Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Q3] Chương 26 + 27 + 28 + 29 + 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Lễ tang ngày mưa

Chương này cũm có pass nè

 Chương 27: Tiến sĩ Ai Luân

Edit: Ngộ

Giới giải trí, đủ loại kiểu dáng tin tức ùn ùn không dứt.

Rất nhanh, thân ảnh Bạch Cố liền biến mất trong tầm mắt đại chúng.

Đương nhiên, nguyên nhân chuyện này đằng sau cũng có bao nhiêu phương thúc đẩy.

Rốt cuộc đại chúng suy đoán về Bạch Cố tự sát, cái dạng gì đều có.

Ngôn Yến ở điểm này đạt thành nhất trí cùng Tề Hiền, không hy vọng Bạch Cố sau này còn bị người phê bình.

Vì thế Tề Hiền cùng Đằng Tử Văn còn có một ít người khác cùng hành động, tin Bạch Cố tự sát mới nhanh chóng mai danh ẩn tích.

Bạch Cố chết, đối bên người người đả kích đều không nhỏ.

Cha mẹ nuôi Bạch Cố, Tề Hiền, Trần Bảo Minh, Ngôn Yến, Dương Phàm......

Đặc biệt là Ngôn Yến, sau khi Bạch Cố chết, rất nhiều buổi tối đều bừng tỉnh từ trong ác mộng.

Vốn dĩ bộ điện ảnh của An Lê Ngôn Yến tham diễn kia đã nên bắt đầu quay, nhưng bởi vì sự tình Bạch Cố, thời hạn quay chụp liền kéo dài.

An Lê đối này không có gì ý kiến.

Dù sao nhà đầu tư Hoa Thịnh còn không thèm để ý, hắn cũng không nóng nảy.

Hơn nữa An Lê trước kia cùng Bạch Cố từng có một đoạn thời gian hợp tác, hắn đối Bạch Cố rời đi cũng cảm thấy thực tiếc hận. Cũng có thể lý giải tâm tình Ngôn Yến thân là bạn tốt Bạch Cố giờ phút này.

Ngôn Yến trạng thái kham ưu, Đằng Tử Văn thập phần lo lắng.

Người kiên cường có đôi khi sẽ yếu ớt hơn người bình thường.

Đằng Tử Văn nói cùng Ngôn Yến rất nhiều thứ, đại khái minh bạch đáy lòng Ngôn Yến.

Một câu cuối cùng Bạch Cố trước khi chết là nói cùng Ngôn Yến.

Ngôn Yến bên ngoài tuy rằng không nói, nhưng đáy lòng lại rất để ý chuyện này.

Ngôn Yến cảm thấy hắn lúc ấy nếu có thể nhạy bén một chút, nhận thấy Bạch Cố không thích hợp, có lẽ Bạch Cố sẽ không rời đi.

Xem dáng vẻ này của Ngôn Yến, Đằng Tử Văn càng thêm may mắn quyết định của mình trước đó đã bảo mọi người giữ kín miệng.

Các phương diện thể hiện chứng cứ, lúc Bạch Cố trò chuyện cùng Ngôn Yến, đã cắt động mạch trên cổ tay mình.

Đằng Tử Văn tin chắc nếu Ngôn Yến biết chuyện này, cảm xúc nhất định sẽ hoàn toàn hỏng mất.

Đằng Tử Văn vô pháp trách cứ Bạch Cố, chỉ có thể an ủi Ngôn Yến nhiều hơn.

Nhưng Đằng Tử Văn khuyên giải an ủi hiệu quả cũng không lớn, Ngôn Yến nửa đêm vẫn sẽ bừng tỉnh như cũ, sau đó yên lặng rơi lệ.

Đằng Tử Văn nhìn bộ dáng Ngôn Yến, cảm thấy không mặc kệ Ngôn Yến đi xuống như vậy được.

Sau khi cùng Khương quản gia thương lượng, Đằng Tử Văn quyết định mời bác sĩ tâm lý cho Ngôn Yến.

Khương quản gia vừa lúc có một người bạn tiến sĩ Ai Luân vừa lúc trên phương diện này là chuyên gia, vì thế Đằng Tử Văn liền đem chuyện này giao cho Khương quản gia làm.

Khương quản gia thực mau liền cùng đối phương nói xong chuyện này, hẹn cuối tuần này lại đây tiến hành điều trị tâm lý cho Ngôn Yến.

Khương quản gia sau khi giúp tiến sĩ Ai Luân đặt vé máy bay xong báo cho Đằng Tử Văn, Đằng Tử Văn nghe xong vừa lòng gật gật đầu.

Tiến sĩ Ai Luân hắn cũng có nghe thấy, đem Ngôn Yến giao cho đối phương hắn hoàn toàn có thể yên tâm.

Chỉ là chuyện này nên nói như thế nào cùng Ngôn Yến?

Mày Đằng Tử Văn lại nhíu lại.

Khương quản gia nhìn thấy bộ dáng Đằng Tử Văn nhíu mày trầm tư, suy nghĩ một chút, đại khái đoán được Đằng Tử Văn đang phiền não cái gì.

Khương quản gia lên tiếng kiến nghị Đằng Tử Văn, không bằng liền giấu giếm thân phận tiến sĩ Ai Luân trước.

Đằng Tử Văn nghĩ nghĩ, phủ định kiến nghị này.

Hắn hy vọng Ngôn Yến có thể nhìn thẳng vấn đề nội tâm mình.

Hơn nữa tiến sĩ Ai Luân một khi cùng Ngôn Yến nói chuyện, thân phận của hắn liền không có khả năng giấu diếm nữa.

Đằng Tử Văn không hy vọng Ngôn Yến có khả năng vì bọn họ giấu giếm mà sinh ra cảm nhận không tốt.

Đằng Tử Văn trầm ngâm một hồi, bảo quản gia trước không cần lộ ra chuyện này, để hắn tự mình nói với Ngôn Yến.

Khương quản gia khom người đồng ý.

Buổi tối Ngôn Yến từ đoàn phim An Lê trở về.

Trong khoảng thời gian này Đằng Tử Văn dùng rất nhiều thời gian ở nhà làm bạn với Ngôn Yến.

Ngôn Yến trong lòng áy náy, đồng thời vì chứng minh với Đằng Tử Văn mình không có việc gì, để Đằng Tử Văn có thể an tâm đi làm, muốn khôi phục công tác.

Đằng Tử Văn suy xét đến Ngôn Yến mỗi ngày buồn ở nhà cũng không tốt, liền đồng ý.

Bất quá hắn cũng giao phó cho Hạ Văn Chương, thời kỳ trước mắt này, mặc kệ là nhận thông cáo gì, chủ yếu là vì để Ngôn Yến giải sầu, bất luận tiết mục gì, hắn cũng không hy vọng nghe được có người nhắc tới tên Bạch Cố.

Hạ Văn Chương minh bạch gật gật đầu, quay đầu liền thông tri An Lê phim bắt đầu quay.

Phim tuy rằng bắt đầu quay, trạng thái Ngôn Yến vẫn là khi tốt khi xấu, tiến độ quay phim thập phần thong thả.

Cũng may An Lê cũng là người nghĩ thoáng, bắt đầu từ một khắc Hạ Văn Chương tìm hắn nói chuyện kia, liền điều chỉnh thái độ của bản thân, đối với chuyện có khi Ngôn Yến muốn quay lại một màn ảnh cũng không cảm thấy bực bội.

Tóm lại phía sau Ngôn Yến có Thần Tài Hoa Thịnh này, lãng phí thoải mái.

Mà phần lớn diễn viên trong bộ kịch này, cũng đều là nghệ sĩ dưới trướng Hoa Thịnh, tuy rằng có một số người ngầm phê bình kín đáo đối tiến độ quay chụp thong thả như thế, nhưng cũng sẽ không nháo ra bên ngoài.

Lại nói Ngôn Yến cùng Bạch Cố quan hệ tốt mọi người cũng biết, phần lớn người vẫn lấy việc này làm lý giải.

Trừ cái này ra, Triệu Hoa cũng tự động xin ra trận, đến đoàn phim chạy các loại áo rồng, chỉ vì bồi Ngôn Yến.

Bạch Cố đã rời đi, hắn tự nhiên muốn càng thêm chiếu cố Ngôn Yến tốt hơn trước kia.

An Lê tổng hợp các loại nhân tố, cuối cùng chọn một ít tình tiết cùng tâm cảnh Ngôn Yến hiện tại tương đối phù hợp bắt đầu quay trước.

Ngôn Yến một lần nữa làm việc, giấc ngủ tốt hơn trước kia một ít.

Bởi vì ban ngày vội đến xoay quanh, buổi tối cũng không còn tinh lực miên man suy nghĩ quá nhiều.

——

——

Bữa tối, Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến cùng nhau ngồi ăn cơm.

Trên bàn đều là đồ Ngôn Yến tương đối thích ăn, nhưng Ngôn Yến lại có vẻ ăn ít.

Đằng Tử Văn giúp Ngôn Yến gắp đồ ăn.

Ngôn Yến trong khoảng thời gian này gầy đi không ít, Đằng Tử Văn cũng là bởi vì vậy cảm thấy việc mời bác sĩ tâm lý là chuyện cần làm.

Chậm rì rì dùng xong bữa tối, nói với Đằng Tử Văn đã ăn no, Ngôn Yến có chút uể oải buông chén đũa, chuẩn bị về phòng.

Đằng Tử Văn sau khi lấy khăn ăn đè đè khóe miệng, cũng đứng lên, đi theo lên.

Hai người một trước một sau mà trở lại trong phòng.

Sau đi vào phòng Đằng Tử Văn nhìn bộ dáng Ngôn Yến lại ngồi ở phía trước cửa sổ một bộ như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.

Đằng Tử Văn liền biết Ngôn Yến tám phần lại suy nghĩ Bạch Cố.

Đằng Tử Văn đi đến phía sau Ngôn Yến, vươn hai tay vòng lấy Ngôn Yến.

Ngôn Yến nhận thấy hơi thở Đằng Tử Văn, nhích lại gần, dựa vào ngực Đằng Tử Văn, một bộ ỷ lại.

Đằng Tử Văn cũng không lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng mà đứng quanh Ngôn Yến một hồi lâu.

Cuối cùng vẫn là Ngôn Yến mở miệng trước.

"Thực xin lỗi." Ngôn Yến mở miệng chính là xin lỗi Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn lắc lắc đầu, sờ sờ gương mặt Ngôn Yến: "Ngôn Yến, em lúc này làm anh rất lo lắng."

Đây là lần đầu tiên Đằng Tử Văn nói trắng ra mình sầu lo.

Thường ngày Ngôn Yến tuy rằng cũng cảm nhận được đáy lòng Đằng Tử Văn lo lắng, nhưng nghe Đằng Tử Văn tự mình nói ra, vẫn là lần đầu tiên.

Đằng Tử Văn lúc trước không nói ra, là sợ tâm tình Ngôn Yến vốn trầm trọng lại thêm một vòng gông xiềng. Mà hiện tại, hắn nếu đã tính toán tốt, liền đem lo lắng của mình lấy ra coi như lợi thế.

Đằng Tử Văn nâng mặt Ngôn Yến hôn hôn, nói với Ngôn Yến: "Có một số việc cũng không phải trách nhiệm của em. Ngôn Yến, không nên cái gì đều chịu trách nhiệm."

Ngôn Yến nghe Đằng Tử Văn nói, gương mặt run run, nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Em cũng biết. Đằng Tử Văn, em biết em làm anh lo lắng. Chính là em thật sự khắc chế không được. Bạch Cố trợ giúp em như vậy nhiều, em lại không giúp được hắn."

Đằng Tử Văn cũng không biết Bạch Cố giúp Ngôn Yến cái gì, bởi vì Ngôn Yến chưa từng nói kỹ càng tỉ mỉ.

Nhưng xem bộ dáng Ngôn Yến, Đằng Tử Văn cũng biết Bạch Cố nhất định là ở thời điểm Ngôn Yến cần nhất, vươn tay với Ngôn Yến.

Đại khái đoán được kia hẳn là khi nào, Đằng Tử Văn trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Ngay sau đó, Đằng Tử Văn thu liễm khởi tâm thần, lòng bàn tay cọ cọ nước mắt nơi khóe mắt Ngôn Yến, ôm lấy Ngôn Yến, vỗ lưng hắn: "Này không phải em sai. Ngôn Yến, em không phải vạn năng, em cũng không biết Bạch Cố lúc ấy cần trợ giúp, không phải sao?"

Nước mắt trong mắt Ngôn Yến đã không khống chế được mà không ngừng chảy xuống.

Hắn vô pháp nhận đồng quan điểm Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn cũng không rối rắm ở chỗ này, mà là ngược lại uyển chuyển nhắc tới chuyện muốn mời thỉnh tiến sĩ Ai Luân lại đây.

Ngôn Yến nghe vậy, trầm mặc không nói.

Đằng Tử Văn hỏi hắn: "Em muốn gặp tiến sĩ Ai Luân không?"

Ngôn Yến cách một hồi lâu, mới trả lời Đằng Tử Văn: "Em không biết."

Ngôn Yến cảm thấy mình hiện tại có lẽ thật sự cần một cái bác sĩ tâm lý, nhưng lại không thể khẳng định thời điểm mình thật sự nhìn thấy bác sĩ tâm lý sẽ không sinh ra tâm lý kháng cự.

Đằng Tử Văn nhẹ giọng dụ dỗ: "Tiến sĩ Ai Luân là bạn Khương thúc, chúng ta coi như tiếp đãi một vị trưởng bối hòa ái như Khương thúc, vài người ngồi cùng nhau tùy ý uống trà, tâm sự, được chứ? Khương thúc cũng đã rất lâu không gặp người bạn này, chúng ta coi như cho mấy người già bọn họ một cơ hội gặp mặt."

