Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14


...

Giây phút quan trọng cuối cùng cũng đã đến, hôm nay chính là ngày diễn chính thức cho vở kịch của bọn họ.

Tất cả mọi người đều đang tập trung ở phòng chờ để trang điểm và chỉnh sửa trang phục, đạo cụ. Mỗi người đều có một công việc riêng, cố gắng hoàn thành tốt nhất để đảm bảo vở kịch được diễn ra suôn sẻ.

"Ắt xì!"

Tiệp Mẫn đang được nhân viên trang điểm hoàn thành diện mạo cuối cùng trước khi lên sân khấu. Một lượng phấn phủ đột ngột xuất hiện làm cô không kiềm được mà hắt xì, khiến tâm trạng... ngày càng xấu đi.

"Xin lỗi, em không sao chứ?" Nhân viên trang điểm áy náy hỏi, nhìn biểu tình của cô lại lo rằng bản thân có phải đã làm gì sai.

Cô hít một hơi sâu, cố gắng thư giãn cơ mặt hơn "...Chị cứ tiếp tục đi."

"Nè nè, công chúa Lọ Lem gì mà lạnh lùng thế~ Phải tươi cười, dễ thương lên hiểu không? Mày có đọc thử bản gốc chưa vậy?" Tịnh Hàm ngồi ở bộ ghế sô pha bên cạnh bắt đầu lên tiếng, một tay cầm đồ ăn vặt một tay cầm cuốn truyện Lọ Lem.

"Im miệng. Công chúa đây không cần người hầu để đem bọn mày ra đánh đâu." Tiệp Mẫn vẫn không buồn quay đầu lại nhìn bạn mình, tiếp tục ngồi yên để nhân viên trang điểm nhanh chóng kết thúc công việc.

"Ghê quá đi, uổng công người ta đem đồ tốt đến bồi bổ cho mày." Hạ Sơn lại không hiểu vì sao bọn họ bị giận, thế là lại chạy đến bên cạnh vị 'công chúa' ấy, làm ra dáng vẻ tốt bụng để lấy lòng.

"Để đồ lại. Cửa thì ở bên kia."

Đáng buồn thay, hắn vẫn bị người kia một mực cự tuyệt. Tuy Hạ Sơn biết ngày thường Tiệp Mẫn cũng không phải người dễ chịu gì, nhưng không thể nói là gắt gỏng như vậy. Xoa xoa cằm suy nghĩ một lúc, hắn quyết định, cùng với người yêu tốt, tìm đến ngài công tước trung thành đáng tin hỏi.

"Hi Dương, sao gần đây con Tiệp Mẫn nó khó chịu quá vậy? Tao thấy mặt nó toàn căng như dây đàn, giống như bị ức chế ấy."

Hắn nhìn Hạ Sơn, lại đưa mắt sang cô gái vẫn còn phải bị nhân viên xoay mấy vòng để hoành thành tạo hình Lọ Lem. Nở nụ cười tự trách, hắn đáp "...Tại tao."

"Ể? Mày mà cũng làm ra chuyện khiến Tiệp Mẫn không vui à?! Có nhầm không vậy!"

Tịnh Hàm vô cùng bất ngờ, đến cả âm lượng cũng không kịp điều chỉnh. Xưa nay người đặt lợi ích của Cao Tiệp Mẫn lên trên hết chính là hắn. Chỉ cần là chuyện cô đã quyết, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ làm người lại. Vậy mà, hôm nay người chọc giận đại tiểu thư Cao thị lại là Tạ Hi Dương a!

"Bé cái miệng một chút. Mày vào đây đã không đúng rồi còn ồn ào." Đột nhiên bị những người khác hướng sự chú ý, Hi Dương liền ném cho Tịnh Hàm cái lườm cảnh cáo. Nhắc đến tài năng làm to chuyện, không thể nào bỏ qua cái tên Tịnh HÀm được.

"Xì... Tao đã nói chuyện với thầy Lưu rồi mà, ông ấy cho phép rồi chứ bộ..." Người kia bĩu môi, rốt cuộc vẫn không có được câu trả lời mình muốn.

"Mọi người tập trung lại, ba phút nữa là bắt đầu rồi đấy!"

Thầy Lưu lên tiếng tập trung tất cả lại, đồng hồ ngày càng điểm gần hơn thời điểm bắt đầu vở kịch.

"Cao Tiệp Mẫn." Tiệp Mẫn đang uống nước để chuẩn bị lên sân khấu, đột nhiên Lục Ân Ninh lại bước đến khẽ vô lên vai cô "Xin lỗi trước nhé."

