Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


chap 13:

Sau khi nhìn rõ ràng bộ dáng của người nọ, Vương nguyên triệt để chết máy rồi! Cái người này không phải buổi sáng là cái đồ biến thái đại thúc sao?

Chẳng lẽ là lớn lên giống mà thôi?

"xin chào mọi người, tôi là Vương Tuấn khải." Hắn hướng người xem vẫy vẫy tay.

Thanh âm kia quen thuộc như vậy, chính là giọng nói buổi sáng ghé vào lỗ tai cậu lưỡng lự trầm thấp.

Không có sai! Chính là hắn!

"Khục khục khục khục! ! !" Một cái không cẩn thận, vừa mới hướng trong miệng nhét cơm Vương nguyên lập tức bị sặc.

Ông trời ngươi chơi ta đấy à. . . .

Mình ngày hôm qua cùng Vương Tuấn Khải ngủ một đêm... . . . Tuy rằng cái gì cũng không có phát sinh... . . . Nhưng mà việc này nếu lộ ra, đoán chừng sẽ bị đám người hâm mộ kia xé cho tan xác mất a... . . .

Tại việc trước mắt này, Đại Nguyên lại vẫn nghĩ tới tại sao mình không cầm mấy thứ đồ đạc của hắn lấy ra đi bán, ít nhất có thể kiếm được mấy nghìn vạn đấy!

Ài! Hối hận a!

"Khục khục!" Vương nguyên tranh thủ thời gian buông hộp cơm xuống, vỗ ngực cầm lên chai nước trước mặt,

Thời điểm lúc này, trong TV lại phát tới một đoạn câu hỏi.

"Xin hỏi, tiểu Khải cậu vì cái gì diễn nhân vật này tốt như vậy?"

"Bởi vì tôi diễn đúng là chính tôi."

"A? Chẳng lẽ cậu cũng có mối tình đầu ?" Người MC nói giỡn.

Không nghĩ tới Vương Tuấn khải biểu lộ vậy mà nhu hòa đứng lên, thậm chí trong mắt còn có chút điểm thâm tình: "Không sai."

"... ..."Lập tức dưới đài lặng ngắt như tờ.

Vương Tuấn khải cũng không lo lắng việc này sẽ mất đi fan hâm mộ, phối hợp nhìn về phía màn ảnh nói: "anh sẽ chờ em, chờ em tìm được anh."

"A a a a a! !" Dưới đài như là bùng nổ vang lên một mảnh tiếng thét chói tai, ánh mắt chăm chú thâm tình như vậy lập tức đầu độc tất cả mọi người rồi.

Như vậy mối tình thắm thiết của người con trai không những không mất đi fan,mà người hâm mộ tại đây về sau còn từ từ mà tăng lên!

"Phốc! ! !" lúc Vương Tuấn Khải nhìn về phía màn ảnh kia, dường như chính là đang nhìn Vương nguyên hắn vậy.

Nhất thời không có khống chế tốt, vừa mới uống nước lần nữa phun ra.(số nhọ rồi :v)

Choáng váng... Cái ánh mắt gì.. ... cái đại nam nhân nhìn ta, trong lòng run sợ đấy.

Thực là yêu nghiệt!

Vừa lúc đó, Vương Tuấn Khải đang nhìn hắn khẽ giật mình. Hắn ta đang làm gì đó? Trong chốc lát bị sặc rồi một lát lại phun nước.

Lập tức nhất thời nhịn không được nở nụ cười.

Môi của hắn có chút mở ra, lộ ra hai chiếc Hổ Nha ẩn núp ở bên trong , chẳng là dáng cười thoáng qua, nhưng mà tất cả toàn bộ đều cất vào trong đôi mắt của hắn , đôi mắt kia bởi vì sinh động dâng lên mà biến thành ngôi sao sáng ngời,chói mắt như vậy.

Quá mức động lòng người.

Thế cho nên nhà nhiếp ảnh đều nhìn ngây người quên nhấn xuống nút chụp.

"Này! Nhanh chụp đi! !" Đạo diễn kích động khiến nhiếp ảnh gia tỉnh lại, lập tức thanh tỉnh, định dạng hoàn chỉnh chụp một màn này.

Dưới gốc cây trong đình, trên ghế dài người kia ôn nhuận động lòng người, cười đến như vậy mê người, so với những ngôi sao còn muốn chói mắt hơn, khuôn mặt lần thứ nhất như vậy nhu hòa ấm nhân tâm.

Thật sự như là Hấp Huyết Quỷ Vương tử ôn nhu bình thường, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Toàn bộ buổi chiều Vương Tuấn Khải trạng thái cũng không tệ, nhìn cái người ngồi xổm trong góc buồn bực ăn cơm kia khóe miệng của hắn luôn không tự giác giơ lên, cho nên ảnh chụp cho ra đều có chứa ôn hòa nhân tâm quầng sáng.

Bởi vì Vương nguyên chính là chìa khóa cho nụ cười của hắn, từ khi còn bé liền bắt đầu, chỉ có Vương nguyên mới có thể để cho hắn bật cười.

Mặc kệ qua bao lâu, coi như là hai người đã quên mất bộ dạng lẫn nhau, cái tác động tới tiềm thức ẩn sâu trong nội tâm Vương Tuấn Khải tên là Vương Nguyên , bởi vì Vương nguyên vẫn là Vương nguyên, điểm ấy chắc là sẽ không thay đổi.

Vô cùng thành công hoàn thành công việc, người đại diện củaVương Tuấn Khải bị Vương Tuấn khải thích cười kia dọa một phen. Hôm nay là thời điểm tốt gì sao?

Vừa mới chấm dứt công tác, Vương Tuấn Khải bước chân liền không tự chủ hướng người kia bước tới, còn không biết người này tên gọi là gì đây.

Vương nguyên đã ăn xong cơm vẫn ở nơi hẻo lánh kia chơi điện thoại chờ tới lượt mình, lúc này thời điểm bỗng nhiên nghe thấy lão Giang gọi mình, ngẩng đầu, nhìn thấy lão Giang lại đồng thời cũng thấy ở đằng sau lão là Vương Tuấn khải chậm rãi đi tới .

Lập tức tim đập loạn xạ.

Ông trời ơi... . . . Gia hỏa này tại sao sẽ ở đây? ! !

Đột nhiên hắn nhớ tới hôm nay lão Giang nói cho hắn, Vương Tuấn khải ở chỗ này diễn xuất. Hắn ảo não vò rối tóc, thật sự là không may thấu mấy ngày nay rồi! Nếu Vương Tuấn Khải kể cho tổ kịch điều không tốt về cậu, thì cậu còn kiếm cơm ăn thế nào đây! Sớm biết như vậy cũng đừng có đắc tội với hắn. . . Vương nguyên ơi là Vương nguyên ,ngươi cái đồ con heo này. . .

Hắn sẽ không cần diệt khẩu a? Không nhìn thấy ta ,không nhìn thấy ta!

Vương nguyên cúi đầu, chỉ cảm thấy người nọ càng ngày càng đến gần, hắn chỉ có thể lập tức nhảy lên...mà bắt đầu thẳng tắp chạy về phía lão Giang.

"Giang ca! Làm sao vậy?" Hắn đưa lưng về phía Vương Tuấn khải, tay nắm thật chặt quần áo lão Giang

Lão Giang bị bộ dáng khẩn trương của hắn lại càng hoảng sợ, lập tức chỉ chỉ : "Tới phiên ngươi."

"Ta đi đây !" Vương nguyên gấp mà bỏ lại lão Giang, hắn tranh thủ thời gian đào thoát.

"... ... . . ."

Vương Tuấn khải nhiú lông mày, nửa híp mắt nhìn xem như bộ dạng người kia chay trốn không khác gì con thỏ, xem ra hắn đã biết thân phận của mình.

Thật khờ... . . .

  Hắn chậm rì rì theo sát cậu đi tới nơi quay phim, hắn ngược lại muốn nhìn rốt cuộc cậu diễn cái gì . Vương Tuấn Khải liền như vậy dựa vào trong góc yên lặng quan sát đến khi cái người đã thay tốt quần áo.

"Chuẩn bị xong chưa?" Đạo diễn nhìn Vương nguyên hỏi.

Vương nguyên đứng ở đỉnh cầu thang, nhìn từng bậc từng bậc cầu thang làm cho người ta kinh hồn bạc vía, nuốt nước miếng một cái, hắn dùng sức gật gật đầu.

Thời điểm mấu chốt, sao có thể lùi bước? ! Huống chi nếu như bị Vương Tuấn Khải kia bắt được, hậu quả thảm hại hơn được không.

Vương Tuấn khải không trong biết nội tâm người nào đó, hắn bị hóa thân thành người xấu, bị gắn lên hình tượng đại ác ma rồi!

Hít sâu một hơi: "được rồi!"

Vương Tuấn khải khẽ giật mình, nhìn xem cái tư thế kia, nguyên lai hắn là một thế thân ư.

Không nghĩ tới hắn dung mạo tuấn mỹ như vậy còn có dáng người mảnh mai, vốn cho là hắn sẽ là nam chính gì gì đó, không ngờ lại là một người thế thân chịu khổ.

Đồng tử co rụt lại.

Đạo diễn hô một tiếng "action", Vương nguyên bị nữ tử phía trước mãnh liệt đẩy người về phía sau, Vương nguyên liền thuận thế lăn xuống dưới.

Mỗi một bậc thang, đối với Vương nguyên mà nói đều là tư vị thống khổ .

Mỗi một cái hít thở là 1 cái đau đớn, toàn thân đều giống như bị những tảng đá đè cho nát vụn, sắp hít thở không thông.

"Bang... . . ."

Theo tiếng vang nặng nề, hắn cuối cùng lăn vài vòng tại phía dưới rồi ngừng lại.

"Cut!" Đạo diễn trong đôi mắt cũng đã hiện lên thương cảm, "Vương nguyên? Không có sao chứ?"

"... ... . . ."Vương nguyên cắn răng gắt gao gượng chống lấy, không để cho mình phát ra âm thanh rên rỉ thống khổ, tuy rằng thân thể của mình đau đến đều nhanh không thuộc về mình rồi.

Vương Tuấn khải chau mày, nhìn cái người quật cường kia, nói không rõ chính mình trái tim xoắn xuýt cùng một chỗ đau xót là tư vị gì.

Như vậy lăn sao, thân thể sẽ chịu không nổi a. . . Hắn đến cùng đang suy nghĩ gì? Tiếp tục sống liều mạng tra tấn chính mình sao?

Hắn là có khuynh hướng tự ngược đãi đúng không?

"Lại một lần nữa, thần sắc không nên dữ tợn như vậy, phải thần sắc nhẫn nhịn biết không?" Đạo diễn lần thứ nhất nói nghữ khí nhu hòa , như vậy đùa giỡn, đối với người mà nói thật sự quá vượt qua đảm nhiệm rồi.

Vương Tuấn khải thần sắc lạnh thêm vài phần, tay đã nắm thành quyền, người nọ là nhìn không thấy trong mắt cậu ta đang thống khổ sao?

Hắn như thế nào không buông bỏ đây. . .

"được..."Khó khăn nói ra miệng, Vương nguyên chậm chạp đứng dậy, từng bước một đi lên đỉnh cao nhất.

"action!"

"Loảng xoảng!"

"Bang... . . ."

Cái âm thanh lần lượt va chạm thân thể kia, Vương Tuấn Khải đôi mắt từ từ lạnh xuống .

"Cut! Qua qua!" Đạo diễn phất phất tay, nhìn Vương Nguyên lập tức hô.

Ở đây tất cả mọi người nhìn thân thể hắn gầy yếu như vậy , thật sự đều thay hắn lo lắng, thật không có việc gì sao?

"... . . . Tôi không sao... ..."Âm thanh run rẩy, thanh âm rõ ràng áp lực.

Vương nguyên ngồi dưới đất, một tay bưng kín con mắt, chỉ nhìn thấy hắn cười cười, cái dáng cười không sao kia coi như lại để cho tất cả mọi người thả lỏng tâm trạng.

Không, không phải tất cả mọi người.

Vương Tuấn khải yên lặng nhìn xem hắn, trong góc, thấy được người kia giữa ngón tay che đôi mắt, tràn ra nước mắt.

Lão Giang dắt díu lấy hắn đi ra trường quay, đem tiền giao cho hắn: "Vương nguyên, tôi cảm thấy cậu hay vẫn là không nên làm thế thân đi, cậu không chịu nổi đâu."

"Tôi thật sự không có việc gì." Hắn nở nụ cười thoáng một phát, "Giang ca, tôi đêm nay có thể ngủ ở tổ kịch không?"

"Cái này..."Lão Giang trong mắt hiện lên do dự, "Thực xin lỗi a... Không phải diễn viên chính thì không thể..."

"... . . ."Vương nguyên khẽ giật mình, lập tức cười khổ một tiếng, "A, được rồi, không sao, tôi đi đây."

"Vương... ..."Lão Giang nhìn thân ảnh gầy yếu khập khiễng ly khai, thật sự áy náy lấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top