cậu biết, hy vọng cậu có thể biết khó mà lui, lại không nghĩ rằng phản ứng của cậu cùng hắn suy nghĩ lại bất đồng như thế.

Cười cái gì ư?

Cậu Vương Nguyên đây chính là thanh mai trúc mã của Vương Tuấn Khải đấy a.

Duy nhất độc nhất.

Vương Nguyên buồn cười mà nhìn hắn: "Nếu như tôi cho cậu biết, tôi chính là cái thanh mai trúc mã kia của hắn, cậu còn tự tin nữa không?"

"Không có khả năng!"

Nam Nam đồng tử co rụt lại, nhìn xem cái người tự tin kia, hoảng hốt.

Nếu quả thật như cậu nói, người kia, hắn thật sự liền bại hoàn toàn rồi.

Thua ngay lúc mới bắt đầu , còn thế nào cùng người khác tranh giành?

Cái này bất quá hắn không tin, hắn cũng không thể tin được, trên thế giới làm sao có thể sẽ có chuyện trùng hợp như vậy ? !

Vương Nguyên nghiêm túc nhìn hắn: "Mặc kệ cậu tin hay không, dù sao tôi cũng khuyên cậu vẫn là buông tha đi, Vương Tuấn Khải hắn không thích cậu, cậu như vậy cũng không chiếm được tình yêu của hắn ."

"Tôi đây liền cam tâm tình nguyện mà xem các ngươi cùng một chỗ đến bao lâu?" Hắn nắm chặt nắm đấm, không cam lòng, trong nội tâm thật sự rất không cam lòng.

Vương Nguyên nhẹ nhàng cười cười.

"Nếu như cậu chính thức yêu một người, nên chúc phúc hắn, hy vọng hắn tốt, hy vọng hắn hạnh phúc."

"... ... ... Cái kia nếu như tiểu khải ca ca hắn không thương nữa thì sao?"

Đột nhiên nhớ tới cái người kia ở bên tai mình, liên tục thề thốt nói qua vĩnh viễn không sẽ rời xa chính mình, vĩnh viễn đều muốn là người yêu của mình.

Vương Nguyên trợn mắt: "Tôi đây sẽ rời đi."

"... ..."Nam Nam nín hơi.

Tại thời khắc này.

Hắn hiểu được rồi,

Chính mình, thật sự thua rất triệt để.

Một loại cảm giác tự ti mặc cảm tự nhiên sinh ra, thấy được Vương Nguyên đối với Vương Tuấn Khải cái loại tình yêu thuần khiết vô hạn này, hắn cảm thấy mình là trẻ con như vậy, hèn mọn như vậy.

Vương Nguyên nhìn như rất trượng nghĩa mà vỗ vỗ bả vai Nam Nam: "Nếu như không có gì nữa, tôi đi đây."

Nam Nam nhìn cậu xoay người sang chỗ khác, lập tức thò tay kéo cậu lại:

"Vương Nguyên, anh xác định các anh có thể một mực thuận lợi như vậy yêu nhau sao?"

"... ..."Lần nữa quay đầu lại, Vương Nguyên sắc mặt nhưng là lạnh rất nhiều.

Nam Nam mím môi: "Vương Tuấn Khải hắn, là một minh tinh, nếu như các ngươi tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng danh dự của hắn, nếu như bị người khác đã biết sự tình của hai người các ngươi, toàn bộ giới văn nghệ đều oanh động đấy."

"... . . ."Như thế là sự thật, cho nên nói Vương Nguyên cho tới bây giờ cũng không dám tại dưới mắt đại chúng cùng Vương Tuấn Khải có cái cử chỉ thân mật gì.

Hắn tiếp tục nói: "Hơn nữa, bố hắn rất nghiêm khắc, trong trí nhớ của tôi vị thúc thúc làm người thừa kế công ty kia, tuyệt đối sẽ không cho phép các ngươi cùng một chỗ đâu."

"... ..."

Vương Nguyên trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, xác thực, người này nói đều là thật.

Bất kể là địa vị hắn ở đây ngành giải trí hay là sau lưng hắn cái vị phụ thân chưa bao giờ gặp mặt kia, cũng sẽ không cho phép hai người cùng một chỗ.

"Không cần phải nói nữa."

Nam Nam khẽ giật mình.

Vương Nguyên kiên định mà nhìn hắn: "Mặc kệ tương lai như thế nào, tôi chỉ biết rằng, tôi thích hắn, muốn cùng hắn cùng nhau vượt qua .

Tay bất tri bất giác buông lỏng ra, Vương Nguyên đi theo Đô Đô bên người, từng bước một ly khai.

