Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Cái gì? ! Vương Tuấn Khải?" cái người tên Roy này là lần đầu tiên kích động như vậy.

Nam Nam im lặng mà liếc mắt nhìn cậu: "tôi ngày hôm qua có nói cho anh rồi a, lần này đối tượng hợp tác là Vương Tuấn Khải, là tại chính anh không nghe thấy!"

"... ..."cậu nhíu chặt lông mày, rất là bực bội mà lườm ai đó "cậu là cố ý phải không?"

"Ai cố ý chứ! Cái này là công ty an bài, các anh cùng nhau hợp lực song ca nhất định là cú nổ lớn."

"... . . ."cậu nới lỏng cổ áo, "Tôi không muốn."

Nam Nam tức muốn chết rồi, đi lòng vòng tay lái: "anh đã cùng công ty ký hợp đồng, bây giờ còn không muốn cái gì?"

"Tôi..."

"Vương Nguyên, anh cũng nên hảo hảo đối mặt với hắn. . ."

Vương Nguyên khẽ giật mình.

Nam Nam nói tiếp: "Còn nhớ rõ anh mấy ngày trước ở Mỹ đã từng nói qua gì không? không phải nói muốn liều mạng cố gắng để cho hắn thấy sao? Hiện tại anh đã có tư cách cùng hắn đứng chung một chỗ, như thế nào lại sợ hãi?"

Vương Nguyên trừng mắt liếc hắn một cái: "cậu không hiểu, chúng tôi đã không thể trở về nữa rồi. . ."

"... . . ."Nam Nam trầm mặc.

"cậu biết không... Tôi đã thay đổi thật nhiều thật nhiều, " cậu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhớ tới ngày đó cùng hắn gặp lại, "Hắn đã không nhận ra tôi nữa rồi... . . ."

"Tiểu Khải ca ca mấy năm này, rất nhớ anh."

Cậu xùy cười một tiếng: "phải không?"

"Vương Nguyên... . . . anh, có thể tùy hứng lại một lần nữa."

Có thể thử lại vãn hồi lấy một lần.

Vương Nguyên ngoắc một cái khóe môi, thò tay che đôi mắt: "Thực xin lỗi... Tôi không còn khí lực đi tùy hứng nữa rồi."

Cậu bị thương không dậy nổi, giữ không nổi cái viên kia đang dừng lại tại tim.

Cậu biết rõ hắn còn yêu cậu, cậu cũng biết cậu cũng không bỏ xuống được hắn.

Nhưng mà chúng ta... . . .

Đã quay về không được nữa rồi.

Xe dừng lại tại trước cửa công ty Vương Tuấn Khải , Nam Nam giúp Vương Nguyên mở cửa: "Đi thôi..."

Nên đối mặt, hay là phải đối mặt.

Vương Nguyên chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt không do dự nữa , chẳng qua là tĩnh mịch, trống rỗng.

Cậu vốn không phải là thằng ngốc Vương Nguyên hay động tâm kia, cậu là Roy, còn sợ hãi cái gì?

"Ngoại trừ song ca bài hát Đổng tiểu thư , các anh còn phải tham gia quay Mv , về sau còn có một phim điện ảnh lớn phải đóng, các anh sẽ còn có rất nhiều tiết mục phỏng vấn phải thu. Tóm lại... . . . Roy anh phải học được cách tiếp nhận hắn."

Ở đây Nam Nam gọi cậu chính là Roy, cũng chỉ có cái người này mới so với Vương Nguyên càng kiên cường hơn, mới có thể chấp nhận.

Roy ngẩng đầu, nhìn qua cái tòa nhà cao tầng kia, nhìn mình đã bị vận mệnh cố định.

Không nói.

Cho dù là kiên trì, cắn răng diễn kịch, mình cũng phải chống đỡ , phải giả bộ trấn định.

"Đi thôi... . . ."

... . . .

Ngồi ở trong phòng nghỉ công ty, Vương Tuấn Khải hai tay chống đầu gối, bắt tay phóng tới cái cằm phía dưới, không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào trước cái người trên màn hình chính là cái người kia.

Là đối tượng hợp tác lần này, Roy.

Sau khi tìm hiểu tư liệu của Roy về sau, đột nhiên hắn giật mình, cậu ta chính là cái người ngày hôm qua đã gặp mặt.

Nghe cậu ta hát, nhìn cậu ta đóng phim, còn có hình của cậu.

Vương Tuấn Khải thật sự cảm thấy cậu chính là Vương Nguyên, nhưng lại không thể tin được.

Sớm biết trong đôi mắt cậu ánh sao sáng sẽ biến mất, lại không nghĩ tới sẽ biến mất triệt để được như thế.

Nếu như Roy chính là Vương Nguyên, vậy cậu đã phá vỡ ước định giữa bọn họ.

.

"anh về sau muốn làm minh tinh. . ."

"A. em đây làm người đại diện của anh là tốt rồi. . ."

"Vì cái gì không tuyển chọn cùng anh đứng chung một chỗ, cùng một chỗ làm minh tinh ?"

"Bởi vì giới văn nghệ quá hỗn loạn ~ "

"Giả bộ người lớn cái gì... . . . Đồ ngốc."

.

Tay nắm chặc, các đốt ngón tay mơ hồ trở nên trắng bệch.

Vương Tuấn Khải mang theo tai nghe màu trắng, lẳng lặng lắng nghe tiếng ca của cậu, quen thuộc như vậy.

Hắn xem Mv của Roy khi còn ở Mỹ, Roy quay Mv đều không có nhân vật nữ chính, chỉ có một mình cậu đứng ở trong mưa to nhân tạo, ca hát.

Hình ảnh mông lung, người nọ thân ảnh như ẩn như hiện.

Sau khi nhạc dạo đầu chấm dứt, tại lúc cậu mở ra cặp môi đỏ mọng bắt đầu hát một khắc này, dừng lại tại trên gương mặt cậu.

Khuôn mặt rất đẹp.

Cũng rất lạ lẫm.

Vương Tuấn Khải nghe thấy cậu cất tiếng một khắc này, thân thể hung hăng mà run lên một cái.

"người đừng lo lắng... em không sợ một mình đứng ở trong mưa."

Giọt mưa, làm ướt con mắt của cậu, sợi tóc của cậu, cặp môi đỏ mọng của cậu.

Cậu hai mắt thâm tình, hát một cách chân tình.

"Trừ người ra... em tìm không thấy cái gì có thể làm em vui vẻ ."

Cậu lông mi khẽ run, hình ảnh ướt át mang theo cảm giác thê mỹ, cậu hát chính là một đoạn tình yêu bi thương.

Nhìn ngón tay thon dài của cậu nắm chặt cổ áo, thiếu dưỡng khí tựa như hít sâu một hơi, tiếp tục hát.

"Không phải cố ý... Làm cho mình biến thành không phải chính mình."

"người lại... Cách em ngày càng cách xa."

"Thật sự... . . ."

"Không phải cố ý."

Vương Tuấn Khải nín thở, trong tầm mắt cái người kia cực kỳ giống Vương Nguyên, tâm đang ngọ nguậy, đang rỉ máu.

"em trở nên trầm mặc, thương tâm cũng không muốn mở miệng."

"em thay đổi thật nhiều, có hay không càng tới gần người rồi?"

Ngay sau đó, là một màn cậu nghiêng mặt mắt nhìn bầu trời , góc nghiêng tuyệt mỹ làm cho người ta sợ hãi thán phục .

Rụt lại cổ, cậu dậm chân.

Bộ dạng rất lạnh.

Đúng vậy a, đứng ở nơi này sao tràn đầy trong mưa to, có thể không lạnh sao?

Cái mũi có chút ít chua xót, Vương Tuấn Khải vành mắt từng điểm từng điểm đỏ lên, trong nội tâm nhưng là từng điểm từng điểm xác định.

"Người đừng lo lắng. . ."

"em không sợ một mình đứng ở trong mưa."

Ánh mắt của cậu lưu luyến, một bộ dáng quật cường cực kỳ giống Vương Nguyên lúc ấy tại trong mưa cùng hắn cãi nhau lại không đành lòng, lần nữa trở về thành đứa ngốc kia.

Xem xong, Vương Tuấn Khải thừa nhận, cậu xác thực tgiọng hát rất tuyệt, tươi mát, giống như là sau cơn mưa bùn đất quấn quanh cỏ xanh hương thơm.

Chỉ có điều thanh âm này, cùng Vương Nguyên rất giống, có thể tùy ý tổn thương hắn, làm trái tim hắn chịu không nổi.

Hắn tự tay đóng ipad, tháo xuống tai nghe, đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài.

... ... ... ... ... ... . . . ....... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

Phòng thu âm.

Vương Nguyên chậm rãi bước đi tới một cái đàn điện tử trước mặt , duỗi ra ngón trỏ từ bên trái nhấn phím đàn,xuôi dần về bên phải,nghe âm luật từ cao xuống thấp, cậu rũ mắt, không biết đang suy tư cái gì.

Bởi vì phòng thu âm nên về phương diện cách âm khó tốt, cho nên thanh âm Vương Tuấn Khải đi tới kéo cửa phòng, Vương Nguyên cũng không nghe thấy.

Lộ ra tầng thủy tinh kia, hắn thấy rõ bóng lưng của cậu.

Hắn vươn tay đặt tại trên kính thủy tinh , đều muốn đụng vào cái hình dáng giống như em ấy mà cũng không giống kia.

"... . . ."

Roy nhìn ngón tay, nhẹ nhàng gõ vào một phím đen trên phím đàn, án lấy trong đầu khuông nhạc quen thuộc, cậu đàn ra một đoạn bài hát đơn giản kia, cũng là một đoạn kinh điển nhất.

"Thời gian qua. . . Rời đi..."

Thanh âm của cậu uyển chuyển linh hoạt kỳ ảo, cố ý hát vô cùng chậm chạp, như là nhớ lại.

"Tình yêu gặp phải lựa chọn..."

Vương Tuấn Khải thân hình mãnh liệt một hồi, nhớ tới thời điểm khi đó mình ở nơi đây diễn tấu.

Nhìn từ góc độ này, Vương Tuấn Khải cũng vẻn vẹn có thể trông thấy cậu nhảy lên đầu ngón tay, còn có cái giai điệu kia quen thuộc, nhịp điệu.

"Làm sao vậy? Anh mệt mỏi..."

"Đã nói rồi đấy... . . . Hạnh phúc đâu?"

Vương Tuấn Khải khẽ vươn tay mở phòng thu âm , đi vào.

"tạch.."

Sau lưng cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm dọa Vương Nguyên nhảy dựng, bả vai hơi chút cứng ngắt.

Đưa lưng về phía hắn, biết rõ khí tức người sau lưng , Vương Nguyên chậm rãi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Quay người, cậu toét miệng cười vô cùng là xinh đẹp, lại có một loại bài xích khác thường.

"Xin chào, tôi là Roy."

Vương Tuấn Khải lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, xác thực nụ cười cùng trước kia tuyệt không giống nhau.

Dối trá, lại mang có vài phần trào phúng cùng không thành thạo.

Ba năm này... em đến cùng là đã trải qua cái gì, mới có thể đem ánh mắt tràn đầy ánh sao sáng bao phủ lại.

Tay của Roy , khớp xương rõ ràng, dài nhỏ đẹp mắt, hắn tự tay cầm lên.

Xúc cảm lúc trước, nhưng không có cái loại lạnh như băng làm cho người ta muốn yêu thương ủ ấm, mà là nhàn nhạt ấm áp.

Vương Tuấn Khải môi mỏng hé mở: "Xin chào, tôi là Vương Tuấn Khải."

Cậu thu tay về, giơ lên lông mày, trong đôi mắt đã hiện lên vài tia mị ý, khóe môi cười còn chưa biến mất, cũng tại một giây sau khi cậu còn chưa kịp buông xuống bộ dáng dương dương đắc ý của chính mình, thì trên mặt cứng đờ lại.

Vương Tuấn Khải nhẹ khẽ than, vươn tay trái giống như tư thế trước đây, đặt ở trên đầu của cậu ôn nhu xoa.

"Vương Nguyên Nhi... em biết không? em như vậy cười, khó coi chết đi được. . ."

"... ... . . ."Con ngươi của cậu, có chút co rụt lại.

Bị cái ôn hòa quen thuộc kia bao trùm, Vương Nguyên hoảng hốt .

Cái vết sẹo khô khốc nơi con tim kia, vậy mà bởi vì loại ấm áp như ánh mặt trời này, bắt đầu nhúc nhích.

Là điềm báo khô cạn sắp đi qua.

Cậu đột nhiên con mắt lạnh lẽo,đưa tay hung dữ mà đẩy xuống bàn ta đang vuốt ve tại trên đầu mình .


"BA~..."Hất tay của hắn ra, Vương Nguyên nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn nữa, để che giấu sự bối rối trong mắt.

"Tôi không biết anh đang nói cái gì... Vương Nguyên là ai?"

Vương Tuấn Khải nhìn cậu,dương lấy khóe miệng: "Hà tất phải giả bộ như vậy? em ở trước mặt anh, sẽ không nói dối được đâu..."

Vương Nguyên trong lòng hoảng hốt, bước chân hơi chút di động lùi về phía sau một tí.

Hắn thuận thế đuổi kịp, bàn tay to như vậy cầm thật chặt cánh tay mảnh khảnh của cậu, từng bước một ép sát.

"Phanh... . . ."

Chống đỡ tại trên vách tường phòng thu âm, hắn tựa như một con báo,nhìn chằm chằm vào con mồi không cho chạy thoát.

Có chút cúi đầu, sợi tóc của hắn quét tại giữa lông mày Vương Nguyên, ngứa đấy.

Trong không khí vô thức tràn ngập đầy khí tức mập mờ, không biết từ lúc nào đã bắt đầu, đã có chút ít không quá thích ứng cùng hắn như thế.

Vương Nguyên chán ghét nghiêng mặt đi, không nhìn hắn.

Vương Tuấn Khải án lấy tay của cậu dán tại rồi trên tường, hắn tới gần, cố ý đem hơi thở nóng bỏng phun vào trên cổ của cậu, khiến cho cậu một hồi co rúm lại. Lông mi khẽ run, cái ánh mắt mang thâm ý kia đang chăm chú nhìn cậu.

Đều muốn... Nhìn thấu cậu.

Vương Nguyên cắn răng, cảm giác thân thể của mình có chút như nhũn ra, thừa dịp còn có cơ hội đào thoát, cậu lập tức quay đầu trở lại.

"Vương Tuấn Khải... . . . anh đến cùng là muốn làm gì?"

"... . . ."

"Đối với lần thứ nhất gặp mặt đối tượng hợp tác liền nhiệt tình như vậy sao? anh muốn lên tin tức đầu đề sao?"

Vương Tuấn Khải không để ý lời cậu nói, cơ hồ đem cái mũi tiến tới trên gương mặt của cậu, hít hà.

Không có mùi sữa thơm, là có chút mùi nước hoa gay mũi .

"Cái mùi hương này, " hắn nhíu nhíu mày, "rất không thích hợp với em."

Vương Nguyên hừ lạnh một tiếng, cánh tay bị hắn ngăn chặn bỗng nhiên nhúc nhích, muốn giãy giụa.

Hắn dùng lực rất mạnh như thể không cho cậu chạy thoát, sau đó dùng thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng nói qua: "Vương Nguyên Nhi... . . . anh rất nhớ em."

"... . . ."cậu như là con thú nhỏ chấn kinh mở to hai mắt nhìn, nhìn người trước mắt ôn nhu như vậy, ôn nhu mà nhìn mình như vậy. Tại trên gương mặt của mình ấn xuống một cái dấu hôn nhàn nhạt.

Tâm, thật là khó chịu. . .

