Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seishu nhìn dòng tin nhắn thông báo, em để điện thoại lại trong túi áo, mang theo niềm tâm tư chợt khơi dòng tuông ra mà giấu đi, tiếp tục tỉa những cành hoa trong vườn.

- Phu nhân...hôm nay cậu chủ không về dùng cơm sao?
- Ừ. Anh ấy dùng cơm với nhà Hakame.
- Phu nhân. Ngài vừa mới tháo bột tay, còn không tiện ăn uống. Cậu chủ đây có phải hơi vô tâm với ngài quá không...
- ...

Thời thế đổi thay, nhà Hakame bây giờ đang trên đà hưng thịnh. Chèn ép là một chuyện, còn chơi bẩn lại là một ngã khác.

Kokonoi là người tự khởi nghiệp không dưới trướng của bất kì gia tộc nào che chở, dĩ nhiên hắn sẽ là người bị dìm xuống đầu tiên. Thậm chí trong cái mối hôn phối sặc mùi chính trị này, suy cho cùng Kokonoi vẫn không có bất kì lợi ích nào...

- Mang trong mình dòng máu tài phiệt danh giá. Đôi khi nghiêng mũ cúi đầu mới là khôn ngoan...

Em để kéo lên khay, lại dạo một vòng quanh khoản sân, trời về thu hiếm khi lại trong veo một màu như thế. Từng tia nắng yếu ớt nhã trên nền trời từ khi nào đã như mặt hồ tĩnh lặng. Đôi mắt như tấm gương phản chiếu lại nền trời xanh trong, mang nhiều tâm tư mà ngắm nhìn từng vân mây mỏng.

Kokonoi vì chuyện của tập đoàn mà ngày đêm lao lực, ăn không ngon ngủ càng không có thời gian. Dù bên cạnh hắn có không ít nhân tài, nhưng thứ mà hắn đối đầu là cha mẹ thân sinh, và sức mạnh của đồng tiền cùng quyền lực về chính trị lẫn kinh tế. Cái gọi là tình thân, với Kokonoi chỉ còn dư âm của những tháng ngày khi bé. Nhưng hắn vẫn không nỡ làm điều gì quá phận, nhất là khi truyền thông luôn dõi theo nhất cử nhất động của Kokonoi.

Em nén tiếng thở dài, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi. Xoay người tính rời đi thì bị thu hút bởi một sắc đỏ, nó len lõi trong bức tường đã đầy trường xuân mọc, nổi bậc giữa những bông hoa chớm nở trắng tinh em chăm sóc. Em chầm chậm tiến lại nhìn.

- Đây có khi là hoa dại mọc lên... Hay là ta cắt nó đi nhé phu nhân?
- Không cần, hoa dại sống dai. Cắt đi rồi nó vẫn mọc lại được. Để đó mặt nó tự sinh tự diệt đi...
.
.
Phu nhân của bọn họ thật kì quái.

Ngài ấy đôi khi mỉm cười vui vẻ. Đôi khi lại trầm tư nhìn trời nhìn mây, mang đôi mắt đầy tâm tư trông về phương xa vô định. Đôi khi lại chợt rơi nước mắt, khóc đến khoé mắt đỏ hoe trông đến là đáng thương.

Phu nhân Seishu vốn đã kiệm lời,dạo sau khi ngài ấy gieo thân xuống từ ban công thì càng kiệm hơn, hầu như bọn họ phải nhìn ánh mắt ngài mà đoán xem ngài cần gì.

Mà khi phu nhân nhà bọn họ nói. Câu nào ra câu đấy, từng câu từng chữ đều có ẩn ý của nó, khiến người đối diện không thể xem thường.

Càng hơn hết là phu nhân Seishu coi tiểu thư Naomi như cánh bướm ghé vườn hoa, hoàn toàn không để vào mắt. Điều đó làm cho chúng gia nhân cao thấp trong nhà hả hê với loại thấp hèn cậy quyền phá hoại hạnh phúc gia đình người khác lắm.

- À..đúng rồi. Hôm nay ta có hẹn với ai không...
- Ngài Chifuyu gửi thiệp mời vào hôm qua, mà hôm qua phu nhân bận quá nên thiệp còn đang để trên bàn khách...
- Thiệp mời?
- Phải, tôi đọc báo nói là chuỗi cafe thú cưng của ngài ấy mở chi nhánh mới.
- Đây là chuyện vui! Mau, ra sau vườn, hái một bó hoa tươi. Chúng ta đi thăm họ.
- Vâng.
.
.
- Kính chào quý khách-

Mái tóc đen ngắn mỉm cười ở quầy thu ngân. Trên tay em là chú mèo Anh lông dài xinh đẹp đang biếng nhát phe phẩy đuôi. Nó ngao lên một tiếng rồi nhảy từ quầy thu ngân xuống chân vị khách mới vào. Quán đang giữa trưa nên đông khách, nhân viên cũng chạy tới chạy lui không siết. Thân là "bà chủ", em không thể ngồi không mà ghi chép nên đành đứng quầy thu ngân chào khách hàng..

