Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chưa đặt tiêu đề 96


Chu Tiệp Mẫn và Tịnh Hàm ngay lập tức đến công ty Cao thị. Nữ thư kí đang lo lắng nóng ruột ngồi trước văn phòng của Cao Giai Nhược, vừa nhìn thấy Tiệp Mẫn liền không giấu được biểu tình hạnh phúc của bản thân.

"Đại tiểu thư!" Cô nương kia như tìm thấy sợi dây cứu mình, vô cùng hào hứng mà chạy ra tiếp đón.

"Công ty hiện tại thế nào?"

"Công ty đang do Hội đồng Quản trị điều hành. Nhưng mà tình hình này không thể tiếp tục lâu dài, nếu như cả giám đốc và phó giám đốc đều..."

Từ sau khi cái chết của Cao phu nhân xảy ra, hai con người quyền lực nhất nơi này đều như bốc khói, biến mất hoàn toàn khỏi công ty. Giám đốc bị bệnh suy tim nằm đến liệt giường, phó giám đốc thần trí điên loạn không minh mẩn. Trong khi quyền kiểm soát miễn cưỡng rơi vào hội đồng quản trị, nhưng đây chỉ là kế sách ứng biến tạm thời. Mấy ngày nay thư kí của Cao Giai Nhược cũng không được ngủ yên, liên tục bị các cổ đông lẫn nhân viên khác liên lạc để dò hỏi tình hình.

"...Nói với bọn họ cho tôi ba ngày, sau đó tôi sẽ đứng ra giải quyết." Tiệp Mẫn quả quyết đáp, bản thân xoay người bước vào phòng làm việc của Cao Giai Nhược.

"Tiệp Mẫn, mày muốn... quay về Cao thị à?" Tịnh Hàm từ đầu đến cuối chỉ là đi theo, cũng không rõ người này rốt cuộc muốn làm gì.

"Nơi này có gì tốt đẹp chứ. Tao chỉ nói thế để mọi chuyện tạm lắng xuống, bây giờ không thể lãng phí thời gian được." Cô đưa mắt quan sát căn phòng, mọi thứ xem ra không bị người nào lục soát đến. Có lẽ Lâm Trạch vẫn chưa quyết định tìm đến đây "Mày đi tìm trong mấy cuốn sách ở tầng cuối cùng, tao sẽ tìm ở chỗ bàn làm việc."

"Mà sao mày lại biết Giai Nhược có thể giấu bí mật gì đó ở đây?" Nói thì nói thế, Tịnh Hàm vẫn là ngoan ngoãn làm theo.

"Vì tao đã chỉ cách này cho nó."

"Khi nào vậy?"

"Hồi còn nhỏ."

Câu trả lời của Tiệp Mẫn làm hành động của cô chợt ngừng lại. Giai đoạn mà quan hệ giữa bọn họ còn tốt đẹp đã trôi qua gần hai mươi năm, lẽ nào họ Cao kia thật sự nhớ đến vài câu chỉ dẫn đó?

"Giai Nhược sẽ không đủ tin tưởng để giữ những tài liệu quan trọng ở chỗ của Cao Ảnh Quân hoặc Châu gia, thế nên những thứ đó chỉ có thể ở đây. Thay vì tùy tiện tìm, chi bằng cứ thử trước cách đó đi, không chừng lại hiệu quả thì sao." 

Tiệp Mẫn đầy nghiêm túc nói, bản thân cũng rất chăm chỉ mà xem xét những tài liệu mình có thể tìm thấy. Cho dù hiện tại cơ hội mong manh đến nhường nào, cô chắc chắn sẽ không từ bỏ. Bản thân Tiệp Mẫn cũng không rõ mình sẽ tìm được gì ở đây, nhưng ít ra vẫn còn có hi vọng hơn là đến nơi khác.

"Mày nói chắc nịch quá vậy..." Tịnh Hàm khẽ thở dài, lại tùy tiện lấy ra thêm một cuốn sách khác để kiểm tra. Cô vừa di chuyển một chút, bên trong lại nghe một tiếng cạch. Cô tò mò đưa tay vào xem... hóa ra là một chiếc USB.

"Không phải chứ?!"

