Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10


Cao Tiệp Mẫn khó khăn lắm mới thuyết phục được bác sĩ cho về, hơn nữa còn phải giữ bí mật với Tạ Hi Dương. Nếu để hắn biết chuyện này, đương nhiên sẽ mắng cô một trận, kể cả Tịnh Hàm và Hạ Sơn cũng sẽ nhân cơ hội tiếp lời cho hắn. Nhưng so với chuyện phải ăn đồ ăn trong bệnh viện và nghe mùi khử trùng cả đêm, cô cảm thấy bị mắng vài câu thật ra cũng không quá tệ.

"Mắt như thế nào rồi?"

Vừa bước vào, người đầu tiên gặp lại chính là người cha tốt của cô, vị giám đốc trăm công nghìn việc. Ông ta vẫn như thường lệ giải quyết việc ở công ty, kính lão đeo trước mắt. Tùy tiện hỏi là vậy, nhưng mắt của cô vẫn chẳng thấy một ánh nhìn gì có vẻ quan tâm.

"Bác sĩ nói không sao, vài ngày nữa tái khám." Tiệp Mẫn miễn cưỡng đáp, hiện tại cô cũng không có tâm trạng cho một cuộc cãi vã.

"...Ừ. Lần sau đừng bất cẩn như vậy."

Tiệp Mẫn chợt ngừng bước, toàn cơ thể cô trong một khoảnh khắc bất động như một bức tượng. Cô tự hỏi, chẳng lẽ nào thị giác của cô đã đẩy tổn thương sang cho thính giác chăng? Cao Ảnh Quân... đang quan tâm cô?

Ngữ điệu của ông ta vẫn lãnh đạm như ngày thường, chỉ là thay đổi câu nói. Tiệp Mẫn không nhịn được quay lại nhìn, vẫn thấy tác phong lãnh đạm đó không có gì đáng chú ý. Sự lo lắng này... là do gần đây bệnh của ông ta trở nặng, hay có ai đó làm cho ông ta vui, nên mới tốt bụng hỏi han vài câu?

...Cô nghĩ đến một lúc, rốt cuộc vẫn không thể thuyết phục bản thân với lý do nào cả. Dù sao thì, nếu Cao Ảnh Quân thật lòng muốn cải thiện quan hệ của họ... cô nghĩ rằng sẽ cần nhiều hơn một hai câu như thế.

"Này."

Cô vừa bước đến, Cao Giai Nhược cùng lúc lại bước ra từ phòng ngủ của cô. Ánh mắt cả hai chạm nhau, một người thì vẫn giữ tốt vẻ vô tư, một người thì chỉ mang mỗi cảm xúc tiêu cực "Mày làm gì trong phòng tao?"

"Mẹ nói chị sắp về, nên là dặn em dọn dẹp phòng chị lại một chút. Chị luôn không thích người lạ tùy tiện động vào đồ của mình, nhưng mà... chắc em không phải người lạ đâu nhỉ?"

Nụ cười thân thiện nổi tiếng của Cao Giai Nhược là chính là điều mà Cao Tiệp Mẫn ghét nhất. Cô không biết những người khác nghĩ như thế nào, chỉ là đối với cô, nụ cười đó chỉ toàn sự giả dối và gượng ép.

"Hừ, tốt hơn mày đừng có âm mưu gì. Vài trò vặt đó của mày tao không ngại đối phó đâu."

"...Em cũng muốn biết, rốt cuộc là Tạ Hi Dương tự mình nói, hay là chị nhờ hắn nói vậy?"

Cao Giai Nhược bước đến trước cô, ánh mắt và cả nụ cười đều mang một phần quỷ dị. Tiệp Mẫn thầm hừ lạnh, đuôi cáo của Cao Giai Nhược giấu kĩ cách mấy cũng sẽ có lúc lộ ra. Tất nhiên, Cao Tiệp Mẫn cô không hề sợ phải chặt bỏ cái đuôi mỏng manh đó.

"Giai Nhược, chúng ta đều biết... mối quan hệ chị em này vốn chỉ là trên danh nghĩa. Mày có thể vì hình tượng mà không đánh tao, nhưng đừng ngu ngốc nghĩ cả tao cũng vậy."

Hai người mặt đối mặt với nhau, đã lâu rồi bọn họ mới có một cuộc trò chuyện thẳng thắng như thế này.

"Tao cảnh cáo mày lần cuối. Tránh xa tao, bọn Hi Dương và cả học trưởng thật tốt. Một khi nước sông đã phạm nước giếng, mày muốn hối hận cũng không kịp đâu."

Cứ vậy, cô lướt qua Cao Giai Nhược tiến về phòng mình, thầm cho rằng một lời cảnh cáo như vậy đã rất rõ ràng. Tay cô đặt trên tay nắm cửa, ngay vào khoảnh khắc cô muốn bước vào phòng, một giọng nói lại vang lên.

"Tiệp Mẫn." Tiếp tục là Cao Giai Nhược. Cô khẽ thở dài, miễn cưỡng nhìn xem vị thiên sứ nổi tiếng tốt bụng muốn nói gì "Chị có thích đóng kịch không?"

Cô khó hiểu nheo mày, nhưng cũng chỉ để câu hỏi đó từ tai này sang tai nọ rồi biến mất. Một người phiền phức chắc có lẽ đôi lúc muốn nói vài câu vô nghĩa.

Cánh cửa đóng lại, cuộc trò chuyện cũng kết thúc.

...

"Tiệp Mẫn chị yêu của em!"

Tịnh Hàm từ phía sau nhảy bổ lên người của Cao Tiệp Mẫn, hoàn toàn không giống với điệu bộ giận dỗi vào ngày hôm qua. Cô cười rất tươi, hai tay ôm lấy cổ của Tiệp Mẫn từ phía sau, lại không ngừng dụi đầu vào má của người kia.

"Sao nay chị đi học sớm vậy hả, Hi Dương đưa đi đúng không?"

"...Sáng sớm mày luôn phiền như vậy à?"

Tiệp Mẫn không phải người thừa năng lượng vào buổi sáng. Cô chỉ có thể thở dài cho số phận đáng thương của mình, không buồn đẩy Tịnh Hàm ra mà tiếp tục đi.

"Sao lại nói lời tổn thương nhau chứ, chị yêu không còn yêu em nữa ư~"

"Nó nói đúng mà, anh nghe cũng đau cả đầu đây." Hạ Sơn lẽo đẽo phía sau, tay đều bận phải cầm ba lô nặng nhọc, nhưng người yêu đáng quý của hắn lại chẳng thèm đoái hoài. Rốt cuộc hắn cũng không biết người yêu của Tịnh tiểu thư là hắn hay là Tiệp Mẫn nữa.

"Anh im đi! Không có nói chuyện với anh!" Cô nương mà Hạ Sơn nhắc đến vẫn vô tư mắng hắn, còn bám chặt người bạn của mình hơn.

Cho đến khi...

"Tiểu Mẫn."

Châu Hoàng Nhất xuất hiện.

"Học trưởng!!"

Vốn dĩ đang yên đang lành, Cao Tiệp Mẫn từ dáng vẻ lãnh đạm không có sức sống, lại ngay lập tức trở thành em gái lớp dưới đáng yêu vui vẻ tràn đầy năng lượng. Nhìn bộ dạng hào hứng của cô chạy đến nói chuyện với họ Châu, Tịnh Hàm cô khó chịu một lần, Tạ Hi Dương càng khó chịu gấp mười lần.

"Tên khốn đó... sao cứ thích lượn lờ xung quanh đây vậy chứ? Hi Dương, tao với mày hôm nay lôi họ Châu đó đi đánh một trận cho sướng tay đi, tao sắp chịu không nổi gương mặt lành lặn đó rồi."

Tạ Hi Dương khi nghe yêu cầu này lại trả lời bằng sự im lặng. Ánh mắt hắn dán chặt vào nụ cười và đôi mắt hạnh phúc của cô, điều cô chưa bao giờ thể hiện trước hắn.

"...Mày cũng biết Tiệp Mẫn sẽ phản ứng thế nào nếu biết chuyện."

