Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba tháng, nói là lâu, nhưng cũng bất tri bất giác mà trôi qua mất.

Vui vẻ nhẹ nhõm đấy, cũng trôi qua mất.

"Anh muốn ăn táo. . ."Hắn phồng lên quai hàm, rõ ràng là làm nũng vẫn còn mang theo cường thế ý tứ hàm xúc.

Vương Nguyên liếc hắn một cái, đành phải tăng nhanh tốc độ, đem quả táo tách ra thành những miếng đều nhau, đặt ở trong cái đĩa trắng tròn.

"này"

Vương Tuấn Khải theo dõi cậu, không có chú ý quả táo trên bàn.

Vương Nguyên im lặng mà ôm cánh tay: " nhìn tôi làm gì vậy a, gọt cho anh xong rồi, mau ăn đi."

"đút anh ."

"anh là con nít hay sao?"

Vương Tuấn Khải bĩu môi một cái, hất đầu phát, nheo lại con mắt: "Vương Nguyên nhi.."

Cậu ngước mắt.

"Có tin hay không anh tại trong phòng bệnh thượng em."

"... ... ..."

Vương Nguyên hừ hừ vài tiếng, biết rõ hắn là đang nói đùa, vì thỏa mãn người nào đó ngẫu nhiên phát bệnh làm nũng, cậu vẫn là đưa tay cầm miếng táo trắng nõn phóng tới bên môi hắn.

Vương Tuấn Khải con mắt ngoặt thành trăng lưỡi liềm, mơ hồ lộ ra vui vẻ , dùng Hổ Nha cắn thịt quả.

"... . . ."

Tại cùng lúc đó, hắn cũng cầm lên một miếng táo đút cho Vương Nguyên.

Vương Nguyên không nói gì, chẳng qua là con mắt mang vui vẻ, im ắng mà ăn miếng táo hắn vừa đưa.

Chuyện như vậy, trong ba tháng này bọn hắn cơ hồ là mỗi ngày đều sẽ vì lẫn nhau mà làm, Vương Nguyên cũng sẽ một lần nữa pha cho Vương Tuấn Khải một ly cà phê, lại để cho hắn uống được cùng trước kia hương vị giống nhau.

Thiên Tỉ thật cao hứng, từ biểu hiện của ba tháng này có thể thấy được hai người giống như là hòa hảo như lúc ban đầu .

Nếu như... Một mực có thể như vậy hẩn là tốt rồi.

Bọn hắn cả hai đều không có làm rõ, cũng không nói ra miệng câu chúng ta vẫn còn cùng một chỗ a.

. . ....................................................

Trong phòng áp khí có chút thấp.

Vương Hạo Thiên không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm vào trên mặt bàn đặt hai tấm hình, hai người rất giống, rồi lại không giống đều là một người người.

"Vương Nguyên... . . . Roy... . . ."Hắn cười lạnh, "Vương Nguyên chính là Roy. . ."

"Dịch Dương Thiên Tỉ... Ngươi che giấu năng lực còn không có bằng cha của ngươi."

"Muốn lừa gạt ta, còn non lắm"

Vương Hạo Thiên kỹ càng suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu rõ một ít chuyện mấy tháng sau khi Roy về nước phát sinh, cùng Vương Tuấn Khải dây dưa những sự tình kia, trách không được hắn nghi hoặc lúc nào hai người kia tình cảm tốt như vậy rồi hả?

Nguyên lai...

Hắn có chút híp mắt, ánh mắt lành lạnh.

Sự hiện hữu của Vương Nguyên hiện tại là uy hiếp của hắn, bằng vào nhân khí cùng năng lực cậu ta bây giờ, sớm muộn sẽ cùng Vương Tuấn Khải ngang hàng. Hơn nữa có Dịch Thị ( công ty của nhà Thiên Tỉ a) nâng đỡ, cậu ta về sau mang lại lợi ích nhất định sẽ nhiều đến không cách nào tưởng tượng.

Năm đó bởi vì bức bách, hai người mới có thể tách ra.

Mặc kệ Vương Tuấn Khải là con của mình, hay là Vương Nguyên đều hận thấu hắn.

