Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng huấn luyện, Lôi Dực mặc trang phục đấu võ màu đen, liên tiếp đánh lùi bảy, tám đương chức vệ sĩ, mồ hôi đầy người kết thúc khóa hướng dẫn lần này.

"Hôm nay đến đây thôi, bình thường tự mình luyện tập nhiều, lần sau sẽ kiểm tra."

"Dạ!" Một đám người bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, vẫn còn dùng thanh âm vang dội trả lời.

Lôi Dực trở lại phòng làm việc của mình, vọt vào nhà tắm riêng tắm rửa, thay quần tây trang và áo sơ mi trắng mới đi ra ngoài, Đại Minh và Thiết Hùng đều đứng ở trước bàn của anh, hiển nhiên là có chuyện muốn báo cáo.

Anh trực tiếp hỏi: "Có tiến triển gì?"

"Lão Đại, cái tên họ La này giống như chạy trốn khắp nơi nằm bò đi, theo dõi hắn không biết phải tốn bao nhiêu dầu, còn có hắn lại dụ dỗ một người phụ nữ đần khác, tôi thấy đây là mánh khóe hắn thường dùng, chỉ cần nói mấy câu dễ nghe, là có thể dụ dỗ những người ngu ngốc kia giao tiền ra." Đại Minh nói xong nghiến răng nghiến lợi, mình thành thật như vậy mà vẫn còn cô đơn, cái tên mặt trắng đó cư nhiên lại được hoan nghênh, không có thiên lý nha!

Thiết Hùng liếc người anh em của mình một cái, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lão Đại, La Kiến Lương không phải là hành động một mình, có ít nhất ba người tiếp ứng hắn, chúng ta phán đoán đây là một tập đoàn lừa đảo, thế lực sau lưng và nhân mạch còn chưa rõ ràng, có lẽ phải nhờ Lão tiền bối đi dò xét tin tức."

"Ừ." Lôi Dực bắt đầu suy tư nên sử dụng đường dây nào, từ nhỏ anh đi theo ông nội tập võ, quen biết một số bạn bè ở trong giới hắc bạch lưỡng đạo, sau này lại làm đầu lĩnh vệ sĩ cũng có lui tới, tạo thành một loại quan hệ thăng bằng vi diệu. Nếu như anh kiên trì tự mình điều tra, tự mình phát hiện, nói không chừng sẽ cản đường tài lộ của những người khác, trên đời cũng không có chính nghĩa tuyệt đối, anh rõ ràng cũng tôn trọng điểm này, vì vậy càng phải cẩn thận làm việc.

"Lão Đại, chúng tôi chờ chỉ thị của anh, chúng tôi trước đi ra ngoài làm việc." Thiết Hùng rất biết nhìn sắc mặt Lão Đại, bây giờ là lúc bọn họ nên cáo lui.

"Lão Đại, nếu chị dâu có đưa đồ ăn đến đây, nhiều ít cũng phải chia một ít nha!" Đại Minh vẫn còn là một bộ căm giận bất bình, bị Thiết Hùng cứng rắn lôi kéo đi.

Lôi Dực ngồi xuống nhìn về phía báo cáo xuất thần, vì để cho vợ an tâm, dù phức tạp thế nào cũng phải tiếp tục làm, ít nhất cũng phải đem họ La giải quyết xong, về phần lão Đại sau lưng...

Bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, cửa phòng làm việc mở ra, Lôi Chân đi vào.

"Ông nội, ông đã đến rồi."

"Lâu rồi chưa có đến công ty, ở nhà nhàn rỗi đến nhàm chán, cháu gần đây bận rộn cái gì vậy? Có chuyện gì mới hay không nói nghe một chút." Lôi Chân mặt không lo lắng, tự động ngồi vào trên ghế sa-lon, nhấc hai chân còn run rẩy mấy cái lên.

Lôi Dực đứng lên rót trà thay ông nội, chính là Thiết quan âm mà ông cháu hai người đều thích, lại đem báo cáo đưa đến trước mặt ông nội: "Có chuyện muốn xin ông nội giúp một tay, cháu đang điều tra một người đàn ông tên là La Kiến Lương, là một kẻ tái phạm tội lừa đảo, bạn của Kỳ Kỳ cùng hắn hợp tác mở cửa tiệm, Kỳ Kỳ lo lắng bạn của cô ấy sẽ bị lừa gạt."

