Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11


Hôm nay là ngày đầu tiên chuẩn bị cho vở kịch, tất cả những người tham gia đều tập trung ở hội trường lớn.

"Xin chào mọi người!" Cao Giai Nhược là người quản lý chính cho vở kịch lần này, đứng ở sân khấu thực hiện thông báo. Không khí ồn ào nhanh chóng trở nên im lặng, bọn họ đều tập trung lắng nghe người con gái với vẻ đẹp thanh thoát ấy, là nữ sinh nổi tiếng nhất, cũng là người được hâm mộ nhất.

"Hôm nay tuy là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau, nhưng trong vòng một tháng tới mình hi vọng tất cả sẽ trở nên thân thiết với nhau. Hãy cùng cố gắng để thực hiện vở kịch thành công nhé!"

"Hừ, buồn nôn."

Tất nhiên, cũng không thể nói là tất cả mọi người đều giống nhau. Cao Tiệp Mẫn sao từ đầu đến cuối yên lặng ở một góc, đến cả một ánh mắt cũng không muốn ném cho Cao Giai Nhược.

"Tớ sẽ công bố danh sách các vai diễn nhé. Lọ lem là Cao tiệp Mẫn."

Nhân vật chính vừa vang lên, khiến những người khác không thể không kinh ngạc, đem sự nghi kị cùng khó hiểu đổ dồn về Cao Tiệp Mẫn. Bản thân cô lại không hề thẹn với lòng, đầu vẫn ngẩn cao như thường lệ. Lời bàn tán dù có xôn xao cách mấy, đợi đến lúc cô ngước lên trừng mắt, bọn họ liền sợ hãi quay đầu. Có những người chỉ dám nói, không dám làm, đương nhiên Tiệp Mẫn cũng không muốn phí sức tranh chấp với bọn họ.

"Hoàng tử sẽ là Châu Hoàng Nhất, mẹ kế sẽ là Lục Ân Ninh, con gái của mẹ kế sẽ là Cao giai Nhược..."

Các vai diễn lần lượt được đọc tên, những người không có việc làm càng bắt đầu lời ra tiếng vào nhiều hơn. Thiên sứ thánh thiện của bọn họ đột nhiên vào vai ác, trong khi ác nữ không được ai yêu quý lại là công chúa được hưởng cái kết đẹp. Điều này chẳng phải nên đổi ngược lại một chút ư?

"Có đọc nhầm không vậy? Sao Cao Tiệp Mẫn lại được diễn vai Lọ Lem chứ?"

"Ừ, người như cô ta sao có thể đóng vai lương thiện như nữ chính..."

"Không chừng là cô ta ép Giai Nhược nhường vai ấy..."

"Phải phải, ai chứ cô ta..."

"Sao thế? Có ai ý kiến về vai diễn à?"

Giọng nói quen thuộc vang lên, trước mắt Tiệp Mẫn lại là người mà cô không bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện.

"Hi... Hi Dương?"

Dáng vẻ uể oải của cô liền biến mắt, Tiệp Mẫn tròn mắt nhìn nam thanh niên đối diện mình, dáng vẻ và thái độ kiêu căng không sao nhầm lẫn được. Một kẻ đến cả đi học cũng phải đợi cô quyết định, thế mà lại chăm chỉ tham gia vào hoạt động vớ vẩn này ư?

"Sao mày lại ở đây?"

"Nghe tiếp đi."

"Công tước... Tạ Hi Dương."

Với nụ cười tự đắc của hắn, Giai Nhược lại tiếp tục đọc các vai diễn, càng khiến mọi người kinh ngạc. Không chỉ bọn họ, thậm chí Giai Nhược càng bất ngờ hơn ai hết. Rõ ràng cô đã xem xét cẩn thận từng người mới đồng ý cho họ nhận vai, tại sao rốt cuộc trong danh sách cuối cùng vẫn có thể xuất hiện cái tên này?

"Mày cũng tham gia?" Tiệp Mẫn ngạc nhiên hỏi hắn.

"Một đứa đàn em đóng vai công tước nhường vai này lại cho tao."

"Nhường?" Lời này đến từ Tạ Hi Dương càng khiến cô không tin hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, Tiệp Mẫn cười trừ, tiếp tục hỏi hắn "Mày nói thật đi, là tên đó nhường hay là mày ép nó nhường?"

"Mày tin theo hướng nào cũng được. Quan trọng là, tao cũng đã đóng vai trong vở kịch này rồi... công chúa." Hắn cười nhạt, bỗng dưng lại hơi cúi đầu với cô, rất giống với mấy thứ hành lễ trong phim.

Tiệp Mẫn thấy thế thì bật cười, hắn quả nhiên biết cách để làm trò cho cô vui "Thôi đi, nghe gớm gần chết."

Lúc này, Châu Hoàng Nhất tiến về phía bọn họ. Nhìn nét ôn hòa trên gương mặt của hắn, cô thì vui vẻ bước đến, hắn thì khó chịu lùi lại. "Tiểu Mẫn, hi vọng lần này chúng ta hợp tác thành công nhé."

"Vâng ạ, em sẽ cố gắng hết sức!"

Hoàng Nhất đưa mắt sang nhìn Tạ Hi Dương, khách sáo nói "Cậu cũng vậy."

"Còn tùy, đừng nói sớm quá." Người kia tùy tiện đáp, đối với sự khách sáo quý giá này hắn cũng không có bao nhiêu thành ý nhận.

"Giai Nhược, sao cậu lại để cho Tạ Hi dương đó tham gia luôn vậy? Tên khốn đó trước giờ luôn lẽo đẽo đi theo Cao Tiệp Mẫn, chắc chắn sẽ không để tụi mình yên đâu."

Lục Ân Ninh đứng nhìn từ xa, hoàn toàn không thuận mắt với họ Tạ kia. Kế hoạch ban đầu đang tốt đẹp, lại đột nhiên xuất hiện thêm một chướng ngại vật lớn như thế. Cao Tiệp Mẫn tính tình nóng nảy, động tí việc sẽ liền làm loạn lên. Nhưng Tạ Hi Dương là một người rất phức tạp, trừ việc hắn luôn nghe theo Cao Tiệp Mẫn, bọn họ không thể đoán được hắn sẽ làm gì.

"Tớ cũng không biết, nhưng mà trong danh sách đã để tên như thế. Không chừng... hắn ta âm thầm đổi tên mình vào ư?"

Cả Cao Giai Nhược cũng cảm thấy bất an. Tạ Hi Dương nói cho cùng cũng không phải là người có quá nhiều tai tiếng, cô cũng nghe nói hắn có vài tên đàn em rất nghe lời. Chỉ là không ngờ... một kẻ không quan tâm những hoạt động này, lại vì Tiệp Mẫn mà ép mình đến như thế.

"Tờ giấy đăng kí để ở phòng câu lạc bộ, mấy ngày nay nhiều người ra vào, không chừng hắn đã động tay động chân gì đó rồi."

"...Mà thôi, cũng chỉ là vai công tước, không quan trọng lắm đâu. Mọi người vui vẻ đóng một vở kịch là được mà." Giai Nhược cười nhạt, thể hiện bản thân không hề để bụng chuyện vặt này.

"Hừ, tớ cố tình muốn Cao Tiệp Mẫn vào vai Lọ Lem quý giá kia là có lý do cả." Lục Ân Ninh lại khác. Cô ta lấy từ trong túi một cuốn sách khá mỏng, biểu cảm tự tin đưa sang cho Giai Nhược "Đây là kịch bản tớ đã chỉnh sửa, cậu cứ bảo mọi người làm theo thế này là được rồi."

"Chỉnh sửa? Có chỗ nào không tốt à?"

"Là một bà mẹ kế độc ác tàn nhẫn, tớ đương nhiên phải thể hiện trọn vẹn vai diễn của mình chứ."

Rắc rối của Cao Tiệp Mẫn, lúc này mới thật sự bắt đầu.

...

"Chờ đã, chờ đã."

Thầy Lưu là người hỗ trợ chính cho vở kịch lần này, cũng là một trong những người quản lý cho lễ hội trường chuẩn bị diễn ra. Hôm nay là lần tập dợt đầu tiên, thầy buộc phải có mặt để xem biểu hiện và năng lực của mọi người như thế nào.

Vấn đề hiện tại đang phát sinh chính là, Cao Tiệp Mẫn người đóng vai Lọ Lem, lại không thể nào hoàn thành những yêu cầu của ông ấy.

"Lọ lem à, em phải nhìn đáng yêu hơn, cười tươi hơn một chút. Em phải tưởng tượng bản thân là một cô gái dễ thương trong sáng hồn nhiên yêu đời."

"Khụ..."

Thành thật mà nói, bản thân Cao Tiệp Mẫn có một chút hối hận vì quyết định của mình. Tính cách của cô về cơ bản có thể hình dung bằng một từ tệ. Cô rất ít khi quan tâm người khác nói gì, dễ nổi giận, nói chuyện cũng sẽ không lựa lời dễ nghe, biểu cảm thường trực chính là gương mặt khó ở.

Nếu là phản diện thì tốt rồi. Bây giờ là công chúa, bảo cô phải thể hiện dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, vô hại và yếu đuối của mình?

"..."

"Không phải không phải, cười thế này vẫn còn rất gượng gạo! Em cười lại lần nữa xem."

Câu nói này thầy Lưu đã nói không biết bao nhiêu lần, đến cả những người khác nghe cũng đau đầu. Về phần Tiệp Mẫn, cô chỉ có thể nhún vai bất lực. Cô đã cố gắng cười thật tốt rồi, bọn họ nếu không thể cảm nhận được vẻ 'đáng yêu chân thật' thì cũng không thể trách cô.

"Chặc... Giai Nhược, em làm mẫu thử cho Tiệp Mẫn đi."

Lời này của thầy Lưu liền thay đổi sắc mặt của rất nhiều người. Đại đa số đều thể hiện niềm vui và phấn khích khi nghe thấy nữ thần tốt bụng của bọn họ có thể thử sức với vai diễn Lọ Lem xinh đẹp trong truyền thuyết. Một số khác lại rất hả hê nhìn Cao Tiệp Mẫn thất bại thảm hại lui vào trong, trong lòng còn mắng cô rằng không biết tự lượng sức mình.

"Em cũng không biết có được không... Mọi người đừng chê nhé."

Cao Giai Nhược đứng ở trung tâm sân khấu, vẻ e thẹn của cô nàng làm những người khác, đặc biệt là bọn con trai còn hú hét lớn hơn. Ai cũng đều vỗ tay tán thưởng, còn có cả người nói dù có thế nào cũng sẽ tốt hơn Tiệp Mẫn.

Về phương diện lấy lòng người khác bằng nhan sắc, đương nhiên Cao Tiệp Mẫn cô không dám thi đấu với Cao Giai Nhược.

"Chặc... nếu tốt vậy sao không cho nó diễn luôn đi." Cô đứng bên cạnh Hi Dương, không nhịn được mắng một câu. Cảm giác bị tất cả mọi người xua đuổi, còn chỉ chăm chăm vào ca ngợi người em song sinh của mình, sao có thể làm cô cảm thấy thoải mái.

"Người ta bản chất lương thiện, thiên thần thuần khiết, đương nhiên là được yêu thích hơn mày rồi."

Hắn chỉ cười nhạt, sớm biết những chuyện như thế này nhất định sẽ xảy ra, vì vậy mới muốn tham gia cùng cô. Hi Dương đưa lon nước ngọt đã mở nắp cho cô, ngữ điệu rất ôn hòa nói "Đừng giận, tao thích ác quỷ."

"Chặc, thôi đi, không cần mày an ủi tao."

Tiệp Mẫn cầm lấy lon nước, với lời nói của hắn dường như không hề để tâm đến. Hi Dương cũng không vội, bình tĩnh nói tiếp.

"Tuy là Giai Nhược gài mày vào vai Lọ Lem để gây khó dễ cho mày, mày cũng đã chấp nhận trò chơi này. Mày không định sẽ bỏ ngang chứ?"

"...Không biết. Nhưng mà nếu bọn họ được nước lấn tới, tao sẽ bỏ. Tới lúc đó đừng nói lý lẽ hay thể diện gì với tao cả."

Kì thực cô muốn xem Cao Giai Nhược và Lục Ân Ninh bày ra trò gì, nhưng cô cũng không thích việc lúc nào cũng phải tính toán đối đầu với hai người đó. Vì những người không đáng hao tổn sức lực là điều cuối cùng cô muốn làm. Mọi người ở đây dù sao cũng đều biết tính khí của cô, nếu cô có thật sự bỏ dở không làm, bọn họ cũng không quá thất vọng. Đó là chưa nói đến chuyện nữ thần tốt đẹp của họ sẽ chính thức được nhận vai Lọ Lem.

"Vậy..."

"Tiệp Mẫn, em hiểu rồi chứ? Em làm lại một lần nữa cho tôi xem đi."

Thầy Lưu chợt cắt ngang lời của Tạ Hi dương. Tiệp Mẫn thở dài, nghỉ ngơi chẳng được bao lâu lại phải tiếp tục làm việc. Cô thay thế vị trí của Cao Giai Nhược, hít một hơi sâu để lấy lại tinh thần. Nếu cứ như thế này, tuyệt đối cô sẽ không thể nào đạt được tiêu chuẩn của thầy Lưu.

"..."

Tiệp Mẫn rơi vào khoảng lặng của riêng mình. Cô nghĩ về mẹ, nghĩ về những lúc đi cùng với Hi Dương, Tiệp Mẫn, Hạ sơn, nghĩ về... Châu Hoàng Nhất.

"Chính là nó! Tốt lắm Tiệp Mẫn!"

Khi thầy Lưu lên tiếng, bản thân cô mới thoáng giật mình, quay về trạng thái ban đầu. Không hiểu sao khi nghĩ về học trưởng, cô lại cảm giác trong niềm hạnh phúc đó... có một chút đau lòng.

"Nè, hình như tốt hơn thật..."

"Mày đừng có nói là ngẩn ngơ gái đẹp người ta rồi đấy chứ? Cô ta là Cao Tiệp Mẫn đại ác nữ đấy!"

"Người đẹp thì để ngắm, ác hay không ác gì?"

Một vài người trong số những người diễn vai phụ lên tiếng, âm thanh to nhỏ cứ vô tình đến tai của Lục Ân Ninh.

"Mấy người im lặng cả đi! Có gì hay mà nói nhiều thế chứ!"

Điều này một lần nữa nằm ngoài suy nghĩ của cô. Ngày thường chỉ biết Cao Tiệp Mẫn học ít chơi nhiều, lại không phải kiểu người sẽ chịu cho người khác gây khó dễ, không ngờ đến lúc này vẫn chưa chịu bỏ đi.

Hừ, cũng đã đến lượt cô ra tay. Để xem Cao tiệp Mẫn đó chịu đựng tốt đến nhường nào.

"Lọ Lem!"

Lục Ân Ninh diễn vai mẹ kế, là một nhân vật rất độc đoán, và có cùng một điểm chung đều vô cùng ghét Lọ Lem. Cô ta ngay khi bắt đầu đã rất tốt, Giọng nói chua ngoa, thái độ khinh thường và điệu bộ cao ngạo. Cô bước đến trước nàng Lọ Lem, kiêu căng mà nói "Hôm nay đã lau nhà chưa?"

"Dạ rồi." Lời này là trong kịch bản, Tiệp Mẫn cũng chỉ miễn cưỡng làm theo.

"Giặt đồ?"

"Dạ rồi."

"Rửa chén?"

"Dạ rồi."

"Dọn vườn?"

"Dạ-"

Đột nhiên, Lục Ân Ninh vung tay tát Cao tiệp Mẫn, đến mức cô phải lùi lại hai bước để giữ thăng bằng.

"Rõ ràng là mày chưa làm xong! Ban nãy tao vừa đi qua không hề thấy màh làm, mày dám nói láo!"

Hành động này ngay lập tức làm kinh động đến mọi người, toàn bộ hội trường đều rơi vào sự ngạc nhiên đến không thành lời. Ánh mắt họ đều đổ dồn lên hai nhân vật chính đang ở giữa sân khấu, linh cảm một rắc rối lớn đang chuẩn bị bùng nổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon