Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33 -34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 33:

Edit: Vũ

Beta: Khả Tịch Nguyệt

---------------------------------------

"Chính là một tiểu bạch kiểm như thế?!" Triệu Hoành Bác không tin hỏi, "Hai người tụi bây bị một người như vậy đẩy ngã?!"

"Có ý kiến?" Diệp Mặc âm thanh vô cùng nhẹ, làm cho người ta có một loại cảm giác vô lực.

"Muốn chết rồi không muốn sống nữa à." Triệu Hoành Bác khinh bỉ nói, "Từ lúc nào mày trở thành bằng hữu với Vu Cảnh Bạch?"

"Không phải bằng hữu." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, "Cậu ta chỉ là quân cờ của tôi thôi."

"Mày biết ai là kẻ Vu Cảnh Bạch ghét không?" Triệu Hoành bác hỏi ngược lại Diệp Mặc.

"Diệp Sâm." Diệp Mặc nhàn nhạt trả lời, "Nhưng Diệp Sâm sẽ không bởi vì một Vu Cảnh Bạch mà cùng tôi trở mặt, suy cho cùng tôi là em trai hắn."

"Mày là em trai Diệp Sâm?!" Triệu Hoành Bác kinh ngạc hỏi, "Em trai hắn không phải chỉ có một mình Diệp Uẩn sao?"

"Tôi tên Diệp Mặc." Diệp Mặc thờ ơ trả lời, "Tam Thiếu gia Diệp gia."

Lý Đình Nhã hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Mặc là Tam Thiếu gia Diệp gia, nàng đột nhiên cảm giác nên nhận thức lại Diệp Mặc một lần nữa, nói không chắc nàng còn có thể trở thành là con dâu của Diệp gia thì sao. ( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿) )

"Diệp gia không có công bố với bên ngoài là có Tam Thiếu gia." Triệu Hoành Bác cũng không phải là người ngu ngốc, kinh ngạc qua đi lập liền tức tỉnh táo lại, nói, "Như vậy mày nhất định là con riêng rồi?"

Diệp Mặc trầm mặc, dĩ nhiên hắn lại bị nghĩ thành con riêng, đúng là con mẹ nhà hắn thật buồn cười.

"Quả nhiên đúng vậy." Một nam sinh nói rằng, "Không bị đối đãi như loại kia chứ?"

"Ừm, không bị đối đãi như vậy." Diệp Mặc thừa nhận mình quả thật không thể nào bị nhận cái loại đối đãi tồi tệ kia, nhưng chuyện con riêng như vậy tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

"Cái kia, quản mày là cái quỷ gì! Cứ đánh như thường thôi!" Triệu Hoành Bác đột nhiên có khí thế, dự định động thủ .

Làm hỏng chuyện tốt của hắn rồi, đánh người của hắn, hắn đương nhiên sẽ không buông tha.

"Anh không phải đối thủ của tôi." Diệp Mặc nhàn nhạt nói một câu.

"Mày dám đánh lại không?" Triệu Hoành Bác buồn cười hỏi.

Diệp Mặc tự nhiên rõ ràng lời nói của hắn là có ý gì, ở đây phần lớn mọi người đều là nhìn mặt Diệp Sâm mà bám chân, đương nhiên cũng có một nhóm người là nhìn Diệp Uẩn, nhưng Diệp Uẩn là dạng lựa chọn người cẩn thận, không giống Diệp Sâm, chỉ cần có một chút hữu dụng tất nhiên sẽ muốn, nhìn những người này liền biết Diệp Sâm là người ngớ ngẩn cỡ nào.

"Dám!" Diệp Mặc cười đáp lại, "Còn dám trực tiếp đánh anh!" Sau đó giáng một đòn quyền nặng đánh vào mặt Triệu Hoành Bác.

Triệu Hoành Bác hoàn toàn không phản ứng kịp, cả người đều ngã trên đất, Lý Đình Nhã kinh ngạc thốt lên, một nam sinh khác hoàn toàn không biết làm sao.

Triệu Hoành Bác đường đường là Đại thiếu gia mà lại bị đánh, người này chết chắc rồi!

"Thật không tiện, trượt tay." Diệp Mặc nụ cười nhạt nhòa nói, "Chắc là anh cần vào phòng cứu thương một chút."

"Mẹ nó!" Triệu Hoành Bác vất vả từ trên mặt đất bò lên.

Triệu Hoành Bác đứng dậy tung một quyền, Diệp Mặc nhẹ nhàng nghiêng người, sau đó một cước đá vào đùi Triệu Hoành Bác, tuy rằng một cước này là để Triệu Hoành Bác bò không thể đứng lên, nhưng Diệp Mặc cũng có chút vất vả, chân hắn bây giờ thật không thuận tiện chút nào.

"Anh nên đưa tên kia đi cứu thương đấy." Diệp Mặc nói với tên nam sinh khác đang bên cạnh hắn ta, rồi lấy cái di động trong túi sách của mình ra.

Sau đó gọi điện thoại cho Diệp Sâm.

"Chó nhà anh vừa cắn người linh tinh đấy."

"Tôi không muốn nói cái gì, chỉ muốn nói cho anh một câu, quản cho tốt người của anh, tôi đây không muốn gây chuyện thị phi." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, "Với lại năng lực chiến đấu của tôi, anh nên rõ ràng."

"Anh rõ là tốt rồi."

Cuộc đối thoại của Diệp Mặc cùng Diệp Sâm đúng là đơn giản mà sáng tỏ, khiến người ta dễ dàng hiểu rõ. ( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿) )

Mấy phút sau, di động Triệu Hoành Bác đột nhiên vang lên, mặt người nam sinh kia lập tức hốt hoảng, nhìn màn hình điện thoại hiện lên vỏn vẹn hai chữ Diệp Sâm.

Tên nam sinh một mặt không tin nhìn Diệp Mặc, còn hắn thì đơn thuần chỉ nở nụ cười nhàn nhạt một hồi, sau đó cầm túi sách đi khỏi.

--------------------------------


Chương 34:

Edit: Vũ

Beta: Khả Tịch Nguyệt

Diệp Mặc đi khoảng một đoạn, xác định không có ai, liền tấp vào một chỗ, ngồi tạm xuống cái ghế, rồi cả người lẫn khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo lại, vừa nãy lỡ dùng cái chân bị thương đá một cước theo bản năng, thật con mẹ nhà hắn, đau.

Hắn mò tay cuốn quần lên, thấy băng vải đã chảy ra vết máu.

"Chảy máu rồi." Hắn nhàn nhạt nói.

Tuy rằng như vậy, nhưng Diệp Mặc vẫn làm như không có chuyện gì trở về ký túc xá.

Diệp Mặc nằm trên giường ký túc xá, còn một năm nữa mới có thể rời đi nơi này. Hơn nữa dù có rời đi nơi này cũng phải nhập ngũ, lại mất thêm bảy, tám năm, khi đó hắn đã lên 26 tuổi rồi còn đâu.

Hắn đột nhiên có chút nhớ Tống Đàn Vũ. ( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿) )

Diệp Mặc thở dài một hơi, như thế này là không phải Diệp Mặc trước đây, xử trí theo cảm tính là điều tối kỵ đối với hắn, nhưng hắn cũng đã xử trí theo cảm tính rồi chứ đâu.

Vì Tống Đàn Vũ, nên mới dự định trở thành chủ nhân Diệp gia, mà rõ ràng ngay từ ban đầu thứ hắn ghét nhất là Diệp gia.

Có lẽ một phần chán ghét tựa hồ không mãnh liệt bằng tình cảm yêu thích của hắn với Tống Đàn Vũ.

Diệp Mặc không biết năm năm sau hoặc lâu sau đó nữa, hắn sẽ như thế nào. Hắn thậm chí còn cho là mình trong tương lai sẽ hối hận với lựa chọn hiện tại, nhưng hắn ở hiện tại không có cách nào để mình thay đổi lựa chọn bây giờ, vì người hắn yêu thích chính là người đàn ông kia.

Vì Tống Đàn Vũ, hắn đồng ý kích động một lần, rồi thêm một lần không lý trí, thậm chí lại điên cuồng một lần nữa.

Trước đây, Diệp Mặc có lẽ sẽ cho là mình không thể chân tâm yêu thích một người đến như vậy, nếu như Tống Đàn Vũ không xuất hiện, có thể hắn sẽ không có mối tình đầu. Vì lẽ đó hắn không để ý đến giới tính đối phương, cũng không để ý hắn là thiếu gia của Diệp gia nữa. Bởi vì hắn muốn một lần hưởng thụ trọn vẹn cảm giác yêu đương.

Chỉ là Diệp Mặc không có cân nhắc tới tình cảm Tống Đàn Vũ sẽ ra sao, lâu như vậy thì sau này bọn họ sẽ như thế nào, không một ai biết trước được.

Thời gian tám năm có thể thay đổi bất cứ cái gì, một người một thân, một vẻ bề ngoài, một tính cách, một tình cảm cá nhân...

Có thể có những đồ vật thay đổi thật sự rất nhiều, nhưng cũng có những đồ vật không thể thay đổi được, giống như tình cảm Diệp Mặc đối với Tống Đàn Vũ chẳng hạn.

[Tám năm sau]... ( Vũ: Mé nhanh vỡi :V)

"Đã lâu không gặp, Mặc thiếu gia." Vu Cảnh Bạch cười híp mắt nhìn nam nhân vừa từ trên phi cơ hạ xuống.

Tên nam nhân kia bây giờ đã cao tận một mét chín, làn da thuộc loại vàng nhạt khỏe mạnh, ngũ quan giống như vừa được điêu khắc vậy, đặc biệt cực kì đẹp trai.

Vu Cảnh Bạch có chút cảm thán về thời gian a, lần trước gặp mặt tựa hồ là sự tình mấy năm trước vậy, không nghĩ tới lúc gặp lại Diệp Mặc đã không còn là tên nhóc thiếu niên với làn da trắng nõn nữa, mà là một nam nhân với mị lực kinh người.

"Ừm." Diệp Mặc nhàn nhạt trả lời một câu, "Đi thôi." ( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿) )

"..." Vu Cảnh Bạch có cảm giác sao người đàn ông này không thay đổi, vẫn nói chuyện kiệm lời như vậy, lời thoại trước đây hình như còn nhiều hơn một chút so với bây giờ.

Lẽ nào là bởi vì nhập ngũ rồi, rồi làm đến thượng tá, đến chức tinh tướng, vì thế ít lời hơn sao? Không thể nào đâu?!

"Lần này đi ZNV' chấp hành nhiệm vụ cảm giác ra sao?" Vu Cảnh Bạch lái xe hỏi hắn.

"Chỗ đó rất loạn, cậu làm ăn tuyệt đối không nên qua bên kia." Diệp Mặc nhìn ngoài cửa sổ nói, mở cổ áo quân phục mình ra.

Hắn mới vừa từ ZNV' trở về, quân trang đều chưa kịp đổi chính là vì muốn trở về nhanh một chút.

Suy cho cùng lần này hắn chỉ được nghỉ phép ba tháng, hiện tại hắn cũng có đầy đủ năng lực đi khống chế Diệp gia, chỉ là bây giờ hắn thấy xem thường khi phải đi đến Diệp gia.

Hắn muốn dùng ba tháng này đi gặp một người, đi gặp người mà tám năm nay mình không thể nào quên.

Lần này, Tống Đàn Vũ nhất định chạy không thoát được, chính bản thân hắn không nghĩ đến mình sẽ thích người này lâu tới như vậy, xem ra cả đời này, hắn nhất định phải cắm cọc ở nơi này thôi. ( Khả: trâu đi tìm cọc hay cọc đi tìm trâu đây :D ? )

Vì thế, nếu Tống Đàn Vũ đã có bạn gái hoặc là bạn trai, đầu tiên hắn sẽ thu thập thông tin từ bạn bè, sau đó sẽ thu thập tới Tống Đàn Vũ, để cậu quỳ xuống, cầu hắn thượng anh. (Vũ: Biến thái :v)

~~ vote this

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top