Thứ giấu kĩ thế này, chắc chắn đây là thông tin cực kì quan trọng và bí mật.

Hai người nhanh chóng cắm đầu USB kia vào máy tính của Cao Giai Nhược. Bên trong chỉ có hai thư mục lớn, một là Lâm Mặc Nam, hai là Thiên Hương.

"Thiên Hương... Cái tên này tao đã nghe ở đâu rồi..." Tịnh Hàm xoa xoa cằm suy nghĩ, nhất thời cũng không kịp nhớ ra là ai.

Tiệp Mẫn lại không tốn sức như vậy, liền mở tất cả những nội dung bên trong thư mục kia. Có thể nói, dù người phụ nữ này rốt cuộc là ai, bà ta là một người thật sự rất xinh đẹp, nhan sắc vô cùng nổi bật dù ở bất kì nơi đâu. Tuy không biết Giai Nhược bằng cách nào có được số ảnh này, cô ta lại còn tìm được một vài ảnh giữa người tên Thiên Hương thân mật với một người đàn ông khác.

"Người này... là Lâm Trạch?"

Có thể người trong ảnh và người hiện tại không hoàn toàn giống nhau, nhưng Tiệp Mẫn vẫn có thể nhận ra đây chính là chủ tịch Lâm. Cô không để phí thời gian, tiếp tục nhấn sang tập tin khác. Đây là một đoạn ghi âm giữa Cao Giai Nhược và một người phụ nữ khác, mà khả năng cao người này là Thiên Hương.

Cuộc trò chuyện giữa hai người họ kéo dài gần một tiếng, trong một thoáng kể vô số bí mật mà lâu nay chẳng ai hay biết. Từ việc Lâm Trạch bỏ mặc con trai mình, cho đến thói quen đưa tình nhân về nhà của ông ta, còn cả những lần Thiên Hương kia tra tấn tinh thần của Lâm Mặc Nam mười hai tuổi kinh khủng như thế nào.

"Bà ta... bà ta đã cùng với Lâm Mặc Nam..." Tịnh Hàm nghe những lời tự hào của người đàn bà kia, cơ thể không chấp nhận đến mức sinh ra phản ứng chống đối, suýt nữa đã nôn ngay tại nơi này.

Tuổi thơ bị bó buộc với kẻ điên như thế, chả trách họ Lâm kia hành động chẳng giống người bình thường.

Chu Tiệp Mẫn cũng không dễ chịu gì khi nghe thái độ kiêu căng của người phụ nữ kia, không đợi đến khi kết thúc đoạn ghi âm đã chuyển sang thư mục của Lâm Mặc Nam. Bên cạnh tài liệu về vụ án của bản thân tám năm trước, còn có cả những bằng chứng liên quan đến tai nạn xe của Hi Dương, vụ án của bà Thẩm Vân, cùng rất nhiều đoạn ghi âm cuộc trò chuyện lẫn cuộc gọi. Để có thể thu thập được những thứ này, Cao Giai Nhược hẳn đã bỏ ra không ít thời gian và công sức. Quan trọng hơn, nỗi căm ghét đối với Lâm Mặc Nam đó chắc chắn không hề nhỏ.

Bên trong thư mục còn có lưu một đoạn phim nhỏ, là đoạn phỏng vấn khi Lâm Mặc Nam bị tiết lộ chuyện che giấu danh tính. Nhưng điểm đáng nói chính là, Cao Giai Nhược đặt tên cho đoạn phim này là "Bản thể thứ nhất".

Bọn họ đã điều tra được trong quá khứ Lâm Mặc Nam đã sử dụng lý do bệnh tâm lí để giảm nhẹ bản ác cho mình, và sự thật hắn cũng đã có ghi nhận bị mắc chứng rối loạn đa nhân cách. Chỉ là, trong hồ sơ bệnh án chỉ đề cập đến hai cái tên, một là Lâm Mặc kẻ đã tấn công Tiệp Mẫn và Giai Nhược, hai là Mặc Nam kẻ đứng ra giải quyết mọi rắc rối. Chẳng lẽ bọn họ đã bỏ sót qua một chi tiết quan trọng?

