Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12


"Lục Ân Ninh!?"

Cao Tiệp Mẫn tức giận hét lên, cảm giác đau rát trên gò má trái khiến cô hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh. Cô ngay lập tức muốn lao về phía Ân Ninh, nhưng Hi Dương và vài người khác đã kịp thời cản cô lại. Cố hết sức giữ cô lại mới đúng.

"Tiệp Mẫn, em bình tĩnh lại nào!" Thầy Lưu ở phía dưới cũng phải lên tiếng. Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ như vậy của một nữ sinh, bản thân ông cũng không biết nếu Tiệp Mẫn được tự do, Lục Ân Ninh sẽ bị đánh thành ra bộ dạng gì rồi.

"Phải đó, Tiệp Mẫn, đang diễn kịch mà. Tôi cũng làm theo kịch bản thôi."

Lục tiểu thư nhìn nàng Lọ Lem không thể làm gì thì càng vui vẻ hơn. Cô ta khoác tay trước ngược, hất cao cằm còn thêm vài lời khiêu khích. Cái bạt tay ban nãy quả thật làm tay cô khá đau, nhưng nhìn dấu vết năm ngón ửng hồng trên gương mặt của Cao Tiệp Mẫn, cô cảm thấy rất xứng đáng.

"Kịch bản cái chó gì, mày rõ ràng là lợi dụng cơ hội để đánh tao!"

Cao Tiệp Mẫn vốn đã nóng tính, vô duyên vô cớ bị đánh như vậy sao có thể vì một câu nói của thầy Lưu mà nguôi giận. Cô đồng loạt hất tay những kẻ khác, lại cố gắng lao về phía Lục Ân Ninh.

"Áa!!"

Bàn tay của Cao Tiệp Mẫn đã ở ngay trước Lục Ân Ninh, dọa cho cô ta sợ hãi mà hét lên, toàn thân vô lực mà ngã khụy xuống. Gương mặt tự đắc đã biến mắt, cô ta bị hoảng đến mặt mày trắng bệch, toàn thân khẽ run nhìn Cao Tiệp Mẫn trước mắt. Những người khác cũng phải suýt xoa một phen, thầm cảm thán vì đã có Tạ Hi Dương kịp thời ngăn cản.

Nhưng, cũng không thể loại bỏ khả năng, chính Tạ Hi Dương là người chủ động buông tay, đợi đến khi Cao Tiệp Mẫn cách Lục Ân ninh rất gần mới một lần nữa giữ cô lại.

"Ồ, Tịnh Hàm!"

Tịnh Hàm và Hạ Sơn đến khá trễ, lại vào lúc kịch hay đang đến đoạn cao trào nhất. Trên sân khấu cả đám người vây xung quanh Lục Ân Ninh run rẩy đến mức đứng cũng không vững, Cao Tiệp Mẫn thì đùng đùng lửa giận như sắp ăn thịt người, còn Tạ Hi Dương vẫn một biểu cảm lạnh lùng giữ cô bạn của mình.

Giữa lúc tình huống đang dần trở nên phức tạp hơn, thầy Lưu lại đột nhiên gọi tên cô, khiến cả những người không liên quan cũng phải tò mò.

"Chú Lưu!"

Tịnh Hàm nhìn một lát mới nhớ ra đây là một người bạn của mẹ cô, chỉ là cả hai đã rất lâu rồi không gặp mặt. Hai người một thầy một trò vui vẻ ôm lấy nhau, cũng quên bẵng đi sự việc trước mắt.

"Lâu ngày không gặp, trông chú bảnh bao hẳn ra nha!"

"Uầy, có gì đâu. Con cũng thành một cô thiếu niên xinh đẹp rồi, chú suýt nữa không nhận ra cơ!"

"Mà... nhìn chú có vẻ đau đầu lắm? Có gì không ổn ạ?"

Tịnh Hàm nhìn sơ qua một lượt cũng đoán được Lục Ân Ninh kia vừa làm chuyện xấu gì đó nên mới sợ hãi như vậy. Nếu đây đã là người quen, cô đương nhiên phải tìm cách để bản thân can dự vào vở kịch thú vị này.

"Con cũng thấy rồi đó, tụi nó diễn chẳng được gì cả, động một tí là đánh nhau. Chú cũng không hiểu sao lúc đầu có thể tuyển chọn ra những con người này nữa."

Thầy Lưu thở dài ngao ngán, một lần nữa đưa tay lên xoa xoa thái dương. Thời gian để chuẩn bị tuy không gọi là ngắn, nhưng không thể vì vậy mà mỗi buổi tập đều lãng phí. Huống hồ, ông còn phải lo cho những công việc còn lại của lễ hội, thật sự không thể lúc nào cũng kèm cặp mấy đứa trẻ này.

"Tịnh Hàm, hình như lúc trước con từng tham gia đóng kịch rồi đúng không?" Đột nhiên, thầy Lưu giữ lấy vai của Tịnh Hàm, ánh mắt ông như vừa vô tình tìm thấy ngôi sao cứu mạng giữa bầu trời đêm.

"Đúng rồi! Sao chú lại quên mất chứ! Tịnh Hàm, con mau lên giúp chú một lần này đi! Chỉ một lần này thôi!"

Những người còn lại đều ngơ ngác, nhất thời vẫn chưa bắt kịp chuyện gì đang xảy ra. Về phía Tịnh Hàm, cô cũng có một phần ngạc nhiên. Khi còn học cấp ba quả thật cô rất có đam mê mới mấy trò diễn kịch này, còn là ngôi sao nổi tiếng của trường. Chỉ là, sau một thời gian tìm được niềm vui khi trốn học với Tiệp Mẫn thì không còn yêu thích nữa.

Nhưng, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, cô rất nhanh đã nhận ra đây lại chính là cơ hội bản thân đang cần.

"...Ừm, nếu chú đã nói vậy, cháu sẽ thử một lần ạ."

"Thật may quá! Tịnh Hàm, con đúng là cứu tinh của chú!"

Thầy Lưu vô cùng vui vẻ, nhiệt tình bắt tay Tịnh Hàm như biểu đạt sự cảm kích của mình. Tinh thần ông ngay lập tức trở nên phấn chấn, hướng về sân khấu mà thông báo.

"Tất cả tập trung lại! Bây giờ Tịnh Hàm sẽ diễn thử một chút để các em biết thế nào là thể hiện cảm xúc, ngôn ngữ cơ thể thật chính xác cho vai diễn này. Mọi người đều phải tập trung quan sát đấy!"

Những người khác đều trong vô thức vỗ tay chào đón nhân vật mới. Họ thầm nghĩ trong lòng, đối tượng mà Tịnh Hàm nhắm đến lần này... chỉ có thể là Lục Ân Ninh.

"Theo như tớ thấy thì ban nãy... vai diễn mẹ kế là vai tớ cảm thấy không ổn nhất."

Quả nhiên không sai, Tịnh tiểu thư đi một vòng để xem xét, rốt cuộc vẫn dừng lại trước người vừa tát một bạt tay ghê gớm cho Cao Tiệp Mẫn. Bản thân Lục Ân Ninh cũng không thể ngờ Tịnh Hàm sẽ đến đây, lại còn có quen biết thân thiết với thầy Lưu đến mức được cho phép lên thị phạm.

"Tuy rằng chúng ta nên thổi hồn vào vai diễn, nhưng mà không phải làm quá lên thì sẽ tốt, phải có chừng mực, cậu hiểu không?"

"..." Lục Ân Ninh im lặng, không thể phản bác được lời này.

"Nhìn chắc có lẽ cậu vẫn chưa hiểu ý tớ. Thôi thì để tớ mượn Giai Nhược diễn lại cảnh này một chút nhé?"

"Cái-" Ân Ninh còn chưa kịp phản ứng, Cao Giai Nhược yêu quý của cô ta đã bị kéo vào vị trí trung tâm. Đối diện với sự thách thức của Tịnh Hàm, Lục Ân Ninh đành phải lên tiếng "Vai diễn Lọ Lem rõ ràng là của Tiệp Mẫn, sao cô không diễn với cô ta?!"