Vương Hạo Thiên biết rõ, thằng con trai của mình trong lòng không cam chịu kia sẽ bàn tính cái gì đó, nếu như ba người liên hợp lại, chính mình có thể đã nguy hiểm. Vương Nguyên địa vị tại trong nội tâm Vương Tuấn Khải như thế nào hắn vẫn là rõ rang nhất, người này bây giờ trở về đơn giản là muốn cho Vương Tuấn Khải trở lại bên cạnh cậu ta không phải sao?

Vương Hạo Thiên là nghĩ như vậy, hắn thở ra một hơi dài, lửa giận trong lòng bùng phát.

Như vậy xem ra, Vương Nguyên ngược lại thật sự rất chướng mắt a.

Năm đó biết rõ trận hoả hoạn kia cũng không có để cho hắn tử vong, vốn định thả hắn một con đường sống, không nghĩ tới chính hắn đã trở về.

Nếu như đã trở về, cũng đừng trách ta vô tình.

" cô bé Âu Dương kia, có lẽ còn không có cùng nam nhân khác phát sinh qua cái gì a. . ."

Hắn cười khẽ, tựa hồ thắng bại vẫn luôn giữ tại trong tay của hắn.

Hắn ở đây đánh cuộc, đánh cược Vương Tuấn Khải vẫn còn là quan tâm tới sinh tử của Vương Nguyên đấy, đánh cược Vương Tuấn Khải là chiến thắng không được chính mình đấy.

"Buxton, " hắn bấm điện thoại, "Chuẩn bị gọi mở đại hội, hội nghị chủ tịch cổ đông tạm thời ."

"Là thời điểm nên thảo luận việc tiểu khải kế thừa gia nghiệp còn có quan hệ thông gia rồi. . ."

... ... ... ... ... Khải nguyên ẳng... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Nhận được tin tức Thiên Tỉ lập tức chạy tới, nhìn thấy hắn dựa vào lan can vẻ mặt âm trầm.

"Tiểu khải!"

"... . . . Thiên Tỉ. . ."Hắn giật giật môi khô khốc, thần sắc khó coi.

Thiên Tỉ chậm rãi đi qua, thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Thực xin lỗi, trước mắt. . . Tớ chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi."

"Không phải là lỗi của cậu, " hắn ánh mắt thâm trầm, "Tớ đã sớm biết lừa không được hắn quá lâu."

"Vương Nguyên nhi cậu ấy... Biết rõ chuyện này sao?"

Vương Tuấn Khải khẽ giật mình, cười khổ lắc đầu: "Đừng nói cho em ấy, Nguyên Nguyên sẽ sợ đấy, người này sợ hãi sẽ rút lui, tớ nên làm cái gì bây giờ?"

"cậu không có ý định nói cho cậu ấy biết? cậu ấy sớm muộn sẽ biết đấy." Thiên Tỉ nhìn hắn, nói ra chân tướng.

Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Tớ biết rõ, bất quá ít nhất không phải hiện tại, để cho tớ suy nghĩ thật kỹ... Tớ bây giờ còn chưa chuẩn bị năng lực cùng em ấy chống lại , Thiên Tỉ, ngày hợp đồng mười năm chấm dứt, ngay ngày đó tớ sẽ đính hôn."

"... . . ." Thiên Tỉ mân khẩn cánh môi, "cậu nghĩ Vương Nguyên sẽ như thế nào không ?"

Vương Tuấn Khải nắm chặt quyền: "Tớ.. Đương nhiên biết rõ. Tớ hy vọng em ấy có thể tin tưởng tớ , kiếp nạn lần này chúng tớ nếu có thể cùng một chỗ lưu lạc qua,thì tớ có thể cùng em ấy một mực ở cùng một chỗ."

"Cái kia ngày diễn ra lễ đính hôn , tớ sẽ phái người trông chừng lấy Vương Nguyên, sẽ không để cho cậu ấy làm chuyện điên rồ gì."

Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói, ngữ khí cùng loại với thở dài: "em ấy không làm thế đâu."

Thiên Tỉ khẽ giật mình.

"em ấy a, đã thay đổi rồi." Vương Tuấn Khải tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng dù sao đây là sự thật, "Dù là trong vòng ba tháng kia, chúng tớ cùng một chỗ rất vui vẻ, liền giống như trước vậy. . . Nhưng tớ cảm giác được."

"em ấy dù sao đã không phải là Vương Nguyên rồi. . ."

"em ấy có được kiên cường của Roy, lại còn có một trái tim của Vương Nguyên , rút cuộc là Roy hay vẫn là Vương Nguyên. . ."

"Tớ đều thấy không rõ nữa rồi."

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chờ đến ngày đó tớ đính hôn , rồi nói sau."

...

Kế tiếp trong một tháng này, Vương Nguyên không có việc gì ,hầu như mỗi ngày đều ở lại nhà, buồn bực xem tivi.

Mơ hồ trong đó nghe thấy một ít tiếng gió, nghe thấy được một ít sự tình có quan hệ với Vương Tuấn Khải cùng Âu Dương Tiêu Tiêu , cậu không nói gì cả.

Cái ba tháng kia trôi qua, giống như biến thành càng lúc càng xa xôi.

Vương Nguyên hít sâu một hơi, từ đó về sau, Vương Tuấn Khải không tới tìm cậu nữa.

Cậu không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, nhưng mà của cậu bây giờ là cường đại cứng rắn đã đến không e ngại hết thảy chuyện gì hết .

Cho nên không có lo lắng quá mức.

Pha một ly capuchino ấm nóng, đó là khẩu vị Vương Tuấn Khải thích nhất, cậu thử nếm thử một miếng.

Chả hiểu sao có chút đắng.

Điện thoại vang lên, cậu nhìn thoáng qua, là một cái dãy số xa lạ, nhưng không muốn bỏ qua bất luận cái gì có thể là Vương Tuấn Khải gọi điện thoại cho cậu, vẫn là đưa tay tiếp cuộc gọi.

"alo."

Mở miệng đấy, là một cái thanh âm quen thuộc.

Ngọt ngào động lòng người.

Nghe thanh âm chính là một nữ sinh rất đáng yêu thanh thuần.

Vương Nguyên vốn là sửng sốt một giây, lập tức nhíu mày: "Âu Dương Tiêu Tiêu?"

Trong nội tâm không để ý mà bực bội hẳn lên.

"Ân. . . Là tôi. Thật có lỗi khi đột nhiên điện thoại cho cậu, quấy rầy cậu rồi a, chẳng qua là có chuyện trọng yếu muốn nói cho cậu biết."

Vương Nguyên bực bội mà vuốt vuốt tóc của mình: "Nói."

"Cũng không phải muốn thương tổn cậu, chẳng qua là cảm thấy cậu cần phải biết ."

"... ..."Không hiểu sao cậu cảm thấy bất an.

Vương Nguyên đưa tay nhìn đồng hồ một cái, hôm nay là cách ngày Vương Tuấn Khải chấm dứt hợp đồng mười năm trước hai tuần lễ.

"Tôi... . . ."

"Cùng Vương Tuấn Khải phải đính hôn."

    "Tích tích tích tích tích..."Đồng hồ báo thức dồn dập quấy rầy cậu vừa mới chuẩn bị đắm chìm vào giấc mộng.

"ưm..."

Khó khăn mở to mắt, cậu tự tay xoa xoa đôi mắt của mình.

Sưng tấy rồi, cậu có chút không đành lòng nhìn vào gương, nhất định sưng húp như hai quả trứng rồi a.

Khó coi chết đi được. . .

"... . . ."Chậm rì rì mà ngáp một cái, Vương Nguyên nhận thức thời gian của mình có thể tùy ý lãng phí, trên giường lăn vài vòng, lúc này mới bất đắc dĩ nằm sấp đứng lên, kéo lấy dép lê đi vào toilet.

Buổi sáng, 8:00.

Ngày hôm qua hình như là rạng sáng năm giờ mới ngủ , lúc bảy giờ lại tỉnh một lần.