Giờ phút này lòng của cậu, là trong suốt đấy.

Nếu như yêu, liền phải đi tất cả.

Vương Nguyên không e ngại, bởi vì có Vương Tuấn Khải bên cạnh cậu, cho nên cậu sẽ không sợ.

Nam Nam đứng ở phía sau cậu, nhìn bóng lưng của cậu, trong nội tâm không cam lòng, nhưng mà trong mắt cuối cùng vẫn lại thoải mái.

"Tiểu khải ca ca, " hắn lầm bầm, "anh có lẽ, thật sự đã tìm được đúng người rồi đấy ."

Nếu như là Vương Nguyên, nếu như đúng theo lời Vương Nguyên nói .

Em cam tâm tình nguyện rời khỏi.

Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

"Nam Nam!" Sau lưng William vội vã mà chạy tới, lập tức ôm hắn.

Nam Nam chau mày: "Ngươi làm gì thế? ! Đừng ôm ta!"

William lo lắng nhìn hắn, trong mắt đều là thất kinh: "Tớ nghĩ đến cậu lại rời xa tớ. . ."

"... ..."

Nam Nam nhìn xem kem trong tay hắn sắp tan hết, cuối cùng nhẹ nhàng phun ra một chữ.

"Ngốc."

----------------------------------------------------------------------

Hôm nay Vương Tuấn Khải sẽ trở về , Vương Nguyên vô cùng cao hứng mà chạy tới trong siêu thị mua một ít đồ ăn trở về, để cho hắn làm đồ ăn cho mình , rất lâu không có nếm tay nghề của hắn, cảm giác trong nội tâm ngứa ngáy rồi.

Vương Tuấn Khải vừa mới được người đại diện đưa từ sân bay đến cửa nhà mình, tiến vào cửa nhà phát hiện Vương Nguyên không ở chỗ này, hắn nghi hoặc đi về hướng tiệm mỳ Trùng Khánh mà cậu thường đi kia,nhưng cũng không có.

"em ấy đi đâu vậy a?" Vương Tuấn Khải chau mày, trong nội tâm có chút bận tâm, trong ba ngày đối với cậu điên cuồng nhớ nhung, hy vọng có thể một giây sau cậu liền xuất hiện ở trước mắt của mình.

Trong ba ngày này, công việc quả thực nhiều đếm không hết, hơn nữa bộ phim cũng dự tính khởi quay.

Hắn bồn bề công việc, một cú điện thoại ,một cái tin nhắn đều không có phát qua cho Vương Nguyên.

Hắn có chút sợ hãi có phải là cậu tức giận hoặc là như thế nào không, đang lúc Vương Tuấn Khải không biết làm sao thì chuông điện thoại di động vang lên.

"alo?"

"Tiểu Khải ca ca?"

Vương Tuấn Khải nghe thấy thanh âm của hắn biết rõ hắn là ai: "Nam Nam, có chuyện gì không?"

"Có."

"Làm sao vậy?"

"em bây giờ đang ở siêu thị trước cửa nhà anh cách đó không xa, chính là anh ra cửa nhà quẹo trái đến bên kia cái đường nhỏ."

"em như thế nào..." Vương Tuấn Khải trong mắt nhàn nhạt nghi hoặc.

"Được rồi, em có việc nói cho anh, mau lại đây, em ở chỗ này chờ anh."

"A, " Vương Tuấn Khải nhẹ gật đầu, "anh lập tức đi đây, bye bye."

"Ân, bye~ "

"... . . ."tắt điện thoại , hắn không hiểu Nam Nam trong lòng là đang muốn nói gì ,cuối cùng vẫn là ngừng tìm kiếm Vương Nguyên lại, hắn quay người bước nhanh trở về nhà, quẹo trái đi vào cái đường nhỏ mà Nam Nam nói trong điện thoại.

Đây là con đường nhỏ trong khu cư xá yên tĩnh, không có người nào, cho nên Vương Tuấn Khải đem khẩu trang tháo xuống.

Nhìn thấy cái bóng lưng quen thuộc kia, hắn kêu: "Nam Nam?"

"... ..."Nam Nam xoay người lại, trông thấy là Vương Tuấn Khải, hắn mỉm cười.

Vương Tuấn Khải mím môi, bên môi nổi lên một nụ cười ôn nhu, hắn đi tới.

. . .

Vương Nguyên trong tay xách mấy bao rau quả, mới vừa từ cửa siêu thị bước ra, chỉ nghe một tiếng "Nam Nam" .

"Nam Nam?" cậu nhíu mày nghi hoặc, nghĩ thầm là trùng tên à.