Lôi Chân nhận lấy trà nóng uống vài hớp, cũng mở báo cáo ra nhìn mấy lần: "A? Phức tạp như vậy, là tập toàn lừa đảo xuyên quốc gia?"

"Cháu cũng biết rõ tính nghiêm trọng, muốn tìm trưởng bối cùng nhau điều tra, để tránh đắc tội với người nào đó."

"Như vậy cũng tốt, ông sẽ thử đi tìm lão Đinh, ông sẽ tự mình đưa đi một phần quà." Lôi Chân nghĩ đến đầu tiên chính là Đinh gia, một gia tộc hắc đạo đã tẩy trắng, ngoài mặt chính là xí nghiệp đứng đắn, nhưng phía dưới vẫn còn một lực lượng thế lực riêng, đứng đầu ở giới hắc bạch duy trì vị trí cân bằng.

"Xin nhờ ông nội."

Lôi Chân đem báo cáo để xuống, đưa tay gõ đầu một cái, giống như muốn gõ ra cái gì.

"Đúng rồi, hai ngày nữa cháu gái của lão Đinh sẽ trở về nước, nghe nói dạ hội chào đón muốn làm rất lớn, cháu tìm mấy người anh em đi qua giúp một tay, cho dù là không cần nhưng cũng là chút tâm ý."

"Cháu sẽ phái người đi trợ giúp, có rảnh rỗi cháu cũng sẽ đi nói cám ơn." Lôi Dực đối với chú Đinh có ấn tượng không tệ, thủ đoạn nhạy bén, đầu còn nhạy bén hơn, hơn sáu mươi tuổi vẫn còn ngồi ở vị trí gia chủ, tìm ông ta giúp một tay sẽ rất thuận lợi.

"Thật ra những chuyện này đều là chuyện nhỏ, lúc nào thì để cho ông ôm chắt trai đây? Ông nội sợ đợi không kịp." Lôi Chân không phải là người thông thái rởm, nhưng có một số việc bằng nhân lực của mình không có cách nào nắm giữ, chỉ có chờ cháu trai sinh chắt trai, ông mới có thể yên tâm để xuống.

"Ông nội khỏe mạnh như vậy, sợ cái gì?"

"Trời mưa gió bất ngờ, hai đứa không được kéo dài nữa, mau gia tăng sản xuất để đền nợ nước đi!"

"Dạ, biết." Lôi Dực chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, anh không muốn để cho trưởng bối hai bên thất vọng, càng không muốn để cho bà xã có bất kỳ áp lực nào, cô mới có hai mươi hai tuổi, hai người kết hôn vẫn chưa đến nửa năm, bây giờ không cần khẩn trương như vậy.

Chờ sau khi chuyện này kết thúc, anh muốn mang Kỳ Kỳ đi nghỉ dài hạn, bọn họ ngay cả tuần trăng mật cũng không có, bình thường xa nhất mới đi đến Nghi Lan, nếu như có thể rời đi hoàn cảnh quen thuộc, buông lỏng tâm tình ở chung một chỗ, có lẽ tin tức tốt cũng không còn xa đi?

Ngày nhìn như yên ổn trôi qua, Chu Văn Kỳ mỗi ngày đều nghe ông xã báo cáo 'tình hình quân địch', đáy lòng vừa hoảng lại vừa sợ.

Không nghĩ đến bản lĩnh của La Kiến Lương lớn đến như vậy, cư nhiên bám vào tập đoàn tội phạm mang tính chất quốc tế, tuy nói hắn chỉ là tôm cá nhỏ, nhưng núi dựa sau lưng cũng không thể khinh thường. Kiếp trước cô hầu như là bị gạt sạch hết tiền, hôm nay nghĩ đến chỉ có thể coi là chút lòng thành, so với thủ đoạn của La Kiến Lương, những đồng bọn kia của hắn tàn khốc hơn nhiều, hơn nữa đen ăn đen, ăn vào liền không phun ra.