Ngôn Yến ngẩng đầu nhìn Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn đáy mắt lo lắng khắc sâu.

Ngôn Yến cuối cùng gật gật đầu, ở trong ngực Đằng Tử Văn lên tiếng nói: "Được."

Chương 28: Sắp tới trừ tịch

Edit: Ngộ

Tác giả có lời muộn nói: Lại nhắc nhở một chút, bổn cuốn chương 23 mời xem một chương tác phẩm tương quan kia!

Editor có lời muốn nói: Hổng có hỉu nhưng cũng rõ là chương 23 thiệt sự là hổng có.....

————

Cuối tuần tiến sĩ Ai Luân dẫn theo trợ thủ đến, Khương quản gia xem bọn họ coi như bằng hữu giới thiệu cho Ngôn Yến.

Vài người giới thiệu nhau, nói chuyện với nhau một phen, Đằng Tử Văn mang theo Khương quản gia tính cả trợ thủ của tiến sĩ Ai Luân rời đi, để không gian lại cho Ngôn Yến cùng tiến sĩ Ai Luân.

Lúc trước thời điểm vài người nói chuyện với nhau, Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn là ngồi cùng nhau.

Vì thế khoảnh khắc Đằng Tử Văn đứng dậy rời đi, Ngôn Yến theo bản năng mà giữ hắn một phen.

Bất quá Ngôn Yến không đợi Đằng Tử Văn do dự muốn ở lại hay không, cũng đã có chút ngượng ngùng buông tay Đằng Tử Văn ra trước.

Đằng Tử Văn liếc mắt nhìn Ngôn Yến một cái, nỗ lực hướng hắn truyền lại hơi thở an tâm, sau đó mới rời đi.

Tiến sĩ Ai Luân đem một màn này thu vào trong mắt.

Thời điểm trong phòng chỉ còn lại hai người Ngôn Yến cùng tiến sĩ Ai Luân, tiến sĩ Ai Luân rõ ràng đã nhận ra Ngôn Yến bắt đầu khẩn trương.

Tiến sĩ Ai Luân ngồi đối diện Ngôn Yến, cười an ủi Ngôn Yến không cần khẩn trương, cứ xem hắn coi như một lão bằng hữu là tốt rồi.

Tiếng Trung của tiến sĩ Ai Luân tuy rằng đã xem như tốt, nhưng phát âm vẫn có chút quái dị.

Hơn nữa hắn nói chuyện vui đùa, thành công làm Ngôn Yến cười ra tiếng.

Cảm xúc Ngôn Yến hơi thả lỏng một ít.

Thời điểm tiến sĩ Ai Luân nói chuyện cùng Ngôn Yến ở trong phòng, dưới lầu Đằng Tử Văn ngồi trong phòng khách trước mặt ly trà bị hắn bưng lên lại buông, thỉnh thoảng lại hướng trên lầu nhìn một cái.

Lần đầu nói chuyện Ngôn Yến cùng tiến sĩ Ai Luân giằng co đại khái một tiếng rưỡi.

Nói chuyện xong, Đằng Tử Văn để Khương quản gia đi chiêu đãi tiến sĩ Ai Luân, mình đi trước hỏi Ngôn Yến cảm giác thế nào.

Ngôn Yến nhìn Đằng Tử Văn bộ dáng quan tâm, cười cười, nói sau khi cùng tiến sĩ Ai Luân nói qua trong lòng hắn so với lúc trước nhẹ nhàng đi một ít.

Ngay sau đó Ngôn Yến nói mình muốn nghỉ ngơi một chút.

Đằng Tử Văn gật đầu đáp ứng, sau khi đưa Ngôn Yến về phòng ngủ, liền đi xuống lầu tìm tiến sĩ Ai Luân.

Tiến sĩ Ai Luân đang cùng Khương quản gia hồi tưởng lại một ít chuyện trước kia.

Nhìn thấy Đằng Tử Văn xuống lầu, Khương quản gia kết thúc nói chuyện đứng dậy.

Đằng Tử Văn ngồi đối diện tiến sĩ Ai Luân, cùng hắn dò hỏi tình trạng tâm lý Ngôn Yến.

Nói đến nghiệp vụ của mình, tiến sĩ Ai Luân lập tức nghiêm túc trở lại.

Tiến sĩ Ai Luân báo cho Đằng Tử Văn trước mắt Ngôn Yến tồn tại một ít tâm lý vấn đề, sau đó kiến nghị Đằng Tử Văn làm bạn với Ngôn Yến nhiều chút.

Đằng Tử Văn tỏ vẻ hắn đã làm như vậy.

Hai người nói đến một ít tình huống tâm lý khác của Ngôn Yến.

Tiến sĩ Ai Luân nói với Đằng Tử Văn: "Từ trong lời nói cử chỉ của Ngôn tiên sinh, có thể thấy được cậu ấy tương đối tín nhiệm ngài, nhưng kỳ quái chính là, cậu ấy tựa hồ đối với việc dựa vào ngài lại có lòng cố kỵ......"

Đằng Tử Văn nghe tiến sĩ Ai Luân nói xong, trên mặt có chút khó coi, suy nghĩ một chút, nói chút sự tình trước kia hắn làm với Ngôn Yến.

Tiến sĩ Ai Luân nghe xong lúc sau cũng không lập tức nói gì đó, lại hỏi một ít chuyện trải qua lúc trưởng thành Ngôn Yến. Cuối cùng mới kết hợp phân tích cho Đằng Tử Văn nghe.

Hai người tham thảo một phen như thế nào giúp Ngôn Yến thoát khỏi tâm lý gánh nặng.

Cuối cùng hai người còn thương định, tiến sĩ Ai Luân mỗi cuối tuần lại đây, tiến hành phụ đạo tâm lý cho Ngôn Yến, thẳng đến khi tâm lý Ngôn Yến có thể khôi phục ổn định mới thôi.

Sau khi chấm dứt nói chuyện, Đằng Tử Văn đưa tiến sĩ Ai Luân rời đi, sau đó về phòng ngủ tìm Ngôn Yến.

Ngôn Yến nghiêng người nằm trên giường, Đằng Tử Văn sau khi vào phòng liền quay đầu đi nhìn hắn.

Đằng Tử Văn đi đến mép giường, nằm xuống bên cạnh người Ngôn Yến.

Ngôn Yến nhìn chằm chằm Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn vươn tay, nắm lấy tay Ngôn Yến.

Ngôn Yến dựa lên ngực Đằng Tử Văn.

——

——

Không bao lâu lại sắp tới Tết Âm Lịch.

Lúc tiến sĩ Ai Luân đối với việc điều trị tâm lý Ngôn Yến bắt đầu hết sức, bộ điện ảnh của An Lê mà Ngôn Yến tham diễn kia cũng đã tạm thời dừng quay.

Đương nhiên, lý do dừng quay bên ngoài còn lại là bởi vì năm mới sắp đến, đạo diễn cũng muốn về nhà ăn tết.