Vương Nguyên nhìn chung quanh một hồi, rút cuộc bắt được một vòng thân ảnh quen thuộc đi vào cái đường nhỏ kia.

"Vương Tuấn Khải?" cậu kinh ngạc lên tiếng, thò người ra nhìn một chút, lập tức bước chân đi theo.

Quả nhiên, cậu tại góc rẽ trên đường nhỏ, nhìn thấy hai cái người mà cậu đều quen thuộc.

Nam Nam, còn có Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên sắc mặt thâm trầm thêm vài phần, túi nhựa trong tay cũng bị xiết chặt rồi.

Vương Tuấn Khải hắn trở về liền đi tìm Nam Nam?

Tuy không biết chân tướng nhưng cậu lập tức ăn dấm chua, nhìn xem cái nam hài kia cười đến rất là vui vẻ, trong nội tâm tràn đầy biệt khuất, rất là khó chịu.

Hai người bọn họ đang làm gì ? !

Vương Nguyên cẩn thận từng li từng tí mà nấp ở một cái vách tường đằng sau, nhìn bọn họ đối thoại.

Từ chỗ này, chỉ có thể nhìn nhìn thấy đằng sau Vương Tuấn Khải, hơn nữa lời nói cũng nghe không rõ lắm, hoàn toàn là mơ hồ.

Vương Nguyên nhíu lại lông mày thật sâu, cắn răng: "Vương Tuấn Khải anh tốt nhất ngoan ngoãn cho em đấy. . ."

. . .

"anh. . ." Nam Nam tự nhiên thoáng nhìn thấy Vương Nguyên trong siêu thị đi ra, cắn môi, "Cùng Vương Nguyên ở cùng một chỗ?"

"... ..."Vương Tuấn Khải khẽ giật mình, lập tức gật đầu.

Nam Nam mím môi nhìn xem hắn.

Nếu như ta muốn rời đi, sẽ đưa một phần "Đại lễ" cho các ngươi a.

Hắn trong mắt hiện lên tia lanh lợi nhưng Vương Tuấn Khải không thấy rõ .

" Tiểu Khải ca ca không phải đi tìm Nguyên Nguyên khi còn bé nữa sao?"

Lời của hắn, lại để cho Vương Tuấn Khải trong lòng chấn động, trong đầu lập tức nổi lên cái khuôn mặt tươi cười đơn thuần khi còn bé kia.

Nam Nam nói tiếp: "cậu ấy bây giờ đang ở đâu? Tiểu Khải ca ca, anh cùng Vương Nguyên một chỗ, thật không có đợi Nguyên Nguyên sao?"

Đồng tử co rụt lại, Vương Tuấn Khải bên môi nổi lên đắng chát.

Xác thực, chính mình ngày đó chiếu cố Vương Nguyên phát sốt, cũng vẻn vẹn là bởi vì cậu cùng đứa bé kia có tên giống nhau. Tại hắn thời điểm khó khăn đưa tay ra, cũng có trộn lẫn hoài niệm đối với người trước kia.

Chính mình. . .

Đến cùng, đến cùng là bởi vì bóng dáng người kia khi còn bé mới có thể cùng Vương Nguyên phát sinh hết thảy sự tình này hay sao?.

Vương Tuấn Khải thời điểm này thậm chí có chút ít do dự, đối với Nguyên Nguyên cười đến đơn thuần trước kia có một ít áy náy.

Hắn không có tìm được cậu,

Chỉ có thể bỏ qua.

Nam Nam đột nhiên thân thể nghiêng về phía trước, tựa vào bên tai hắn: "em... ..."

Hắn cố ý kéo dài âm thanh tuyến.

Vương Nguyên tay mãnh liệt xiết chặt, hô hấp dồn dập lên.

Từ nơi này nhìn qua, là cảnh Nam Nam hôn lên đôi má Vương Tuấn Khải.

"em biết rõ cậu ấy ở đâu... . . ."

Thanh âm Nam Nam, một mực không ngừng mà không ngừng quanh quẩn tại trái tim Vương Tuấn Khải.

Gõ lấy thần trí của hắn.

Nam Nam lui trở về, hài lòng nhìn xem Vương Tuấn Khải biểu lộ khiếp sợ, trong nội tâm đã sớm sắp đặt tốt hết thảy rồi.

Hắn quay người, giả bộ như phải ly khai.

Cái này là cố ý muốn câu dẫn tâm Vương Tuấn Khải ra.

"Nam Nam!" Vương Tuấn Khải tranh thủ thời gian hoàn hồn kịp phản ứng, khẽ vươn tay gắt gao bắt được Nam Nam.

Tựa hồ, như vậy có thể bắt lấy Nguyên Nguyên đã bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top