"A Dực, không phải là em đưa đến phiền phức cho anh chứ? Nếu không thì chấm dứt đi, dù sao Tiểu Ny đã không để ý đến hắn, bồi thường tiền bội ước cũng không sao, em giúp Tiểu Ny ra một nửa." Cô thà bỏ qua cho tiện nam La này, cũng không muốn để chồng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, không đáng giá.

Lôi Dực gần đây bận rộn đến đầu óc choáng váng, mỗi lần về nhà đều có vợ phục vụ, đang nhắm mắt hưởng thụ cô xoa bóp, lực đạo không đủ nhưng cũng rất thoải mái: "Không phiền toái, cũng chỉ là bắt mấy tên lưu manh nhỏ, những tên đầu to ở nước ngoài kia anh không xen vào."

"Bình an là quan trọng nhất, anh nhất định không thể có chuyện."

"Anh không có việc gì." Mở mắt ra, anh thấy mắt cô giống như có nước mắt, trong lòng không khỏi thấy ấm áp, đem cô ôm vào ngực vỗ về một phen: "Tối mai anh không thể về nhà, cảnh sát bên kia cần hỗ trợ, nếu như em không muốn ở nhà một mình, thì trở về nhà mẹ ở một buổi chiều đi."

Nghe được lý do anh không thể về nhà, cô liều mạng nháy mắt, nước mắt mới không rơi xuống: "Em muốn ở nhà chờ anh, anh sớm một chút trở lại..."

"Tốt." Anh lật người đem cô đè xuống, cúi đầu hôn, không để cho cô có thời gian suy nghĩ lung tung, chỉ cần chuyên tâm cùng anh thân mật là được rồi, anh là chồng của cô, chiếu cố cô, bảo vệ cô đều là việc phải làm, không cần phải để cô khó qua như vậy.

Sao cô lại có thể không biết dụng ý của anh? Than nhẹ một tiếng, hai chân bò lên hông của anh, phải đưa vào nhiều hơn, chỉ có dùng loại phương thức này mới có thể cảm thụ tồn tại lẫn nhau, mới có thể ở sau khi kích tình quyện vào nhau ngủ.

Ngày hôm sau khi Chu Văn Kỳ tỉnh lại, sờ sờ ga giường bên cạnh, nhiệt độ đã lạnh, Lôi Dực không biết đã ra cửa từ lúc nào, chỉ vì không muốn để cô lo lắng, dứt khoát ngay cả tạm biệt đều không nói một tiếng.

Trái tim cô hỗn loạn, cũng biết mình không giúp được gì, việc duy nhất có thể làm chính là ở nhà chờ.

Cô rời giường làm chút việc nhà, còn ra cửa mua một đống vật dụng hàng ngày, lại gọi điện thoại cho người thân và bạn bè, thử dùng bận rộn cho thời gian trôi nhanh, thật vất vả mới chịu đến buổi tối, rồi lại cảm thấy đặc biệt khó khăn.

Kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên cô một mình khó ngủ, trước đây bất kể công việc của Lôi Dực bận rộn thế nào, buổi tối cũng trở về với cô, tối nay cũng là bởi vì anh muốn hỗ trợ cảnh sát bắt người, đêm khuya là thời cơ tốt nhất, nhanh nhất cũng phải đến sáng sớm mới có thể trở về.

Cô đã sớm dự liệu là sẽ mất ngủ, gọi điện thoại nói cho Giản Ngải Ny, hai người nói chuyện điện thoại thật lâu, trước hung hăng mắng chửi cái tên thối nát La Kiến Lương, thuận tiện oán trách trị an tồi tệ, lòng người đen tối, thế giới hỗn loạn... Tóm lại có thể nói tất cả đều đã nói, chỉ kém không có nói bắt đầu từ thời kì đồ đá.

Cuối cùng Giản Ngải Ny không chịu nổi, liêp tiếp đánh ngáp: "Kỳ Kỳ, mình thật không được, mình muốn ngủ, cậu không cần khẩn trương như vậy, A Dực nhà cậu sẽ không sao, nhất định là vừa xuất quân đã đánh thắng, bắt vào tay... Đúng rồi, mình hiện tại không có đàn ông, nhớ giúp mình giới thiệu một vệ sĩ siêu cấp nha... Bái bai, có duyên sẽ lại gặp gỡ..."