Vương Nguyên nhìn trong gương khuôn mặt tràn đầy ủ rũ của chính mình, đắng chát cười cười, cầm lấy bàn chải bắt đầu đánh răng.

Gần đây cậu luôn mất ngủ.

Khóe mắt sưng đỏ, phối hợp mái tóc bởi vì lật qua lật lại mà rối tung lên, bản thân thật là bị chà đạp tới cực điểm.

Vương Nguyên ăn mặc tùy ý, đánh răng rửa mặt xong tiếp tục nằm lại trên giường vẫn còn ấm áp kia.

Bàn tay nắm chặt lấy chiếc đồng hồ màu đen trên tủ đầu giường, trái lại lại để cho mình có thể trông thấy con số phía trên.

Ngày mai sẽ là ngày bọn họ đính hôn rồi .

Cậu thu đôi mắt, đặt đồng hồ xuống, nhắm mắt lại đem buồn bực cùng mình trốn vào trong chăn.

Mấy ngày nay cậu cố ý không mở TV, không ra khỏi cửa, cùng Nam Nam điện thoại qua rồi chết dí ở nhà.

Kỳ thật Vương Nguyên chẳng qua là không muốn nghe bất kỳ tin tức nào có quan hệ tới hai người kia.

Cậu vẫn là sợ hãi, dù cậu có một trái tim so với trước kia kiên cố hơn cứng rắn hơn. Nhưng trái tim đó, chỉ cần gặp Vương Tuấn Khải sẽ trở nên mềm yếu vô cùng, thế cho nên tùy ý dùng dao đâm một cái liền vỡ vụn thành bụi phấn.

Vương Nguyên sẽ không lại làm cho mình bị thương.

"Tích tích tích..."

Vừa mới chui vào chăn, Vương Nguyên mới phát hiện điện thoại di động của mình vang lên.

Cậu không kiên nhẫn mà ngồi dậy, nhìn cái màn hình kia chấn động sáng lên, ngẩn người.

Vương Tuấn Khải.

Chỉ chốc lát sau, màn hình ảm đạm một màu đen, cũng không hề vang lên nữa.

Ngay sau đó nhảy ra một biểu tượng màu đỏ : 59 cuộc gọi nhỡ.

"... ... ..."

Nội tâm rối loạn, tối hôm qua nhớ tới sự tình trước kia, khóc lại khóc.

Cậu rất sợ hãi, bởi vì trước kia trải qua tổn thương cho nên không xác định có hay không có thể lần nữa dũng cảm mà đứng lên, đi vãn hồi tình yêu của mình.

Cậu biết mình đã không bình thường rồi.

Lại còn là yêu, yêu cái người làm tổn thương mình, yêu người chính mình thề sẽ hận cả đời .

Lòng chua xót, tự mình tiến vào, tóm cùng một chỗ đánh thành rồi một cái bế tắc, lộn xộn một đoàn.

Vương Nguyên ôm lấy đầu gối của mình, co rúc ở trong cái chăn dày đặc, không để ý tới trái tim kia đang hỗn loạn.

Cậu không biết nên làm sao bây giờ.

Không biết. . . Nên như thế nào đối mặt với Vương Tuấn Khải.

Bọn hắn có yêu nhau ,có tổn thương nhau, bỏ lỡ nhau, làm mệt mỏi lẫn nhau , thật sự, nhưng vẫn không có cách nào buông tay nhau ra được..

Yêu như vậy , cậu cũng thật là bội phục chính mình rồi.

Thời gian một ngày lại bị cậu hoang phí qua, Nam Nam cũng từ Mĩ trở về, mang theo William, còn có Nhị văn cùng Thiên Tỉ, bọn hắn đều có việc của chính mình cần hoàn thành, Nam Nam nói cho cậu biết gần đây việc gì cũng đều không có, đột nhiên để trống làm cho cậu không biết làm sao, chỉ có thể mỗi ngày đều ở nhà.

Về Vương Tuấn Khải cùng Âu Dương Tiêu Tiêu đính hôn, đoán chừng đã làm cho cả ngành giải trí còn có giới kinh doanh đều chấn động một phen rồi a.

Vương Nguyên hao tổn thời gian, lừa gạt mình không để ý tới nữa, nhưng vẫn là nhịn không được nhìn ngày trên lịch mấy lần.

Từng ngày từng ngày.. Cứ như vậy đi qua.

Thẳng cho tới hôm nay, hôn lễ của bọn họ liền diễn ra vào ngày mai rồi, chính mình còn có thể vẻ mặt lôi thôi mà nằm trên giường.

Khác nhau một trời một vực a.

Nếu là Vương Nguyên lúc trước đại khái đã sớm quyền đấm cước đá mà chạy về phía Vương Tuấn Khải rồi, Roy hôm nay chỉ biết tự mình trốn tránh.

Rút cuộc là biến thông minh rồi, sẽ không chủ động đi lên tìm tổn thương.

Cậu nằm ở trong chăn, cơm cũng không ăn, lật qua lật lại, nhớ đến đều là Vương Tuấn Khải.

Được một lúc, mơ mơ màng màng lại ngủ một giấc, lúc tỉnh lại trời đã tối đi ,đã là ban đêm .

Cậu nhìn thoáng qua điện thoại, lại mấy chục cuộc gọi nhỡ, hắn vẫn là không có buông tha cho chính mình gọi điện thoại.

"Tin nhắn?" Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải gửi tin nhắn tới.

Mở ra, cậu đọc văn tự của hắn.

Vương Nguyên nhi, anh hiện tại tới tìm em.

"! ! !"

Đồng tử co rụt lại, cậu cơ hồ là lập tức tỉnh táo, sau đó đưa tay xốc chăn lên, chạy về phía cửa sổ.

Thời gian gửi tin nhắn là một giờ trước.

Vương Nguyên tại cửa sổ sát đất quả thật thấy được trước cửa nhà mình là chiếc màu đen xe thể thao kia.

"Bà mẹ nó..."Nhịn không được phát ra câu nói tục, cậu bực bội mà vò rối cái mái tóc tổ chim của chính mình.

"Đinh..."

Bên cạnh màn hình phát sáng lên, lập tức xuất hiện mặt Vương Tuấn Khải.( cái chuông của mà phim hàn quốc hay hiện mặt người ngoài cửa đấy mấy chế :3)

"Vương Nguyên, mở cửa!" Sắc mặt hắn âm trầm, nhìn qua rất là không vui.

Không nghe điện thoại sáu mươi bốn lần , hai tuần lễ người bốc hơi không có động tĩnh, liền hỏi cái lý do gì đều không có hồi âm, là ai chả đều tức giận.

Vương Tuấn Khải đã đoán đúng như hắn suy nghĩ, Vương Nguyên vẫn là không có can đảm tìm đến hắn.

"... . . ."

Vương Nguyên móp méo miệng, thò tay mở cửa khóa, đem cửa mở ra.

"Làm gì mà không tiếp điện thoại. . ."Hắn oán trách, vào cửa đem áo khoác tiện tay ném trên mặt ghế nhà cậu, sau đó nhìn chằm chằm Vương Nguyên, "Đừng nói với anh em cả ngày nay đều ngủ..."

"anh đã đoán đúng." Vương Nguyên ăn mặc áo ngủ rộng thùng thình , gãi cái đầu tổ chim , đi đến máy đun nước bên cạnh rót một một ly nước lạnh.

Vương Tuấn Khải im lặng mà nhìn cậu.

"Này... em làm gì mà yên lặng như vậy?" Hắn bất mãn nhíu nhíu mày, "Ngày mai anh phải đính hôn, em cũng không hỏi vì cái gì sao?"

Vương Nguyên thu con mắt, bưng nước đi tới bên giường: "Không cần hỏi. tôi biết không phải là bản ý của anh, là bố của anh bức anh a, tựa như ba năm trước đây chúng ta tách ra giống nhau, đều là bố của anh an bài ."

"..."Bị câu trả lời của cậu làm nghẹn lời, Vương Tuấn Khải cuối cùng thở dài một hơi.

"Đi, chúng ta đi ra ngoài hóng mát ."

"Không muốn. . ."

"Liền một lần cuối cùng, bồi anh, " Vương Tuấn Khải nhìn ánh mắt của cậu, ngữ khí mang theo một ít cầu xin , "Chúng ta liền vòng quanh bên ngoài cái thành phố này dạo một vòng"

Vương Nguyên nhìn hắn cả buổi, lập tức quay lưng đi, thò tay đem áo ngủ trên thân rộng thùng thình cở ra.

Lộ ra cái thân thể gầy yếu tuyết trắng kia.

Vương Tuấn Khải thân thể lảo đảo một cái, thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống: "em, em làm gì thế."

"Thay quần áo a." Vương Nguyên có chút ngước mặt, nửa đậy đôi mắt có chút điểm câu dẫn người , nói ra lời nói nhưng là lại để cho hắn một hồi bất đắc dĩ.

Hắn một bên nuốt nước miếng, lập tức chỉ có thể trông mong mà nhìn người nào đó không che giấu chút nào mà đem quần của mình cởi ra, chỉ còn lại có một cái quần lót.

"... ..."

Gia hỏa này tuyệt đối là cố ý.

Hắn âm thầm cắn răng, ngăn chặn nội tâm chính mình đang phát hỏa.

Vương Nguyên trông thấy ánh mắt hắn âm trầm, trong nội tâm cười ha ha, khóe miệng cũng là nâng lên một cái đường cong kìm chế.

Cậu thật sự rất gầy, lại để cho Vương Tuấn Khải nhìn một hồi đau lòng.

Khung xương thoáng cao lớn, xương quai xanh nổi bật, cơ hồ một bàn tay có thể bao bọc hoàn toàn cánh tay, còn có cái đôi chân kia vừa mịn lại vừa dài, đều có thể nhìn ra cậu rất gầy.

Da thịt tuyết trắng, lại tại lúc này lộ ra có chút bệnh trạng tái nhợt.

Vương Tuấn Khải đột nhiên hạ quyết tâm muốn giám sát cậu ăn cơm thật ngon, sao có thể gầy thành như vậy.

" mau ra ngoài đi, ở trong nhà một tháng nay, tôi đều nhanh mốc meo cả người rồi. . ." cậu lẩm bẩm, đưa tay mặc lên rồi một kiện áo khoác màu đen.

Mặc quần áo tử tế, cậu xuống giường đi vào toilet, sau đó bắt đầu điều chỉnh tóc mình .

Vương Tuấn Khải ánh mắt một mực dõi theo cậu, cười nhẹ: "Ân, được. . ."

Nửa giờ sau, cậu thay xong quần áo, điều chỉnh tốt bộ dạng của mình, cuối cùng nhìn thoáng qua Vương Tuấn Khải, đi theo hắn ra cửa đi tới chiếc xe thể thao màu đen.

"Phanh..."Đóng cửa xe, xe chạy như bay đi ra ngoài.

Mang theo hai người tâm trạng bất định, trong gió chậm rãi sửa sang lại .

Nhẹ nhàng hô hấp không khí ban đêm mát lạnh.Gió tràn vào, tán loạn mái tóc cậu vừa mới sửa sang lại tốt , cậu ngược lại là không thèm để ý chút nào mà tiếp tục nhìn ngắm phong cảnh.

Những thứ gió mát lạnh này lại để cho cậu rất thoải mái, tâm trạng trầm tĩnh lại.

Vương Tuấn Khải ánh mắt lưu chuyển, nhìn Vương Nguyên, thật tốt là cậu có thể trầm tĩnh lại.

Chiếc xe thể thao màu đen chạy như bay tại trong bóng đêm, xoay quanh tại chung quanh thành thị, cố ý hướng nơi nào đó chạy đi.

"phù..."Vương Nguyên phun ra một cái trọc khí, vươn tay ra rồi ngoài cửa sổ, tại loại tốc độ cao này trên đường lớn không người, cậu cũng không phải sợ cái gì.

Bàn tay lật ra một mặt, tùy ý để gió xuyên qua khe hở của chính mình.

Tâm, nhàn nhạt ưu sầu lấy, có chút ít lạnh như băng.

Vương Nguyên dựa vào tại chỗ ngồi sau lưng bằng da thật, đầu hơi nghiêng, cố ý không cho Vương Tuấn Khải nhìn thấy mặt mình , tay của cậu như trước cảm thụ được gió lạnh lẽo.

Vương Tuấn Khải ánh mắt cũng dần dần ảm đạm xuống, hai người không nói gì, tâm nhưng là tương thông đấy.

Biết rõ ý nghĩ lẫn nhau , biết rõ. . . ngày mai của nhau.

Vương Nguyên bả vai đột nhiên run lên, vậy mà vô ý rơi một giọt nước mắt, cậu vội vàng thu hồi tay đặt ở của sổ, lặng yên xóa đi vệt nước mắt ở khóe mắt.

Càng che giấu, lại càng để cho Vương Tuấn Khải thấy rõ ràng.

Cậu nghẹn ngào, gió đã thổi đi nước mắt, nhưng thổi không đi hốc mắt hồng: "Vương Tuấn Khải..."

"Hả?" cậu vừa khóc, tâm tình của hắn cũng là trầm trọng.

Vương Nguyên bắt tay đặt ở trước mặt, không cho hắn nhìn thấy mặt mình, rúc ở một góc:

"anh yêu tôi. . . không?"

"... ... ... . . ."

Đêm đã khuya, có chút lạnh.

Xe chậm rãi dừng lại, đứng tại một mảnh biển màu xám phía trước.

Gió biển mang theo hơi mặn , sóng biển quen thuộc phát ra thanh âm trên hạt cát, Vương Nguyên cuống quít ngẩng đầu lên.

.

"Chúng ta. . . phải một mực một mực ở cùng một chỗ!"

"Vĩnh viễn không phân ly..."

"... . . . được."

.

Vương Tuấn Khải cưỡng chế tính mà kiềm ở cái cằm của cậu, lại để cho tầm mắt của cậu đã rơi vào trên người của mình, sau đó ngăn chặn môi của cậu.

Hỗn hợp có đắng chát của nước mắt, hắn hôn rất sâu.

Vương Nguyên thuận thế ôm lấy cổ của hắn. Khi nụ hôn hoàn tất, hắn nhìn lấy ánh mắt của cậu, chậm rãi nói ra: "Yêu."

"em cũng thế..."Vương Nguyên nhắm mắt, hy vọng quên mất hết thảy, cùng hắn điên cuồng một lần cuối cùng.

Ở bờ biển đằng kia nơi bọn hắn ước định qua, trong xe, lại bọn hắn xa cách từ lâu gặp, vẫn là không có vượt qua được hấp dẫn của tình yêu, thưởng thức lấy môi của đối phương.

Without you. . . .

I can 't be ok.

... ... ... ... ... Khải nguyên con chó! ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

Đêm hôm đó, hắn đưa cậu trở về nhà, hai người tạm biệt.

Vương Nguyên trở lại trong nhà mình, quần áo cũng không có đổi, thẳng tắp đem mình nằm đến trên giường.

Hồi tưởng lại qua đủ loại, cậu vẫn là im ắng mà khóc, hai người nhiều nhất chỉ xem như tình thâm duyên cạn không phải sao. . .

Lúc này... Thật sự muốn bỏ lỡ à. . .

Cách mười hai giờ một giây sau cùng.

Điện thoại Vương Nguyên bỗng nhiên vang lên một tiếng, lập tức xuất hiện ký hiệu tin nhắn, Vương Nguyên thân thể đột nhiên căng thẳng đứng lên, tay cậu run rẩy mở ra cái tin nhắn Vương Tuấn Khải vừa mới gửi kia.

— Vương Nguyên nhi, còn nhớ rõ không, em còn thiếu nợ anh một cái nguyện vọng.

Cậu thân hình run lên, lập tức "Đinh" một tiếng, hắn lại gửi tới một cái tin nhắn.

Nhìn xem bảy chữ kia, Vương Nguyên vốn là sửng sốt một chút, lập tức bên môi dáng tươi cười trở nên càng ngày càng khoa trương.

Trong đôi mắt xuất hiện Tinh Quang.

— mai anh chờ em đến đoạt hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top