"Nếu một người bị rối loạn đa nhân cách, mỗi bản thể đều có tính cách, trí nhớ, suy nghĩ, hành động riêng. Nếu Mặc Nam là một tên xảo quyệt mưu mô, Lâm Mặc là tên biến thái bạo lực... vậy thì, có thể nào Lâm Mặc Nam trong đoạn phim này là bản thể thứ nhất?"

Theo lời của Tịnh Hàm, Tiệp Mẫn nghiền ngẫm một chút, cố gắng nhớ lại tất cả những biểu hiện của Lâm Mặc Nam mà mình đã từng nhìn thấy. "...Ừ, việc này rất có thể là như mày vừa đoán. Nếu nói Lâm Trạch vì điều này mà không chịu ngồi yên, cũng là một cách giải thích hợp lí."

"Thế bây giờ chúng ta tìm gì? Vẫn chưa có tin tức gì của Cao Giai Nhược hay Lâm Mặc Nam, chúng ta cũng không thể quy động lực lượng lật tung cả thành phố."

"...Cầm lấy." Tiệp Mẫn dứt khoác rút chiếc USB kia dúi vào tay của Tịnh Hàm, bản thân lại lục tìm trong hàng nghìn những thư mục trên máy tính Giai Nhược.

"Mày muốn làm gì vậy?"

"Ngoại ô thành phố có một nhà kho, đó là địa điểm sản xuất đầu tiên của Cao thị, nhưng theo tao nhớ Cao Ảnh Quân đã không sử dụng nơi đó nữa. Có thể đó là nơi bọn họ sẽ đến."

Tiệp Mẫn tuy nhớ đến như thế, nhưng đã rất nhiều năm trôi qua, cô cũng không rõ địa điểm chính xác nằm ở đâu. Nếu một lúc nữa đến cô lại không thể chỉ đường, vậy thì khẳng định bọn họ sẽ không thể đến kịp lúc trước khi Giai Nhược làm ra chuyện dại dột gì.

"Hả? Có thể? Vậy lỡ như không phải thì sao?"

"Giai Nhược sẽ không tùy ý hành động làm theo cảm tính. Nó rất có thể đã tìm Lâm Mặc Nam để trả thù Lâm Trạch. Như vậy cần có một nơi mà nó biết rõ, ít người, và nhất định phải ở trong thành phố."

Quả nhiên, sau một hồi lục lại sổ sách, nhà kho này vẫn được Cao Giai Nhược giữ lại. Tiệp Mẫn ngay lập tức đứng dậy rời đi. Thời gian di chuyển đến nhà kho kia tối thiểu cũng phải hai tiếng, bây giờ lại đang chuẩn bị vào thời điểm các tuyến đường của thành phố đông nhất. Bọn họ thật sự không còn nhiều thời gian nữa.

"Tụi mình có cần nói với Hi Dương và Châu Hoàng Nhất không?"

"Tao sẽ cho bọn họ, mày gọi cho cảnh sát đi. Tao... có linh cảm không lành."

Cao Giai Nhược giữ trong tay bí mật lớn đến như vậy, chả trách khiến Lâm Trạch cảm giác không an toàn. Ông ta khẳng định là muốn dùng cái chết của mẹ cô để đe dọa, nhưng lại không ngờ nó lại phản tác dụng.

Với tình hình bất ổn đó, cô thật sự không biết nên lo cho Cao Giai Nhược hay lo cho Lâm Mặc Nam. Nếu cô đến muộn... cô cũng không biết bàn tay của Cao Giai Nhược sẽ máu của bản thân... hay máu của người khác.

...

Mặc Nam quả thật đã bị đưa đến nhà kho ngoại ô của Cao thị. Hắn khẽ nheo mày mở mắt, khung cảnh ngồi trong xe giờ đây lại biến thành một khoảng đất rộng lớn không người, và đầu hắn thì đau như như búa bổ. Nhưng mọi việc không chỉ dừng ở đó. Hai tay của hắn đều bị khóa chặt trên tay ghế, cả chân của hắn cũng không thể di chuyển bởi sợi dây xích bằng sắt. Hiện tại Mặc Nam chẳng khác gì một bức tượng bị giữ chặt trong tư thế ngồi, vùng vẫy nào cũng không thoát ra được.