"Tiệp Mẫn diễn quá đơ rồi, không có biểu cảm gì cả."

Tịnh Hàm không ngại nói thẳng, làm ra vẻ rất bất lực đối với cô bạn mình. Hai người ánh mắt nhìn nhau, liền hiểu đối phương đang muốn làm gì. Cô cong miệng cười tà mị, lại quay sang họ Lục.

"Cậu nữa đấy, nhìn mà học hỏi vào."

"Nhưng... nhưng mà..."

"Cậu kháng cự cái gì? Chẳng phải cậu luôn khen Cao Giai Nhược nếu diễn Lọ Lem rất hợp, rất có khí chất sao?"

Lời này khiến Lục Ân Ninh hoàn toàn cứng họng. Cô biết nếu là Giai Nhược, vai diễn Lọ Lem chỉ là chuyện nhỏ. Vấn đề là, nếu Tịnh Hàm đứng bên cạnh, lại còn biết về chuyện cô vừa ra tay với Cao Tiệp Mẫn... thì làm gì có chuyện sẽ bỏ qua cho Giai Nhược? Cô không thể tùy ý đẩy Tịnh Hàm ra, nhưng lại không biết nên thuyết phục thầy lưu bằng lý do gì...

"Ân Ninh, không sao đâu."

Giai Nhược cười nhạt, lên tiếng trấn an bạn mình. Ban nãy là vì mọi người không ngờ được, Ân Ninh mới có thể ra tay. Hiện tại thì khác, mọi người có thể sẽ kịp thời ngăn cả được Tịnh Hàm. Dù sao thì cô cũng khác Tiệp Mẫn, mong là... không sao vậy.

Sau khi để 'Lọ Lem tạm thời' Cao Giai Nhược vào vị trí giống trong kịch bản, cô cũng vào tư thế như Lục Ân Ninh ban nãy.

"Thứ nhất..."

Tay của Tịnh Hàm đột ngột giơ tay lên cao, mà nàng Lọ Lem kia lại đang cúi xuống, không hay biết gì cả.

"Giai Nhược!!"

Giây phút mọi người muốn nhào đến ngăn cản cái tát thứ hai trong ngày, tay của Tịnh Hàm lại chỉ đơn giản dừng bên cạnh gò má xinh xắn trắng trẻo của Cao Giai Nhược.

"Không được đánh người như thế. Nếu cậu động thủ mạnh tay như vậy, trên gương mặt sẽ để lại vết hằn, sẽ mất công tranh điểm cho cảnh tiếp theo. Cậu hiểu chứ?"

Trò này của cô làm mọi người bị dọa một phen thót tim. Thậm chí có kẻ còn suýt ngã nhào khi muốn chạy đến giúp đỡ Giai Nhược mỏng manh yếu đuối. Trong hội trường lúc này, chỉ có bốn người vui vẻ nhìn điệu bộ cứng đờ và vài giọt mồ hôi lạnh rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp của Cao Giai Nhược.

Tịnh Hàm ho khan, lần này mới thật sự vào công chuyện chính.

"...Làm mấy việc đó xong thì đi dọn dẹp lại kho đi, hình như mấy bao gạo bị chuột cắn hư cả rồi, nhặt chúng lên hết rồi đi rửa lại cho heo ăn đi. Mười phút nữa quay lại đây tao sẽ dặn dò tiếp."

Giai Nhược cũng rất nhanh hồi phục tinh thần, cô vội nói lời thoại của mình "Nh-Nhưng mà mẹ... mười phút chỉ sợ là con không thể hoàn thành..."

"Đó là việc của mày, tao không quan tâm." Trên tay Tịnh HÀm không biết từ bao giờ đã cầm đạo cụ của mẹ kế, là một cây quạt. Dường như vẫn trả đũa chưa đủ, cô đem đầu quạt gõ vào vai của Giai Nhược, như ẩn ý bảo 'Lọ Lem' nên khom người, thể hiện sự kính trọng hơn nữa.

"Bây giờ mày chỉ là một đứa hầu hạ trong cái nhà này, nhờ có tao mới có cơm ăn, chỗ ngủ, đồ mặc. Nếu mày biết ơn thì mày sẽ biết nên làm tốt việc của mình."

"Hức... Vâng ạ..." Bản lĩnh của Cao Giai Nhược giỏi nhất là khóc. Dù trong kịch bản không có, cô ta vẫn sẽ khóc thôi.

"Đừng khóc chứ..."

Tịnh Hàm dùng quạt nâng nhẹ cằm của Giai Nhược lên, diễn ra một vẻ đầy thương xót cho người con chồng của mình. "Tao ghét nhất là nhìn thấy mày khóc, nhìn giống hệt như bà mẹ của mày vậy. Mày có biết gương mặt này tao đã chán ghét đến nhường nào không? Nếu không phải vì sợ người ngoài bàn tán, tao đã sớm bán mày vào một nông trại nào đó rồi."

Ánh mắt của hai diễn viên như khóa chặt lấy nhau. Tịnh Hàm là người mẹ kế độc đoán giả tạo, hai mặt lại vô cùng tuyệt tình, trong khi Giai Nhược là nàng Lọ Lem đáng thương, đôi mắt ngấn nước biết nói, và vô cùng tội nghiệp.

"Tuyệt vời! Đúng là Tịnh Hàm! Xuất sắc lắm em!!"

Thầy Lưu phía dưới đầy hào hứng vỗ tay, đây là lần đầu tiên trong cả buổi tập ông tán dương như thế.

"Dạ, không có gì đâu ạ." Tịnh Hàm thoát vai cũng rất nhanh, tùy tiện ném lại đạo cụ lẫn kịch bản cho Cao Giai Nhược "Được rồi, Lọ Lem giả, đừng khóc thật chứ. Cậu mà khóc thật, tôi sẽ buồn nôn đấy."

"Ghê thật, Tịnh Hàm vậy mà làm Cao Giai Nhược im thin thít, không dám nói câu nào luôn." Hi Dương và Tiệp Mẫn ở một phía quan sát, tâm tình đã tốt lên không ít nhờ có sự xuất hiện của Tịnh Hàm cùng màn thị phạm của cô.

"Bạn mày đó." Hắn cười nhạt, lần này trên tay vẫn là một lon nước lạnh đưa cho cô "Không có túi chườm, mày dùng tạm cái này đi, sưng hết rồi kìa."

"Ừ, con khốn Lục Ân Ninh đánh đau thật, ban nãy mày mà không giữ tao lại, tao thề nó sẽ không lành lặn bước khỏi đây đâu." Cô chỉ đành nhận lon nước kia, cẩn thận đưa lên chỗ vẫn còn đau rát.

"...Tao sẽ luôn ở bên mày." Hắn nhìn cô chậm rãi đưa lon nước lên gò má, không kiềm được than đau vài tiếng, vì vậy trong vô thức liền nói như thế. "Tất nhiên là để mày đừng làm trò gì ngu ngốc rồi."

Tiệp Mẫn cười khổ, bạn của cô không thích làm trò thì cũng thích nói đùa. Chỉ là, có bọn họ vẫn tốt hơn ở cùng với mấy người như Cao Giai Nhược hay Lục Ân Ninh.

...

Vài tuần sau đó...

Theo như lời của Cao Giai Nhược, hôm nay bọn họ phải đến sớm để thử trang phục cho buổi diễn chính thức. Cũng vì điều đó, Tạ Hi Dương và Cao Tiệp Mẫn đã ngồi một lúc trong hội trường không một bóng người. Tiệp Mẫn bình thường sẽ không chịu ngồi yên tốt đẹp như vậy mà chờ đợi. Tối thiểu thì, cô cũng sẽ mắng chửi vài câu cho hả giận.

Hôm nay cô lại chỉ...

"Oáp..."

"Tối qua không ngủ à? Màu đã ngáp lần thứ ba rồi đấy."

Tạ Hi Dương hỏi, trong túi áo lấy ra một viên kẹo cà phê. Tiệp Mẫn không nghĩ nhiều liền xé vỏ cho vào miệng, thầm nghĩ có một người bạn nhiều đồ ăn thật là tốt.

"Tập thoại. Nói thật với mày, tao chưa thấy nhỏ công chúa nào nói nhiều như Lọ Lem. Chẳng lẽ tụi nó không chọn đóng vở 'công chúa ngủ trong rừng' được hay gì... Phiền chết đi được."

"Xem ra mày cũng nghiêm túc với chuyện này quá nhỉ?"

Không chỉ hắn, cả cô cũng cho rằng việc tham gia vở kịch này chỉ là trong một đoạn thời gian ngắn. Cao Giai Nhược và Lục Ân Ninh sẽ làm khó dễ họ rất nhiều, nhưng ai có ngờ Tịnh Hàm lại có mối quan hệ tốt với thầy Lưu. Lần này đến lượt bọn người đó bị làm khó. Vì vậy, cô và hắn đều không còn lý do để rời đi, cũng... quá lười để dựng lên một lý do.

"Tao có thể không thích, nhưng tao không không thể để mấy buổi tập dợt gần nửa tháng qua vô nghĩa. Mày có biết tao phải tốn thêm bao nhiêu công sức để che quầng thâm mắt không."

Tiệp Mẫn mệt mỏi tựa vào phía sau, đem cuốn kịch bản đang đọc dang dở đặt lên mặt mình để che đi ánh sáng. Ngày thường cô học bài đã khó, nay còn bắt cô học thoại, còn phải diễn, phải phối hợp với nhiều người... so với chuyện đối đầu với Lục Ân Ninh và Cao Giai Nhược, cô thấy còn phiền phức hơn nhiều lần.

"Mày đã quyết định như thế thì cứ xem như là vậy đi." Chẳng hiểu sao, trong lòng Tạ Hi Dương lại có một chút nhẹ nhõm. Có thể là vì... Tiệp Mẫn không phải mất ngủ vì Châu Hoàng Nhất chăng?

"Ăn sáng chưa?"

"Ăn ở nhà rồi." Người kia vẫn chán nản đáp, hoàn toàn không giống người đã được nạp năng lượng.

"Dạo này ở nhà mày tốt cả chứ? Mày và..."

"Hai người đến sớm thật đấy. Anh còn nghĩ anh và Giai Nhược sẽ là người đầu tiên chứ."

Thiết nghĩ, Châu Hoàng Nhất có lẽ là người giỏi nhất trong chuyện làm tâm trạng của Hi Dương xấu đi. Không chỉ vì sự xuất hiện của hắn, mà còn bởi vì hắn còn cùng bước vào với Cao Giai Nhược. Tạ Hi Dương nhìn nam thần và nữ thần của trường ở bên nhau đúng là rất hợp, chỉ tiếc là sẽ hợp hơn nếu hai người họ tránh xa hắn và Tiệp Mẫn một chút.

"Bọn tôi có hẹn."

Hắn hừ lạnh, tùy tiện lên giọng đáp. Biểu cảm ghét bỏ thể hiện cũng rất rõ ràng, nhưng vẫn có những kẻ không bao giờ hiểu được cách đọc tâm trạng người khác.

Châu Hoàng Nhất cười trừ. Lúc này, hắn chợt nhìn thấy cô gái bên cạnh đang trong tư thế ngủ rất thoải mái, lại còn có thể ngồi ngay bên cạnh Tạ Hi Dương thì liền biết là ai "Tiệp Mẫn tập kịch cả buổi tối nên là khá mệt, em cố gắng chăm sóc con bé nhé."

Lời này vào tai của Hi Dương không chỉ là một câu nhắc nhở đơn thuần. Với hắn mà nói, chẳng khác nào họ châu đó đang khoe khoang chuyện phải tập thoại với cô cả đêm. Điều này làm tâm trạng của Tạ thiếu càng xấu hơn.

"Cho dù không phải, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt." Hắn không bị Tiệp Mẫn quản, thế là càng kiêu ngạo hơn. Không chỉ đưa tay sang ôm lấy vai của cô, còn dùng thái độ tự tin đến mức đáng ghét trả lời Châu Hoàng Nhất.

Sự đánh dấu chủ quyền này làm người khác không biết nên nói thế nào.

"Hôm nay trang phục dùng để diễn đã hoàn thành xong, nếu hai người đã đến trước thì hay là thử trước luôn đi. Tớ sẽ ở đây để trông chừng Tiệp Mẫn." Giai Nhược cảm nhận được sự khó xử giữa cả hai, bèn lên tiếng để thay đổi không khí một chút.

"Mày trông tao hay làm gì tao?" Giọng nói của Tiệp Mẫn vang lên, nhưng mặt của cô vẫn bị che bởi cuốn kịch bản. Đợi khi câu nói kết thúc, cô mới đưa cuốn sách mỏng kia khỏi mặt mình, ném cho Cao Giai Nhược một ánh nhìn ghét bỏ.

"Tao nghĩ là mày ngủ rồi chứ?"

"Làm biếng nói chuyện với mày thôi."

Cô tùy tiện đem những thứ đồ của mình bỏ vào túi, không cảm xúc trả lời Tạ Hi dương. Sau khi dúi vào tay hắn cả áo khoác và túi xách, biểu cảm cô liền thay đổi nhanh chóng. Đại tiểu thư Cao gia nổi tiếng cau có lại trở thành đàn em đáng yêu thân thiện, vui vẻ kéo Châu Hoàng Nhất đi.

"Học trưởng, chúng ta đi thử đồ đi!"

Hội trường nhanh chóng chỉ còn lại Cao Giai Nhược và Tạ Hi dương. Hắn không nói lời nào, chỉ cười khổ nhìn Tiệp Mẫn hào hứng rời đi. Đối với hắn lúc nào cũng khó ở, lạnh lùng, thậm chí có lúc còn vô tâm. Còn với Châu Hoàng Nhất... vẫn phải luôn diễn ra vẻ dễ thương ngoan ngoãn.

"Hi Dương, cậu... cứ định sẽ như thế này với Tiệp Mẫn mãi sao?"

Cao giai Nhược chợt cắt ngang suy nghĩ của hắn. Hai người rất ít khi nói chuyện với nhau. Trong số các lý do, có một phần vì hắn rất đề phòng Cao Giai Nhược.

"...Ý gì?"

Giai Nhược cười nhạt, xem ra lời đồn quả nhiên không hề sai. Chỉ cần có một tí thông tin liên quan đến Cao Tiệp Mẫn, ai cũng có thể khiến Tạ Hi Dương chú ý "Tiệp Mẫn đối với cậu sau nhiều năm như vậy vẫn không đổi, cậu cứ mãi cố chấp vì một chuyện không có cái kết đẹp... liệu có đáng không?"

"..."

Trong chốc lát, hắn không đưa ra lời nào cả, chỉ đưa lưng như thế với cô, không có thêm hành động gì. Cao Giai Nhược khẽ nghiên đầu, cô thật sự muốn nhìn xem biểu cảm của hắn liệu có phức tạp như cô nghĩ hay không. Dù sao đi nữa, gặp một người đặc biệt thân thiết như thế với Cao Tiệp Mẫn, cô cũng muốn biết đó là loại người thế nào.

"...Thế cô và Châu Hoàng Nhất thì sao? Tôi cũng đợi hai người khá lâu rồi đấy."

Điều này làm Giai Nhược hoàn toàn cứng họng. Đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc, nhìn hắn thản nhiên lướt qua cô, rời khỏi hội trường.

Một khoảng không vắng lặng, khiến bản thân Cao Giai Nhược càng có thêm nhiều suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon