Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sinh nhật Trang Diễn, Văn Tu Viễn ngàn dặm xa xôi trở về, mang theo Dưa Hấu đến tổ chức sinh nhật cho cậu. Nói thật, trong lòng Trang Diễn rất cảm động, ngoài miệng dù không nói, nhưng trong lòng cậu, lễ tốt nghiệp và sinh nhật đã giúp Văn tổng xoát đầy giá trị hảo cảm.

Hảo cảm này vẫn luôn kéo dài đến lúc cậu thổi xong nến, Văn Tu Viễn đưa cho cậu một cái chìa khóa xe.

Trang Diễn nhìn chìa khóa xe sững sờ chốc lát, chớp chớp mắt mỉm cười, lại bắt đầu cảm khái Văn tổng xa hoa. Văn Tu Viễn vẫn mang khuôn mặt không cảm xúc, nói với Trang Diễn rằng ngày mai mình phải bay qua Châu Âu, có khả năng sáng sớm sẽ đi.

Trang Diễn cười híp mắt, bày ra dáng vẻ hài lòng, gật đầu nói: "Được!"

Bọn họ mở một bình rượu đỏ, vốn chỉ để trợ hứng cho buổi sinh nhật, ai ngờ lại uống hết sạch sành sanh. Tửu lượng của Văn Tu Viễn không tệ, một thân bản lĩnh luyện được trên thương trường, thế nhưng Trang Diễn chẳng được như thế, tâm tình không tốt, một ly tiếp một ly nốc ừng ực vào bụng, hai hàng lông mày Văn Tu Viễn nhíu chặt, mơ hồ có vẻ tức giận, không cho cậu uống thêm rượu, lúc đó cậu mới chịu mới dừng lại.

Đắc tội với áo cơm cha mẹ là không tốt. Trang Diễn ngất ngất ngây ngây gục xuống bàn nghĩ, lỡ như Văn tổng không cần cậu nữa thì phải làm sao bây giờ?

7.

Tửu phẩm của Trang Diễn không tốt, sau khi uống say sẽ biến thành người điên không kiêng nể gì. Dưa Hấu mập muốn nhảy lên đùi cậu ngồi lại bị cậu đẩy ra, còn lầm bầm mắng một câu "đồ mập mạp".

Văn Tu Viễn muốn dìu cậu vào phòng ngủ, nhưng mà phòng ngủ chính ở trên lầu, Trang Diễn khóc lóc om sòm chơi xấu lại đi đứng loạng choạng, quả thực quá khó khăn. Không bao lâu sau Văn Tu Viễn liền phiền muộn, ngồi trên salon nhìn Trang Diễn dằn vặt, đã sắp một giờ sáng, Trang Diễn mệt mỏi nằm úp sấp trên ghế ngủ say như chết, bấy giờ Văn Tu Viễn mới đi tới, ôm Trang Diễn lên lầu.

Cơ mà Trang Diễn không có ngủ, Văn Tu Viễn thay áo ngủ cho cậu, Trang Diễn mơ màng mở mắt ra nhìn anh, nhẹ giọng thủ thỉ rằng: "Em rất thích anh đó!"

Động tác của Văn Tu Viễn rõ ràng cứng lại, ngẩng đầu lên giật mình nhìn cậu. Văn Tu Viễn rất ít khi lộ ra vẻ mặt thế này, tim Trang Diễn bỗng hiện lên cảm giác thỏa mãn, không thèm nghĩ ngợi gì mà nhích đến gần, hôn bẹp lên mặt anh một cái.

Tình hình sau đó Trang Diễn đã không còn nhớ rõ, cậu nghĩ chắc là mình uống say không biết xấu hổ mà thông đồng làm bậy với Văn Tu Viễn, cứ thế thì quan hệ bao dưỡng của bọn họ không còn là hư danh. Văn Tu Viễn lên giường với cậu, dằn vặt một đêm, ngày kế Trang Diễn mỏi eo đau lưng tỉnh lại, nhìn Văn Tu Viễn đang ôm mình ngủ say phát ngốc hồi lâu, cuối cùng cẩn thận đẩy Văn Tu Viễn một cái, dùng giọng nói khàn khàn nhỏ giọng gọi: "Văn tổng... Anh bị lỡ chuyến bay rồi kìa..."

Văn Tu Viễn mở mắt ra nhìn cậu, ánh mắt ấy nhu hòa hiếm thấy, sau đó nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Hủy rồi, anh ở lại với em."

Đây có thể xem như là sau nhiều năm bao dưỡng như vậy, Văn Tu Viễn nói lời âu yếm đầu tiên với Trang Diễn —— nếu đó được coi là lời âu yếm.

Sau này, mỗi khi Trang Diễn nhàn rỗi trở về nhà, Văn Tu Viễn cũng sẽ mang theo mèo yêu sang đây ở. Trang Diễn vô cùng cẩn thận, Văn Tu Viễn lại không phải là người qua quýt cẩu thả, quan hệ của bọn họ vẫn luôn không bị đưa ra ánh sáng, vạn vạn không ngờ tới, cuối cùng lại bị hủy bởi một con mèo.

Cậu càng nghĩ càng thấy oan ức, mở Weibo ra xem ——

Người đại diện của cậu đã đăng tin đính chính, dùng phương thức vô cùng hài hước nói rằng cậu và Văn Tu Viễn là bạn bè thân thiết, Văn Tu Viễn đi công tác nên gửi mèo ở nhà cậu mà thôi.

Trang Diễn do dự một lát, vẫn là chủ động gọi cho người đại diện, hỏi chuyện này rốt cuộc là sao.

Người đại diện có chút mờ mịt, nói: "Hả? Gì cơ? Là Văn tổng bảo tôi nói như vậy mà."

Trang Diễn: "..."

8.

Buổi tối lúc Văn Tu Viễn trở về, muốn xoa đầu Dưa Hấu, nó lại quay đầu lắc mông bỏ đi không thèm để ý đến anh. Anh đã quen rồi, cởi áo vest ra treo lên móc, đi vào phòng khách, Trang Diễn trưng khuôn mặt tươi cười, khách khí nói: "Anh về rồi à ~"

Văn Tu Viễn nhàn nhạt đáp lời: "Ừm."

Trang Diễn hỏi: "Chuyện Weibo... "

Văn Tu Viễn đáp: "Đã xử lý xong."

Trang Diễn cười một cái, không nói nữa, vùi mình trên ghế sô pha ôm chân xem ti vi. Vừa vặn trong ti vi chiếu bộ phim năm đó cậu đóng vai nam phụ, lần đầu tiên đóng phim truyền hình, Văn Tu Viễn liếc mắt nhìn lại, không chút lưu tình đánh giá: "Kỹ năng diễn xuất thật kém!"

Trang Diễn không nói gì, khi đó kỹ năng diễn xuất của cậu xác thực không tốt, những năm này cậu rất cố gắng nâng cao thực lực bản thân, đã không còn giống với ngày xưa rồi.

Văn Tu Viễn hời hợt nói tiếp: "Bây giờ cũng rất kém!"

Trang Diễn nghiêng đầu sang, đang định nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại Văn Tu Viễn vang lên, anh đi ra ban công nghe điện thoại, Trang Diễn đành phải tiếp tục xem TV ngẩn người.

Dưa Hấu chạy bịch bịch tới nhảy bổ vào cậu, đập cho đùi cậu tê rần, cậu không nhịn được mà nhăn mày, bóp cằm Dưa bự nói: "Mày nên giảm cân được rồi đấy!"

Dưa Hấu ngáp một cái, phát ra tiếng ngáy cực kỳ thích ý.

9.

Dưa Hấu nằm trên đùi Trang Diễn ngủ say như chết, Trang Diễn ngồi một hồi, cảm thấy đôi chân mình đã không còn cảm giác. Đúng lúc Văn Tu Viễn nghe điện thoại xong từ ban công đi vào, Trang Diễn tủi thân cực, nói: "Dưa Hấu nên giảm cân rồi."

Văn Tu Viễn gật đầu: "Ừ!"

Trang Diễn suy tư một chút, dạo gần đây mình rất rảnh rỗi, thỉnh thoảng đóng vài quảng cáo cũng ở gần thành phố, bình thường không có chuyện làm, vừa vặn có thể đảm nhiệm đại sự giảm béo cho Dưa mập, dù sao cậu cũng là một tên quan hốt phân, làm mấy việc này quá đỗi bình thường.

Trang Diễn trưng cầu ý kiến của bác sĩ thú y chuyên nghiệp, lập ra một loạt kế hoạch giảm béo cho Dưa Hấu, cậu chuyên tâm làm quan hốt phân, móc gậy đùa mèo ra, vừa nằm trên salon đọc kịch bản vừa vung vẩy cây gậy, nhìn Dưa Hấu mập mạp nhảy nhót tưng bừng, cảm thấy tâm tình rất tốt.

Mà Văn Tu Viễn bận bịu sự vụ công ty, cả ngày ở bôn ba bên ngoài, anh là kẻ cuồng công việc, đã hơn một ngày chưa về nhà.

Đến trước ngày khởi quay bộ phim mới, Dưa Hấu đã giảm được nửa ký, Trang Diễn rất có cảm giác thành công, chỉ là sau khi cậu đi không cách nào chăm sóc nó được. Cậu và Văn Tu Viễn đã bàn bạc rồi, kế hoạch giảm béo phải tiếp tục tiến hành, cuối cùng bọn họ cũng chỉ đành đưa Dưa Hấu tới viện chăm sóc thú cưng, để bác sĩ chuyên nghiệp chăm sóc.

Đây là một bộ phim cổ trang mưu quyền đoạt lợi mang theo chút hương vị nghệ thuật, Trang Diễn là vai nam chính, thường bị kéo đến chụp hình chung cùng vài ngôi sao điện ảnh, thuận tiện tuyên truyền cho bộ phim. Bản thân cậu cũng tự chụp mấy tấm, dự định đăng lên Weibo.

Nhưng vừa mở Weibo ra đã thấy người mình theo dõi đặc biệt - Văn tổng - đăng động thái mới của Dưa Hấu, nói là nó đã gầy xuống một ký, tuy rằng nhìn không ra gầy chỗ nào, nhưng tốt xấu vẫn là gầy mà ha!

Trang Diễn có chút không vui, rõ ràng Văn Tu Viễn có hết phương thức liên lạc của cậu từ số điện thoại di động đến hòm thư điện tử, vậy mà Dưa Hấu gầy xuống, Văn Tu Viễn lại không nói cho cậu biết.

Trang Diễn cảm thấy tủi thân, dòng trạng thái mới cũng không đăng nữa mà trực tiếp chia sẻ Weibo vừa rồi của Văn Tu Viễn: "Có nửa ký là tôi giúp giảm đó!"

Mọi người dồn dập bình luận biểu thị mình bị chói mù mắt rồi, thật không ngờ người đàng hoàng trịnh trọng như Văn Tu Viễn mà lại có loại bạn tốt vô căn cứ là Trang Diễn đây!

Văn Tu Viễn không đáp lại, Trang Diễn bị nữ chính gọi lại tập lời thoại. Trang Diễn luôn rất chuyên nghiệp, nữ chính cũng là một người làm việc nghiêm túc, bầu không khí trong đoàn phim hài hòa, cậu nghĩ bộ phim này nhất định sẽ đạt được thành công lớn.

10.

Tạp chí thời trang nào đó mời Trang Diễn chụp ảnh bìa cho kỳ sau, người đại diện đã nhận lời, Trang Diễn chỉ đành dành chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi chạy đi chụp ảnh.

Tại trường quay, Trang Diễn gặp được bạn cùng phòng thời đại học - Chương Lâm. Quan hệ hồi đó của hai người không hề tốt đẹp gì, đến năm ba còn xáo xào lên, Trang Diễn dứt khoát dọn ra khỏi kí túc xá. Sau khi tốt nghiệp hai người không liên hệ, bây giờ gặp mặt, Trang Diễn chỉ cảm thấy hết sức khó xử.

Chương Lâm tỏ vẻ quen thuộc chạy tới ôn chuyện với cậu, nói xong chuyện cũ còn nói sang chuyện hiện tại, Trang Diễn thế mới biết Chương Lâm làm trợ lý cho vị nhiếp ảnh gia ở đây, công việc cực khổ, được cái tiền lương coi như không tệ, bây giờ chẳng có cách nào bước lên con đường làm diễn viên.

Lúc trước khoa bọn họ học chính là khoa biểu diễn, Trang Diễn làm sao cũng không tưởng tượng nổi Chương Lâm cuối cùng sẽ trở thành trợ lý nhiếp ảnh. Chương Lâm mời cậu sau khi chụp ảnh xong thì đi uống cà phê, thái độ cậu ta thành khẩn, nói rằng năm đó chẳng qua là trẻ tuổi không hiểu chuyện, cứ áy náy mãi không thôi, cực kỳ xin lỗi cậu, Trang Diễn cũng không vội quay lại đoàn làm phim, do dự một hồi rồi đồng ý.

Trong lúc uống cà phê, Chương Lâm nói đến cảnh ngộ của mình, thời vận không tốt nên những năm gần đây vẫn chạy qua chạy lại đóng mấy vai quần chúng, thu nhập chi tiêu tỉ lệ nghịch với nhau, cuối cùng ngay cả mình cũng không nuôi nổi, bấy giờ mới chuyển sang việc khác nhưng trong lòng vẫn rất muốn đóng phim.

Cậu ta dùng ánh mắt tha thiết nhìn Trang Diễn, tất nhiên Trang Diễn biết cậu ta có ý gì. Dù sao cũng làm bạn cùng phòng ba năm, Trang Diễn nhẹ dạ nghe tiếp. Chương Lâm nói mẹ mình bị bệnh, dựa vào đồng lương hiện tại thực sự khó có thể sống qua ngày. Cậu khẽ cắn răng, bảo rằng mình đã nghĩ ra một biện pháp, mấy ngày sau sẽ liên lạc lại với cậu ta.

Trang Diễn thì có thể có biện pháp gì chứ, cậu ký hợp đồng là với công ty của Văn Tu Viễn, nhét mấy người lung tung vào nhất định là không thể. Cậu trở lại khách sạn đoàn phim thuê, lăn qua lộn lại trên giường, cuối cùng gọi cho Văn Tu Viễn, lòng đầy thấp thỏm nói xong chuyện này, tim đập như trống, chỉ lo kim chủ tức giận trở mặt.

Văn Tu Viễn im lặng hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Bạn cùng phòng nào cơ?"

Trang Diễn ấp úng: "Anh... anh từng gặp rồi, cậu ta họ Chương..."

Văn Tu Viễn: "À, là cái tên bịa đặt kia."

Trang Diễn càng thêm lúng túng, không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, tay cầm điện thoại chảy mồ hôi, cậu đợi một lát thì nghe được Văn Tu Viễn nói: "Em thật sự muốn giúp cậu ta?"

Trang Diễn nói: "Khi đó người ta trẻ tuổi không hiểu chuyện, bây giờ đã biết sai rồi..."

Văn Tu Viễn nhàn nhạt nói: "Được!"

Anh đồng ý quá mức dứt khoát làm Trang Diễn sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần, hai người cầm điện thoại im lặng không nói gì, Trang Diễn thấy kim chủ giúp mình một ân lớn, cậu nên quan tâm đến kim chủ một chút, thế là cẩn thận chủ động hỏi: "Anh... Anh ăn chưa?"

Văn Tu Viễn: "..."

Tranh thủ tuần này làm thêm vài chương, tuần sau bắt đầu bận bịu rồi QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top