Tịnh Hàm đưa mắt nhìn tên si tình bên cạnh, đành chán nản mà tặng cho hắn một câu "Chặc. Tao quên mất, mày là nghe lời Cao Tiệp Mẫn nhất." Đến những lúc như thế này, hiển nhiên là phải để cho bạn trai tốt của cô phát huy tác dụng "Hạ Sơn, bây giờ anh giữ Tiệp Mẫn lại đi, rồi em đi xử tên kia."

"Anh mà làm theo lời em, Hi Dương nó sẽ xử anh."

Tịnh Hàm bỗng suy nghĩ, bây giờ cô không muốn đánh Châu Hoàng Nhất nữa, cô muốn đánh hai con người bên cạnh mình đây.

Khẽ thở dài, cô lại nhìn người bạn thân thiết nhất đứng cùng người mình ghét bỏ nhất, rốt cuộc là từ bỏ ý định. Xem như dời chuyện đánh nhau vào dịp khác vậy.

"Sao anh lại đến đây vậy?" Quay lại chỗ Tiệp Mẫn. Đôi mắt đen long lanh của cô luôn luôn trở nên đáng yêu khi nhìn Châu Hoàng Nhất.

Vị học trưởng này lại chẳng xem điều đó là chuyện đặc biệt, đối với cô vẫn như thường lệ, đáp "Anh đến thăm em, nhân tiện nói một tí về vở kịch lọ lem sắp tới diễn ra."

"À, em có thấy câu lạc bộ kịch phát tờ rơi. Sao thế, anh muốn mời em tham gia phải không?" Cô nghe vậy càng vui hơn, cầm lấy một tờ quảng cáo mà ngắm nghía. Chỉ là, niềm vui của cô tồn tại không được bao lâu...

"Hả? Nhưng... em đã đăng kí rồi mà?"

...Thì Châu Hoàng Nhất mới nói hết phần còn lại.

"Cái gì!?" Tịnh HÀm dù có ở xa hơn mười mét cũng nghe thấy. Cô và HẠ Sơn đều kinh ngạc tột độ, gấp gáp chạy đến cầm lấy danh sách đăng kí.

"Không đùa chứ, mày chọn vai công chúa luôn à!" Hạ thiếu bất ngờ nói, thậm chí hắn còn dí sát tờ đăng kí vào mắt, cẩn thận xem có chăng mắt mình đã bị loạn.

"Không có!" Lúc này Tiệp Mẫn mới định thần lại, đến lượt cô cầm tờ đăng kí vai diễn trong tay. Quả nhiên, tên cô nằm trong vai diễn chính, thậm chí còn có cả con dấu đỏ cô thường dùng thay cho chữ kí. 

Nhưng mà... nếu như vậy cô phải biết chứ!

"Học trưởng, đây rõ ràng là có sự nhầm lẫn gì đó! Em chưa từng biết chuyện này, đến cả chuyện có việc câu lạc bộ kịch sắp diễn em cũng chẳng-"

"Chị Tiệp Mẫn."

Tiếng nói quen thuộc cắt ngang lời của cô. Phía sau Châu Hoàng Nhất, người con gái với khuôn mặt rất giống với Tiệp mẫn bước đến, chỉ là điệu bộ ôn nhu, trang nhã hơn rất nhiều. Cô ta nhìn nét mặt vừa khó coi lại gấp gáp giải thích của Tiệp Mẫn thì càng cười tươi hơn, tiếp tục nói.

"Đừng nóng giận, chị vẫn phải cẩn thận nếu không lại ảnh hưởng đến mắt của mình đấy. Chẳng phải ngày hôm qua em có đưa tờ đăng kí này cho chị, chị còn nói để em tùy ý quyết định mà, chị không nhớ sao?"

Ngày hôm qua, cô và Giai nhược đã gặp mặt ư?

Hình như là... 

Sau khi xuất viện quay về nhà, cô đã gặp Cao Ảnh Quân, sau đó còn...

...nhìn thấy Cao Giai Nhược bước ra từ phòng mình.

"...Ra là vậy."

