Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"ưm... . . ."Không thoải mái mà hừ hừ vài tiếng, Vương nguyên trở mình một cái, đầu không cẩn thận đập trúng chân giường.

"A!"

Cậu mở mắt, một tay chống đất đỡ người từ trên mặt đất bò lên, mặt nhăn như đít khỉ :v

Vương nguyên dùng tay kia nhẹ nhẹ xoa trán vừa mới bị đập xuống, hắn đã hối hận, sớm biết mình tửu lượng trước sau chênh lệch như một liền không nên uống: "Cái thằng trời đánh tửu lượng... . . . aa...iiiiii. . . Đau quá!"

Thở dài , sau khi hắn thanh tỉnh ý , nhìn khắp bốn phía lập tức đầu kẹt rồi.

Đây là đâu a.

Nội dung cốt truyện sẽ không máu chó mà phát triển đến ta bị mất ký ức chứ...

"Phanh..."Cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, dọa Vương nguyên nhảy dựng.

Vương Tuấn khải ngước mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn tiếp tục dùng khăn mặt lau sạch lấy sợi tóc có chứa bọt nước .

"Cái kia... ..."

Vương nguyên sửa sang lại tốt nét mặt đầy kinh ngạc, nhìn nhìn trên người mình quần áo hoàn hảo,xác định tối hôm qua không có phát sinh sự tình quá mức, hắn mới mở miệng nói: "Tối hôm qua ta đã làm trò gì à... . . ."

Vương Tuấn khải thân hình dừng lại, có chút dùng cái thanh âm trầm thấp dễ nghe trả lời: "Không có gì, cũng chính là tự xông vào nhà dân cộng thêm mượn rượu làm càn mà thôi."

"... ..."Rõ ràng chính mình uống say về sau uy lực bao nhiêu, Vương nguyên không có ý tứ mà gãi gãi đầu, "Thực xin lỗi thực xin lỗi. . . Ta đây hiện tại liền đi!"

Tranh thủ thời gian đứng lên, cúi đầu đều muốn mở cửa rời đi, chỉ cần không có tạo thành tổn thương gì, vẻn vẹn tá túc một đêm mà nói còn không đến mức đuổi tận giết tuyệt a.

"Pang!" Một cái cánh tay cường tráng hữu lực trực tiếp ngăn cản đường đi của hắn, nện ở bên phải trên vách tường phát ra tiếng vang.

Vương nguyên thân thể run lên, lập tức cười nhìn về phía ánh mắt lạnh lẽo của hắn: "Đại ca... Ta không có tiền."

"Không cho phép ra đi." Vương Tuấn khải con ngươi lạnh như băng ngoại trừ đạm mạc hay vẫn là đạm mạc.

Vương nguyên cười hắc hắc, không nhìn thẳng hắn gây cho tinh thần của cậu áp lực: "Đại ca, ánh mắt của ngươi làm sao vậy, ngủ không ngon sao?"

Tại lúc hắn cùng Vương Tuấn khải nói chuyện gây phân tâm cho anh ta, một chỗ ngoặt từ eo hắn dưới cánh tay lách ra, Vương nguyên tiếp cơ nhích tới gần cửa, lúc tay đụng phải tay cầm cửa ,một khắc này bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng cường đại giật trở về.

"... . . ."

Hắn lôi kéo cánh tay của cậu đem cậu chống đỡ đến trên tường, tựu thấy Vương nguyên cái thân thể gầy yếu kia căn bản kháng cự hắn cũng không được, tựa như chú dê nhỏ gặp phải lão sói hung mãnh cường tráng, có thể có cái gì phản kháng cùng giãy giụa?

Vương nguyên khẽ giật mình, nhìn xem cách mình chỉ có một quyền chính là cái người kia không khỏi thất thần rồi hồi lâu.

Vừa mới đầu là nhìn xa xa hắn, không thấy rõ mặt mũi của hắn, gần như vậy nhìn mới hiểu được người này dung nhan trình độ yêu nghiệt a.

Có chênh lệch chút ít sắc mặt tái nhợt, một đôi khí thế khinh người,dưới lông mày có một đôi mắt hồn phách hoa đào, có chút kéo dài ở khóe mắt cho hắn tăng thêm vài phần mị hoặc., sống mũi cao, cánh môi hai mảnh khêu gợi,sắc mặt như cây hoa anh đào nhàn nhạt mê người.Hình dáng tuấn dật, hắn toàn thân mỗi một chỗ đều giống như là tinh xảo điêu khắc không thể bắt bẻ.

Chẳng qua là khí tức quá mức lạnh như băng, lại để cho người nhìn thẳng hắn cũng không khỏi sợ run, không dám tới gần.

Vương nguyên đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện đáy mắt hắn trào phúng không khỏi nhíu mày: "Ta nếu như chưa cho ngươi thêm phiền toái lớn nào, vậy thì mời ngươi thả ta đi a, bằng không thì..."

"Liền nói cho 110?" Hắn khó được giơ lên ngữ khí, lại coi như châm chọc cậu ngây thơ.

Vương nguyên một miệng kiên quyết nói: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? ! Cùng lắm thì ta đem tiền cho ngươi."

"Ta không cần tiền, " Vương Tuấn khải đánh giá hắn, lần thứ nhất có người có thể kiêu ngạo như vậy mà đối diện hắn, còn có thể cùng hắn đối mặt vượt qua năm giây, thật là có chút thú vị, "Ngươi không biết ta?"

Biết ngươi?

Vương nguyên khóe miệng co lại: "Ta nhất định phải biết ngươi sao?"

"... . . ."

Nguyên tới nơi này vẫn còn có người không biết hắn Vương Tuấn khải, người này là từ chỗ hành tinh nào đến đấy. . .

Vương nguyên đẩy hắn đang áp tại trên người mình ra: "Chính ngươi chậm rãi chơi, ta ta còn có việc, bye ~ "

"Đợi một chút, " Vương Tuấn khải ôm cánh tay dựa vào ở một bên trên vách tường nhìn cậu, "Ngươi là hiện tại đi ra ngoài sẽ bị người khác ăn tươi nuốt sống đấy."

Hắn cũng không có hù dọa tiểu bằng hữu thú vị này, nói đều là sự thật, ngày hôm qua người đại diện sau khi rời khỏi, tin tức liền truyền ra ngoài, có nhiều người hâm mộ điên cuồng cho rằng Vương Tuấn khải ở nơi này trong khách sạn, vì vậy sóng lớn đội ngũ đem nơi đây chặn chật như nêm cối, thành công đem phóng viên cũng hấp dẫn tới đây. Tại phần đông ống kính truyền thông chĩa tới, hắn lại không có nghĩ qua đêm với một người nam nhân từ gian phòng của mình đi ra ngoài.

Vương Tuấn khải là một gay a.

Trải qua lăng xê loại tin tức này không biết sẽ bị bao nhiêu tin tức coi như trang đầu đề, sau đó người trong cuộc giải thích thế nào đều càng đổi càng không xong.

"hả? Đầu óc ngươi nước vào rồi a. . ."Vương nguyên rõ ràng không tin hắn mà nói, cái gì ăn thịt người, hắn khinh thường xoay người mở cửa.

Vương Tuấn khải nhướn lên lông mày, thò tay làm một cái mời động tác, sau đó vẻ mặt xem kịch vui liền như vậy tựa ở trên vách tường chờ hắn đi ra ngoài, dưới đáy lòng lặng lẽ đếm .

Một, hai, ba, bốn, năm.

"Oa! !"

Quả nhiên, người nọ tại năm giây về sau lập tức thở hồng hộc mà điên cuồng chạy trở về.

Vương nguyên một tay vịn tay cầm cửa, ngửa đầu không thể tưởng tượng nổi mà chỉ vào cửa ra vào cách đó không xa đầu bậc thang, nơi đó bị rất nhiều bảo an cho chặn đường rồi, phía dưới tất cả đều là đầu người, điên cuồng bắt đầu khởi động ống kính, còn giống như hô hào cái gì tựa như khẩu hiệu.

"Sao... Xảy ra chuyện gì vậy? !" Vương nguyên miệng lớn thở phì phò khóa kỹ cửa.

Nhớ tới vừa mới chính mình chỉ có lộ một tay ra, người phía dưới liền lập tức điên cuồng mà hét rầm lên, không khỏi trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.

Vương Tuấn khải chậm rì rì trở về phòng nằm chết dí trên giường.

"Bọn hắn sẽ không thay đổi thành Cương thi rồi a. . ." Vương nguyên đột nhiên nhớ tới trong phim ảnh những cái tình tiết khủng bố kia, bản thân làm ra động tác lạnh run.

Hắn lặng yên lật sách: "Ngươi sức tưởng tượng quá phong phú."

"... ..."

Vương nguyên đi tới: "Ta đây lúc nào mới có thể ra đi a!"

"Không biết."

"Ta đây đói bụng. . ."

"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta."

"... ..."Vương nguyên đáng thương sờ soạng bụng, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, "Ài. . . giá như bây giờ có cái gì ăn thì mình sẽ không phải chết đói ở nơi đây.."

"Ngươi có thể ít nói lại một chút được không?" Vương Tuấn khải thò tay chặn lỗ tai, "Rất phiền ài. . ."

Vương nguyên vừa trợn trắng mắt, khinh thường mà chu môi lên .

Giả bộ cái gì đại gia a, cắt. . .

Lập tức trong phòng bởi vì không có người nói chuyện mà trở nên yên tĩnh dị thường, chỉ có thể nghe thấy ngoài cửa mơ hồ tiếng gào thét.

Vương Tuấn khải... . . .

Vương nguyên rút cuộc bắt được một mảnh chủ yếu 3 chữ trong tiếng gào thét . Vương Tuấn khải? ! !

Hắn tuy rằng không đuổi theo những minh tinh này, nhưng mà tại giới văn nghệ vũng nước đục xung quanh chảy qua nên cũng biết.

Vương Tuấn khải, bảy tuổi đạt được quán quân cuộc tranh tài dương cầm cả nước, chín tuổi là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng có ca khúc được chuyển phát điên cuồng, mười hai tuổi tham gia phim điện ảnh lớn đã trở thành ngôi sao nhỏ tuổi, học tập cùng diễn viên đều đạt đến cảnh giới cực cao, thành công trúng tuyển vào Học viện điện ảnh và truyền hình với thành tích cao nhất, bộ phim điện ảnh 《 mối tình đầu 》 đã lấy được phần đông giải thưởng, thu xem dẫn đầu phá vỡ lượng xem cao nhất mười năm qua.

Ngoại trừ những thứ này dùng bên ngoài Vương Tuấn khải ca xướng cũng bị người ta xưng tán không thôi, hơn nữa còn có gia thế của hắn, cha hắn là tổng giám đốc của tập đoàn Vương thị , tại giới tài chính coi như là so sánh nhân vật nổi danh rồi.

Vương Tuấn khải cái tên này, đã bị mọi người nói đến nát rồi.

Được xưng là Nam Thần quốc dân, một đại mình tinh lấp lánh ánh quang, Vương nguyên vẫn chưa thấy qua hắn. . .

Bởi vì cậu hoàn toàn không có có tâm tư chú ý những thứ này, lần đầu tiên nghe được cái tên Vương Tuấn khải này vẫn là Nhị văn cùng hắn đề cập tới, về phần người này cậu tự nhiên là không rõ ràng lắm hắn có bộ dáng gì.

Vương nguyên đứng thẳng người lên, thò tay nhẹ nhàng giật thoáng một góc áo Vương Tuấn khải: "Vương Tuấn khải kia... Tại sao lại ở trong khách sạn?"

"... ..."

Dưới đáy lòng yên lặng khinh bỉ hắn, Vương Tuấn khải đối với người này đã không lời có thể nói.

Một viên kim cương lớn như trứng bồ cầu thả trước mặt ngươi, ngươi nói ngươi nhìn không thấy, khải gia tỏ vẻ không phải hắn không chói mắt, mà là người nào đó mắt mù. . .

Thật là ngu tới kinh Thiên động Địa. . .

Điểm ấy thật ra khiến hắn ngoài ý muốn nhớ tới khi còn bé có cái 1 nam hài ngốc, giống như hắn cũng là ngu như vậy ngốc đấy, chỉ biết là đi theo hắn cùng một chỗ cười.

Vương Tuấn khải mặt bởi vì người kia mà trở nên nhu hòa vài phần, ngón tay đọc qua sách vở, hắn dùng ánh mắt còn lại đánh giá người nam sinh ngồi ở giường vừa sửa sang lại tóc kia.

"ục ục..."Sau nửa ngày chưa ăn,bụng Vương nguyên lại bắt đầu kháng nghị.

Người nọ méo miệng, đứng dậy: "Không được, ta nhất định phải đi ra ngoài!"

"Không tiễn. . ."

"... ..."

Vương nguyên đi tới cửa nhìn nhìn, đã nghe được đám biển người như thủy triều bắt đầu khởi động thanh âm, hắn không khỏi lui về phía sau môt bước: "Ta vạn nhất nếu như bị xé xác thì làm sao bây giờ... . . ."

Nhìn lại, người nọ hay vẫn là như vậy nằm ở trên giường xem sách, không để ý đến hắn lầm bầm lầu bầu.

"Này, ngươi có hay không tâm trạng đồng tình a!" Vương nguyên một bên chống nạnh, nhìn hỏi Vương Tuấn khải .

Đột nhiên, người nọ ngước mắt. Ánh mắt tựa như một nghìn một vạn binh khí sắc bén, hung hăng đã đâm trúngVương Nguyên co lại trong góc .

Vương nguyên lập tức cúi thấp đầu xuống : "Đại ca ngươi vẫn là đọc sách a... . . ."

"... ... ..."Ánh mắt lưu chuyển, Vương Tuấn khải không nhìn hắn nữa, nhưng quả thật bị biểu lộ làm cho khiếp sợ kia buồn cười, cho dù cố hết sức áp lực lại vẫn là hơi giơ lên khóe miệng.

Vương nguyên trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm sao bây giờ , bụng quan trọng hơn, ân, không quản được nhiều như vậy.

Hắn mở bệ cửa sổ nhìn, nơi này là lầu hai cho nên tống hợp lại từ nơi này nhảy xuống cũng liền cao 4-5m , không cao lắm, huống chi phía dưới còn có mặt cỏ mềm mại, cái kia phía dưới là hậu hoa viên khách sạn, từ phía sau cửa ra vào có lẽ có thể đi ra ngoài.

"Hừ hừ, sớm nói nơi này là lầu hai nha, việc nhỏ ~" Vương nguyên phủi tay, kích động mà nhảy vài cái.

Vương Tuấn khải nghe hắn lời này lập tức buông sách xuống , có chút ngồi thẳng lên ,thân thể nhìn ra hắn có chút khẩn trương: "Ngươi muốn làm gì?"

"Hắc hắc. . ."Vương nguyên một chân bước lên bệ cửa sổ, "Bản Thiếu Gia muốn đi ăn cơm!"

"Này!"

Hắn một cái vọt người xuống giường, đưa tay mong có thể tóm lấy quần áo của hắn, chẳng qua là đã chậm một bước người kia đã nhảy xuống.

"Xoạt..."

Trái timvẫn chậm một nhịp, ánh mắt định dạng bóng lưng hắn nhảy xuống, dưới ánh mặt trời dáng người không sợ bất cứ cái gì.

Đồng tử co rụt lại, nhìn cậu lấy người nhào tới trên bãi cỏ, vẫn là quỳ một chân trên đất ,khí thế bộ dáng đủ soái a.

"phù ~" Vương nguyên đứng lên vỗ vỗ bụi bặm trên quần, quay người nhìn gương mặt tuyệt mỹ trên bệ cửa sổ lầu hai cười cười, "bye bye ~ "

Chuyện đùa, hắn Vương nguyên là thế thân đó a, không có điểm thể chất, như thế nào kiếm cơm ăn? Nhớ năm đó 6- 7m hắn đều nhảy qua huống chi đây độ cao thấp.

Vương Tuấn khải khẽ giật mình, nhìn thân ảnh màu trắng đắm chìm trong ánh mặt trời phía trước, trong lúc nhất thời cực kỳ giống khuôn mặt người nối khố của hắn.

Nhưng chỉ là một khắc này mà thôi, lập tức trong mắt cậu ta nhuộm đầy vẻ dí dỏm, hướng hắn le lưỡi một cái liền nghênh ngang rời đi.

Tựa ở bên cửa sổ, hắn đáy mắt xẹt qua tia vui vẻ, nỗi lòng chợt bắt đầu quay chung quanh cái thần sắc dí dỏm kia.

Nhất câu khóe môi, hắn đã đi ra bằng cửa sổ.

Lần này đi ra, ngược lại là gặp một cái người thú vị.

Vẫn chưa nhận ra nhau, Nguyên ơi sao con ngơ thế . thằng VTK sờ sờ trước mắt kia sao còn ko biết.ôi con tôi ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top