An Lê đối với chuyện này vẫn rất cao hứng, bởi vì Hạ Văn Chương quyết định đầu tư cho hắn một bộ phim khác.

Nhưng bất quá vô luận là Ngôn Yến hay là Đằng Tử Văn, đều là mấy ngày trước trừ tịch mới hoảng hốt phát hiện một năm mới sắp tới phút cuối cùng.

Bạch Cố chết khiến cho đêm trừ tịch bịt kín một tầng bóng ma, làm người không tự giác ảm đạm.

Cho tới bây giờ, tiến sĩ Ai Luân đã tiến hành điều trị tâm lý cho Ngôn Yến hai lần, hiệu quả vẫn là có thể thấy được.

Đằng Tử Văn cảm nhận rõ ràng nhất, bởi vì Ngôn Yến đã rất ít khi bị ác mộng đến bừng tỉnh.

Ngôn Yến dưới sự dẫn đường của tiến sĩ Ai Luân, lựa chọn phương pháp tốt hơn nhớ về Bạch Cố, mà không phải sa vào trong tự trách áy náy.

Đằng Tử Văn cũng sớm kết thúc công tác trên tay, mỗi ngày ở lại trong nhà bồi Ngôn Yến.

So với mới mới các năm trước, năm nay Khương quản gia an bài các phương diện có vẻ đơn giản rất nhiều.

Ngôn Yến tuy rằng vì gần tới trừ tịch, lại bắt đầu hoài niệm Bạch Cố, nhưng đồng dạng là bởi vì gần tới trừ tịch, nụ cười trên mặt cũng nhiều thêm một ít.

Bên ngoài thời tiết lạnh, hai người trạch ở nhà, ngày qua ngày càng thêm lười nhác.

Thường thường là cùng nhau ngồi bên cạnh lò sưởi xem sách báo hoặc văn kiện, nếu không chính là cùng nhau ở trong phòng chiếu phim xem phim.

Đằng Tử Văn theo Ngôn Yến yêu cầu, góp nhặt tất cả tác phẩm của Bạch Cố lúc sinh thời tới cho Ngôn Yến, sau đó thời điểm Ngôn Yến rơi lệ, ở một bên đưa khăn giấy cho Ngôn Yến.

Ai Luân tiến sĩ đã nói với Đằng Tử Văn, khóc thút thít ngược lại càng tốt cho việc phát tiết nhân tâm cảm tình, cho nên Đằng Tử Văn hiện tại cũng không mở miệng kêu Ngôn Yến đừng khóc, mà chờ Ngôn Yến khóc đủ rồi, mới bắt đầu dỗ người.

Dưới tình huống như vậy, Ngôn Yến tựa hồ càng thêm ỷ lại Đằng Tử Văn.

Một ngày trước trừ tịch, Ngôn Yến nói muốn đi nhìn Bạch Cố, Đằng Tử Văn liền bồi Ngôn Yến đi thăm mộ viên mai táng Bạch Cố.

Dọc theo đường đi, Ngôn Yến đã có thể khống chế cơ bản được cảm xúc của mình, tuy rằng mắt vẫn luôn ửng hồng, nhưng đã không khóc đến mức không dừng được.

Xe càng tới gần mộ viên, Đằng Tử Văn nắm lấy tay Ngôn Yến càng thêm chặt, muốn cổ vũ cho hắn.

Phản ứng của Ngôn Yến đối với chuyện này là đan mười ngón tay cùng Đằng Tử Văn.

Sau khi tới nơi, Đằng Tử Văn để tài xế chờ ở bãi đỗ xe, sau đó mình cùng Ngôn Yến đi lên bậc thang, đi hướng mộ địa Bạch Cố.

Hai người tới trước bia mộ Bạch Cố, phát hiện thế nhưng tựa hồ có người ở bọn họ phía trước đã tới.

Trên tay Ngôn Yến cầm một bó diên vĩ màu tím, nghi hoặc nhìn Đằng Tử Văn.

Trần Bảo Minh thời điểm trước sau vô pháp tiếp thu Bạch Cố đã đi, sau lễ tang Bạch Cố, cũng đã về nước ngoài, lễ trao giải quốc nội sớm định ra muốn tham gia nào đó dù thập phần quan trọng cũng là người khác thay tham gia, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không trở lại cái nơi thương tâm này.

Đằng Tử Văn nhìn cúc trắng trước mộ, trầm mặc một hồi, nói với Ngôn Yến: "Hẳn là Tề Hiền."

Tên này vừa nói ra, Ngôn Yến tức khắc không nói.

Đằng Tử Văn sau khi sự tình phát sinh, gặp qua Tề Hiền vài lần, tuy rằng cảm thấy bộ dáng Tề Hiền đáng thương, nhưng cũng biết hiện tại không phải thời điểm nói chuyện giúp Tề Hiền.

Một lát sau, Ngôn Yến chủ động bỏ đề tài ban đầu, đi lên trước, nửa ngồi xổm xuống, đem hoa diên vĩ thật cẩn thận mà đặt trước mộ Bạch Cố, nhẹ giọng nói: "Bạch Cố, tôi cùng Đằng Tử Văn tới gặp anh."

Đằng Tử Văn cũng ngồi xuống theo bên người Ngôn Yến, một bên duỗi tay ôm Ngôn Yến rơi lệ.

Ngôn Yến tự mình giơ tay xoa xoa nước mắt, quay đầu hỏi Đằng Tử Văn có thể rời đi hay trước không, hắn muốn cùng Bạch Cố trò chuyện.

Đằng Tử Văn gật đầu đồng ý, bất quá cũng không hoàn toàn yên tâm để Ngôn Yến lưu lại nơi này, chỉ là đi xa một chút.

Ngôn Yến chờ Đằng Tử Văn đi xa, mới nhỏ giọng bắt đầu nói chuyện cùng Bạch Cố.

Đằng Tử Văn đợi hồi lâu, mới chờ thấy Ngôn Yến đứng lên.

Hai người lúc xuống núi, Đằng Tử Văn nắm tay Ngôn Yến.

Ngôn Yến tay rất lạnh, hắn dứt khoát đem Ngôn Yến tay cất vào túi áo khoác của mình.

Đây là không tiếng động an ủi.

Hai người ngồi xe trở lại Thịnh Nguyên.

Ngôn Yến muốn đi phòng bếp giúp chuẩn bị bữa tối.

Đằng Tử Văn cùng Khương quản gia liếc nhau, cười đáp ứng.

Sau khi Bạch Cố rời khỏi, này vẫn là Ngôn Yến chủ động nói muốn làm một ít sự tình hắn tương đối thích làm.

Đằng Tử Văn tin tưởng Ngôn Yến đã thật sự chậm rãi ném xuống bi thương trong lòng.

Sau khi Ngôn Yến rời khỏi, Đằng Tử Văn đột nhiên hỏi Khương quản gia đồ chuẩn bị tốt chưa.

Khương quản gia mỉm cười gật đầu.

Đằng Tử Văn nhận được câu trả lời mình muốn, nhìn hướng Ngôn Yến rời đi cong cong khóe miệng.

Thật lâu về sau, Ngôn Yến nghĩ, Tết Âm Lịch một năm này, chú định khiến người khó quên.

Vô luận là Bạch Cố rời đi, hay là Đằng Tử Văn thình lình xảy ra kinh hỉ, đều để lại ký ức khắc sâu cho Ngôn Yến.

Có bi thương, có sung sướng, mới là nhân sinh.

Chương 29: Kinh hỉ trừ tịch

Edit: Ngộ

Buổi tối trừ tịch, Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn còn có Khương quản gia nhau ở phòng khách gác đêm.

Lò sưởi đốt lửa, Khương quản gia đêm nay ngoại lệ mà không mặc bộ chính trang ngày thường nghiêm cẩn kia, mà mặc một bộ thường phục ở nhà thập phần bình thường.

Ngôn Yến mới đầu nhìn thấy Khương quản gia mặc như vậy thiếu chút nữa không có nhận ra.

Này vẫn là lần đầu tiên Ngôn Yến nhìn thấy Khương quản gia mặc quần áo ngoài áo ngủ cùng chính trang.

Hắn lúc trước còn vẫn luôn cho rằng Khương quản gia ngoài áo ngủ thì chỉ có "Quần áo lao động" đâu.

Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến đều xem Khương quản gia là trưởng bối, cho nên lúc này cũng coi như là người một nhà tề tụ, rốt cuộc tính là trừ tịch viên mãn.

Đằng Tử Văn còn bồi Ngôn Yến cùng Khương quản gia làm một sự tình hắn từ trước cảm thấy thực không thú vị, chính là xem xuân vãn.

Tuy rằng Đằng Tử Văn hơn phân nửa thời gian kỳ thật đều là đang nhìn Ngôn Yến.

Ban đêm thời gian bất tri bất giác trôi đi.

Thời điểm tới nửa đêm, Khương quản gia đã có chút mơ màng sắp ngủ.

Khương quản gia rốt cuộc tuổi lớn.

Ngôn Yến lên tiếng bảo Khương quản gia đi ngủ trước.

Khương quản gia lắc đầu cự tuyệt, đứng dậy pha cho mình một ly trà.

Khương quản gia tư tưởng ở ngày lễ ngày tết thập phần cũ kỹ, hết thảy đều sẽ dựa theo tập tục.

Tỷ như nói trừ tịch này, hắn nhất định phải thức qua 12 giờ mới bằng lòng đi ngủ.

Ngôn Yến dứt khoát cùng Khương quản gia nói chuyện phiếm, tùy tiện bình luận tiết mục trong TV.

Rốt cuộc chờ đến lúc 12 giờ, Khương quản gia đứng lên, bảo Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn, mình về phòng nghỉ ngơi trước.

Còn nhắc mãi mình đã thật già rồi.

Đằng Tử Văn cười nói, nếu tự mình biết, còn không nhanh trở về nghỉ ngơi.

Ngôn Yến nghe vậy, trừng mắt nhìn Đằng Tử Văn.

Làm sao nói chuyện đâu! Cũng không sợ Khương thúc thương tâm.

Đằng Tử Văn chạm vào ánh mắt Ngôn Yến, ngậm miệng, cười mà không nói.

Ngôn Yến không biết thời điểm hắn trừng Đằng Tử Văn, Khương quản gia đang cùng Đằng Tử Văn truyền ánh mắt.

Ngôn Yến vừa lúc bỏ lỡ một màn trao đổi ánh mắt của Khương quản gia cùng Đằng Tử Văn.

Khương quản gia sau khi rời khỏi, Đằng Tử Văn xê dịch đến bên người Ngôn Yến.

Ngôn Yến da mặt mỏng, lúc trước như thế nào cũng không chịu ngồi gần Đằng Tử Văn.

Hiện tại Khương quản gia đã rời đi, Ngôn Yến nhận thấy được Đằng Tử Văn tới gần mình, chẳng những không dịch xa Đằng Tử Văn, còn chủ động dựa vào trên người Đằng Tử Văn.

Trong TV đang phát ca hát, Ngôn Yến nửa híp mắt nhìn.

Đằng Tử Văn duỗi tay khoanh lại eo Ngôn Yến, hỏi Ngôn Yến buồn ngủ không.

Ngôn Yến lắc lắc đầu.

Vừa dứt lời, liền ngáp một cái.

Đằng Tử Văn buồn cười hai tiếng.

Ngôn Yến chụp hắn một chút, ý bảo Đằng Tử Văn còn cười thì mình sẽ sinh khí.

Đằng Tử Văn ngừng cười.

Đằng Tử Văn hỏi Ngôn Yến có phải muốn xem xuân vãn xong hay không.

Ngôn Yến lắc đầu đáp không phải, xem xuân vãn chỉ là thói quen, nếu Đằng Tử Văn muốn ngủ, bọn họ có thể trở về phòng.

Đằng Tử Văn ra tiếng nói: "Em nói như vậy, chắc là không ngại anh tắt TV trước?"

Ngôn Yến nghe Đằng Tử Văn nói, kỳ quái nhìn hắn một cái, gật gật đầu.

Đằng Tử Văn cười, duỗi tay sờ điều khiển từ xa, ấn tắt.

Ngôn Yến vốn dĩ có chút buồn ngủ, hiện tại lại vô cùng có tinh thần, chờ xem Đằng Tử Văn muốn chơi cái dạng gì.

Đằng Tử Văn bộ dáng lại thần thần bí bí như cũ, hoàn toàn không chuẩn bị thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn vỗ vỗ sau eo Ngôn Yến, để Ngôn Yến đứng dậy trước.

Ngôn Yến dựa vào trên người Đằng Tử Văn đang thoải mái, Đằng Tử Văn yêu cầu làm hắn có chút bất mãn, bất quá rốt cuộc là lòng hiếu kỳ chiếm thế thượng phong.

Ngôn Yến đứng lên.

Đằng Tử Văn ngay sau đó cũng đứng dậy, đồng thời bàn tay vào túi tiền ấn xuống một cái **.

Ngay sau đó, Ngôn Yến liền nghe được có tiếng âm nhạc đột nhiên vang lên.

Đằng Tử Văn trong ánh mắt mạc danh của Ngôn Yến, sửa sang lại quần áo, sau đó khom lưng, một tay đặt sau người, một tay duỗi về phía trước mặt Ngôn Yến.

Ngôn Yến sửng sốt, thực mau phản ứng lại Đằng Tử Văn đây là đang làm cái gì.

Đằng Tử Văn mời hắn khiêu vũ.

Thấy Ngôn Yến không có động tác, Đằng Tử Văn nghiêng đầu mị hoặc cười nói: "Điệu nhảy đầu tiên của năm mới, không biết có vinh hạnh mời vương tử của anh cùng anh nhảy hay không."

Ngôn Yến nhìn thấy Đằng Tử Văn chưa từng diễn xuất, trong lòng cảm thấy buồn cười, trên mặt lại ngăn không được có chút nóng lên.

"Đương nhiên." Ngôn Yến duỗi tay đặt lên bàn tay Đằng Tử Văn.

Ngay sau đó, Đằng Tử Văn đem tay Ngôn Yến bao vây vào lòng bàn tay.

Hai người ôm nhau xoay hai vòng, đi vào lò sưởi trong tường trước.

Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến thâm tình đối diện, chậm rãi hợp lại vũ khúc loạng choạng.

Một khúc xong, Đằng Tử Văn ôm chặt Ngôn Yến, Ngôn Yến chủ động tiến gần Đằng Tử Văn.

Hai người trao đổi một nụ hôn sâu triền miên.

Đằng Tử Văn một bàn tay lặng lẽ vói vào túi quần, lấy đồ đã sớm chuẩn bị, sau đó lại duỗi thân ra bắt tay Ngôn Yến đang đáp ở bên hông mình.

Hai người ngón tay giao triền, Ngôn Yến giữa mê mê hồ hồ, cảm thấy trên tay bị tròng thêm một thứ.

Lạnh lẽo trên tay làm Ngôn Yến theo bản năng muốn đi xem, nhưng thế công của Đằng Tử Văn càng thêm mãnh liệt lập tức lại đem toàn bộ lực chú ý của hắn đang phân tán kéo trở về.

Hôn xong, hai người thuận thế ngã vào một bên ghế dựa.

Ngôn Yến đè trên ngực Đằng Tử Văn thở phì phò, sau đó mới có nhàn rỗi nâng tay lên xem.

Ngôn Yến bàn tay bị tròng đồ lên kia đến trước mặt, sau đó khuôn mặt dính tình dục dần dần bị khiếp sợ bao trùm.

Tròng lên ngón tay hắn chính là một chiếc nhẫn.

Kiểu dáng nam giới cực đơn giản, mặt trên nạm vụn kim cương.

Kim cương dưới ánh lò sưởi cùng ánh đèn chiếu rọi xuống lập loè một mảnh trong suốt, chiếu sáng hai tròng mắt Ngôn Yến.

Ngôn Yến nhìn chằm chằm ngón tay đeo nhẫn, trong mắt ức chế không được một cổ nhiệt lưu nảy lên.

Đằng Tử Văn duỗi tay vỗ về sau lưng Ngôn Yến, mở miệng nói: "Ngôn Yến, chúng ta kết hôn đi."

Tầm mắt Ngôn Yến từ nhẫn trên tay chậm rãi chuyển đến mặt Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn ánh mắt thâm trầm, phảng phất muốn đem Ngôn Yến hít vào.

Ngôn Yến ngơ ngác nhìn chằm chằm mắt Đằng Tử Văn, tựa hồ muốn nhìn ra một chút dấu vết Đằng Tử Văn kỳ thật là đang nói giỡn.

Đằng Tử Văn nhìn thẳng hắn, ánh mắt một mảnh chân thành.

Ngôn Yến ngốc lăng, trên tay lại bị nhét một chiếc nhẫn.

Đằng Tử Văn nói với Ngôn Yến: "Giúp anh mang lên."

Ngôn Yến cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay kia so với cái trên ngón tay mình lớn hơn một ít, ngẩng đầu hỏi Đằng Tử Văn: "Anh là đang nói giỡn sao?"

"Ngôn Yến, anh không nói giỡn." Đằng Tử Văn tiếng nói thấp thuần vang lên.

Ngôn Yến lắc đầu, để mình không bị thanh âm Đằng Tử Văn mê hoặc, nói năng lộn xộn nói: "Không, này nhất định là trêu đùa. Đằng Tử Văn, anh đang nói giỡn......"

Đằng Tử Văn đoán được Ngôn Yến sẽ không tin, bởi vì chính hắn cũng không nghĩ đến mình sẽ có một ngày cầu hôn người khác, nhưng lại không nghĩ rằng Ngôn Yến hoảng loạn lớn hơn kinh hỉ.

Đằng Tử Văn nghĩ đến lúc nói chuyện cùng tiến sĩ Ai Luân, trong lòng có chút ảm đạm, ánh mắt nhìn phía Ngôn Yến lại càng thêm cực nóng: "Ngôn Yến, cùng anh kết hôn đi."

Đằng Tử Văn lại lần nữa nói ra, làm Ngôn Yến hoàn toàn an tĩnh lại.

Đằng Tử Văn duỗi tay bắt lấy tay Ngôn Yến, giúp Ngôn Yến đeo nhẫn lên cho mình.

Cả quá trình này, Ngôn Yến ngơ ngác tùy ý động tác của Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn sau khi mang xong nhẫn, nâng lên tay mình nhìn nhìn, sau đó tiến đến bắt tay Ngôn Yến trong tầm tay, cười nói: "Rất hợp. Ngôn Yến, hiện tại em đã không còn cơ hội cự tuyệt."

Ngôn Yến hít thở sâu vài lần, thời điểm năm ngón tay của Đằng Tử Văn cùng mình giao triền, rốt cuộc tràn ra một tiếng miệng: "Hẳn là anh không còn cơ hội hối hận. Đằng Tử Văn, em chính là nhất sẽ lì lợm la liếm."

Ngôn Yến cố ý giơ lên thanh âm phía dưới cất giấu một tia bất an cùng ảm đạm.

Đằng Tử Văn nháy mắt nhớ tới sự tình trước kia, đem Ngôn Yến ấn đến trong lòng ngực, nói: "Cầu mà không được."

Ngôn Yến nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, mới đột nhiên cười ra tiếng tới, khóe mắt còn treo nước mắt, đối với Đằng Tử Văn đạo đạo: "Đằng Tử Văn, phương thức anh cầu hôn thật là quá không lãng mạn."

Đằng Tử Văn không nghĩ tới Ngôn Yến sẽ nói ra một câu như vậy, cười nhẹ một tiếng, hỏi Ngôn Yến: "Em muốn anh cầu hôn như thế nào? Anh không ngại làm lại một lần."

Ngôn Yến cảm thụ được lồng ngực Đằng Tử Văn chấn động, gắt gao chế trụ năm ngón tay Đằng Tử Văn: "Được, không cần anh lại lăn lộn một lần. Ai kêu em hào phóng đâu."

Ngôn Yến ra vẻ bất đắc dĩ.

Đằng Tử Văn phản ứng là, duỗi tay lấy thân thể Ngôn Yến, trực tiếp hôn lên môi Ngôn Yến, một tay còn gắt gao ấn sau đầu Ngôn Yến.

Hắn sẽ dùng thời gian chứng minh, hắn sẽ hảo hảo quý trọng Ngôn Yến.

Editor có lời muốn nói: Ngộ sẽ cố làm xong bộ này trong 1 tuần, à không, 2 tuần đi, còn khoảng 10 chương nữa là hết r, đoạn sau thì vẫn còn cẩu huyết lắm. Với lại sau bộ này và bộ sư huynh Ngộ sẽ k edit nữa mà chuyển qua đăng truyện nhà làm. Mong mn tiếp tục ủng hộ bé moaz moaz....

Chương 30: Thấy được

Edit: Ngộ

Toàn bộ kỳ nghỉ Tết Âm Lịch, Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến đều ở nhà không ra ngoài.

Ngày tháng hai người trải quá thậm chí có chút thối nát.

Trong thời gian đó tiến sĩ Ai Luân đã tới tiến hành điều trị tâm lý cho Ngôn Yến một lần.

Tiến sĩ Ai Luân tới chỉ là vì nói chuyện cùng Ngôn Yến, dẫn đường Ngôn Yến không cần lúc nào cũng đem sự tình đè dưới đáy lòng.

Đây cũng là hắn cùng Đằng Tử Văn phía trước thương lượng tốt.

Sau khi lần tâm lý phụ đạo này chấm dứt, tiến sĩ Ai Luân hỏi Đằng Tử Văn gần đây có phải phát sinh chuyện gì quá đặc biệt hay không, bởi vì hắn phát hiện tâm thái Ngôn Yến khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Đằng Tử Văn không giữ lại gì, đem chuyện mình cầu hôn Ngôn Yến nói cho tiến sĩ Ai Luân.

Tiến sĩ Ai Luân tấm tắc kinh ngạc cảm thán hai tiếng, nói: "Xem ra vị trí của cậu ở trong lòng Ngôn tiên sinh so với trong tưởng tượng của tôi còn quan trọng hơn."

Đằng Tử Văn nghe vậy mỉm cười.

Tiến sĩ Ai Luân hướng Đằng Tử Văn chúc mừng.

Đằng Tử Văn tiễn đi tiến sĩ Ai Luân trở lại phòng.

Ngôn Yến đang ở trong phòng xem hài kịch, cười đến nước mắt đều sắp rớt ra.

Đằng Tử Văn tiến lên, đem đầu tiến đến bên cạnh hắn, hỏi hắn có buồn cười như vậy sao?

Ngôn Yến gật gật đầu, chỉ vào màn hình bảo Đằng Tử Văn cùng xem.

Đằng Tử Văn liền đi theo nhìn một hồi.

Phim sau khi chiếu xong, Ngôn Yến mới quay đầu nhìn Đằng Tử Văn, hỏi: "Tiến sĩ Ai Luân đi rồi sao?"

"Ừm." Đằng Tử Văn đáp, ở trên mặt Ngôn Yến hôn một cái.

Ngôn Yến gần đây càng ngày càng dính Đằng Tử Văn, dứt khoát duỗi tay ôm lấy vai hắn.

Đằng Tử Văn phát hiện Ngôn Yến đáp lại, dứt khoát ấn Ngôn Yến tới hôn sâu kiểu Pháp.

Nụ hôn qua đi, hai người dựa nhau ngồi trên sô pha.

Ngôn Yến bắt lấy tay Đằng Tử Văn, nói: "Ngày mai kỳ nghỉ của chúng ta sẽ kết thúc."

Đằng Tử Văn cười nói: "Muốn nhiều thêm mấy ngày rất đơn giản."

Ngôn Yến nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu, nói công việc cũng rất quan trọng.

Đằng Tử Văn nghe Ngôn Yến trả lời xong, trong lòng tiếc hận, nhưng lại cảm thấy Ngôn Yến lúc nghiêm túc công tác đích xác càng thêm hấp dẫn.

Hai người an an tĩnh tĩnh một hồi, Đằng Tử Văn đột nhiên ra tiếng niệm mấy tên quốc gia, sau đó hỏi Ngôn Yến: "Em thích quốc gia nào."

Ngôn Yến mạc danh: "Anh như thế nào đột nhiên hỏi cái này?"

"Ngôn Yến, là anh hỏi trước." Vẻ mặt Đằng Tử Văn lộ ra biểu tình "Cho nên em phải trả lời trước anh".

Ngôn Yến "Ngô" một tiếng, tựa như đang lựa chọn, một lát sau mới nói: "Nếu nói muốn du lịch, em cảm thấy trong nước cũng không tồi."

Nước ngoài Ngôn Yến đi theo Đằng Tử Văn hai lần, nhưng tiếng Anh hắn không tốt, cho nên cũng không phải rất thích ra nước ngoài.

Đằng Tử Văn dùng trán chạm trán Ngôn Yến, nói: "Không phải đi du lịch."

"Tuy rằng anh cũng rất muốn đăng ký ở quốc nội, nhưng Ngôn Yến, quốc nội không duy trì pháp luật tương quan." Đằng Tử Văn đè thấp thanh âm bất đắc dĩ.

Ngôn Yến nghe không hiểu Đằng Tử Văn nói: "Đăng ký gì?"

Đằng Tử Văn khẽ cười nói: "Đăng ký kết hôn."

Bốn chữ làm Ngôn Yến hoàn toàn ngốc lăng.

Đằng Tử Văn kiên nhẫn chờ Ngôn Yến phản ứng lại.

Ngôn Yến cách hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, sau đó quẫn bách phát hiện trong khoảng thời gian này số lần hắn ngây người ở trước mặt Đằng Tử Văn thật sự quá nhiều.

Đằng Tử Văn tiếp tục hỏi: "Hiện tại đã chọn được quốc gia nào chưa? Chọn xong chúng ta còn có thể thuận tiện chọn một cái cho tuần trăng mật."

Đằng Tử Văn ngữ khí bình thường phảng phất như đang đàm luận thời tiết.

Ngôn Yến hoàn toàn bại bởi trấn định của Đằng Tử Văn.

Cuối cùng hai người quyết định đi Thuỵ Điển.

Nói chuẩn xác hơn, hẳn là Ngôn Yến hồi lâu quyết không ra, Đằng Tử Văn liền kiến nghị đi Thuỵ Điển, sau đó Ngôn Yến gật đầu đồng ý.

Gõ định địa điểm rồi, Đằng Tử Văn bắt đầu thương lượng thời gian cùng Ngôn Yến.

Ngôn Yến có chút buồn rầu.

Hắn lúc trước đã chậm trễ tiến độ quay chụp rất nhiều, hơn nữa trong công ty Đằng Tử Văn cũng nên có rất nhiều việc mới đúng.

Vì cái gì Đằng Tử Văn bộ dáng hận không thể ngày mai liền xuất phát đi Thuỵ Điển.

Ngôn Yến do dự mở miệng: "Nếu không chờ khi phim của em quay xong rồi, anh cũng không bận lại đi đi."

Đằng Tử Văn đối với việc Ngôn Yến trả lời có lệ thập phần không hài lòng.

Hai người cò kè mặc cả một phen, cuối cùng quyết định thời điểm tháng sau Ngôn Yến có hai ngày nhàn rỗi đi Thuỵ Điển chứng lãnh trước, việc tuần trăng mật Đằng Tử Văn tỏ vẻ có thể chờ sau khi về lại nói.

Ngôn Yến nghe Đằng Tử Văn quyết định, cả người vẫn như lọt vào trong sương mù.

Hắn không nghĩ tới Đằng Tử Văn ở chuyện này sẽ sấm rền gió cuốn như vậy.

Đặc biệt là Đằng Tử Văn vừa mới nói muốn sớm một chút trói hắn bên mình, làm Ngôn Yến phát hiện Đằng Tử Văn thế nhưng cũng sẽ có cảm giác không an toàn.

Đằng Tử Văn sau đó đem chuyện này nói cho Khương quản gia, để Khương quản gia bắt đầu chuẩn bị một ít công việc.

Khương quản gia nghe xong, tự đáy lòng vì hai vị chủ nhân cảm thấy cao hứng.

Bởi vì ngày hôm sau mỗi người sẽ bắt đầu công việc, cho nên vào lúc ban đêm Đằng Tử Văn ôm Ngôn Yến cái gì cũng không làm.

Ngày hôm sau Ngôn Yến đi công ty đưa tin trước.

Thời điểm ở công ty chờ La Hâm, gặp Triệu Hoa cũng trở về đưa tin.

Triệu Hoa vừa thấy Ngôn Yến, liền dùng ánh mắt tràn ngập oán niệm nhìn Ngôn Yến.

Ngôn Yến bị hắn nhìn đến sởn tóc gáy, hỏi Triệu Hoa làm sao vậy.

Triệu Hoa chỉ trích Ngôn Yến quá vô tình, đoạn thời gian ăn tết kia thế nhưng hẹn như thế nào cũng không chịu ra.

Ngôn Yến mắt trợn trắng, không lưu tình chút nào mà vạch trần sự thật: "Nếu tôi không nhớ lầm, cậu chỉ gọi cho tôi một cuộc điện thoại, còn là chúc tết?" Hắn như thế nào không nhớ Triệu Hoa có hẹn hắn ra ngoài.

Triệu Hoa đột nhiên nhớ tới, sự tình tựa hồ thật là như vậy.

Khô cằn cười hai tiếng, Triệu Hoa chuyển tròng mắt muốn nói sang chuyện khác.

Khóe mắt ngân quang chợt lóe, Triệu Hoa lập tức nhìn qua, sau đó hướng về phía Ngôn Yến làm mặt quỷ, nói: "Như thế nào một tháng không thấy, nhẫn cũng đã mang lên."

Ngôn Yến sửng sốt, theo bản năng mà nhìn về phía nhẫn trên tay mình.

Lúc trước ở nhà, hắn cùng Đằng Tử Văn đều cùng nhau mang nhẫn ở trên tay, thói quen mang hôm nay thời điểm ra cửa liền không để ý.

"Ngôn Yến, cậu không cảm thấy cậu nên giải thích một chút với tôi sao?" Triệu Hoa cười gian nói.

Ngôn Yến có chút xấu hổ đẩy đẩy hắn: "Có cái gì mà giải thích. Triệu Hoa, cậu chừng nào thì nhiều chuyện như vậy."

"Tôi vẫn luôn nhiều chuyện như vậy được chứ!" Triệu Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ tự hào.

Ngôn Yến vốn dĩ cũng không tính gạt Triệu Hoa chuyện này, hiện tại cũng không có người ngoài, Ngôn Yến liền nói cho Triệu Hoa hắn đã đáp ứng chuyện Đằng Tử Văn cầu hôn.

Triệu Hoa nghe xong, vẫn luôn lắc đầu.

Ngôn Yến bất mãn dùng khuỷu tay đụng phải hắn một chút, hỏi làm sao vậy.

Triệu Hoa thở dài một hơi, không muốn nói thẳng.

Triệu Hoa thật là không nghĩ tới, Đằng Tử Văn thế nhưng sẽ cùng Ngôn Yến đi đến một bước này.

Ngôn Yến nghe vậy, cười nói: "Tôi cũng không nghĩ tới." Hạnh phúc trên mặt gạt thế nào cũng không đi.

Ngôn Yến cùng Triệu Hoa trò chuyện.

Lúc người đại diện của Triệu Hoa tới đón Triệu Hoa, liếc mắt nhìn Ngôn Yến một cái, cũng cười hỏi Ngôn Yến gần đây có phải có chuyện tốt hay không.

Người đại diện của Triệu Hoa là sư đệ của La Hâm.

Có tầng quan hệ này, Ngôn Yến cùng hắn cũng thập phần quen thuộc.

Bất quá Ngôn Yến cũng không tính để quá nhiều người biết chuyện này.

Ngôn Yến nói chuyện vui đùa lừa gạt qua đi.

Sau khi Triệu Hoa bị hắn người đại diện mang theo rời khỏi, Ngôn Yến trước cửa sổ giơ tay lên xem chiếc nhẫn mang trên ngón tay.

Kim cương trên chiếc nhẫn dưới ánh mặt trời càng hiện lộng lẫy.

Thấy quá rõ ràng.

Ngôn Yến nhìn lại, tuy rằng không muốn, nhưng cuối cùng vẫn buông tay, chậm rãi đem nhẫn tháo xuống dưới.

Hắn buổi sáng cứ như vậy mang nhẫn ra, thật sự quá lỗ mãng. Cũng không biết bị bao nhiêu người chú ý tới.

Ngôn Yến thật cẩn thận thu lại nhẫn, sau đó La Hâm liền đẩy cửa vào.

La Hâm sau khi vào cửa, trở tay đóng cửa lại, đi đến trên sô pha ngồi xuống, uống một ngụm nước, sau đó trêu chọc nhìn Ngôn Yến: "Nghe nói cậu sắp có chuyện tốt?"

Ngôn Yến ngẩn ra một chút, bất đắc dĩ ngồi xuống đối diện La Hâm: "Anh lúc vừa tiến vào, đã gặp Triệu Hoa?"

La Hâm gật gật đầu, biểu tình trở nên có chút nghiêm túc: "Tôi muốn cùng cậu nói tiếng chúc mừng. Tuy rằng tôi kiến nghị cậu nên cất nhẫn đi trước."

La Hâm tuy rằng suy đoán đại lão bản đại khái là không ngại bị người biết chuyện này, hoặc là thậm chí là muốn mượn chuyện này tuyên thệ chủ quyền, nhưng La Hâm vẫn không có gan lấy tiền đồ Ngôn Yến đi mạo hiểm.

Ngôn Yến vươn tay: "Tôi biết."

La Hâm gật gật đầu, chuẩn bị chút nữa đi đến nhà Hạ Văn Chương hôm nay còn không chịu tới công ty làm Hạ tổng giám đốc, thuận tiện xin chỉ thị cấp trên chuyện này rốt cuộc là ý kiến gì. Rốt cuộc hiện tại những mũi của mấy đội paparazzi đó thật sự quá nhanh nhạy.

Bất quá trước khi đi, hắn muốn đưa Ngôn Yến đi làm trước.

"Đi thôi." La Hâm đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top