Loại cảm giác này thật không dễ chịu, mang theo nhớ nhung lại chua xót, đơn giản chỉ cần đem những cái ấu mầm kia lui rúc vào địa tâm kia, tại trái tim chỗ đó, liền xuất hiện một vòng khó coi xanh tươi mới.

Hắn là Roy.

Cậu không ngừng cường điệu chính mình, cậu là Roy, chẳng qua là có được trí nhớ của Vương Nguyên mà thôi.

"Vương Tuấn Khải... . . ."

"... ..."

Cậu ngước mắt, dùng cặp mắt ảm đạm vô thần kia nhìn hắn: " muốn làm cái gì thì làm nhanh một chút, đừng lề mà lề mề ."

Tâm như là bị nước lạnh hung hăng kích thích,ánh mắt của Vương Nguyên khi nói , chính là một hồ nước lạnh giá, tạt vào đáy lòng Vương Tuấn Khải thật vất vả mới dấy lên ngọn lửa.

"! !" Ánh mắt của cậu đột nhiên băng lạnh lên, từ trên người của hắn đứng dậy.

Vương Nguyên thò tay nâng lên cánh tay vừa mới bị hắn nắm đau, có chút cúi đầu, dùng tóc cắt ngang trán che giấu tâm tình mình.

Vương Tuấn Khải lui xa vài bước, hắn tựa hồ rất sợ hãi, tựa như trên người hắn có một loại nhân tố kháng cự cậu.

"Thực xin lỗi... . . ."

Cậu trào phúng cười cười.

Vừa mới đã hiểu,trong ánh mắt của hắn có chút ít u ám .

Lại để cho cậu buồn nôn muốn ói lên ói xuống, chỗ đó, đã không còn Vương Nguyên dành riêng cho một mình hắn nữa rồi .

Còn dư lại, là một vết sẹo, thật khó coi trong trái tim.

Vương Nguyên ngẩng đầu, tiếp tục dối trá mỉm cười: "Không có việc gì, có lẽ tôi thật sự rất giống cái người anh gọi là Vương Nguyên kia, chỉ cần anh nhớ kỹ, tôi không phải hắn, tôi là Roy, Vương Tuấn Khải. . ."

Cảm thấy buồn nôn sao?

Những thứ này... Đều là anh gián tiếp hoặc trực tiếp tạo thành, Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải ánh mắt phức tạp mà nhìn cậu, coi như cậu là Vương Nguyên, thì cũng đã thay đổi quá nhiều, hắn không dám xác định.

Hắn nhìn lấy cậu.

Cậu bên môi có vui vẻ lạnh như băng .

Cậu khóe mắt có dấu vết bi thương.

Tổng cảm giác... Có một cái hồi ức tên là đường màu xám .

Đem hai người phân đến hai bên, không cách nào vượt qua, càng không cách nào thoát ly.

. . .

Đã thu xong Đổng tiểu thư, Vương Nguyên đi theo Nam Nam đi tới nhà Nhị Văn.

Còn là giống nhau một mảnh bầu trời đêm, cậu như trước bưng một ly sữa bò nóng, đứng ở trên ban công hóng gió.

"Trời thu á..., " Nhị Văn bỗng nhiên xông ra, phủ thêm cho cậu một kiện áo khoác, "Cẩn thận cảm mạo! Tớ lại phải chăm sóc cậu..."

Vương Nguyên nhìn thoáng qua người mới tới, mỉm cười.

Giờ phút này nụ cười của cậu mới hơi chút bình thường trở lại một ít, không có cứng ngắc như ở chỗ làm việc, nhưng so với trước kia thu lại rất nhiều.

Cậu uống một ngụm sữa bò nóng, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay người bên cạnh, chậm rãi nói ra: "Nhị Văn cậu muốn cùng Thiên Tỉ kết hôn?"

"Chẳng qua là đính hôn mà thôi. . ."

"A, " cậu liếc mắt, "Rất tốt a, chúc các cậu hạnh phúc."

Lưu Chí Hoành bĩu môi một cái: "cậu không hạnh phúc, tớ một mình hạnh phúc có ý gì?"

Cậu bên môi dáng tươi cười cứng ngắc lại một chút, lập tức ho khan vài tiếng che giấu lúng túng, khoát tay áo: "Tớ nào có không hạnh phúc? Cậu xem tớ, hiện tại càng ngày càng đẹp trai xuất sắc rồi ~ còn có nhiều người hâm mộ như vậy, còn cậu nữa. . ."

Nhị Văn nhìn cậu, chậm rãi mở miệng: "Nhưng tớ lại như thế nào cảm giác, cậu tuyệt không vui vẻ vậy... . . ."

"... . . ."

Cậu đắng chát cười cười, thu con mắt, người đã uống quen cà phê nên không hề lưu luyến mùi thơm sữa bò.

"cậu gặp lại Vương Tuấn Khải chưa?"

"rồi."

"Hắn nhận ra cậu rồi sao?"

"ừm."

Ánh mắt của cậu có chút bi thương, nhìn lên bầu trời: "Tớ cùng hắn... Ai cũng sẽ không vui vẻ."

"... ... Đừng như vậy, " Nhị Văn vỗ vỗ bờ vai của cậu "Các cậu hà tất phải náo như vậy? Không làm được tình nhân, bằng hữu cũng có thể a?"

"cậu không biết được đâu.. . . . Từ nhỏ chính là như vậy. Tớ cùng hắn a, nhất định dây dưa."

Màn đêm tràn đầy ánh sao sáng rất đáng yêu, dí dỏm mà mở lớn hai mắt.

Vương Nguyên giương lên khóe miệng, một khắc này đôi mắt của cậu hơi có chút hào quang: "Tớ thật sự... Thật sự thật là muốn trở lại quá khứ."

"Lúc kia chúng tớ, cùng một chỗ vô ưu vô lự mà chơi đùa. . . Đánh đàn dương cầm, cùng đi hái cây bồ công anh, cùng đi chơi khu trò chơi gắp thú bông, còn thường xuyên nghịch ngợm trèo ở trên cây nói chuyện. . ."

"sự tình khi còn bé... Rõ ràng tốt đẹp như vậy, bây giờ chúng tớ, nhưng thế nào lại làm tổn thương đối phương thật sâu."

Vương Nguyên rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là vận mệnh tàn khốc, cái kia chính là trước một khắc còn điềm mật, ngọt ngào hoàn mỹ, có thể tại sau một khắc biến thành thanh đao cắm vào trong trái tim lẫn nhau, có thể thật sâu hô hào đau, vẫn còn nhớ lại dấu vết hạnh phúc trước kia.

"Tớ cũng hy vọng. . . Cái người gọi là Vương Nguyên , vẫn còn trong lòng của tớ."

. . .

Ngồi ở xích đu nhìn lên những ngôi sao , trong tay ôm một con chó đang ngủ,

Vương Tuấn Khải ôm tốt Đô Đô, ngửa đầu nhìn xem bầu trời, mùa thu ban đêm có chút lạnh.

"..."Có một giọt nước mắt lơ đãng rơi xuống, hắn cười lau đi, im ắng lau đi dấu vết.

Vươn tay ra, vuốt ve trên bầu trời ánh sao sáng.

Tựa như vuốt ve mắt của cậu.

Vương Nguyên Nhi...

Em thật sự thay đổi.

Qua những ngôi sao kia , anh sẽ ghi nhớ thật sâu trong lòng, dù là về sau rút cuộc nhìn không thấy rồi.

Bất quá bây giờ anh muốn làm. . .

Chính là đem em một mực ôm vào trong lòng bàn tay.

Sẽ không lại cho em chạy thoát.

Coi như là em thay đổi, trở nên xấu xa, trở nên không hề thuần khiết vô hại, trở nên lạ lẫm.

Anh cũng yêu em. . .

Bởi vì em là thanh mai trúc mã của anh, vĩnh viễn vĩnh viễn, chỉ cần hồi ức ngày xưa vẫn còn, ước định của chúng ta tựu cũng không hề biến đi.

Lần này đến lượt anh, tìm được em.

Đến lượt anh đem cái Vương Nguyên Nhi chân thật kia tìm trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top