"Ý gì?" Lời này dù là bất cứ ai cũng sẽ phải hiếu kì. một chuyện quan trọng đang trước mắt vậy mà lại nói 'xin lỗi', thế thì chẳng phải việc gì tốt đẹp.

"Thì cứ nói vậy thôi." Lục Ân Ninh híp mắt cười, cứ như vậy rồi bỏ đi.

...

Mọi thứ diễn ra theo như tính toán và kịch bản, trước mắt Tiệp Mẫn vẫn chưa hiểu cho câu nói ban nãy của Lục Ân Ninh. Đó là lại nói, phân cảnh sắp diễn ra đã ở cuối vở diễn, chẳng lẽ bọn họ lại muốn giở trò gì lúc này ư?

Một tháng tập qua không khiến cô bỏ cuộc được, dám nói Lục Ân Ninh đó sắp tức đến điên rồi.

Vậy, cô ta muốn lợi dụng vở diễn để làm gì?

"Sao thế?" Tạ Hi Dương nhìn sắc mặt cô không tốt, lên tiếng hỏi.

"...Không có gì." Nếu nói chuyện này với Tạ Hi Dương, hắn sẽ lại ầm ĩ một trận không muốn cô tiếp tục vở kịch. Cao Tiệp Mẫn cũng muốn xem bản lĩnh của họ Lục đó lớn đến đâu.

"Con gái của mẹ, con có thể sẽ cưới được hoàng tử trong mơ của con rồi đấy!!"

Lục Ân Ninh trong vai mẹ kế, biểu tình vô cùng vui vẻ chạy đến ôm lấy con gái của mình, vai diễn của Cao Giai Nhược. Đây là cảnh thông báo tuyển vợ của hoàng tử đã được truyền đi khắp cả nước.

"Thật ư! Mẹ, mẹ không nói đùa với con chứ!" Cao Giai Nhược cũng làm rất tốt, sự ngạc nhiên trong vẻ đáng yêu làm mọi người càng bị thu hút hơn.

"Hoàng tử đã ban lệnh, nếu bất kì ai đi vừa chiếc giày thủy tinh, ngài sẽ ngay lập tức cưới làm vợ. Một lát nữa công tước sẽ đưa người tới để con thử chiếc giày mà vị công chúa buổi vũ hội đánh rơi. Nếu thành công, tất cả giấc mơ của chúng ta sẽ trở thành sự thật!"

Hai người họ đầy phấn khích nói, ôm chầm lấy nhau trong hạnh phúc. Tiệp Mẫn, đồng thời là nàng Lọ Lem, bên cạnh lặng lẽ sàn nhà cũng phải có lời khen cho khả năng diễn xuất của bọn họ. Ngày thường đều là tiểu thư giàu có nhiều tiền, thế mà diễn mấy cảnh tham lam mưu tính này cũng rất đạt đấy chứ.

"Nhưng mà mẹ..." Cao Giai Nhược đưa mắt nhìn 'người chị kế' của mình đang miệt mài làm công việc, không nhịn được mà hỏi "Cô ta... cũng được thử ư?"

"Lọ Lem..." Lục Ân Ninh cười khẩy, nhường như đã đợi giây phút này khá lâu rồi "Hôm nay có một vị khách quan trọng sẽ đến. Thứ bẩn thỉu như mày không phải nên cút lên gác đợi sao?"

Cô ta bước đến bên cạnh Cao Tiệp Mẫn, sau đó... vung chân đạp cô ngã!

Tạ Hi Dương, Tịnh Hàm và Hạ Sơn đều kinh ngạc trước những gì bọn họ vừa thấy. Điều này hoàn toàn không hề có trong kịch bản của bọn họ, hơn nữa rõ ràng Lục Ân Ninh muốn nhân cơ hội trên sân khấu để làm khó Tiệp Mẫn. Dù sao đi nữa, cô vẫn phải đảm bảo được vở kịch diễn ra suôn sẻ, cho nên không thể nào phản bác như ngày thường được.

Chỉ là...

Tiệp Mẫn làm gì chịu được sự xúc nhục lớn như thế chứ.

Cái đạp vừa rồi cho dù là để làm vở kịch thêm đặc sắc, cũng không cần dùng lực mạnh như thế. Trong một khoảnh khắc cô đã bị đá đến mức ngã ra sân khấu, còn cả cú sốc bởi chi tiết mà một mình Lục Ân Ninh tự mình thêm vào!

Cô quay lại nhìn họ Lục kia. Hóa ra, đây chính là lý do cho câu xin lỗi vừa nãy.

Loại người như Lục Ân Ninh sao lại có chuyện sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô chứ!

"Dám lườm tao!? Mày chán sống hay gì!?"

Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Cao Tiệp Mẫn thật không ngờ Lục Ân Ninh còn muốn nhân cơ hội này để tát cô.

Lần trước cứ ngỡ cô ta đã bị dọa sợ, tự biết lượng sức mình để không lặp lại trò ngu ngốc này nữa. Lần này cô ta còn mạnh tay hơn, như thể đây là lần cuối cùng được đánh cô. Tiệp Mẫn dường như cảm nhận được năm ngón tay đã hằn lên gò má của mình, cảm giác đau rát quen thuộc lại kéo về.

Cô nuốt khan nước bọt, ánh mắt trong vô thức nhìn xuống khán đài. Hàng trăm con mắt đều dán chặt lên người cô, bọn họ đều chờ đợi biểu hiện tiếp theo của một nàng 'Lọ Lem'.

Vở diễn... không thể cứ như vậy mà kết thúc.

Cho dù có đau, cô vẫn phải chịu.

Dù có đau hơn, cô...

"Tao nói cho mày biết, tốt hơn mày nên ngoan ngoãn nghe lời tao. Nếu không, đợi đến khi con gái tao được làm công chúa, mày sẽ là đứa đầu tiên tao-"

"Bà sẽ làm gì?"

'Lọ Lem' đột nhiên đứng dậy. Tay cô giữ chặt lấy cổ tay chỉ giỏi chỉ năm trỏ bảy của bà mẹ kế, hận không thể ngay lập tức bẻ gãy nó. Dáng vẻ yếu đuối hoàn toàn bị cô vứt đi, một Lọ Lem mạnh mẽ và sắc bén bỗng dưng trở thành nhân vật chính của toàn vở kịch.

Không ai có thể ngờ, Cao Tiệp Mẫn lại có nước đi này.

"Hình như sống trong nhung lụa đã lâu, bà quên mất danh phận của mình rồi nhỉ? Nếu vậy, để tôi nói lại lần nữa cho bà nhớ. Cha của tôi là chủ căn nhà này, là người thật sự có tiếng nói ở đây. Và tôi, mới là vị tiểu thư mà bà phải khom lưng hầu hạ đấy."

Cô bước một bước, Lục Ân Ninh lại lùi một bước, bản thân cô ta cũng không dám tin Cao Tiệp Mẫn lại dám trước bao nhiêu người như thế mà thay đổi kịch bản.

Nhưng việc cấp bách hơn lúc này chính là, bọn họ đang ở trong buổi diễn chính thức, sẽ không có người đến để giúp đỡ cô! Không nói đến những người khác tham gia vở kịch, khán giả sẽ cùng lắm chỉ cho rằng đây là những gì bọn họ thật sự tập dợt!

Nếu cứ tiếp tục... thế chẳng phải cô sẽ bị Cao Tiệp Mẫn đánh chết ư!

"Lọ Lem! Mày dám nói chuyện như thế với mẹ tao!" Cao Giai Nhược nhận ra tình hình đã đi theo một hướng khác, vội lên tiếng can thiệp. cô bước đến muốn tách Tiệp Mẫn và Ân Ninh ra, nhưng đương nhiên điều này là không thể.

"Mày là ai mà dám lên tiếng ở đây? Còn không gọi một tiếng chị!"

Đây không phải nàng Lọ Lem yếu đuối mỏng manh chỉ đợi người khác giúp đỡ như trong truyện.

Đây là Lọ Lem mà Cao Tiệp Mẫn đóng, cô tuyệt đối sẽ không để người khác nhân cơ hội để sỉ nhục cô.

Lục Ân Ninh rốt cuộc cũng không thể thoát được mạch diễn này, đành phóng lao thì phải theo lao, diễn đến cùng với Cao Tiệp Mẫn.

"Phản rồi! phản rồi! Mày... Mày dám-"

"Sao tôi lại không dám? Tôi có gì mà không dám?"

Cứ cho rằng vai phản diện thì dù ngang ngược cách mấy vẫn có thể, nhưng Lọ Lem này lại tuyệt đối không cho cô cơ hội để làm chủ tình hình. Hai người cứ dằn co như vậy, mà Cao Tiệp MẪn từ đầu đến cuối vẫn không buông tha cho cô, cổ tay lúc này chỉ e đã bị nắm đến sắp gãy thật rồi!