- Seishu? Ôi trời, tôi còn tưởng anh không đến.
- Chúc mừng khai trương...muộn. Thật ngại quá, hôm qua tôi có việc không thể đến.
- Báo chí đăng ảnh của hai người đầy kia mà...không sao. Nè vào đi.
- Chifuyu ai vậy?

Baji mở cửa phòng cho nhân viên. Trông hình như hắn mới tắm thì phải, phía tóc mai còn ươn ướt lau chưa khô, thấy Chifuyu vui vẻ cười nói với người lạ, hắn đi lại kéo em ra xa, mắt nghiêm nghị nhìn đối phương. Seishu mỉm cười, em tháo khẩu trang cùng nón xuống. Thành công thu hút ánh nhìn cả quán vào mình, có người nhanh tay đã lôi điện thoại ra làm vài tấm ảnh.

- Ôi trời, phu nhân... Mày đến chả thông báo một tiếng. Lên lầu đi, hình như còn phòng trống...
- Vậy em đi với cậu ấy nhé.
- Ừ. Để tôi pha nước rồi mang lên cho em sau.

Seishu bị Chifuyu kéo đi, bước chân em thuận theo, nhưng tầm mắt thì nhìn vào chiếc nhẫn vàng đeo ở ngón áp út của Baji. Xong em nhìn lại tay Chifuyu cũng có một chiếc y hệt. Đáy mắt mang ý cười, ghé sát Chifuyu, em chầm chậm hỏi.

- Mới có ba tháng không gặp, vậy mà thành công rồi à?

Như hiểu Seishu hỏi chuyện gì, vành tai Chifuyu đỏ lên, em gãi tóc mỉm cười. Tay đeo nhẫn đưa lên trước mặt, chiếc nhẫn bằng vàng sáng loá, đeo cẩn thận trong ngón tay trắng trẻo thon dài. Khuôn mặt Chifuyu không giấu nổi sự hạnh phúc.

- Hôm đó, anh ấy cầu hôn tôi ở lễ hội mùa hè. Lúc tôi đồng ý, cũng là lúc pháo hoa nổ trên bầu trời đêm. Thật sự... rất đẹp!

Seishu cầm tay Chifuyu xoa xoa, như một sự chúc phúc không lời cho đôi uyên ương trẻ. Đôi mắt xanh màu lá long lanh đong đầy cảm xúc của hạnh phúc, khuôn mặt không giấu nổi xấu hổ lẫn một niềm vui không tên.

- Phải thật hạnh phúc đó. Chifuyu theo đuổi Baji lâu như vậy, đây là sự đền đáp xứng đáng rồi.
- Chúng tôi đều yêu đối phương. Chỉ là không ai dám thổ lộ...

Chifuyu mở cửa phòng, chầm chậm mở rèm cửa sổ, ánh nắng về trưa cũng không quá là gay gắt, bên ngoài có thể nhìn rõ giếng trời trong veo. Hôm nay quả là một ngày tuyệt đẹp, nghĩ lại, chi nhánh này nằm ngay trung tâm thành phố, mà không gian lại vô cùng thoải mái, thoáng mát.

Baji thật biết lựa vị trí mà đầu tư vào, hắn vốn có máu kinh doanh, lại thêm tài ăn nói và ngoại hình không vì thời gian mà mài mòn. Chifuyu lại rất ôn hoà, gần gũi. Em quen được họ trong một lần đi dự sự kiện với chồng, thế là thân nhau đến giờ.

Phải nói có thêm Chifuyu, Baji như diều gặp gió. Chuyện họ mến nhau, ai cũng biết cả. Ran đôi khi còn trêu ghẹo Baji rất nhiều về việc đó. Nhưng không ai chủ động tác hợp, cứ để nước chảy bèo trôi, đến một lúc nào đó, họ tự nhận ra rồi tự đến với nhau. Đó mới chính sự kì diệu của duyên phận.

Seishu nhìn con mèo Anh theo em lên tận đây, nó tự nhiên nằm lên đùi em, cuộn tròn người lại mà ngủ. Chifuyu nhìn thấy thì cười, tay xoa đầu con mèo.

- Tính tình hệt chủ. Bạ đâu ngủ đấy...
- Rindou có như vậy đâu chứ.
- Hôm qua Rindou say khướt rồi ngủ tại đây, Ran chỉ biết cười trừ rồi bế anh ấy lên xe. Tôi còn quay cả video lại này...
- Hôm qua có cả Ran và Rindou sao?
- Phải, họ ở chơi đến xế chiều mới về. Hôm qua thật sự bận rộn nhưng lại nhộn nhịp vì được tụ tập bạn bè...

Baji đi đến cửa thì nghe tiếng nói cười. Hắn tiếp lời Seishu, trên tay bê theo một khay nước và bánh tiệm làm từ từ tiến vào. Hắn cột tóc gọn gàng, chiếc tạp dề đen ngang eo, đặt xuống từng món rồi ngồi xuống cạnh Chifuyu.

- Hôm qua nếu có Seishu thì sẽ vui hơn nhỉ...
- Thật tiếc hôm qua anh vướn phải buổi họp mặt.
- Đúng là có một chút hối tiếc...
- À, hôm qua bọn tôi đã thông báo một tin vô cùng quan trọng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top