Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Ngày tám tháng mười một.

Vương Nguyên một mình nằm trên ghế salon trong nhà mình, chọn một kênh trên TV , thấy khắp nơi đều là tiếp ứng cho sinh nhật của mình, nhàm chán mà cong lên khóe miệng, cầm lấy lon nước trước mặt uống một ngụm.

Hôm nay là sinh nhật của mình đây...

Cậu cười khổ một tiếng, hiện tại cha mẹ tuy rằng biết chuyện của mình, nhưng thân ở nước ngoài không thể trở về, quá khứ đều là cùng Nhị Văn đón qua sinh nhật, hiện tại Nhị Văn cùng Thiên Tỉ đi Malaysia còn chưa có trở lại.

Vương Nguyên nhìn fans hâm mộ trong tivi nhiệt tình chuẩn bị tất cả cho mình, trái tim hơi chút ấm áp lên một chút.

Thật sự rất cảm kích những việc mà mọi người ủng hộ cho mình.

Chẳng qua là... . . . Hơi có chút hy vọng Vương Tuấn Khải có thể làm mấy thứ gì đó.

Cậu hồi tưởng lại, ba năm trước đây chính là cái sinh nhật kia, ngày đó không có lạnh như hôm nay, nhưng vẫn là cùng hiện tại giống nhau không ai làm bạn với cậu.

Khi đó, vừa lúc là tuần thứ hai lần đầu tiên hắn rời khỏi chính mình.

Gửi cho hắn vô số tin nhắn, về sau là tự mình một mình yên lặng ôm gấu bông, cùng Đô Đô cùng một chỗ thổi nến, ăn một ít bánh ngọt.

Ha ha... mình lại đang tưởng tượng cái gì vậy... . . .

Đã cuối mùa thu rồi, cậu nhìn thoáng qua bầu trời âm u ngoài cửa sổ , hôm nay lại lạnh.

Nhìn qua như có vẻ sắp mưa.

Mưa mùa thu , đại khái là một cuộc lễ tẩy đi cái nóng để đến với thời kỳ giá lạnh.

Vương Nguyên nghĩ như vậy, nhìn lá cây chập chờn khô héo , trong lòng xông lên một loại cảm giác khó chịu chua xót.

.

--------------------------------------------------viu về quá khứ 1 tí--------------------------------------

"Cút!"

"... ..."Hắn đè vào người, ngăn chặn cậu nói tiếp.

"A...! !" cậu giãy giụa mà dùng đầu đập vào bộ ngực của hắn.

Chẳng qua là càng làm như vậy, người nọ ôm liền càng chặt, hôn càng làm cậu hít thở không thông.

Cậu hoàn toàn đã không có hít thở được, còn dư lại chẳng qua là hơi thở ấm áp thuộc về hắn , còn có thanh âm từ bộ ngực mình truyền đến mãnh liệt.

"A... . . ."Thật vất vả mới được hắn nới lỏng môi,đến lúc trời đất hết quay cuồng thì cậu đã nằm ở dưới người hắn rồi.

Vương Tuấn Khải ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của cậu, ánh mắt làm cho người ta muốn sa vào.

"Vương Nguyên nhi... Không nên quá kích thích anh... ... . . ."

"Anh sẽ nhịn không được đấy."

Bị hắn hôn đã không còn khí lực giãy giụa, Vương Nguyên chỉ có thể hung dữ mà trừng mắt với hắn, lấy tay lau bờ môi.

Vương Tuấn Khải mím môi, khẽ vươn tay đem cậu ôm vào rồi trong ngực, rồi dùng sức đứng lên, đem cậu ôm kiểu công chúa bước đi hướng về phía phòng nghỉ của công ty, tại đó cho chân của cậu gác trên đùi mình rồi bôi thuốc.

.

-----------------------------------bay về hiện tại------------------------------------

Ngón tay mang theo run rẩy nhè nhẹ, Vương Nguyên đưa tay sờ nhẹ nơi mà mấy ngày hôm trước hắn hôn qua.

Không hiểu sao... nóng như lửa đốt.

Tay của cậu bỗng nhiên như bị kim đâm vào ,nhanh chóng rụt trở về, tự cảm thấy chán ghét mình, cuộn thành một đoàn trên ghế.

Thời điểm này, màn hình điện thoại bỗng nhiên phát sáng lên.

"reng reng reng... . . ."

Vương Nguyên nhìn thoáng qua điện thoại trên mặt bàn, phía trên biểu hiện ba chữ, đúng là tên cái người cậu vừa mới nhớ tới kia.

"... ..."cậu chẳng qua là kinh ngạc mà nhìn điện thoại rung lên nhưng cũng không có ý định đưa tay đi lấy.

Vương Tuấn Khải... . . . Lúc nào có số di động của mình vậy.

Hắn... gọi tới đây làm gì?

Bừng tỉnh, cậu với người một cái, vươn tay bắt được điện thoại, vừa mới chuẩn bị bấm nút nghe thì cũng tại một khắc sau đó màn hình tối dần, còn dư lại chỉ là một cái biểu tượng dễ làm người khác chú ý.

Cuộc gọi nhỡ. . .

Không biết... mình rốt cuộc lại thất vọng cái gì...

Vương Nguyên khẽ nhẹ cắn chặt môi, nhìn cái điện thoại di động, không biết nên làm cái gì.