Tiệp Mẫn cười trừ, sao cô lại quên mất tính cách của Cao Giai Nhược chứ. Không thể nào cô ta lại tốt bụng giúp cô dọn phòng được. Khả năng cao chính là, cô ta lợi dụng lý do đó để tìm được con dấu đỏ của cô, cũng 'tốt bụng' thay cô hoàn thành việc đăng kí.

Quả nhiên, Cao Giai Nhược là một người em mà không ai có thể cầu được.

"Em và Ân Ninh cũng tham gia nữa, chị sẽ không cô đơn đâu." Nhìn sự bất lực của Tiệp Mẫn, Giai Nhược liền đáp lại với một câu an ủi. Ai có thể biết, đằng sau là sự thõa mãn và hài lòng nhiều đến nhường nào.

"Đúng là mấy trò của tiện nhân."

Tịnh Hàm không giống với bạn tốt của mình. Dù cho đứng trước Châu Hoàng Nhất cô cũng sẵn sàng mắng chửi vị thiên sứ được tất cả mọi người yêu quý. Cô kéo Tiệp Mẫn ra phía sau, bản thân đầy tự tin đối diện với Cao Giai Nhược nói "Diễn kịch nghe cũng không tệ lắm, để tao diễn cùng mày vậy."

"Xin lỗi nhé Tịnh Hàm, tất cả vai diễn đều kín cả rồi, chỉ còn khâu hậu cần là còn tuyển người thôi."

"Mày là cái gì mà lên tiếng chứ, tao cứ đăng kí đấy!"

"Nhưng mà tớ là người tuyển người cho các vai diễn mà. Tớ chỉ là không muốn cậu phí công đến câu lạc bộ kịch thôi."

Tịnh Hàm hiển nhiên không muốn chịu thua, nhưng cô lại bị Tiệp Mẫn ngăn cản. Cao Giai Nhược đã có thể nghĩ ra cách lấy được con dấu đỏ của cô, đương nhiên cũng biết cách để những người như tịnh Hàm không làm hỏng kế hoạch của cô ta. Lần này chỉ có thể trách cô sơ suất.

"Tiệp Mẫn, nếu... em không muốn thì..."

"Diễn kịch thôi mà. Học trưởng, anh không cần lo cho em. Nếu Cao Giai Nhược thích, em chiều theo là được."

Bản lĩnh của Cao Tiệp Mẫn cũng không phải hạng tầm thường. Khoan nói đến chuyện cô biểu hiện như thế nào, chỉ xét riêng Lục Ân Ninh cũng sẽ không để yên cho cô làm tốt công việc của mình. Nếu thật sự là như vậy... Tiệp Mẫn tất nhiên sẽ có lý do để đáp trả lại bọn người này. Cô không thể để hai ngày nhập viện của mình trở nên vô nghĩa được.

"..." Giai Nhược cười nhạt, quả thật có chút không ngờ trước thái độ chấp nhận nhanh nhảu như vậy của Cao Tiệp Mẫn "Học trưởng, trưởng câu lạc bộ có vài chuyện muốn bàn với anh về kinh phí, cũng sắp trễ giờ hẹn rồi."

Cứ thế, hai người họ như vậy mà rời đi.

Tạ Hi Dương im lặng trong suốt toàn bộ cuộc trò chuyện, đến lúc này mới bước đến bên cạnh Tiệp Mẫn nói "Mày có thể không tham gia."

"Cao Giai Nhược đã nỗ lực bày ra trò chơi này cho tao, tao cũng muốn xem rốt cuộc nó có bản lĩnh gì."

Sự tự tin và thái độ quả quyết của cô càng làm hắn phải lo lắng hơn. Tính khí của Tiệp Mẫn không quá khó đoán, chưa kể nếu cả Lục Ân Ninh và Cao Giai Nhược cùng hợp tác với nhau, chắc chắn trong vở diễn cô sẽ gặp phải vô số rắc rối.

Điều này hắn hiểu rõ, cô càng hiểu rõ hơn.

"Tao sẽ không sao đâu. Tao hứa." Tiệp Mẫn cười trừ, đưa tay vỗ vai Hi Dương như một lời trấn an.

Dù gì đi nữa, cô cũng phải để đám người đó thất vọng một lần chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon