Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37-38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37:

Edit: Vũ

Beta: Khả Tịch Nguyệt

Mở Laptop ra, bên trong có phát tới năm gói bưu kiện. Hắn nhấn vào một cái sớm một chút, sau đó nhìn nội dung bưu kiện, nếu hắn không điều tra còn thật là không biết mối quan hệ của hai người kia lại sâu đến thế, so với thời gian hắn quen biết Vu Cảnh Bạch thì thời gian Diệp Uẩn biết được Vu Cảnh Bạch đúng là lâu hơn.

Chẳng qua những việc này cũng không đáng kể, hắn biết Vu Cảnh Bạch không phải là loại người sẽ phản bội người khác, vậy nên muốn bồi hai người bọn họ làm ầm ĩ một chút đi!

Còn hiện tại hắn muốn đi dọn dẹp tươm tất một chút, đã qua tám năm rồi vẫn chưa gặp mặt người kia.

Hắn lấy điện thoại di động ra, thấy Vu Cảnh Bạch nhắn một mẩu tin nhắn cho hắn, liên quan đến việc tụ hội đã nói trước đó.

Tám giờ tối nay, tại quán bar Xám Phồn, phòng khách 405.

Tuy Diệp Mặc đối với mấy thứ này không có chút hứng thú, nhưng dù gì cũng là người bên mình, cũng muốn mau chóng đến xem một chút, hơn nữa, bọn họ đều coi như bằng hữu, dù chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Nhưng sau các loại gặp gỡ, quen biết, mọi người đều cam tâm tình nguyện tiếp tục duy trì loại quan hệ này, vì thế người khác nhìn vào đều thấy tốt đẹp.

Diệp Mặc đột nhiên nhớ tới mình còn một việc chưa làm, liền ra khỏi khách sạn, đi tới nghĩa trang.

Hắn đứng trước bia mộ, tấm hình trên bia là khuôn mặt nữ nhân vẫn luôn tươi cười.

Chuyện này phải tới khi hắn tận hai mươi hai tuổi thì mới biết, mẹ của hắn, Tô Huệ, rời đi khỏi hắn thì ba năm sau đó đã tạ thế.

Lúc trước nói không cần hắn thực ra là lừa người, bởi vì bà biết mình sống không còn được bao lâu. Cho nên mới rời bỏ Diệp Tín Quý, đi tìm người mình yêu thật lòng.

Vốn là bà có thể sống thêm mấy năm nữa, nhưng do Diệp Tín Quý làm khó dễ từ bên trong, ngăn cản bà cùng người bà yêu khắp nơi, dẫn đến thân thể ngày càng yếu, thời gian có thể sống sót bị rút ngắn lại, cuối cùng hai năm sau đã rời khỏi trần thế.

Mà những chuyện này đều bị Diệp Tín Quý che giấu đi, nếu như không phải gặp phải người yêu của mẹ, có thể vĩnh viễn sau này hắn sẽ không bao giờ biết đến những chuyện như thế.

"Mẹ, con đến thăm mẹ này." Trong tay Diệp Mặc cầm một bó hoa màu vàng để xuống trước mộ, "Còn mang cho mẹ hoa mẹ thích nhất đây. Những năm này mẹ ở bên kia vẫn tốt chứ ! ?"

"Con biết mẹ rất không thích Diệp gia, nhưng con sắp trở thành chủ nhân Diệp gia rồi. Sau đó nếu như mẹ hài lòng, con liền đổi thành họ Tô, Diệp gia lập tức sẽ biến thành nhà của mẹ." Diệp Mặc có chút bệnh trạng cười nói.

"Xin lỗi, những năm nay không thể đến thăm mẹ." Diệp Mặc tiếp tục nói, "Con biết mẹ lo lắng nhất là về việc kết hôn của con, có thể làm mẹ có chút đau đầu. Con hiện đang thích một người đàn ông, người đó lớn hơn con chín tuổi, cả đời này con chỉ cần một người đó, hi vọng mẹ không nên tức giận."

"Chẳng qua người đó rất tốt, nếu như mẹ nhìn thấy người đó nhất định sẽ rất yêu thích." Diệp Mặc cười nói, "Con cũng nên đi rồi, mẹ nhớ nghỉ ngơi thật tốt."

Diệp Mặc lúc rời đi liếc mắt nhìn hoa trên bia mộ, nơi này cũng thật là yên tĩnh.

--------------------

"Mặc nhi, sau này nếu mẹ không còn nữa, con nhất định phải chọn một chỗ thật yên tĩnh cho mẹ yên nghỉ nha."

"Tại sao mẹ lại không còn nữa?"

"Đây là số phận mà mỗi người đều sẽ có, vì thế con trai mẹ không cần quá lo lắng. Dù cho mẹ không còn ở bên cạnh con thì mẹ vẫn sẽ bảo vệ con, để con trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới."

"Con trai của mẹ cũng nhất định sẽ bảo vệ mẹ."

--------------------

Sau đó bọn họ đều nuốt lời, mẹ hắn không bảo vệ cẩn thận hắn, hắn cũng không trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất, hắn cùng Tô Huệ đều là hai tên lừa đảo.

Diệp Mặc chà xát khóe mắt một hồi, khoé mi ướt át, đã lâu rồi không có cái cảm giác này.

Diệp Mặc thu lại tâm tình, sau đó lấy di động ra, gọi một cú điện thoại.

Tống Hi Đông nhìn số điện thoại lạ, mặt thiếu kiên nhẫn bỏ điện thoại xuống. Tối hôm qua, ba giờ sáng cô mới trở về, hiện tại mới tầm mấy giờ, cái tên gọi điện kia đúng là không thức thời a! Qua mấy phút sau điện thoại lại vang lên, vẫn là cùng một số. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Tống Hi Đông nghĩ đây là cuộc di động lừa đảo nào đó, nhưng người này lại cố chấp như vậy, khẳng định là chào hàng bảo hiểm, cô mà không mắng chết người này thì cô không phải Tống Hi Đông.

-------------------------------------------------------------------------

Chương 38:

Edit: Vũ

Beta: Khả Tịch Nguyệt

"Đồ vô lại, không biết lão nương hôm qua về rất muộn sao? Nhân viên chào hàng cũng phải biết nhìn tâm tình khách hàng tốt xấu ra sao chứ? Sáng sớm gọi điện thoại không biết là sẽ bị khách hàng trách cứ à, không trách cậu chỉ có thể làm một nhân viên chào hang mà thôi. Hôm nay, bổn tiểu thư nhất định sẽ cho cậu học một lớp làm sao để làm một nhân viên chào hàng tốt..." Tống Hi Đông bùm bùm nói một đống, nói lấy nói để rồi phát hiện có gì đó không đúng, nhân viên chào hàng sao lại yên ắng như vậy chứ.

Trước đây những người kia không phải lập tức xin lỗi sao? Sau đó chật vật cúp điện thoại, lần này không có cúp điện thoại, còn yên lặng lắng nghe, nhân viên chào hàng bây giờ đều như vậy sao?

Tống Hi Đông cảm giác mình tách rời xã hội lâu quá sao? Cô cẩn thận nghĩ một hồi, cuộc sống của mình, cũng không hẳn đâu a!

Ngày thường ngoại trừ là một hủ nữ xem "chút" GV, thì nàng cũng là một người phụ nữ bình thường như bao người, chỉ là tình cờ đi làm đẹp đi, bằng không ngày hôm qua cũng sẽ không thành cái bộ dạng say xỉn kia, suýt chút nữa bại lộ mình là một hủ nữ chính hiệu rồi. ( Khả: Vũ cố tình thêm " " chỗ chút kia kìa :>> )

Khi Tống Hi Đông học đến Đại học lập tức biến thành một hủ nữ từ đầu đến đuôi, thế nhưng đẩy ngai vị hoa khôi của trường lên người cô, chỉ có thể trách cô không phải là một nữ nhân hiền dịu gì, cô chỉ là một ngự tỷ không bài xích đối với đồng tính luyến ái mà thôi a.

Kỳ thực trong lòng cô hi vọng đàn ông trên toàn thế giới đều là gay, còn anh hai thì sao? Ừm.. thì thôi, cô không bắt buộc anh hai theo xu hướng tình dục kia a. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Đương nhiên, nếu anh hai cô yêu thích nam nhân, cô liền ha ha ha ha...

"Nói xong chưa?" Đối phương vừa mở miệng, Tống Hi Đông cả người đều hoá đá, âm thanh người này quá man lì đi, khẳng định là một tiểu công rồi!

"Ừm..." Khí thế Tống Hi Đông trong nháy mắt yếu đi, trước mặt sự tấn công mạnh mẽ, Tống Hi Đông thô bạo không nổi a.

"Tống Hi Đông?" Câu nghi vấn, tựa hồ không quá vững tin.

Tống Hi Đông bị mộng ép, biết tên cô, chẳng lẽ là người có quen biết, vậy vừa nãy có phải là có chút mất mặt rồi hay không, tựa hồ không có suy nghĩ một chút, liền đáp một tiếng hỏi: "Anh là ai?"

"Diệp Mặc!"

"Là Diệp Mặc sao?" Tống Hi Đông hồi tưởng cuộc sống đại học của mình, hình như không có ai tên là Diệp Mặc a!

Lẽ nào là một đàn em khoá dưới thầm mến cô ? Đàn em này chắc chắn là một lão công tốt, cô thích.

"Tôi muốn nói chuyện điện thoại với anh trai cô, Tống Đàn Vũ."

Lời này của hắn vừa thốt ra khiến Tống đại tiểu thư chúng ta không vui, hắn muốn điện thoại cho anh hai, còn hỏi cô làm gì, khiến cho cô não bổ lâu như vậy, kết quả hắn ta không có bất cứ quan hệ gì với mình, con mẹ hắn thật khiến cô căm tức.

"Không cho, dựa vào cái gì muốn nói chuyện với anh hai tôi, tôi không biết anh là ai hết!"

"Chúng ta có quen biết." Diệp Mặc nhàn nhạt trở lại, "Lúc còn học cao trung là anh trai cô đã cứu tôi."

Tống Hi Đông nhớ lại hồi mình học cao trung, đột nhiên nhớ lại Diệp Mặc khi đó, lập tức mắng: "Tôi sát, cậu có phải là cái người khốc huyễn cuồng duệ vãi chưởng hotboy tên Diệp Mặc a!"

"Bỏ mấy từ hình dung thừa thãi kia đi."

"Những năm này có trưởng thành thành tàn hay không a!? Nghe nói nhìn anh rất giống như ra ngoại quốc làm phẫu thuật thẩm mỹ!" Tống Hi Đông bắt đầu tán gẫu.

(*) câu trên là ý THĐ hỏi DM có phải lớn lên hóa hư rồi hay không, tóm lại hỏi về 2 nghĩa, 1 về ngoại hình, 2 về tính cách.

"Cô thay đổi rất nhiều." Diệp Mặc đáp trả lại khiến Tống Hi Đông sửng sốt một chút.

"Nói nhiều là bệnh phải trị." Diệp Mặc nhớ Tống Đàn Vũ hình như cũng có tật xấu này, không nhịn được nở nụ cười. Tống Đàn Vũ thì không cần phải trị, vẫn dáng vẻ như thế kia là tốt rồi.

"Cậu mà cũng biết đi xỉa xói người khác." Tống Hi Đông có chút không tin hỏi, "Cậu cũng thay đổi rồi."

"Cô phí lời nhiều thật, tôi chỉ muốn số điện thoại của Tống Đàn Vũ."

"Không cho, vì sao phải đưa cho cậu a!" Tống Hi Đông kiêu căng từ chối, "Đây là ca ca thân mến của tôi, làm sao lại dễ dàng cho cậu được."

"Anh hai của cô sớm muộn cũng là của tôi."

Đột nhiên nội tâm cô bùng nổ, Tống Hi Đông bị lời này sợ hết hồn, sau đó hỏi: "Lời này ý tại ngôn ngoại quá nặng ."

(*)ý tại ngôn ngoại: ý trên mặt chữ, nói thẳng ra đó.

"Cô nghĩ không sai." Diệp Mặc trực tiếp nói, "Tôi muốn anh trai cô."

"Cái quỷ gì thế a!" Tống Hi Đông quát, "Nói rõ một chút."

"Tôi yêu anh trai cô."

"Ta sát!" Tống Hi Đông bạo thô khẩu, "Là kiểu thích kia à!?"

(*) ta sát với bạo thô khẩu là từ chửi bậy cùng cái miệng chửi tục, đại loại là khẩu nghiệp đó :>>

"Là loại muốn kết hôn kia."

"Không khoa học, với dáng người anh trai tôi phải là công!" Tống Hi Đông bại lộ bản chất nói, "Diệp Mặc bạn học là 0 sao?"

"Tôi không hiểu loại thuật ngữ chuyên nghiệp này của các cô." Diệp Mặc là thật sự không hiểu mấy lời thế này, "Lấy số điện thoại của anh cô cho tôi."

"Không cho, anh muốn bẻ cong anh hai tôi, tại sao tôi lại phải nói cho anh." Tống Hi Đông ngoài miệng nói thì nói vậy, nhưng nội tâm lại 'ta sát, ta sát, ta sát, nhanh đến bẻ cong anh hai tôi đi!'

"Cô xác định sao? Muốn tôi sử dụng thủ đoạn để cho số điện thoại, có thể sẽ làm tổn thương đến anh ấy."

"Em gái nhà cậu !." Tống Hi Đông vốn là muốn trêu đùa Diệp Mặc một hồi, bây giờ nhìn lại mình hoàn toàn không phải là đối thủ.

"Chúng ta gặp mặt nói chuyện, chờ một chút rồi gặp mặt ở phòng cà phê."

" Tốt nhất cô nên nhanh lên một chút." Diệp Mặc nói một câu liền cúp điện thoại.

Tống Hi Đông một bên thăm hỏi mười tám đời tổ tông Diệp Mặc, một bên thay quần áo. Nhưng cô thật sự không yên lòng khi để cho ca ca thân ái có EQ thấp, lại có chỉ số IQ cao giao cho những người khác, đặc biệt là loại nam nhân như Diệp Mặc này.

Tống Hi Đông lái xe đến phòng cà phê, vừa vào liền nhận ra Diệp Mặc. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Tại sao nhận ra? Chỉ có thể nói Diệp Mặc những năm này không có thay đổi gì, ngũ quan vẫn rất dễ nhận ra như vậy, ngoại trừ làn da cùng dáng người thay đổi, khí chất trên người vẫn giống trước đây, xung quanh luôn toả ra hormone kiểu "Người sống chớ gần".

Tống Hi Đông hất tóc dài của mình một cái, sau đó nhanh chân đi tới. Tay dùng sức vỗ bàn một cái, làm người xung quanh sợ đến nỗi động một cái cũng không dám.

Nhưng Diệp Mặc thù vẫn rất bình tĩnh thong dong uống cà phê, giương mắt nhìn Tống Hi Đông, rồi nói: "Dáng vẻ cô không có gì thay đổi."

"Anh cũng thế." Tống Hi Đông ngồi đối diện hắn.

Người phục vụ nơm nớp lo sợ lại đây hỏi: "Xin hỏi cô uống gì?"

"Giống anh ta." Tống Hi Đông có chút giận hờn nói.

"Cô uống không được đâu." Diệp Mặc lòng tốt nhắc nhở.

"Anh quản tôi à!" Tống Hi Đông tức giận nói, "Tôi biết nhà tôi không nhiều tiền như nhà anh, dù vậy tôi cũng sẽ không đem anh trai giao cho loại người như anh."

Tống Hi Đông âm thanh hơi lớn, khiến người xung quanh hơi kinh ngạc nhìn bên này.

Tống Hi Đông lập tức nhận thức thấy mình giận quá mất khôn rồi, sinh khí đến đều quên chuyện cô đang nói là tình cảm giữa hai người đàn ông, âm thanh lớn như vậy nhất định sẽ bị những người khác mắng cho.

"Tôi yêu Tống Đàn Vũ." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, "Tám năm qua vẫn không thay đổi, ngay cả chính tôi cũng cho là mình có bệnh."

"Cái quỷ gì a!" Tống Hi Đông không rõ hỏi, "Vậy không phải là anh vẫn có bệnh sao?"

"Tôi không nghĩ cô sẽ ủng hộ tôi truy anh ấy, nhưng nếu như cô có ý muốn ngăn cản, tôi chỉ có thể gạt bỏ cô trước tiên." Diệp Mặc nhìn Tống Hi Đông nói, "Tôi vẫn tương đối thích dùng bạo lực để giải quyết sự việc."

"Đừng, tôi không nói là không ủng hộ." Tống Hi Đông bị ánh mắt kia của Diệp Mặc làm rất hoảng, cô vốn biết Diệp gia rất có thủ đoạn.

Suy cho cùng quan hệ cô với Diệp Sâm không tầm thường, tên rác rưởi kia suýt chút nữa đã nhai sống cô, cũng may cô cơ trí một cước đá vào cậu nhỏ của hắn rồi chạy.

Kết quả ngày thứ hai toàn bộ công ty C thị đều là thông báo truy tìm cô, nếu không có Diệp Uẩn che chở, nói không chừng cô sớm đã bị Diệp Sâm thu thập rồi. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Hình như chưa giới thiệu qua công việc của Tống Hi Đông, cô hiện là thư ký của Diệp Uẩn. Diệp Uẩn tự mình mở một công ty, tiếng tăm so với tập đoàn Diệp Thị cũng khá tốt.

~~ vote this

tặng cho vui nhà vui của cái nè :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top