Vốn định nói sự thật để làm cái người yêu mình kia đau lòng, vốn nói có thể hung ác quyết tâm đi báo thù, vốn nói qua mình là Roy, sẽ không sợ cái gì cả. Lại một lần nữa bị người này làm nhiễu loạn mục tiêu đặt ra, làm hại trái tim đã chết lặng lại chấn động lên, đâm đau thấu người.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến cái thanh âm cậu muốn nghe kia, quen thuộc như vậy. . .

"Vương Nguyên nhi!"

"... . . ."Đồng tử co rụt lại, Vương Nguyên bên mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Vương Tuấn Khải tới nơi này?

Nơi này là nhà trọ tầng hai , là Nam Nam thuê cho cậu , Nam Nam tên kia... . . .

Cậu nghiến răng nghiến lợi mà âm thầm oán thầm cái tên gia hỏa vong ân phụ nghĩa đem tin tức của mình tiết lộ cho Vương Tuấn Khải, nhưng vẫn là kìm nén không được lòng hiếu kỳ, chậm rãi đi xuống ghế sô pha,mang vào dép lê, cậu đến gần cửa sổ thật lớn kia.

Chính mình ngược lại muốn xem. . . Hắn muốn làm gì.

"Vương Nguyên nhi!"

Người nọ vẫn còn hô hào tên của cậu, ở dưới lầu.

Vương Nguyên thân hình chấn động, xuyên thấu qua cửa sổ trong suốt mắt nhìn xuống tại dưới lầu trọ của mình cái khối trên đất đứng đấy chính là cái người kia.

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, nhìn cửa sổ sát đất hiện ra cái người mặt không biểu tình kia , có chút mà cười lên, lộ ra Hổ Nha.

"Sinh nhật vui vẻ!" Hắn hô hào.

Nơi đây rất xa , tự nhiên sẽ không sợ bị người khác trông thấy hoặc chụp tới gì gì đó.

Chỉ là. . . Làm như vậy không khỏi quá khoa trương a.

Vương Nguyên nhìn xem cái người kia cười,trái tim khẽ run lên.

Vương Tuấn Khải bên người vây quanh bởi một cái hình trái tim thật lớn, hắn từ lúc nào thì bắt đầu tại dưới lầu của mình chuẩn bị nó đây? Cậu không biết, chẳng qua là trông thấy từng điểm ánh nến quen thuộc kia, có một loại rơi lệ xúc động.

Nhìn thời điểm hắn hô hào, đều có bạch khí xuất hiện, trời hôm nay rất lạnh a.

Vương Nguyên hốc mắt lặng yên đỏ lên, cậu cái gì cũng không nói, tin tưởng chắc chính mình hành động rất tốt, sẽ không bị hắn phát hiện lòng của mình đã bị rung động.

.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vương Nguyên cầm lấy cái bật lửa, một tay lôi kéo cánh tay Vương Tuấn Khải, đi tới sân cỏ trước cổng chính. Cậu lại để cho Vương Tuấn Khải đứng ở nơi đó, chính mình chạy tới, ngồi xổm ở dây thừng bên cạnh đốt lửa lên.

Lập tức, cái sắc màu ấm ấp ôn hòa kia hiện lên, xua đi rồi bốn phía hắc ám.

Ngọn nến hình trái tim tại trong gió nhẹ lóe ra, tại giữa bãi cỏ, phảng phất như ánh sao sáng rơi xuống thế gian.

Vương Nguyên cười đốt pháo hoa, cái kia một nháy mắt đủ mọi màu sắc cánh hoa tung bay đi ra, từng điểm từng điểm, bóng bay đủ mọi màu sắc đung đưa.

Vương Tuấn Khải chậm rãi mở mắt.

Hắn thân thể chấn động, nhìn cảnh sắc xinh đẹp trước mắt ,trong lúc nhất thời nói không nên lời.

Ánh mắt, cuối cùng vẫn còn cố định tại trên dáng tươi cười của người nào đó.

Vương Nguyên cười, con mắt tuy rằng hoàn toàn thành trăng lưỡi liềm, nhưng như cũ thấy được trong đó con ngươi thanh tịnh sáng ngời.

Trong con ngươi đầy đủ óng ánh, phảng phất là một viên sao sáng chói mắt, lóe ra hào quang. Những ngôi sao kia phát ra độ ấm ôn hòa lan tỏa đến trái tim Vương Tuấn Khải.

Ngọn nến nhu hòa hào quang chiếu sáng Vương Nguyên, thân hình của cậu phảng phất như Thiên Sứ ,tinh khiết xinh đẹp.

"Sinh nhật vui vẻ, tiểu khải."

Chính cậu vỗ tay lên, cười đến điềm mật, ngọt ngào.

------------------------------------------------------------------------------------------------- .

"Sinh nhật vui vẻ! Nguyên Nguyên... . . ."

Không thể không nói, phương pháp anh khẩn cầu tha thứ thật sự rất bịp bợm, để cho tôi phải động tâm . . .

Vương Tuấn Khải, anh thật sự rất lợi hại.

Vương Nguyên trì hoãn thở ra một hơi, hai mắt nhắm nghiền, phòng ngừa hốc mắt tràn đầy nước mắt rơi xuống.

Vương Tuấn Khải a...

Anh có lẽ nên buông tha , bị em đả thương nhiều lần như vậy, anh phải rút lui chứ...

"Vương Nguyên nhi! anh ở chỗ này một mực chờ em, chờ em xuống!"

"anh còn chưa có ôm em một cái, ta còn chưa có chúc phúc cho em một năm mới tốt lành."

"anh sẽ chờ em."

Dưới ánh nến, người kia ánh mắt vô cùng kiên định, cố chấp tin tưởng cậu nhất định sẽ trở về thành Vương Nguyên nhi trước kia .

Cậu ở trước cửa sổ dừng lại trong chốc lát, sau đó ngoắc một cái khóe môi, đem tay mình nắm thành quyền giấu ở trong ống tay áo thật dài , thân hình run rẩy, quay người đi vào trong nhà.

Bắt buộc chính mình tỉnh táo.

Thời gian một giây rồi lại một giây trôi qua, mỗi một giây đối với Vương Nguyên mà nói đều là một loại dày vò, cậu ở đây nhẫn nại.

Đợi tới thời điểm cậu cũng nhịn không được nữa, đại khái sẽ lao xuống lầu, đem thằng ngốc chờ ở dưới trời lạnh lẽo kia mà ôm lấy a.

Cậu đưa tay nhìn đồng hồ một cái, lúc này mới qua 20 phút, cái 20' này giống như là đã một hai giờ trôi qua.

Nghiêng mặt, cậu không biết là lần thứ bao nhiêu nhìn về phía cửa sổ.

Không biết là trời mùa thu lại lạnh như vây, ông trời ngươi thật đúng là vô cùng cho ta mặt mũi a.

Khí trời lạnh như vậy, anh hãy mau tiếp nhận số mệnh mau đi trở về a.

Ta sẽ không tha thứ cho anh đâu.

Vương Nguyên cười cười, cậu không phát hiện giờ phút này nét mặt của cậu là muốn so với khóc còn khó hơn nhìn đấy.

Vương Tuấn Khải thò tay vuốt vuốt cái cổ,sau thời gian dài ngửa đầu, cơ bắp có chút đau buốt nhức.

Hắn cúi đầu, lắc đầu như là một chú chó nhỏ đáng thương , bắt tay đút ở trong túi quần, hắn học Vương Nguyên rụt cổ một cái dậm chân, vòng quanh ngọn nến hình trái tim đi tới đi lui.

Đột nhiên trời nổi mưa, hắn liền vội vươn tay ngăn cản giọt mưa, lại phát hiện những cái ngọn nến trong lúc vô tình bị tưới tắt rất nhiều.

Ánh nến dần dần tản đi.

Hắn cười khổ một tiếng, xem ra hắn vĩnh viễn cũng không thể mang Vương Nguyên nhi trước kia trở về rồi.

Không khí lạnh lẻo tầng tầng vây quanh, hắn cảm giác thật sự rất thống khổ.

Đi tới đi lui, đi tới đi lui, hắn lại chưa bao giờ có ý niệm ly khai trong đầu.

Hắn không có buông tha cho, hắn nghĩ, Vương Nguyên người này nhất định sẽ cho là mình sẽ bỏ cuộc a, vì vậy phối hợp mà tại dưới lầu cậu hát lên một bài hát.

"Không bỏ không rời... Cả đời cùng một chỗ... . . ."

"Đơn giản mà nói. . ."

Hắn hít mũi một cái, âm thanh có chút bất ổn, nhưng vẫn là tiếp tục hát.

Vương Nguyên ngồi ở trên ghế sa lon thân thể run lên, lập tức bưng kín lỗ tai.

"Hay vẫn là một câu kia... . . ."

"I love you."

Cái sinh nhật này, đại khái là cái sinh nhật tra tấn Vương Nguyên đấy..

So với lần hắn không quan tâm mình, còn khó chịu hơn. . .

"A! !" cậu nhắm mắt lại, thống khổ mà hô lên thanh âm, thò tay đem đồ trên bàn toàn bộ đều vung xuống đất đi.

"xoảng.. . . ."

Nên vỡ nát, nên phá đi, thế nhưng loại cảm tình dưới đáy lòng run rẩy nhúc nhích, lại cắt đứt không được.

"A... . . ."cậu nức nở không thôi, bả vai một hồi run rẩy, "... Vương Tuấn Khải... ... . . ."

------------------------------------------------------------------------------------

"Tiểu khải." Âu Dương Tiêu Tiêu còn cầm điện thoại, mới vừa từ trong xe bước ra, liền nhìn thấy cái người đứng ở dưới lầu kia.

Vương Tuấn Khải còn không có phát giác được người kia đã đến, còn ngây ngốc đợi Vương Nguyên.

Hy vọng cậu có thể quay đầu lại.

Âu Dương Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua bầu trời âm u, cầm ô , bước nhanh chạy tới bên người Vương Tuấn Khải.

Giúp hắn che mưa: "anh đang làm gì đó a tiểu khải! Trời lạnh như vậy! anh không sợ cảm mạo sao?"

"Tiêu Tiêu? Sao em lại tới đây?" Vương Tuấn Khải có chút giật mình.

Nàng nhíu mày: "Lần trước kịch bản của anh rơi ở trên xe của em, em tới đưa cho anh, kết quả trông thấy anh lái xe đến nơi đây, vì vậy em cũng lái xe tới, anh đến cùng đang làm gì đó . . ."

"anh.. . . ."Vương Tuấn Khải có chút khó xử, hắn không muốn nói cho Âu Dương Tiêu Tiêu sự tình hắn cùng Vương Nguyên.

Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Không muốn nói thì không nói, bất quá lạnh như vậy... anh còn phải ở chỗ này bao lâu?"

".anh đợi 1 người"

"em ở đây cùng anh đợi."

Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày, nhìn xem cô quật cường , giơ cái dù giúp mình che mưa: "Nghe lời, em về trước đi, bằng không thì em sẽ bị cảm đấy."

"Không, muốn cảm cùng một chỗ cảm ." cô nàng kiên quyết, đứng ở bên cạnh hắn.

Chiếc ô, hữu ý vô ý mà hướng trên người Vương Tuấn Khải nghiêng nghiêng, khiến cho hạt mưa đánh vào trên người của mình.

Vương Tuấn Khải khuôn mặt có chút động, hắn há to miệng, cuối cùng vẫn là không nói ra, đưa ánh mắt thả lại trên tầng hai nhà trọ.

Tiêu Tiêu theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhìn chung quanh ngọn nến hình trái tim, trong nội tâm hiểu rõ.

Bên môi mỉm cười hơi chút đắng chát, cô như thế nào lại không biết sự tình hắn cùng Vương Nguyên?

Từ ba năm trước đây lúc hoả hoạn bắt đầu, cô cũng đã nhìn ra cái người Vương Nguyên này đối với Vương Tuấn Khải mà nói, cũng không tầm thường, ba từ năm đó cô đều chú ý tới cái người Vương Nguyên này, kể cả chuyện hắn biến thành Roy này, cô nàng cũng biết, chẳng qua là chưa nói mà thôi.

Yên lặng thích Vương Tuấn Khải, cô chẳng qua là hy vọng có thể trong lòng anh có một chút vị trí là được rồi.

Từ khi anh trợ giúp mình một khắc này , chính mình liền nhất định cùng anh dây dưa cùng một chỗ.

Cô nguyện ý yên lặng, yên lặng thủ hộ, chẳng qua là thủ hộ cũng có thể.

"em cùng anh..."Nàng lại đau, cũng sẽ thiệt tình chúc phúc Vương Tuấn Khải, chẳng qua là cùng anh cùng một chỗ chờ đợi, cùng một chỗ chịu khổ.

Đó cũng là vui vẻ đấy.

Thời gian chậm chạp mà qua, cái cửa sổ kia nhưng là không còn có xuất hiện cái thân ảnh hắn chờ đợi kia nữa.

Vương Nguyên nhi...

Vương Tuấn Khải cáp ra một hơi bạch khí, hắn từ trước đến nay sức quan sát rất nhạy cảm, nhìn ra được Tiêu Tiêu bên người rất khó chịu.

Cánh môi cô vốn hồng nhuận phơn phớt giờ có hơi trắng bệch, thân thể mơ hồ run rẩy, bởi vì này trận mưa thu này thật sự rất lạnh.

"Tiêu Tiêu... . . ."Hắn lên tiếng.

Tiêu Tiêu miễn cưỡng cười cười, lắc đầu: "em không sao, chúng ta tiếp tục... ..."

Lời còn chưa nói hết, cô chân mềm nhũn, toàn bộ người ngã xuống trên người Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải khẽ giật mình, lập tức đưa tay đỡ lấy cô: "Tiêu Tiêu! em không sao chứ? Tiêu Tiêu? Đã bảo em chớ cùng anh đợi rồi mà!"

Hắn một đại nam nhân, không sợ những thứ lạnh như băng mưa này, chẳng qua cô là một nữ sinh, vốn thân thể đã yếu chớ nói chi là gặp mưa .

"Khục khục... . . ."Nàng bưng kín ngực, nhưng vẫn là khoát tay áo, "Không có việc gì, em đi trên xe nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, thực xin lỗi không thể giúp anh... . . . em đi nghỉ ngơi một chút."

Nhìn xem nữ hài đôi má trắng bệch, Vương Tuấn Khải mím môi, không biết là nàng đang diễn hay là thật đấy.

Hắn ngửa đầu, nhìn thoáng qua cái cửa sổ không có thân ảnh kia, nhẹ nhàng phát ra tiêng thở dài người khác nghe không được.

Quay đầu, hắn khẽ đem Tiêu Tiêu ôm ngang đứng lên: "Đi, anh đưa em đi bệnh viện, thân thể của em vốn là không tốt, tí nữa cha ta lại oán trách ta không có chiếu cố tốt em nữa rồi."

Kỳ thật chủ yếu là sợ thật sự mà xảy ra chuyện gì, bố hắn sẽ cùng một chỗ tra được Vương Nguyên, hắn không muốn sự tình náo lớn, liên lụy đến Vương Nguyên, còn có thể bị Vương Hạo Thiên phát hiện, kế hoạch của mình sẽ ngâm nước nóng.

Hắn sẽ không để cho chuyện như vậy phát sinh.

Chuyện cho tới bây giờ... Chỉ có thể như vậy.

"Tiểu khải... . . ."Tiêu Tiêu trong mắt tràn đầy cảm động, không nghĩ tới hắn vậy mà vì mình buông tha cho người kia.

Vương Tuấn Khải bộ pháp có chút dừng lại, ôm Tiêu Tiêu, hắn vẫn là nhịn được không có quay đầu lại.

Hắn sợ, một khi hắn quay đầu lại, liền sẽ không thể đi ra.

"Phanh..."Xe cửa đóng lại, theo một tiếng vù vù, xe chạy như bay rời đi.

Kỳ thật, Vương Tuấn Khải nên quay đầu nhìn xem.

Tại một mảnh trong mưa thu bay tán loạn kia , đằng sau ngọn nến dập tắt, trước cửa tòa nhà trọ,

Cậu đã lẳng lặng đứng ở chỗ đó.

Vương Nguyên cầm trong tay một chiếc ô màu đen, áo khoác ngoài mất trật tự nhìn ra được cậu là rất cuống quít mặc lên sau đó chạy vội đi ra đấy.

Cậu vẫn là không có khống chế tốt, tâm tình của mình.

"... ... . . ."cậu trong con ngươi đen nhánh , phản chiếu đến , là thân ảnh hắn ôm cô bé kia từng bước một rời đi.

Cuối cùng vẫn là. . .

Bỏ lỡ.

Nhếch miệng, cậucúi đầu , nước mắt rơi xuống.

Đến cùng. . .

Cũng chỉ còn mình là ngu nhất.

... ... ... ... ... ... ... . . .... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Trong bệnh viện.

Vương Tuấn Khải vừa mới rời đi, Âu Dương Tiêu Tiêu tỷ tỷ cũng đã chạy tới.

Nàng cũng là một diễn viên, chỉ có điều không có nổi danh như Tiêu Tiêu , là dựa vào hình tượng gợi cảm mà đi lên.

Lớn hơn Tiêu Tiêu năm tuổi Âu Dương Tuyết Na, một mái tóc dài uốn cong bồng bềnh, dáng người gợi cảm xinh đẹp làm cho nam nhân nhịn không được nhìn nhiều vài lần, mặc dù là ăn mặc quần áo thể thao, nàng khuôn mặt tinh xảo cùng dáng người trước sau lồi lõm ngăn không được mị lực phát ra.

Dúi một cái trên đầu Tiêu Tiêu: "Đứa nhỏ ngốc, bảo em chờ em thật đúng là chờ thật."

Nàng ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ của mình cười khổ: "Bằng không thì sao, em thật sự hy vọng anh ấy sẽ tốt, em làm như vậy, anh ấy sẽ cảm động a..."

"Hừ, " nàng khịt mũi cười cười, "Nha đầu ngốc, tình yêu a, không phải ngây ngốc đợi sẽ đợi được , em phải hiểu được như thế nào chém giết."

"... . . ."Trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, Tiêu Tiêu trầm mặc.

Tuyết Na mỉm cười: "Yêu a, chính là ích kỷ đấy, em không chủ động hắn sẽ không tới."

"em đây nên làm cái gì bây giờ... . . ."Tiêu Tiêu chau mày, rất là khó xử.

Trong mắt nàng mị sắc mười phần: "Liền chút chuyện như vậy, tỷ tỷ giúp em thì tốt rồi, khó được em thanh thuần như vậy, cũng đừng có cân nhắc những vấn đề này rồi."

"Cái kia... . . ."

"Một đứa con trai mà thôi, " tay cô ta xoáy lên tóc của mình, vuốt vuốt mà đứng lên, "Có rất nhiều biện pháp để cho bọn họ hoài nghi lẫn nhau, nghe em nói đấy, hiện tại chỉ cần lại để cho Vương Tuấn Khải buông tha cho cậu ta là được rồi à... . . ."

"Ân."

----------------------------------------------

  Thành phố xx đêm khuya điên cuồng, đêm tuyên bố Roy cùng Vương Tuấn Khải hợp tác với nhau tung album .

Đám fans hâm mộ đều điên cuồng mà càn quét, thế cho nên những bài hát kia vừa được tung ra lập tức bị lôi lên đỉnh của các bảng xếp hạng nổi tiếng, sức hot lan tỏa khắp nơi, hai người nhân khí cũng thẳng tắp bay lên. album cũng nhảy lên vị trí VIP trong vài giây, tại trong ngành giải trí này, hai người lập tức được đứng trên đỉnh cao rồi .

Chói sáng vô cùng.

Để ăn mừng lần đại hoạch toàn thắng này, công ty đã tổ chức một bữa party để chúc mừng, tại trong đại sảnh tửu điếm XX.

Vào lúc ban đêm đương nhiên không chỉ có có Roy cùng Vương Tuấn Khải rồi, còn mời cái minh tinh khác cùng hai người là bằng hữu.

Thiên Tỉ cùng Nhị Văn còn ở nước ngoài không có trở về, mà Nam Nam ngày hôm qua bay trở về Mĩ đi theo William chơi vài ngày, trong một cái party này hầu như cũng chưa có người Vương Nguyên quen biết, a không, còn thừa một người -Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải mời Tiêu Tiêu cùng Tuyết Na hai người, một party cũng là cử hành thập phần hoàn mỹ.

Kim quang lóe lên trong đại sảnh, tuấn nam mỹ nữ tề tụ một đường, khắp nơi đều là ánh đèn flash.

Vương Nguyên thỉnh thoảng tựa ở bên cạnh bàn dài màu trắng bày đầy đồ ăn phong phú, tay bưng một ly rượu nho trắng, tuy nói cậu đêm nay một trong những nhân vật chính nhưng lại hoàn toàn không như Vương Tuấn Khải chói mắt như vậy.

Trước mặt cậu cách đó không xa, chính là cái người nam nhân đang mặc tây phục màu rượu đỏ, trong tay ly đế cao thỉnh thoảng nhấp nhấp khóe môi, ánh mắt có thâm ý, hắn lộ ra Hổ Nha không đến một phần mười, nhìn ra được hắn chỉ đang xã giao mà thôi.

Chung quanh đều là người, nhìn ra được hắn lực hấp dẫn rất lớn, giống như là mắt bão vậy, đem ánh mắt mọi người cướp đi.

Vương Tuấn Khải dáng tươi cười rất giả dối, đưa tay cùng người khác chạm cốc , tư thế nhấp rượu cũng rất giả dối.

Vương Nguyên yên lặng quan sát đến hắn, đáy lòng buồn cười.

Hắn như vậy, bị chính mình nhìn thấu, đại khái cũng là ba năm trước đây chính mình sẽ không nghĩ tới hình ảnh này.

Cậu , tựa như một ngôi sao lạnh như băng, chói mắt, người khác cũng không dám tới gần.

Đây cũng là lý do tại sao cậu là nhân vật chính, nhưng lại xa cách không như Vương Tuấn Khải , cho dù có người tới đây mời rượu bắt chuyện, cậu cũng hơi hơi đưa tay, giơ thoáng một chút ly rượu, động tác giả uống rượu đều không có.

Làm cho người ta lúng túng, người khác chẳng qua là tùy ý ân cần thăm hỏi vài câu liền không hề dừng lại.

Vương Nguyên cũng là vui cười thanh nhàn, trên màn ảnh cậu như ánh mặt trời động lòng người, trong sinh hoạt cậu không cần phải diễn kịch.

"Này."

Lại một cái.

Vương Nguyên mở mắt lên kiểm, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt cùng Tiêu Tiêu giống sáu phần, thanh thuần giống nhau, nhưng lại tô vẽ một lớp trang điểm thật dày.

Dáng người xinh đẹp , còn có bộ pháp gợi cảm thành thục, Vương Nguyên nhìn xem con mắt cô ta thâm sâu, trong lòng thầm nghĩ đây cũng là một người tại trong vòng tròn hỗn loạn luẩn quẩn này bị làm bẩn người.

Bất quá cô ta phong độ tư thái cũng là lại để cho cậu nhìn nhiều mấy lần, vẫn là không thay đổi mà giơ nâng ly rượu,ý bài xích hiện rõ.

"Tôi là Âu Dương Tuyết Na."

Cô mỉm cười, phong tình vạn chủng.

Vương Nguyên gật đầu: "Roy."

"cậu vì cái gì không cùng mọi người nói chuyện vậy?" Nàng coi như hoàn toàn không có phát hiện cậu đang giữ khoảng cách, phối hợp mà đứng ở bên cạnh cậu, từ phía sau bưng lên một ly rượu đỏ, "Một mình, không cô đơn sao?"

"Thói quen rồi."

Vương Nguyên nhìn ly rượu trong tay của cô ta cố ý nhẹ nhàng cụng ly của mình một chút, biết rõ ý của cô, không tiện cự tuyệt chỉ có thể hơi chút mấp máy ven ly rượi lạnh buốt.

Rượu lan tràn đầu lưỡi, cậu quả nhiên vẫn là rất không thích loại cảm giác này.

Cậu uống không được rượu, ba năm qua, coi như điểm này vẫn không thay đổi.

Tuyết Na tự nhiên cười nói,mái tóc đen nhánh uốn tự nhiên cuốn lượn tại da thịt trắng như tuyết, gợi cảm xinh đẹp.

Bên kia Vương Tuấn Khải bị mọi người bao bọc vây quanh thu lại mắt, liếc xéo nhưng là ngắm đến hai người cách đó không xa, trong lúc nhất thời động tác xã giao chậm lại, trong nội tâm bất tri bất giác nổi lên một trận nóng.

Thật khó chịu.

Hắn mím môi, con mắt thâm trầm.

Vương Nguyên ngoắc một cái khóe môi, nhìn ra được tỷ tỷ của Tiêu Tiêu này tâm cơ không thuần túy, lại cố ý theo bước tiến của cô ta đi.

"Tiểu khải?" Tiêu Tiêu tại trước mắt hắn phất phất tay, "Đang suy nghĩ gì vậy a?"

Bị nhìn ra thất thần, Vương Tuấn Khải cười cười, lắc đầu: "Không có gì."

"A..."cô có chút cong lên miệng, rất là đáng yêu, hôm nay một thân váy màu trắng dài, cô tinh khiết tựa như thiên sứ từ trên trời giáng xuống, vẻ đẹp của nàng là hương vị sạch sẽ.

Vương Tuấn Khải tuy rằng nhìn thẳng cô,nhưng ánh mắt xéo qua lại chăm chú theo sau người nào đó bên kia bị Tuyết Na cuốn lấy.

Trong nội tâm khô nóng ngứa ngáy, hoàn toàn ức chế không nổi.

Vương Nguyên giờ phút này đôi má có chút nhàn nhạt phấn hồng, làn da trắng bạch sau khi uống rượu càng ửng hồng thêm rõ ràng, cậu thần trí vẫn là thanh tỉnh đấy, lắc đầu, cậu buông xuống chén rượu: "Tôi muốn đi ra ngoài hít thở một chút không khí."

"Hả? tôi đi cùng cậu." Tuyết Na cũng buông xuống ly rượu, rất là tự nhiên mà khoác lên cánh tay Vương Nguyên.

Vương Nguyên khẽ giật mình, nhìn thấy thế ánh mắt của cậu đã thâm trầm rất nhiều.

Cô ta.. . . . Thật sự không có tâm tư tốt lành gì.

Có chút giơ lên khóe miệng, cậu đến cùng là muốn nhìn xem các nàng hai tỷ muội có âm mưu quỷ kế gì.

Hai người cứ như vậy cùng đi ra ngoài.

Vương Tuấn Khải nhíu lại mắt, nguy hiểm khí tức bộc phát, ngược lại là dọa Tiêu Tiêu nhảy dựng.

"Tiểu khải anh làm sao vậy?"

"anh đi ra ngoài một lát!" Hắn cắn răng, đặt ly rượu xuống, lực đạo có chút mạnh, không có nhìn lấy Tiêu Tiêu , hắn đi nhanh ra ngoài.

"Tiểu khải... . . ."

Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua phương hướng hắn ly khai, ánh mắt thương xót.

Quả nhiên... . . . anh vẫn còn là quan tâm đến hắn ta đấy.

So với quan tâm chính mình, càng quan tâm hơn... . . .

... ... ... ... ... . . . Khách sạn tầng ba... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

"Không phải tản bộ sao? Như thế nào đi tới nơi này?" Vương Nguyên hô hấp có chút bất ổn, có lẽ là do uống một chút rượu.

Tuyết Na nhẹ nhàng cười cười, bên môi đầy mị hoặc.

Nàng đưa tay đem tạp một xoát, theo lực đạo của nàng, cửa phòng từ từ mở ra.

Vương Nguyên nhìn xem cô ta, trong nội tâm cười lạnh.

Tuyết Na thò tay vô lực mà đẩy hắn thoáng một phát , đem Vương Nguyên đẩy vào gian phòng, lại cố ý không có đóng cửa lại.

Hai người theo hỗn loạn bước chân, từng điểm từng điểm tới gần giường lớn trong gian phòng, cô ả thân hình xinh đẹp dán chặt lấy Vương Nguyên.

Cậu hừ nhẹ một tiếng, lập tức bị cô đẩy ngã xuống trên mặt giường lớn trắng noãn.

"Roy... . . ."Nàng cặp môi đỏ mọng hé mở, ngón tay lạnh buốt mang theo mùi nước hoa, miêu tả hình dáng của cậu.

Vương Nguyên cười cười: "Muốn làm gì?"

"cậu nói thử xem ... . . ." cô ta chẳng biết lúc nào đã cầm một ly rượu đỏ, phóng tới bên môi cậu uống một hớp, tựa hồ là nhìn ra cậu uống không được rượu, cố ý muốn chuốc say cậu.

Hiện tại hai người tư thế là Vương Nguyên nằm ở trên giường, Tuyết Na nằm ở trên người cậu.

Bầu không khí mập mờ, mặc cho ai đều đoán được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.

Cô buông xuống ly rượu, tại khóe môi của cậu ấn xuống một cái dấu son môi đỏ tươi: "Có thể với một minh tinh như cậu qua một đêm... Danh tiếng của tôi sẽ nổi lên bao nhiêu?"

Vương Nguyên giơ lên lông mày, không hành động.

Đang tại thời điểm Tuyết Na cởi bỏ âu phục màu đen của cậu, chỉ nghe sau lưng "Phanh" mãnh liệt tiếng va đập.

Cửa bị ai phá rồi.

Ngay sau đó đập vào tầm mắt Vương Nguyên chính là Vương Tuấn Khải cái người kia bởi vì phẫn nộ mà khuôn mặt có chút vặn vẹo.

Nằm ở trên người Vương Nguyên, Tuyết Na mãnh liệt đứng dậy, diễn bộ dáng kinh hoảng, bộ dáng quần áo không chỉnh tề, loại tư thế này làm sao sẽ không cho người khác hiểu lầm.

Mà khóe miệng của cậu dấu son môi đỏ tươi, nằm ở trên giường quần áo bọ cởi ra, đều đang nói rõ cái gì rồi.

"Cút! !" Hắn phảng phất một ngụm tức giận, khí thế khinh người.

Bị níu lại cánh tay kéo xuống giường Tuyết Na tranh thủ thời gian sửa sang lại tốt quần áo chạy ra ngoài.

Lưu lại một mìnhVương Nguyên.

Cậu đột nhiên nở nụ cười, đã minh bạch mưu kế hai người bọn họ.

"..."

Cậu nụ cười trên mặt cứng lại.

Vương Tuấn Khải cầm lấy rượu đỏ bên cạnh không lưu tình chút nào mà giội đến trên mặt của cậu.

Tâm... . . . Coi như còn có thể đau, run rẩy mà đập mạnh .

Vương Nguyên nhắm mắt lại, những chất lỏng màu đỏ tươi kia , từ trên tóc rũ xuống, tại trên giường trắng noãn tách ra thành Bỉ Ngạn Hoa.

"Vì cái gì? !"

Hắn nắm chặt cổ áo của cậu, đem cậu chống đỡ đến trên tường.

Vì cái gì... ... anh rõ ràng tin tưởng em vẫn là cái người Nguyên Nguyên kia .

Rõ ràng. . .

Còn hy vọng em ít nhất còn cầm giữ một trái tim không có bị làm bẩn .

Vì cái gì...

Vương Nguyên nhìn xem hắn biểu lộ dữ tợn, thoải mái mà cười cười: "Bởi vì tôi muốn, cùng ở trên giường như thế nào cũng không tới lượt anh quản."

Vươn tay đem mái tóc bị rượu đỏ thấm rất là tiêu sái mà vuốt một vòng, cậu ánh mắt quật cường ngược lại là không thay đổi, chỉ có điều bộ dạng này hoàn toàn mất hết thanh thuần đáng yêu trước kia.

Vương Tuấn Khải thân thể nhẹ nhàng run rẩy, hắn đột nhiên giơ lên nắm đấm.

"... . . ."Vương Nguyên có chút sợ hãi hai mắt nhắm nghiền, thân thể co rụt lại.

"bốp!"

Thân thể của cậu chấn động mạnh một cái.

Quyền kia không có nện vào trên người cậu, cũng tại trên vách tường bên cạnh cậu để lại dấu vết.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu.

"Vương Nguyên, không nên như vậy vũ nhục chính em được không ."

"... . . ."Đồng tử co rụt lại.

Vương Nguyên rõ ràng mà cảm thụ được hắn khí tức run rẩy, hắn lệ rơi đầy mặt mà nói với cậu những lời này, thân thể run rẩy không thôi.

Vương Tuấn Khải... . . . Khóc.

Có lẽ hắn trước kia đã khóc, nhưng lần này là tại trước mặt Vương Nguyên lớn tiếng láo xược khóc lên.

Nước mắt, lạnh như băng.

Vương Nguyên ngây ngốc mà bị hắn đặt tại trên tường, trong lúc nhất thời chết lặng vẫn không nhúc nhích.

"Nguyên Nguyên.. . . . anh sai rồi, ... anh sai rồi, " thanh âm của hắn khàn đi, cúi đầu chôn ở cổ của cậu, "Là anh thực xin lỗi em, là anh... Đều là anh sai rồi... . . . em không nên lại như vậy tra tấn chính em được không?"

"em không phải là người như thế... Vì sao phải diễn kịch? Anh , anh nhìn vào cái dạng này của em. . . anh chịu không được! anh chịu không được , em có biết hay không... Nguyên nhi... ... Thực xin lỗi."

"... ..."

Hai cỗ thân thể mệt mỏi, giúp nhau dựa vào, theo vách tường chậm rãi trượt đến trên mặt đất.

Vương Nguyên lập tức cảm giác rất muốn cùng hắn cùng một chỗ khóc, lại như thế nào cũng khóc không được, tâm a, giống như đã mất đi cái gì đó, lại vốn chính là tràn đầy, cái gì cũng không có mất đi.

Cảm giác quái dị như vậy, thật sự không dễ chịu.

Lông mi khẽ run, nhìn hắn nằm sấp tại trên vai chính mình khóc đến hôn thiên hắc địa đâu còn là nam nhân trước kia kiên cường của cậu nữa.

"Vương Tuấn Khải... . . ."

Nếu như chúng ta còn có thể trở về thì tốt rồi... . . .

Nếu như... . . . Chúng ta còn có thể đơn thuần yêu nhau thì tốt rồi... . . .

Không nên nói xin lỗi,

Em chịu không nổi...

Nghe thấy cậu hô hào tên của mình, Vương Tuấn Khải thanh âm run rẩy không thôi dừng lại, hắn ôm thật chặt người kia.

"Tiểu khải... . . ."

Thanh âm của cậu, mang theo khóc nức nở, mang theo ôn nhu, mang theo nỗi đau không cách nào thoải mái.

Vương Tuấn Khải thân thể như là bị sấm đánh hung hăng chấn động, ngẩng đầu lên, nhìn cái đôi má kia quen thuộc.

"... . . ."

Vương Nguyên một bên kêu tên của hắn, vừa cười, chẳng qua là trong mắt không có ánh sao sáng dĩ vãng.

Cậu chủ động hôn lên môi mỏng của hắn, mang theo rượu đỏ mê say, đưa tay vờn quanh ở cổ của hắn.

Hai người thân hình dây dưa cùng một chỗ, cùng nhau ngã xuống cái giường lớn màu trắng bị màu đỏ làm đẹp mắt, ngọn đèn mờ ảo cố ý lặng lẽ kiến tạo bầu không khí, lòng của bọn hắn đau nhức, cũng dây dưa lẫn nhau cùng một chỗ.

Đau nhức là đau nhức, hận là hận.

Tuy nhiên cũng là do yêu mà ra.

"A!" Thân thể dường như bị xé nứt giống như lửa nóng đau đớn, cậu mở ra cánh môi, như vậy mê người.

Vương Nguyên ôm sát hắn, tại trên vai hắn cắn xuống.

"Ân... . . ."

Vương Tuấn Khải một tiếng kêu đau đớn, càng thêm dùng sức va chạm, dùng sức đem lý trí cuối cùng của hắn phá hủy , cố gắng hết sức!

"A a... ... . . ."

Đau nhức điên rồi, hận điên rồi, yêu... Điên rồi.

Một lần cuối cùng phóng túng.

Khiến cho điên cuồng, càng triệt để a.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top