Cúp điện thoại, Chu Văn Kỳ vẫn không buồn ngủ, lăn qua lộn lại cho đến lúc rạng sáng, nghĩ đến trận tai nạn trước khi mình sống lại kia, cô không khỏi chảy xuống mồ hôi lạnh, nếu như Lôi Dực xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Mặc dù chuyện xưa của bọn họ đã có thay đổi, nhưng mà nhân vật trong lịch sử La Kiến Lương này vẫn xuất hiện, ai biết Lôi Dực có thể gặp tai nạn xe cộ hay không?

Ngoài cửa sổ sắc trời đã hiện ra, cô đang ngẩn ngơ thì nghe được tiếng mở cửa, lập tức nhảy xuống giường chạy về phía cửa chính, chỉ thấy bóng dáng quen thuộc kia lần nữa đi vào trong mắt cô, khóe mắt chua xót thiếu chút nữa khóc lên, thì ra là anh quan trọng với cô như vậy, bất kể là báo ân hay quý trọng, cô là thật sự đem anh để ở trong lòng.

"A Dực! Anh không sao chứ?" Cô xông lên phía trước muốn ôm anh, lại thấy anh lui về phía sau hai bước.

"Đừng dựa vào đây, trên người anh bẩn." Trên áo khoác của Lôi Dực có rất nhiều bụi bặm, đều là lúc ở trong kho hàng cũ dính vào, ai bảo anh nhìn không được liền ra giúp một tay, mới có thể làm cho mặt đầy bụi đất.

Cô mới không quản anh có bao nhiêu bẩn, hai tay trên dưới sờ soạng một phen, xác định tứ chi anh đều còn, trên người cũng không có bị thương, mới hơi an tâm hỏi: "Tình huống như thế nào?"

"Bắt mười ba tên nghi phạm, còn có mấy tên đang lẩn trốn, cảnh sát đã phát lệnh truy nã, La Kiến Lương thể lực quá kém, không đến mấy phút liền bị bắt được." Lôi Dực lúc ấy rất muốn quay lại làm chứng cứ, thật sự là cái tên họ La đó quá yếu, chạy trốn cũng thất bại như vậy.

"Vậy thì tốt." Cô thở ra một hơi thật dài, chủ động thay anh cởi ra áo khoác: "Vất vả cho anh, em giúp anh tắm, lại giúp anh mát xoa."

Đối với vợ chủ động như thế, anh dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, trận này thấy cô tâm tình nặng nề, hiện tại rốt cuộc cũng có thể cười thêm nhiều chút đi? Anh không có bản lĩnh thông thiên, chỉ có thể bắt mấy tên lâu la, không thay đổi được trạng thái của hắc bạch lưỡng đạo, nhưng vì nụ cười của cô, anh nguyện toàn lực ứng phó.

Chuyện đã kết thúc, hai người đều có cảm giác giống như trút được gánh nặng, mà cô bởi vì đau lòng cùng cảm kích, đặc biệt cho anh 'phục vụ toàn bộ', trước đây ngượng ngùng hôm nay tất cả đều làm.

Từ phòng tắm đến trên giường, một loạt hành hạ dịu dàng, thiếu chút nữa không có đem anh ép điên.

"Kỳ Kỳ, em không cần làm như vậy..." Anh khẩu thị tâm phi nói, căn bản không có ngăn cô hành động.

Cô không rảnh cùng anh biện luận, tiếp tục an bài khiêu chiến cho mình, vợ chồng quan hệ chính là muốn đổi mới, muốn đột phá, nếu không gần nhau hai, ba mươi năm còn không chán sao? Cô càng nghĩ càng có đạo lý, trêu đùa mọi cách khiến cho anh kêu lên: "Không được, anh sắp không được..."

Cảm giác được bắp thịt anh buộc chặt, cô cưỡi lên bụng anh, thay đổi góc độ liền bắt đầu động, cảm giác có chút vướng, nhưng mà luyện tập làm người vợ hoàn mỹ, không đến mấy phút cô liền tìm được bí quyết, lưu loát đong đưa thắt lưng cùng mông.

Trước mắt là cảnh đẹp cũng là kỳ cảnh, Lôi Dực chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, thì ra vợ anh có thiên phú như vậy, nói lên là lên không có chút chần chờ, anh bị áp bách đến vô cùng hài lòng, thuận tay sờ sờ phía trên, siết chặt phía dưới, biểu đạt sùng bái của anh đối với cô.

"A Dực, cho em một đứa con, em muốn có con của anh..."

"Tốt, anh cho em." Anh nâng cái mông trắng noãn như quả đào của cô lên, súng máy dường như đột phát ra, ngay cả chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc, trước đây thân mật cũng là tốt đẹp, nhưng hôm nay dường như có chút điên, anh vừa bắn ra rồi lại hưng phấn.

Cô giống như cảm nhận được sự khác thường của anh, nháy mắt mấy cái hỏi: "Sao anh còn có khí lực? Em cho là anh mệt mỏi."

"Anh không mệt." Anh lật thân chuyển thành chủ động, dùng động tác mãnh liệt hơn để chứng minh.

Cô không nghĩ đến mình phục vụ hiệu quả tốt như vậy, nhiệt nóng trong bụng đều là tinh hoa của anh, nếu không thụ thai thì không có thiên lý.

Hôm nay hai người đều tự động thả ra, vì nghiệp lớn tạo người mà nhiều lần diễn tập, trừ còn thiếu đứa con, giữa bọn họ đã là hoàn mỹ không sứt mẻ.

Chủ nhật sau giữa trưa, Lôi Chân mang theo cháu trai đi đến Đinh gia, đưa quà biếu lên thuận tiện cảm ơn, lần trước việc bắt người tuy lớn mà nhỏ, nhờ có Đinh Tuấn Nghiêu ra mặt chu toàn, nói xong người của hai phe cũng không có ý kiến.

"Cột Thu Lôi, sao ông vẫn không thay đổi? Tóc giống như thật lâu không có mọc ra?"

Đinh Tuấn Nghiêu vừa nhìn thấy lão Đại ca này, không nhịn được phải nói mấy câu chê cười, giao tình mấy chục năm, không chê cười ông ấy thì chê cười người nào?

"Đến địa ngục đi! Thấy ông bụng lớn như vậy, rốt cuộc là mang thai đã bao lâu?" Lôi Chân hận nhất là người ta nói ông trọc đầu, để đầu trọc cũng chỉ là để cho thuận tiện, nhớ năm đó tóc của ông cũng rất rậm rạp, cũng có thể cột mấy vòng đuôi sam.

Anh em bạn già một người sắp bảy mươi, một người hơn mười, lại giống như thiếu niên nói móc lẫn nhau, Lôi Dực ở một bên không thể làm gì khác hơn là làm người gỗ, có thể không mở miệng cũng không mở miệng, tránh cho gặp trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Hưởng thụ niềm vui nói móc nhau xong, Lôi Chân liền nhắc đến đề tài nghiêm túc: "Cháu gái của ông không phải là trở về sao? Có dự định gì chưa?"

"Đứa nhỏ kia quá ham chơi, chỉ cần có thể tìm cho nó một người đàn ông đàng hoàng, tôi liền A di đà phật, không cầu nó có biểu hiện gì ở trên sự nghiệp." Đinh Tuấn Nghiêu vừa nói vừa không nhịn được nhìn Lôi Dực mấy lần, nói thật thằng nhóc này cũng không tệ lắm, đáng tiếc là đã kết hôn, bằng không nói phân phối cho cháu gái ông cũng rất tốt, cho dù không làm được người lãnh đạo của Đinh gia, ít nhất cũng không phải là tên sói bạc tình bạc nghĩa.

Có người đến, một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc áo da đi vào phòng khách, thanh âm của giày cao gót tương đối vang dội, chỉ thấy cô lấy kính mắt xuống, tiện tay vứt cả túi hàng hiệu xuống trên bàn: "Ông nội, cháu đã trở về, ông đã mua xe cho cháu chưa? Còn có tài xế và vệ sĩ nữa!"

Lôi Chân và Lôi Dực đều sửng sốt, nhất là Lôi Chân, ông cũng đã gặp Đinh Phiên Phiên vài lần, không nghĩ đến đứa bé đáng yêu năm đó, lớn lên lại trở thành một người không lễ phép như vậy, có thể thấy được Đinh gia đem cô làm hư rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top