"Tỉnh rồi à?"

Cao Giai Nhược từng bước xuất hiện từ phía sau, tiếp tục mặc bộ đồ bệnh nhân nhạt nhẽo xấu xí. Mặc dù môi vẫn nhè nhẹ cong thành một đường, ý cười của cô giờ đây lại trở nên quỷ dị hơn, biểu tình cũng không còn bình ổn như trước. Trên tay cô cầm một con dao nhỏ, mũi dao lại tì nhẹ lên người của Mặc Nam. Nhịp thở của hắn trở nên chậm hơn, ánh mắt tuyệt đối không rời khỏi con dao có thể ngay lập tức xuyên một lỗ trên cánh tay của mình.

"Cao Giai Nhược... Mày xem ra sau vụ nổ đó đã bị ảnh hưởng không ít nhỉ, tiến bộ hơn những gì tao nghĩ đấy..."

"Đều học hỏi ở mày cả, không cần khen tao đâu. Dù gì lấy được ống tiêm đó cũng không dễ dàng, đương nhiên là tao phải tặng cho mày dùng."

Mặc Nam nuốt khan nước bọt, cố gắng bày ra bộ dạng điềm tĩnh. Hắn đã biết việc Cao tiểu thư sau khi chứng kiến chiếc xe mà mẹ mình ngồi trong chiếc xe phát nổ đã trở nên bất bình thường, tâm trạng đến hiện tại vẫn chưa ổn định. Cuộc gọi kì lạ của cô khi đề cập đến Thiên Hương đã dấy lên sự nghi ngờ của hắn, chỉ là hắn không nghĩ Cao Giai Nhược lại lấy trộm được cả kim thuốc mê của bác sĩ, thậm chí vừa lên xe chưa được bao lâu đã ghim mũi kim vào cổ hắn. Ngày thường nhìn cô ta nhún nhường yếu thế, không ngờ hóa thành kẻ điên rồi việc gì cũng làm được.

Lần này hắn không cẩn thận, chỉ e cái chết còn thê thảm hơn Chu Lộ Khiết rất nhiều lần.

"Thế mày muốn làm gì? Giết tao, tra tấn, hay tâm sự?" Hắn cười nhạt, trước tiên vẫn cần biết xem mục đích của cô là gì.

"Mày đoán xem."

Cao Giai Nhược đi thành từng vòng tròn lượn lờ trước mặt hắn, biểu tình điên loạn thiếu tỉnh táo của cô ta vẫn kéo dài như thế. Khi thì cô ta cầm cán dao đong đưa một cách vui vẻ, khi lại cầm lấy lưỡi dao xem như một món đồ chơi. Tình trạng của Cao Giai Nhược xem ra nghiêm trọng hơn những gì hắn nghĩ. Mặc Nam đưa mắt nhìn xung quanh, dường như nơi này chẳng có người sinh sống, là một địa điểm hoàn hảo để thủ tiêu một người. Phía sau hắn còn là một túi đen bí ẩn khá lớn, dám nói cô đã dùng tiền của hắn để mua đủ loại dụng cụ tra tấn.

Xem ra không thể dễ dàng hòa giải thương lương như bình thường.

"Cao phu nhân ra đi tao cũng không muốn. Tao đã từng tiếp xúc với bà ấy, sao tao có thể ra tay với người phụ nữ dịu dàng vô hại như vậy chứ." Mặc Nam khẽ thở dài nói, trên gương mặt thể hiện một chút đau thương xót xa trước nay chưa từng có.

"Đột nhiên khuyên nhủ tao, mày sợ à?"

Nhưng hắn đã sai khi vẫn đánh giá Cao Giai Nhược đối diện mình có thể bị chút nét diễn hay ho thú vị của hắn đánh lừa. Cô đem con dao nhỏ đặt sát cổ họng của hắn, chỉ một lực đạo vừa đủ thôi liền đem yến hầu của hắn biến thành hai mảnh. Bất luận Mặc Nam nghiên người về phía sau bao nhiêu, Cao Giai Nhược đều đảm bảo da của hắn luôn dính chặt với con dao. Ánh mắt cô quan sát thật kĩ, cảm giác lưỡi dao tì lên làn da lành lặn của Mặc Nam đem lại cho cô một khoái cảm kì lạ. Hóa ra, đây là cảm giấc khi trở thành kẻ săn mồi.

"Đừng ra vẻ tốt bụng như vậy. Trong mắt mày, mẹ tao chỉ là một con tin. Mày muốn giữ thì giữ, vứt thì vứt, mày có từng thật lòng xem trọng bà ấy?" Cô nói, sức lực sử dụng lên con dao lại càng nhiều hơn. Từng lớp tế bào mỏng manh nhất của Mặc Nam đều bị lưỡi dao cắt một đường mỏng, từ lớp biểu bì bên ngoài đến lớp da bên trong. Bây giờ trên cổ hắn là một đường máu đỏ tươi, và lượng máu chảy ra đang dần dần nhiều hơn.

"...Giai Nhược, việc này mày cũng biết không phải do tao làm. Mày hành hạ tao như thế này, chưa chắc Lâm Trạch lão ta sẽ đau lòng hay cầu xin này tha cho tao đâu." Rơi vào tình huống này, Mặc Nam không thể không có một chút lo sợ. Cao Giai Nhược hiện tại hoàn toàn không hề giống bình thường, hắn cũng không thể dự đoán được bất kì hành động nào của cô ta. Hắn không thể nào chết trong tay một ả đàn bà điên được.

"Tao biết a, tao biết rất rõ a..." Giai Nhược chợt thu dao về, tỏ vẻ gật gù "Nhưng tao cứ muốn làm thế đấy."

Hai tay cô đột ngột chống lên vai của Mặc Nam, không hề ngần ngại hay kiêng dè đối diện hắn. Khoảng cách của cả hai rất nhỏ, tưởng chừng như đến cả những hơi thở của hắn cũng có thể bị nghe ra. Sự căm hận nhanh chóng lấp đầy đôi mắt của Cao Giai Nhược, như hận không thể khoét hai khoảng trống khổng lồ trong hốc mắt kia.

Không thể không nói, Cao Giai Nhược giờ đây... rất đáng sợ.

"Tất cả mọi chuyện... chẳng phải đều do mày gây ra?" Cô tiếp tục điên loạn nhìn hắn, nửa phần lí trí của bản thân cũng không có.

"Mày muốn nói chuyện tám năm trước?"

Cô bỗng nở một nụ cười quỷ dị, môi cong đến mức hai gò má cũng nhô cao. Bàn tay từng chút một tóm lấy bả vai hắn, mười móng tay như mười mũi kim thật chậm mà cắm lên da của Mặc Nam. Hắn cũng chỉ có thể chịu được một chút thời gian đầu, nhưng càng chờ đợi cô càng không buông tay, dường như muốn khắc mười hình bán nguyệt lên da thịt hắn.

"Lâm Mặc là tên khốn nạn đã để lại bóng ma tâm lý cho tao. Mặc Nam mày sau này lại trở thành bác sĩ cá nhân của tao. Lũ khốn bọn mày lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo, ra lệnh cho tao, ép tao phải làm tất cả mọi chuyện!!"

Cao Giai Nhược phát điên lên mà hét, đẩy Mặc Nam vào hoàn cảnh chỉ có thể im lặng lắng nghe. Với sự bất ổn này của cô, dù hắn chỉ nói sai một từ cô cũng có thể ngay lập tức đem hắn ra hành hạ đến sống không bằng chết. Trước khi tên chồng si mê của cô ta có thể tìm đến, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói một lần.

"Mày đừng tưởng tao không biết. Tao đã nghe bác sĩ ở trong bệnh viện nói, trong người tao tìm thấy một lượng lớn thuốc chống trầm cảm gần nửa năm qua. Mà trong khoảng thời gian đó... kẻ hiểu rõ sức khỏe của tao nhất chẳng phải mày?"

Lần này Giai Nhược đã chịu buông lỏng bàn tay của mình, rút ra mười đầu móng tay dính chút máu đỏ của Mặc Nam. Hắn chỉ có thể cắn răng đè nén cơn đau, nghe vài câu với ngữ điệu trầm thấp của cô lại cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn. Chỉ là, sự dễ chịu này chẳng kéo dài được bao lâu, Cao Giai Nhược lại đưa tay kéo ngược tóc của hắn. Mặc Nam suýt nữa kêu đau, miễn cưỡng phải ngẩn đầu đối diện với cơn điên của cô.

"Mày muốn giết tao à? Thằng khốn nạn như mày lấy tư cách gì để giết tao!?"

Tiếng hét này thật sự rất chói tai, với cự li gần khiến hẳn cảm giác màng nhĩ của mình cũng sắp không trụ được. Hiện tại Cao Giai Nhược chẳng khác nào một con hổ đói đang bị thương, nhìn chằm chằm vào con mồi chết tiệt cả gan chống đối lại nó. Nếu còn tiếp tục im lặng, Mặc Nam sợ rằng cái kết của mình càng đến gần hơn.

"...Mày thật sự là bị trầm cảm. Tao lúc đó chỉ là theo bệnh mà kê thuốc, có gì sai chứ?"

Vào tình huống này, hắn biết có thành thật hơn nữa cũng là vô ích, nhưng hắn không thể không đánh cược. Tuy Cao Giai Nhược là quân cờ của hắn, đây lại là quân cờ hữu dụng, hắn đương nhiên cần đảm bảo sức khỏe của cô để phục vụ cho kế hoạch của mình. Mọi liều thuốc được sử dụng đều dựa trên sự theo dõi sát sao của hắn, tuyệt đối không hề có việc dùng sai thuốc.

Nhưng hắn biết, cô đã lén lút sau lưng hắn lạm dụng một vài loại thuốc khác, đặc biệt là thuốc ngủ. Hắn cũng đã nhìn thấy sự không tương thích trong cơ thể và qua các biểu hiện của cô. Vấn đề là... khi đó tình hình vẫn nằm trong tầm kiểm soát, hắn chỉ xem đây là sự trừng phạt cô tự mình chuốc lấy.

Rốt cuộc thì... bây giờ hắn mới chính là kẻ tự tạo ra rắc rối cho bản thân.

"...Lâm Mặc Nam, mày cho rằng tao còn là con ngu để mày khống chế nữa ư?"

Cô vừa nói dứt, một bạt tay liền giáng xuống, ghê gớm đến mức khiến Mặc Nam và cả chiếc ghế đang khóa chặt của hắn cũng phải ngã xuống. Sự kiềm hãm của dây xích sắt, đường cắt rỉ máu ở cổ, vết thương ở cả hai vai, một cái tát điếng người, còn thêm cả việc phải tiếp đất đau đớn xuống nền xi măng bằng vai và mặt... Giới hạn chịu đựng của Mặc Nam dường như cũng không thể nhẫn nhịn được bao nhiêu lâu nữa.

"Mẹ tao đã chết rồi, người quan trọng nhất của tao vì mày và người cha bỉ ổi hèn hạ của mày mà chết rồi... Chẳng lẽ tao không thể làm gì mày ư!?" Sự tra tấn của cao Giai Nhược vẫn chưa kết thúc. Cô bóp chặt cằm của hắn, ép hắn nhìn vào ánh mắt điên loạn bất bình thường của mình. Con người này thật sự đã đánh mất toàn bộ lí trí.

"Mày làm thế này bà ta có hạnh phúc không? Mày nghĩ Chu Lộ Khiết muốn con gái mình trở thành kẻ giết-!!"

MẶc Nam chưa kịp nói dứt, con dao trên tay của cô đột ngột cắm xuống cánh tay phải của hắn. Toàn bộ phần lưỡi dao sắc nhọn đều ghim vào phần bắp tay lành lặn. Lần này, Mặc Nam không thể nhịn được nữa. Hắn đau đớn đến tột độ mà gào thét, gương mặt hoảng loạn giẫy giụa với dòng máu tươi liên tục chảy ra. Hắn điên cuồng hét, vừa căm phẫn vừa như kẻ điên chỉ có thể trơ mắt nhìn máu của bản thân thấm ướt cả trang phục. Chỉ là, dù hắn có gào đến khàn cả cổ họng, nơi này chỉ có một mình Giai Nhược nghe thấy.

"Tao cấm mày... Tao cấm mày nhắc đến tên của mẹ tao. Loại người đến chó cũng không bằng như mày không xứng biết đến bà ấy... Mày không xứng!!"

Cao Giai Nhược lại gào lên, lần này lại hung hăng rút con dao ra. Hành động của cô vô cùng dứt khoác, khiến lưỡi dao vừa rút khỏi làn da của Mặc Nam, máutươi  cũng theo đó mà bay lên. Vài vệt máu bắn lên gương mặt trắng hồng của cô, nhưng cô một lần cũng không chớp mắt. Sự thống khổ kêu gào đến mức khóc thét, sự sợ hãi hoảng loạn đến mức co giật, kể cả vũng máu tươi đang chầm chậm lớn dần dưới chân mình, tất cả đều được cô khắc ghi thật sâu vào trong trí nhớ.

Khung cảnh kinh khủng đến mức người thường không thể tiếp tục nhìn.

Cao Giai Nhược lại nhìn rất rõ, thậm chí một giây cũng không bỏ sót.

Lâm Trạch dám động đến người mẹ duy nhất của cô, vậy thì cô tuyệt đối không bỏ qua cho đứa con trai duy nhất của lão già chết tiệt đó.

Là lũ khốn đó ép cô mất hết nhân tính, là lũ khốn đó cướp đi tất cả những gì tốt đẹp nhất mà cô trân trọng!!

Tại sao bọn chúng không phải trả giá chứ!? Dựa vào đâu bọn chúng có thể sống nhởn nhơ, trong khi cô lại phải là kẻ đau khổ!?

Không thể có chuyện đó! Cô không cho phép chuyện đó xảy ra!!

"Đừng sợ, tao sẽ không để mày chết. Dù sao thì... tao cũng phải nhìn thấy bản thể đầu tiên của mày, sau đó từ từ hành hạ mày... như vậy mới được chứ." Cô khẽ thở dài, đưa bàn tay dính máu của mình vuốt ve gương mặt run rẩy của Mặc Nam. Thiết nghĩ, nếu Lâm Trạch nhìn thấy con trai mình như thế này, ông ta có khóc không nhỉ?

"Mày điên rồi! Cao Giai Nhược mày điên rồi!!" Mặc Nam chả buồn suy nghĩ gì nữa, liên tục gào lên mà mắng.

"Điên? Tao điên ư?"

Giai Nhược khẽ nghiên đầu nghĩ, bàn tay máu khẽ xoa xoa cằm. Giả làm một kẻ có bệnh tâm lí, lấy trộm hai liều thuốc mê, gọi điện lừa Lâm Mặc Nam đến gặp mình, dùng dây xích trói hắn lại, lấy dao đâm vào người hắn, nhìn vũng máu tươi lại cảm thấy rất vui...

Lẽ nào cô đã trở thành kẻ điên thật rồi...

"...Thì đã sao chứ?"

Đáp án nhẹ nhàng của cô khiến Mặc Nam dường như rơi vào hố đen sợ hãi nhiều hơn. Hắn nuốt khan nước bọt, bất chấp cả vết thương mà liều mình vùng vẫy. Cao Giai Nhược hiện tại căn bản không nói lí lẽ, hắn tiếp tục ở lại đây cũng chỉ là chờ chết. Đáng sợ nhất không phải là kẻ điên, mà là một kẻ biết mình bị điên.

Nhìn nỗ lực muốn bỏ chạy của tên phế vật kia khiến cô rất hài lòng, nở một nụ cười đầy vui vẻ. Bước đầu chuẩn bị đã xong, cô nên vào giai đoạn chính của buổi gặp mặt ngày hôm nay.

Cao Giai Nhược chẳng buồn để tâm đến Mặc Nam kia lê lết trong vũng máu của mình như thế nào, cô chỉ bước đến túi đồ vừa nãy đã mua. Bên trong là một chiếc đầm trắng rất xinh đẹp, vô cùng hợp với vóc người của cô. Thậm chí cô còn chuẩn bị cả một thỏi son đỏ mới tinh, chỉ để sử dụng cho ngày hôm nay.

"Lâm Mặc Nam... Thiên Hương, rất nhớ mày đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon