Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Ánh sáng xuất hiện một khắc này, mang đến đằng sau một hồi đau nhức.

Vương Nguyên tỉnh lại sau vài phút, còn không có kịp phản ứng tình cảnh của mình, mờ mịt mà đánh giá xung quanh là một mảnh màu trắng hải dương làm người tuyệt vọng.

Thân thể lại lạnh như băng đông cứng lấy, thậm chí lạnh đến mức cả ngón tay ngón chân cũng không thể động đậy được.

Cậu hét lên một tiếng, đem mình từ cái đống tuyết đi ra, sau đó dùng hết sức nằm ở trên tuyết .

Vương Nguyên thở hổn hển, thời điểm này mới dần dần cảm nhận được nhịp tim đang đập của mình, còn chưa có chết a. . .

Bởi vì lạnh như nước băng tuyết , giờ phút này gương mặt của cậu ngược lại là đỏ như lửa , toàn thân không có một chỗ nào là không đau . Trí nhớ dần dần khôi phục, cậu nhớ tới sự tình sau khi xe việt dã của chính mình gặp chuyện không may.

Tại một khắc khi rơi xuống này, cậu dùng lực mở cửa xe ra, sau đó nhảy ra ngoài. Bởi vì cậu biết rõ ngọn núi này cũng không cao lắm, hơn nữa khắp núi đều phủ kín đống tuyết mềm mại rồi, bản thân mình cũng là ở chỗ sườn đồi thấp , bằng không thì cậu thật đúng là không dám nhảy xuống.

Xem ra... Lại đem mình làm cho chật vật không chịu nổi rồi... . . .

Vương Nguyên nhắm mắt lại, bỗng nhiên một hồi gió lạnh như băng thổi mạnh đôi má thẳng tắp trào vào trong lỗ tai, lạnh đến đau nhức.

Cậu mãnh liệt kinh hãi, lập tức mở mắt nhìn khắp bốn phía.

"... ... ..."Mặc dù cậu dù tỉnh táo thế nào, giờ phút này đối mặt với uy hiếp của cái chết cũng là sợ hãi mà run rẩy lên.

Nơi này là sườn đồi bởi vì hôn mê cho nên cậu không biết cái chiếc xe việt dã kia bị ném tới nơi nào, nhìn vị trí hiện tại, là nhìn không thấy xe việt dã đấy, nói cách khác nếu như nhân viên công tác tìm được ô tô không phát hiện người khác, đoán chừng sẽ phán định cậu đã chết a, sẽ không tìm xuống dưới nữa.

Mà mình bây giờ thân ở cái chỗ này, thời điểm cậu bị đập đầu ngất đi, theo dốc núi lăn xuống rơi vào một cái khe rãnh a.

Nếu... Không ai tới, chính mình thật sự sẽ chết.

Vương Nguyên thần chí lập tức thanh tỉnh, cậu không ngừng giãy giụa lấy ,ý đồ tự mình đứng lên đi đi lại lại, lại phát hiện mình hoàn toàn mất đi khả năng vận động .

"Cứu mạng a!"

Cậu thử đem hết toàn lực hô hào, thanh âm khàn khàn lại coi như xuyên thấu không được không khí lạnh như băng.

Lại để cho cậu tuyệt vọng không thôi.

Vương Nguyên thử nhiều lần, quật cường như cậu là sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, cậu không thể chết ở chỗ này a!

"Đáng chết... . . ." thân thể đông cứng, một lần lại một lần ngã xuống, cậu không cam lòng mà di chuyển.

"bịch... . . ."

Cơ hồ là một lần cuối cùng, cậu tiêu hao hết tất cả khí lực, bất đắc dĩ lại một lần nữa mang theo đau đớn ngã xuống.

Cắn chặt răng, Vương Nguyên phát ra thanh âm thống khổ.

Thân thể lạnh như băng, cậu đoán chừng sống không qua được một đêm , tuyết rơi trên núi buổi tối đoán chừng sẽ đạt tới dưới âm ba bốn mươi độ .

Mình . . . Thật sự phải chết phải không...

Một giờ, hai giờ, ba giờ. . .

Nhìn xem bong tối đang tiến về phía chân trời ,Vương Nguyên không cam lòng, cậu lắc đầu, khiến cho tầm mắt của mình rõ ràng nhìn chằm chằm vào một nơi.

Dù không cam lòng không muốn thế nào đi nữa, bằng vào năng lực của cậu bây giờ hoàn toàn không thể tự cứu mình, chỉ có thể co rúm lại chờ đợi cứu viện.

Cậu bờ môi tái nhợt , đem mình co lại thành rồi một đoàn.

Yên lặng sợ run.

Gió thổi qua, cậu tổng hội co rúm lại càng chặt hơn, tựa hồ càng ngày càng sợ hãi.

Tại rét lạnh xuống, trái tim kia yếu ớt tựa hồ muốn sụp đổ, chỉ có điều một mực ở chỗ đó có một thanh âm đang hô hoán lấy. . .

Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên khó khăn có chút mở mắt ra, nhếch miệng lên, cậu đang giễu cợt chính mình.

Sắp chết vẫn là nhớ tới cái người làm tổn thương chính mình sâu nhất .

Chỉ có điều...

Vương Tuấn Khải nếu là thật đấy... Có thể như vậy kịp thời xuất hiện, mang cho cậu hy vọng sống sót. . .

Thì tốt rồi.

Vương Nguyên thở dài một hơi, co rúc ở trong đống tuyết một mảnh lạnh như băng .

Giờ này khắc này, rơi trong gió, xen lẫn bông tuyết, lạnh buốt đấy, xinh đẹp động lòng người.

Chẳng qua là tại thời điểm bông tuyết rơi xuống tại trên gương mặt, sẽ cảm thấy một hồi nóng rát không quá chân thật .

Chính là cảm giác khi lửa cháy .

.

---------------------------------------------------------------------

"Cút a..."

Cậu cười nói như vậy, như là tức giận bình thường đẩy hắn ra.

Mà xung quanh mình, là một mảnh lửa địa ngục nóng rực kinh khủng.

.

"A! ! !"

cậu mãnh liệt thống khổ mà run rẩy, thân thể lay động không được, tựa hồ nhớ ra cái chuyện gì đó kinh khủng.

.

Tay, từng điểm từng điểm run rẩy mà sờ lên trên gương mặt của mình.

Vương Nguyên thừa nhận, cậu là một người rất lạc quan.

Nhưng mà hôm nay đối mặt chính mình trong gương như vậy, cậu cũng là không có dũng khí gì lạc quan nữa.

Trong chiếc gương kia không hề là một bộ dáng tinh khiết xinh đẹp, từ phía dưới khóe mắt mãi cho đến trên môi một centimet, da thịt nhăn nheo làm cho người ta khó coi, gần muốn nôn mửa.

Nước mắt của cậu không tự giác chảy xuống, tự mình hại mình lấy, dùng ngón tay sờ lên làn da bị nhăn nheo.

Gào thét trong đau đớn:

"A a a a!"

--------------------------------------------------------------

.

Đôi má cậu hiện tại tựa hồ như ngày đó bị hoả hoạn làm đau nhức, bị nhiệt cháy đốt .

Thật là khó chịu. . .

Trước mắt của cậu, một mảnh màu trắng kia cùng một mảnh màu đỏ kia, không có gì khác nhau.

Giống nhau mà lại để cho cậu rơi lệ thống khổ, giống nhau mà nói cho cậu biết cái chết đang đến gần , giống nhau mà lại để cho cậu không ngừng run rẩy.

Lại để cho cậu nhớ lại những vết sẹo khắc sâu kia.

Vừa lúc đó, tại một mảnh trắng xóa kia, xuất hiện một thân ảnh màu trắng.

Lại để cho cậu lập tức đình chỉ sợ run.

"Nguyên Nguyên! ! !"

Hắn tựa hồ như là nhìn thấy trân bảo thế gian đệ nhất, hung ác nhào đầu về phía trước, đem cậu đang cuộn thành một đoàn gắt gao ôm vào trong ngực.

"Nguyên Nguyên... Nguyên Nguyên! Vương Nguyên Nhi... . . . anh là Vương Tuấn Khải a!"

Cậu ngơ ngác nhìn hắn. . .

Không nghĩ tới hắn thật sự xuất hiện, đem mình cầm giữ được nhanh như vậy, hắn thật sự không sợ chết ư. . .

Nhìn Vương Tuấn Khải bởi vì lạnh lẽo mà bờ môi rạn nứt,gương mặt nhợt nhạt vậy mà vẫn còn nửa điểm phong thái minh tinh.

Cùng cậu giống nhau, là một người sắp phải chết.

Vương Nguyên nhẹ khẽ hừ một tiếng: " anh thật đúng là không muốn sống a... . . . Ai bảo anh tới đấy, trước khi chết trông thấy anh... Thật đúng là không may mà."

Cậu nói ra toàn là những lời trái lương tâm.

"Ha ha " hắn gượng cười vài tiếng, nước mắt đã tuôn ra khóe mắt, "Nói cái gì đó, chúng ta còn phải cùng một chỗ... . . . Sống sót."

"... . . . Ngốc."

Vương Tuấn Khải đã dùng hết tất cả khí lực ôm chặt cậu, sợ cậu rời đi.

"anh thiếu chút nữa, thiếu chút nữa nghĩ em chết rồi... ... Vương Nguyên Nhi... . . ."

"... ..."cậu chậm rãi mở to mắt, nở nụ cười, cười hắn ngu xuẩn.

Nhịp tim của hai người, tại lúc này nhưng là vô cùng liền kề, gần gũi cùng loại với khoảng cách trước kia.

Hắn ôm cậu, tại trong một mảnh tuyết rơi đầy nguy cơ tử vong.

Hai người trên mặt đều có dáng tươi cười.

"Vương Nguyên, nếu như lần này... Chúng ta có thể cùng một chỗ còn sống đi ra ngoài, em phải .. . . . phải đáp ứng anh một nguyện vọng."

"Được không... . . ."

"... ..."

Cả buổi, cậu phun ra một chữ,

"được. . ."

Vương Tuấn Khải thỏa mãn mà nhắm mắt lại, lẳng lặng ôm cậu.

Hai người thân thể trùng điệp chậm rãi ngã xuống.

"bịch... . . ."

Vương Nguyên trước lúc nhắm mắt, trong con ngươi tất cả, đều là cánh môi người này hôn lên chính mình.

Trong một mảnh lặng im hắc ám trống rỗng , đột nhiên, bắt đầu khởi động nổi lên ánh sáng nhè nhẹ.

Đó là những ngôi sao óng ánh.

Ở thời điểm cậu hôn mê đi, Vương Tuấn Khải dồn hết sức lực ôm chặt cậu chậm rãi tại trong tuyết di chuyển, cuối cùng tìm được một chỗ có thể tạm lánh gió tuyết.

Vương Tuấn Khải chân hiện tại tựa hồ cũng không nhúc nhích được rồi, đại khái là tổn thương do giá rét . Hắn cúi đầu tựa ở trên tảng đá, ôm sát lấy Vương Nguyên gầy yếu.

Sâu kín thở dài.

Nhìn bầu trời mùa đông sớm đã biến thành đen kịt, lạnh đến run rẩy, nhưng trong lòng lại là bình phẳng đấy.

"Còn phải... Còn sống đi ra ngoài, " hắn khí tức run rẩy, "em còn phải đáp ứng anh một cái... Yêu cầu đấy..."

Vương Nguyên lông mi run lên, dựa vào thân thể của hắn rụt rụt.

Vương Tuấn Khải khẽ cười một tiếng, hoàn toàn không có đối với cái chết mà sợ hãi.

Hai người cùng một chỗ...

Liền cái gì cũng không biết sợ.

Đầu của hắn nghiêng một cái, nhẹ khẽ tựa vào mái tóc của Vương Nguyên, Hổ Nha lộ ra.

"Nguyên Nguyên... . . ."

"Vừa mới... trong ánh mắt em... . . ."

"Có ánh sao sang thật đẹp... . . ."

... ... ... ... ... ... A hặc hặc, tác giả từ trước đến nay không phải mẹ kế... ... ... ... ... ... ...

Lão thiên gia quả nhiên còn không có lại làm khó 2 người bộ dáng mệt mỏi này.

Không có lấy đi linh hồn của cả hai .

Ở đằng kia một ngày rưỡi, liền khi thời điểm bọn hắn sắp bị rét lạnh nuốt chửng, ánh sáng xuất hiện.

Là người của Thiên Tỉ. Sau khi bọn hắn gặp chuyện không may Thiên Tỉ lập tức gia tăng điều tra nhân lực, đem cả ngọn núi nhỏ đều nhanh lật tung lên, cuối cùng tại sau khối đá phía khe núi phát hiện hai người đang dựa sát vào nhau.

Dùng tốc độ nhanh nhất đem hai người đưa đi bệnh viện, Tịnh Phong khóa tất cả tin tức, đối ngoại chỉ nói là tại trong lúc quay phim điện ảnh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải bị thương đều thuộc loại nghiêm trọng , đặc biệt là Vương Tuấn Khải, chân hắn hầu như đều bị đông lạnh đến sắp hỏng mất, trải qua cấp cứu về sau cuối cùng vẫn còn thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng mà cần tĩnh dưỡng đến ba tháng.

Vương Nguyên khá tốt, đại đa số đều là bị thương ngoài da, đầu đằng sau may mấy mũi, cánh tay trên đùi cũng đều bôi thuốc. Kết quả không đến hai tuần lễ thương thế của cậu tốt lên không sai biệt lắm với trước kia.

Dù sao không có bị tổn thương nghiêm trọng như Vương Tuấn Khải, cậu mới khỏe lại nhanh như vậy.

Lúc khỏi hẳn, cậu giờ phút này thu thập xong hành lý, lại không ly khai bệnh viện, thật lâu tại trước cái cửa phòng bệnh cao cấp nào đó lưỡng lự.

"... ..."Mím lấy đôi môi, cậu buông xuống đôi mắt.

Vương Nguyên trầm tư, không có chú ý tới Thiên Tỉ đã lặng lẽ đi tới.

"Roy."

Cậu còn đang thất thần, không có kịp phản ứng.

"Vương Nguyên."

Mãnh liệt ngẩn đầu, đập vào mi mắt chính là nam tử tựa ở trên vách tường trên mặt có lúm đồng tiền làm say động lòng người.

Đôi mắt ôn nhuận rất quen thuộc.

"Thiên Tỉ..."Vương Nguyên thì thào, cậu nhẹ nhàng giơ lên khóe miệng, "Lúc này thật sự cám ơn anh, nếu không phải anh..."

"Được rồi được rồi, " hắn khoát tay áo, lộ ra một tia bất đắc dĩ, "Khách khí với tôi cái gì, lúc này các cậu mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi cũng không chịu nổi. Chúng ta giao tình vài năm như vậy, đừng cứ mãi nói những điều khách khí như thế ."

Cậu xấu hổ cười cười.

Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ giật mình, nhìn thấy đôi mắt kia có chút mây mù phiêu tán: "Vương Nguyên, cậu.. . . ."

"A, thương thế của tôi đều tốt rồi, chính là Vương Tuấn Khải. . ." Vương Nguyên không có chú ý tới đôi mắt mình bắt đầu biến trở về thanh tịnh.

Hắn cười cười, rất vui vẻ Vương Nguyên có thể quên mất đau xót của quá khứ, Vương Tuấn Khải lần này không có trả giá uổng phí.

"Vậy cậu ngược lại là đi vào a."

Hắn chỉ chỉ cánh cửa trước người Vương Nguyên kia, phòng bệnh của Vương Tuấn Khải.

"..."cậu hơi sững sờ, lập tức lại bắt đầu mím môi, ngón tay bất an quấy lấy.

Cậu có chút không dám đối mặt với cái người cười lộ Hổ Nha bên trong kia, người đã cứu tánh mạng cậu.

Thiên Tỉ thừa dịp cậu còn đang do dự, bỗng nhiên tiến lên đưa tay vặn mở cửa , sau đó đem Vương Nguyên đang kinh ngạc đẩy vào.

"tạch.. . . ."

Cửa bị người ở phía ngoài đóng lại, khóa cực kỳ kỹ đấy.( anh dịch giúp đỡ bạn bè đc đấy :v)

Trông thấy cái người kia nửa nằm nửa ngồi ở trên giường lớn màu trắng, Vương Nguyên lập tức nghẹn lời rồi.

"em, thương thế tốt lên rồi hả?"

Sau nửa ngày, vẫn là Vương Tuấn Khải mở miệng trước, hắn rất hứng thú mà nhìn qua Vương Nguyên.

Giờ này khắc này mình là không thể đi ra ngoài rồi, Vương Nguyên âm thầm cắn răng gào thét, mặt ngoài lại giả vờ làm một bộ không quan tâm, bước từng bước chân, đi về hướng giường bệnh.

"khỏe rồi."

Vương Tuấn Khải nhảy lên lông mày, vỗ vỗ chỗ còn trống bên người , ý bảo cậu ngồi xuống.

"..."cậu không có thuận theo ý của hắn, đưa tay từ bên cạnh cầm một cái băng ghế tương đối cao đặt ở bên giường.

Ngồi xuống, cùng hắn bình tĩnh mà đối mặt.

Thật lâu, hắn thở dài nói: "em khẩn trương cái gì?"

"Tôi, tôi nào có?" Vương Nguyên lập tức phản bác, bỏ qua tay chính mình đang chăm chú níu lại góc áo.

"lỳ lợm."

"hừ... ..."

Vương Nguyên dời đi ánh mắt, trong nháy mắt cảm giác trở lại như lúc trước, cùng hắn vô tình ồn ào lấy, trên mặt lại mang theo vui vẻ mơ hồ.

Cái người kia lộ ra Hổ Nha trắng noãn cúi đầu, ngón tay giao nhau.

"em cũng đừng quên mất, em còn thiếu nợ anh một cái nguyện vọng."

"Sẽ không quên, " Vương Nguyên nhìn hắn ngáp một cái, "Đây chính là đồ ngốc nhà anh mạo hiểm nguy hiểm tính mạng mới đạt được nguyện vọng."

Vương Tuấn Khải cười cười, nhìn xem kim đồng hồ chỉ hướng mười giờ.

Cậu nhàn nhạt nói lấy: "Xem ra anh mệt nhọc rồi , nếu không anh nghỉ ngơi trước, tôi ngày mai sẽ trở lại thăm anh."

"Ân."

"Trong ba tháng này, tôi đều tới thăm anh."

"..."

Hắn khẽ giật mình, nhìn xem cái người kia tai hơi có một chút đỏ, tâm như hồ nước nổi lên từng vòng rung động.

Vương Nguyên không được tự nhiên mà dùng hàm răng giày vò lấy cặp môi đỏ mọng của chính mình: "Đừng có đoán mò, chỉ là tổn thương của anh hơn phân nửa đều là do của tôi."

"Nhìn em là nên phải đấy."

"A... . . ."

"... ... . . ."

"anh đây nghỉ ngơi?" Vương Tuấn Khải thăm dò lấy ánh mắt của cậu.

"Ân." Cậu lại không đứng dậy ly khai.

Đang lúc Vương Tuấn Khải nghi hoặc không hiểu, cái tay kia như trước trắng nõn đẹp mắt nhẹ nhẹ khoác lên trên tay của mình.

Đồng tử co lại, mang theo tim đập dồn dập bay lên.

Vương Nguyên đem tay của hắn đặt ở trên tay của mình, sau đó cố ý không nhìn tới khuôn mặt giật mình của Vương Tuấn Khải .

"Không phải tự anh nói đấy sao... . . ."

"tôi không có ở đây bên cạnh anh, anh liền ngủ không ngon giấc."

Có lẽ là gian phòng này quá mức yên tĩnh, lời của cậu rõ ràng như vậy, phóng đại mà một lần lại một lần bên tai lưỡng lự.

Vương Tuấn Khải bên môi xẹt qua một cái độ cong ôn hòa, nắm tay của cậu, nắm thật chặt.

Đã đi lâu như vậy , ấm áp thuộc về cậu, lần nữa đã lại trở về.

Mang theo mùi sữa cực nhạt.

Vương Nguyên trên gương mặt cũng là nổi lên đỏ ửng, ngoài miệng vẫn là càng không ngừng lẩm bẩm: "Tôi chỉ hy vọng anh ngủ ngon, thương thế tốt lên nhanh chút ít. . . Như vậy tôi cũng không cần... . . ."

Ánh mắt xéo qua trở lại tuấn dung yêu nghiệt Vương Tuấn Khải, cậu mới phát hiện hắn đã nhắm mắt lại.

Thật dài, tầm mắt dày đặc, cùng trước kia không sai biệt lắm.

Bộ dáng khi hắn ngủ vẫn là giống tiểu hài tử như vậy, tinh khiết đơn giản, Vương Nguyên giảm xuống thanh âm của mình cho đến khi biến mất.

Vương Tuấn Khải ngủ rồi.

Tay hai người coi như như thế nào cũng chém không đứt , dây dưa cùng một chỗ, mười ngón đan xen.

Vương Nguyên không có phát hiện chính mình trên mặt ôn nhu tươi cười, không có phát hiện chính mình trong đôi mắt dạng lên từng điểm thanh tuyền.

Không có phát hiện. . .

Trái tim kia giấu ở trong lồng ngực ấm áp, trải rộng xanh đậm .

"Ngủ ngon."

Cậu thân thể chậm rãi nghiêng về phía trước, đột nhiên ngừng lại, nhưng vẫn là chậm rãi tới gần, tại trên khuôn mặt mềm mại của hắn ấn xuống một cái dấu son môi không màu.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải chìm vào mộng đẹp, nhếch miệng lên độ cong hòa tan ngọt lịm.

Ánh mắt chưa bao giờ thoát ly hình dáng của hắn.

Nắm tay của hắn, cậu nằm ở bên cạnh hắn, lại để cho hô hấp của hai người dây dưa lại với nhau.

Cậu nhẹ nhàng ngâm xướng:

"em còn phải... phải đối với anh thật tốt."

"Muốn trực tiếp tin tưởng, giờ phút này yên tĩnh là vì... . . ."

Tim đập,

Còn có đồng cảm.

Sẽ không... . . . Thật sự mất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top