"Hỗn xược!!"

Lục Ân Ninh cố chấp phản kháng, lần này liền bị Cao Tiệp Mẫn vô cảm đẩy ngã sang một bên. Giai Nhược thấy thế vội chạy đến đỡ lấy 'mẹ' của mình.

"Lọ Lem cũng là con người, mà con người khi bị dồn đến đường cùng sẽ phản kháng... thưa phu nhân."

Hai nhân vật phản diện cứ ngỡ đến cuối truyện mới bị trừng phạt, ai ngờ ngay lúc này đã bị nhân vật chính mắng đến không ngẩn đầu được. Toàn hội trường đều ấn tượng với vai diễn của Cao Tiệp Mẫn đến mức không biết nên nói gì. Dù sao, không phải lúc nào cũng được thấy một nàng Lọ Lem bá đạo đến thế.

"Phu-Phu nhân! Công tước đến rồi ạ!" Người đóng vai kẻ thông báo đột nhiên bị Tạ Hi Dương đẩy vào sân khấu. Không thể quay lại, hắn chỉ có thể diễn lời thoại duy nhất của mình, cũng để vở kịch được tiếp tục.

"Cái-"

"Mời vào đi."

Không phí nhiều thời gian, 'công tước' Tạ Hi Dương xuất hiện vô cùng hoành tráng. Đoàn vệ binh tuy chỉ là đóng giả, nhưng cũng tạo được cảm giác tương đối chân thật cho người xem.

Hắn đến trước Tiệp Mẫn, khẽ cúi đầu nói "Chào tiểu thư.", sau đó mới dời sự chú ý của mình sang hai người kia "Phu nhân."

"Hân hạnh được diện kiến công tước. Khiến ngài phải nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này, tôi thành thật xin lỗi." Không để cho Lục Ân Ninh lại có cơ hội làm loạn, Tiệp Mẫn nhanh trí nói. Đã đến nước này, không thể nào lại dường vai chủ gia đình lại cho 'mẹ kế tốt đẹp' của cô được.

"Không sao. Tôi chỉ thực hiện mệnh lệnh của hoàng tử thôi. Tiểu thư, xin mời." Hắn cười nhạt, phối hợp cực kì ăn ý với cô.

Hai người tiến về chiếc ghế vốn phải để Cao Giai Nhược thử giày trước. Theo kịch bản gốc, lúc này sẽ có một người đến để giúp Tiệp Mẫn thử giày. Nhưng người cầm lấy chiếc giày thủy tinh vậy mà lại là Tạ Hi dương.

Hắn quỳ một gối, cẩn thận đưa chiếc giày ướm thử vào chân cô. Đương nhiên, mọi thứ đều vừa vặn một cách hoàn hảo.

"Quả nhiên, đây chính là cô gái mà tôi tìm kiếm."

Lời này có phần không giống với kịch bản, chỉ là, Tiệp Mẫn cũng không để ý đén chuyện đó. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong một khoảnh khắc cô dường như bị vị 'công tước' trước mắt hút hết mọi sự tập trung. Một cảm xúc kì lạ len lỏi trong tâm trí Tiệp Mẫn, bản thân cô chưa từng trải qua những xúc cảm này, dù cô và Tạ Hi dương đã nhìn nhau vô số lần.

Mọi thứ cứ như vậy kết với màn hạ rèm, để chuyển sang cảnh cuối cùng, sự đoàn tụ giữa Lọ Lem và hoàng tử.

...

"Cao Tiệp Mẫn!!"

Vở kịch vừa kết thúc, Lục Ân Ninh sau cánh gà đã làm ầm ĩ, điên cuồng gọi tên nàng Lọ Lem "Cao Tiệp Mẫn cô nghe tôi nói không đấy!! Đứng lại!!"

Cô ta tóm lấy một vai của Tiệp Mẫn, nhưng nhanh chóng bị cô gạt bỏ. Vừa nãy Lọ Lem tính khí ngang ngược như thế nào, sau sân khấu vẫn tiếp tục ngang ngược như thế. Cao Tiệp Mẫn cười gian, chất vấn ngược lại Lục Ân Ninh.

"Mày gào cái gì? Vở kịch kết thúc tốt đẹp, xong chuyện. Mày còn không hài lòng việc gì nữa?"

"Ban nãy cảnh gần cuối, tại sao cô lại không thực hiện giống trong kịch bản!? Cô đột ngột thay đổi như vậy, cô còn dám đẩy ngã tôi!?"

Nói đi nói lại, Lục Ân Ninh vẫn là cay cú chuyện bị làm xấu mặt. Cho dù những người khác có nghĩ đó là những gì bọn họ chuẩn bị, nhưng bản thân cô sao có thể chấp nhận bị một người như Cao Tiệp Mẫn sỉ nhục chứ!

"Người thay đổi kịch bản là mày. Cái tát lúc đó đáng lý ra phải là giả, càng không hề xuất hiện cái đạp nào hết."

Tiệp Mẫn khẽ thở dài, giọng nói cũng không còn cợt nhã như ban nãy. Họ Lục này chỉ giỏi nói, chẳng làm được bao nhiêu chuyện. Cô ta vừa bị Tiệp Mẫn lườm một chút liền không dám ngông nghênh nữa.

"Mày lách luật chơi trước, bây giờ còn có mặt mũi chỉ trích tao?"

Cô đứng ngày càng gần với Lục Ân Ninh, giữa cả hai khoảng còn chưa đến một cánh tay. Lục tiểu thư bị bá khí của Cao Tiệp Mẫn đè nặng lên, nhất thời không dám phản kháng gì cả. Cô ta đưa mắt nhìn những người xung quanh để cầu cứu, nhưng chẳng ai đáp lại ánh mắt đó cả. Một phần vì người sai trước là cô ta, một phần vì... Tạ Hi Dương đang ở đó. Tiệp Mẫn có thể kiêng dè vài người, Tạ thiếu thì không đâu.

"V-Việc đó chỉ là để khiến mọi thứ trông thật hơn thôi. Tôi..."

"Ồ, thế sao? Hay là bình thường muốn đánh tao nhưng mà không dám, nên lợi dụng vở kịch?" Tiệp Mẫn nhếch mép cười, không ngại công kích Lục Ân Ninh trước những người khác.

"Cô!" Cô ta thẹn quá hóa giận, lại vung tay muốn đánh người.

Tiếc rằng, cái tát thứ ba của cô ta không thành được.

Tạ Hi Dương đã sớm đoán được họ Lục sẽ động thủ, ngay khi thấy cô ta có vấn đề liền bước đến ngăn cản. Cổ tay của Ân Ninh vừa nãy vẫn còn có chút đau vì bị Tiệp Mẫn nắm, bây giờ lại còn tiếp tục bị siết chặt.

Bàn tay của Tiệp Mẫn tuy có lực nhưng cũng không lớn, muốn bẻ cổ tay cũng phải mất một ít thời gian. Tạ Hi Dương thì khác. Đối với hắn mà nói, cổ tay của cô ta giống như một que gỗ, dùng quá nhiều lực liền không còn nguyên vẹn.

Bị chính bản thân dọa sợ, Lục Ân Ninh liền gấp gáp thu tay, còn giữ khoảng cách giữa hai người họ thêm vài bước.

"Đừng nghĩ tao không đánh phụ nữ." Hắn cũng không có ý định giữ người đó ở gần Tiệp Mẫn. Hi Dương bước đến trước, khó chịu để lại một lời cảnh cáo cho hai người kia "Cao Giai Nhược, đem bạn của cô tránh xa bọn tôi một chút. Tôi không khách khí, cũng sẽ không khách khí đâu."

"Ân Ninh... Chúng ta mau đi thôi..." Giai Nhược là người thức thời. Lúc này bọn họ đã không được người khác đồng tình, nếu làm mọi chuyện phiền phức hơn, người chịu thiệt hại sẽ chỉ là bản thân.

Lục Ân Ninh quay đầu nhìn bạn tốt của mình, lại càng không cam lòng bỏ đi hơn. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng chịu thiệt, vậy mà mỗi lần gặp mặt Cao Tiệp Mẫn khốn kiếp đó đều phải nhẫn nhịn! Dựa vào đâu chứ!

"...Cao Tiệp Mẫn, cô có giỏi thì bước ra đây chúng ta giải quyết với nhau! Không tự mình làm được nên gọi Tạ Hi Dương đến thay cô ư, đừng có hèn hạ như vậy! Tôi-"

"Ân Ninh, đủ rồi."

Bất ngờ, Châu Hoàng Nhất xuất hiện. Hắn đặt một tay lên vai Ân ninh, giọng nói trầm lắng cùng lời nói càng làm Lục tiểu thư khó chịu hơn.

"Học trưởng, sao anh cũng bênh vực cho cao Tiệp Mẫn!?"

"Thầy đã gọi điện cho anh. Tuy rằng Tiệp Mẫn đã thay đổi kịch bản trên sân khấu, phản ứng của khán giả vẫn khá tốt, mọi người cũng coi như đã hoàn thành rồi. Em đừng làm to chuyện hơn nữa được không?"

Hắn day day thái dương đáp, không muốn đôi co với Lục Ân Ninh. Mặc dù đây là người bạn đối với Giai Nhược rất tốt, cô ta lại chẳng hề tác động tích cực lên Giai Nhược, mà chỉ mượn danh nghĩ bạn tốt đó đi gây rắc rối. Đó là chưa nói, nếu lần này hắn thiên vị cho bọn họ, phía của Tiệp Mẫn cũng sẽ không để yên.

"Nhưng!"

"Cái tát lúc nãy cũng không có trong kịch bản, em còn chưa bị hỏi tội còn lo việc người khác làm gì?"

"Em..."

Lục Ân Ninh tiếp tục cứng họng. Ai có thể ngờ, ngày thường Cao Tiệp Mẫn người gặp người ghét, chẳng ai chịu được tính khí khó chịu đó, nhưng khi cô vừa ra tay với cô ta, mọi người đều cho rằng cô đã sai!

"Tiệp Mẫn, em về trước đi." Châu Hoàng Nhất nhìn dáng vẻ của Ân Ninh, lo rằng cô nàng đây sẽ tiếp tục làm ầm ĩ mọi thứ, đành phải cho một phía về trước.

"Tạm biệt nhé~"

"Lọ Lem" trông thấy "mẹ kế" giận đến mức cả mặt đều đỏ, tâm trạng đặc biệt hào hứng rời đi. Dù sao thì, lần này có cả học trưởng đứng về phía cô, dám nói Lục Ân Ninh đó tối về muốn ngủ cũng không ngủ được.

"Mày trông vui vẻ hẳn nhỉ." Tạ Hi Dương đi cùng, nhìn điệu bộ vừa đi vừa ngâm nga của cô cũng cảm thấy tâm tình tốt hơn.

"Tao vừa có thể trả thù Cao Giai Nhược và Lục Ân Ninh, lại khiến bọn nó không thể làm gì được, có thể không vui ư? Mày phải nhìn thấy vẻ mặt của tụi nó lúc còn trên sân khấn, sượng đến không thể sửa được, hahaha!!"

Con gái bình thường sẽ đặc biệt phấn phấn khích vì nhận được quà, được tỏ tình, hoặc vừa mua được thứ gì mình rất thích. Còn cô, lại vui vì chọc tức được người khác. Cũng chỉ có thể là Cao Tiệp Mẫn mới có thể vui trên những chuyện như thế.

"Mày vui là tốt rồi. Cả tháng bắt mày nhẫn nhịn, tao cũng có chút áy náy."

"Sao thế? Mày không thích kiểu Lọ Lem bá đạo đó à?" Tâm trạng tốt khiến cô cũng có nhã hứng muốn trêu đùa Tạ Hi Dương. Chiếc đầm hiện tại tuy không hoành tráng như chiếc đầm khi đi vũ hội, nhưng cũng không thể gọi là tệ.

Nhìn cô hơi nghiên đầu, đôi mắt sáng với sự nghịch ngợm trong chiếc đầm dạ hội màu trắng. Tạ Hi Dương ngây người nhìn cô, cứ như một bức tượng chỉ có một điểm nhìn, không sao rời mắt đi được.

"Thích."

Câu trả lời chỉ vỏn vẹn một từ, nhưng lại có thể hiểu theo rất nhiều nghĩa.

Hắn thích một nàng Lọ Lem ngang ngược.

Hắn thích một người mặc chiếc đầm trắng xinh đẹp như thế.

Hắn thích...

"...Đương nhiên phải thích rồi! Tao đóng cơ mà!" Tiệp Mẫn ngay lập tức ngăn cản suy nghĩ lung tung của hắn. Cô đầy phấn khởi tiến vào phòng chờ, việc đầu tiên làm chính là tháo bỏ mấy thứ phụ kiện trên người "Nhân dịp ăn mừng vụ diễn kịch phiền phức này kết thúc, tao với mày đi ăn đi, tao đãi!"

Hắn cười nhạt, cũng không bận tâm việc cô không hiểu được ý tứ của hắn. Đã nhiều lần như vậy, cần gì phải khó chịu chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon