Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16


Đồng hồ đã điểm ba giờ sáng, Giai Nhược vẫn đang ngủ, còn Tiệp Mẫn lại ngồi bên cạnh, nhìn người bệnh bằng một ánh mắt phức tạp.

Cô chợt đứng dậy, mở cửa cho một kẻ bí ẩn. Người này bịt khẩu trang rất kín, còn mặc trang phục bác sĩ, im lặng cúi đầu chào cô rồi tiến vào.

"Đừng làm cho nó tỉnh dậy." Không chỉ để người này tùy tiện vào phòng bệnh, Tiệp Mẫn còn để người đó đến bên cạnh giường bệnh.

Cổ áo của Giai Nhược vốn đã bị mất cúc áo vì sự cố lúc chiều, hiện tại lại bị kẻ đeo khẩu trang kia mở tung ra. Một luồng khí lạnh đột ngột tiếp xúc với da, Giai Nhược khẽ rùng mình, chầm chậm mở mắt.

Lúc này ánh sáng duy nhất là đèn hành lang rọi vào trong phòng, khiến cô không thể nhìn rõ người đang động chạm với mình là ai. Nhưng trong tiềm thức của cô, kí ức đáng sợ với một kẻ lạ mặt đột ngột ùa đến, khiến cơ thể cô ngay lập tức phản ứng mạnh mẽ để bảo vệ bản thân.

"Không!!"

Giai Nhược không chỉ hất tay người kia đi, còn vội vã che kín lấy cổ áo của mình. Theo bản năng cô lùi sát về phía sau, kéo thứ gần nhất mình là tấm chăn phủ lên người. Tâm trí cô vô cùng hỗn loạn, cảm giác bất an khiến cô rơi vào nỗi sợ tột đỉnh.

Nhưng lúc này, tệ hơn hết là hai tay cô đã bị bọn chúng giữ lại!

Không chỉ một mà còn có đến kẻ thứ hai!

"Đừng có động vào tôi!! Đồ khốn nạn, buông ra, buông tôi ra!!" Giai Nhược sống chết phản kháng, cô tuyệt đối không cho người khác cơ hội làm nhục mình. Cô điên cuồng giẫy giụa, khiến hai người kia suýt nữa là không thể giữ cô lại giường bệnh.

"Cô Cao, bình tĩnh! Tôi là bác sĩ!"

Lúc này, người lạ mặt kia mới kéo khẩu trang xuống. 

Hóa ra... là nữ.

Giai Nhược ngây ra một lúc, mới kịp định thần nhìn người còn lại. Đối diện với Tiệp Mẫn, chẳng hiểu sao mọi khả năng phòng vệ của cô đều buông lỏng, giống như nhìn được một người mình rất tin tưởng, người sẽ tuyệt đối không làm hại cô.

"...Tôi... Tôi đang ở đâu?" Sau một lúc ổn định lại tinh thần, cô mới lên tiếng, trong giọng nói vẫn nghe ra vài phần sợ hãi.

"Đây là bệnh viện. Mọi chuyện đã được kiểm soát, cô an toàn rồi." Vị bác sĩ kia trấn an cô, nụ cười hòa nhã khiến Giai Nhược có một chút thở phào.

Sau khi kiểm tra nhịp tim và vài thứ khác, nữ bác sĩ dịu dàng đắp chăn lại cho cô, rồi quay sang nói với Tiệp Mẫn "Có lẽ chỉ là di chứng nhỏ để lại nên gặp ác mộng thôi. Nếu người nhà không yên tâm, tôi có thể dặn y tá chuẩn bị vài viên thuốc an thần. Một giấc ngủ tốt sẽ rất có ích."

"Vậy cảm phiền bác sĩ." Tiệp Mẫn khẽ cúi đầu, cũng cẩn thận tiễn người đó rời đi.

Giai Nhược ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, vẫn luôn lén lút dùng ánh mắt hiếu kì nhìn chị của mình. Dựa vào hiểu biết của cô, việc Tiệp Mẫn hỏi han sức khỏe cô vài câu đã là chuyện lạ, lần này còn bằng lòng ở lại chăm sóc cô cả một buổi.

Rốt cuộc là vì cô... hay có lý do khác?

"...Sao chị lại ở đây?"

"Tao nói mẹ về trước, tao ở lại đây trông chừng mày."

Tiệp Mẫn quay lại vị trí ngồi bên giường, rất thẳng thắng nói với Giai Nhược. Dù sao thì, nếu cô nói mấy câu ngọt ngào như "muốn chăm sóc" cũng chẳng ai tin "Mày có không thích thì tao cũng không quan tâm. Nếu tao rời đi, bà ấy sẽ không chịu nghỉ ngơi."

Nghe được lời này, trong lòng Giai Nhược chẳng hiểu sao lại rất có nhiều cảm xúc phức tạp. Cô vui vì mẹ mình đã chịu khó như vậy vì cô, cô nhẹ nhõm vì lúc này cô đã không sao, ...và kì lạ làm sao, trong thâm tâm cô biết có một sự thất vọng lại xuất hiện.

"Chị không muốn ở đây thì cứ về đi, em không muốn miễn cưỡng chị làm những việc này."

"Có sức để đuổi tao về thì ăn một chút đi." Tiệp Mẫn đối với gương mặt đượm buồn của Cao Giai Nhược không có chút hứng thú. Cô đưa mắt nhìn sang hộp cháo vẫn còn ấm được để trên đầu tủ bên cạnh, nói tiếp "Tiệm cháo này ăn cũng được, vẫn còn nóng nên mày ăn nhanh đi. Ăn xong thì uống thuốc rồi ngủ, đừng có lằng nhằng."

"..." Giai Nhược im lặng, cũng không rõ là có suy nghĩ gì.

Nhưng chính điều này càng khiến Tiệp Mẫn khó chịu. Ngày thường người khác có giận, cô cũng chỉ nói vài câu, nghe không được cũng không có ý muốn dỗ dành. Tuy nhiên, khi gặp 'em gái tốt' này, mặc cho cô đã nói nhiều đến thế vẫn còn sĩ diện, không muốn nghe lời.

Thành thật mà nói, nếu không phải vì mẹ, cô chỉ có thể tốt đến bước mua cháo dùm thôi.

"Bây giờ mày đang là người bệnh, muốn người khác không phiền thì nghe lời đi, đừng có cãi." Tiệp Mẫn hít sâu, cố gắng nhẫn nhịn một lần nữa để thuyết phục Cao Giai Nhược.

Có vẻ như người kia cũng hiểu được ý muốn của cô, ngoan ngoãn cầm lấy hộp cháo. Với người kén ăn như Tiệp Mẫn, đã là nơi cô chọn đương nhiên là chất lượng sẽ không tệ.

Chỉ là... không hiểu sao, Giai Nhược lại nghĩ đây là bữa ăn ngon nhất mình từng ăn.

Tiệp Mẫn đợi đến khi Giai Nhược ăn xong xuôi, còn dọn dẹp giúp cô. Sự chăm sóc này bất giác khiến Giai Nhược nghĩ... hóa ra đây là cảm giác được chị gái quan tâm, một loại cảm giác xa xỉ mà cô đã quên mất từ lâu.

"Có muốn đi vệ sinh không?" Câu nói vô tư này của Tiệp Mẫn khiến Giai Nhược suýt thì nghẹn. Cô đưa mắt nhìn chị mình, như muốn biết xem có phải cô đã nghe lầm không "Ngại cái gì, lúc sáu tuổi tối nào mày chả khóc đòi đưa đi vệ sinh."

"...Em ổn."

Giai Nhược ho khan nói, sao cô lại quên mất sự thẳng thẳng của đại tiểu thư Cao thị chứ.

"Vậy thì ngủ đi, nửa đêm rồi. Đắp cho kín vào, tối có lạnh tao cũng không chỉnh chăn cho đâu." Tiệp Mẫn nói là vậy, nhưng vẫn giúp Giai Nhược điều chỉnh lại giường bệnh, cả gối và chăn. Giống như... khi cả hai còn nhỏ.

"Em..."

"Bảo mày ngủ đi. Sao mày nói nhiều quá vậy."

Với cách dỗ ngủ độc đáo này, Giai Nhược trong lòng không nén được một chút hạnh phúc. Thiết nghĩ, người duy nhất có thể bằng lời nói khó nghe vẫn khiến người khác cảm nhận được sự quan tâm, có lẽ chính là Cao Tiệp Mẫn.

...

Buổi sáng ngày tiếp theo là một ngày đẹp trời. Ánh nắng chan hào với những gợn mây trắng nhẹ nhàng trôi, và cả...

"Giai Nhược!!"

...Tiếng hét vô cùng lớn của Lục Ân Ninh.

"Cậu không sao chứ? Có chỗ nào không ổn không?" Cô ta vừa đến nơi thì bật tung cửa chạy vào, không hề xem rốt cuộc ngoài người bạn tốt của cô có bao nhiêu con người khác cũng cần sự yên tĩnh.

"Tớ... tớ không sao. Tối qua tớ ngủ rất ngon..."

Giai Nhược nhường đã dậy từ sớm, khi Ân Ninh bước vào lại trả lời một cách lúng túng. Cô chậm rãi thu lại tay của mình, che giấu đi việc bản thân đã nắm tay của Tiệp Mẫn cả đêm qua.

"Aish... Sao sáng sớm cái miệng của mày gào to thế hả? Cả cái bệnh viện này đều nghe cái giọng chói tai của mày rồi." Cũng vào lúc này, Tiệp Mẫn cũng đã bị đánh thức bởi sự xuất hiện của Lục tiểu thư.

Và ngược lại, Lục Ân Ninh khi nhìn thấy Cao Tiệp MẪn cũng không nghĩ đến bất cứ chuyện tốt đẹp gì. "Cô làm gì ở đây?"

Tiệp Mẫn nhìn ánh mắt ghét bỏ của vị khách không mời này, lại nghe đến thái độ chất vấn, tâm tình của cô thật không thể gọi là tốt.

Vậy nên, cô đã đáp "...Để đánh Cao Giai Nhược đấy."

"Cô!!"

"Nóng cái gì, chẳng phải chỉ có câu trả lời này mày mới chịu tin sao? Quan tâm người ta như thế, sao lúc gặp nạn tao chả thấy cái bóng mày ở đâu vậy?" Tiệp Mẫn đứng dậy vươn mình, không ngờ chỉ ngủ ngồi một đêm lại khiến cơ thể cô mệt mỏi như vậy.

"Tại vì hôm qua-"

"Mà hình như tao cũng chả muốn nghe mấy câu biện minh đó, mày không cần kể." Cao Tiệp Mẫn chẳng ngần ngại mà cắt ngang, cô biết thừa đống lý do đó sẽ chỉ khiến cô cảm giác tức cười mà thôi.

Cô đưa mắt nhìn Giai Nhược, vốn muốn hỏi tại sao lại giữ tay cô cả một buổi, khiến cô cuối cùng phải ép mình ngủ bên cạnh giường bệnh. Chỉ là, mấy chuyện đó nhất định sẽ đi kèm với một lời giải thích xấu hổ, mà trước mặt Lục Ân Ninh, chưa chắc cô có được câu trả lời thật sự, nên cũng không muốn hỏi nữa.

"Muốn tâm tình với nhau thì cứ việc, tao xong nhiệm vụ rồi đấy."

"Cao Tiệp Mẫn!!"

Lục Ân Ninh bất lực nhìn người kia thản nhiên rời đi, càng khó chịu hơn thái độ ngông nghênh đó. Người đi cũng đã xa, huống hồ cô đến đây là vì Giai Nhược, không thể cứ phí thời gian nữa.

"Sao cô ta cứ như oan hồn không siêu thoát được vậy, lúc nào cũng bám theo cậu!!"

Ân Ninh tức giận đi đến bên giường, còn chưa kịp ngồi xuống đã thấy một phần bữa sáng vẫn chưa đụng đến. Nghĩ đến chuyện mình vừa bị khinh thường, cô liền không ngần ngại cầm lấy túi thức ăn đó mà nói lớn "Này, đi thì đem theo-"

"Khoan đã!!"

Chưa kịp để Lục Ân Ninh chạy xa, Giai Nhược đã ngay lập tức giữa cô lại, đúng hơn là giữ phần thức ăn kia "Cái đó... của học trưởng. tối qua anh ấy có đến, nhưng mà tớ không có khẩu vị nên không ăn."

"À, vậy thì không sao."

Lời này của Giai Nhược đương nhiên là một lời nói dối.

Bản thân cô cũng không biết tại sao lại muốn đưa ra lý do thay cho Tiệp Mẫn, chỉ là... trong vô thức, muốn làm như vậy.

"Cậu đừng lo, không cần có Cao Tiệp Mẫn đó, tớ sẽ luôn ở bên cậu, còn có cả học trưởng nữa. Cậu cứ an tâm nghỉ ngơi đi nhé."

Nhìn nụ cười và biểu cảm thành tâm của Lục Ân Ninh, Giai Nhược đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng, tay khẽ siết chặt lại phần bánh kẹp mà cô đã nói rằng để từ tối qua.

...

Châu Hoàng Nhất sáng sớm đã ra ngoài, mục đích chính là để đến thăm Cao Giai Nhược. Chiếc xe của hắn vừa tìm được một chỗ đậu, đột nhiên hắn lại nghe thấy tiếng ma sát rất lớn giữa vỏ xe và nền xi măng.

Một chiếc mô tô từ xa lao thẳng về chiếc xe hơi của hắn, tưởng chừng tên cầm lái muốn ngay lập tức đâm thủng cả xe và người. Kéo theo sau là một làn khói nhạt, chứng tỏ toóc dộd lớn đến mức như muốn châm một mồi lửa trên mặt đường. Chiếc xe lao đi như một tia chớp, khiến những người bên đường trong chớp mắt cũng không nhìn rõ đó là chiếc xe như thế nào.

Kéttt...

Nhưng rốt cuộc, con mô tô đó chỉ dừng bên cạnh vị trí ghế lái của Châu Hoàng Nhất. Không có tổn thất, nhưng cũng đã dọa cho hắn một phen thót tim.

"Này, cậu làm cái quái gì vậy!?" Hắn tức giận mà quát, còn cho rằng là trò vặt của một thiếu niên nào đó muốn trêu đùa... hóa ra lại là Tạ Hi Dương.

"Nói chuyện một chút đi." Hắn tháo mũ bảo hiểm xuống, không nhiều lời liền vào trọng tâm.

"Tôi không có thời gian cho cậu."

"Nhưng tôi thì có." Châu Hoàng Nhất một mạch muốn vào bệnh viện, nhưng lại bị Tạ Hi Dương ngăn cản. "Một chiếc xe này tôi có thể đền cho anh, nên tốt hơn anh đừng từ chối yêu cầu này."

Tạ gia sở hữu thương hiệu khách sạn lớn nhất nhì trong nước, quả thật một ít tiền này chẳng đáng là bao. Đó là lại nói, Tạ Hi Dương là kẻ dám nói dám làm, càng không có lý gì lại nương tay với hắn. Châu Hoàng Nhất đưa mắt nhìn đồng hồ, lại khẽ thở dài. Dù sao cũng còn khá sớm, hắn đành miễn cưỡng đồng ý vậy.

"...Rốt cuộc là cậu muốn nói gì?"

"Nói rõ ràng với Tiệp Mẫn, việc anh không có tình cảm với cô ấy."

Đột nhiên lại khơi dậy vấn đề này, Hoàng Nhất hắn cũng không hiểu Tạ Hi Dương đó nghĩ gì. Trong mắt của tên này xem ra chỉ có việc của Tiệp Mẫn, chuyện của những người khác hoàn toàn không để tâm đến.

"Nếu như cậu muốn nói về vấn đề này, xin lỗi, tôi không thể thực hiện được. Cảm phiền cho qua." Hắn cất bước rời đi, cũng để lại một câu trả lời rất rõ ràng.

"Anh không làm được, cũng phải làm."

Tiếc là, Tạ Hi Dương chỉ chấp nhận sự đồng ý.

"Anh biết rõ tình cảm của Tiệp Mẫn, nhưng cứ luôn dây dưa không dứt với Cao Giai Nhược là như thế nào?"

Đối diện với câu hỏi này, Châu Hoàng Nhất dường như rơi vào khoảng lặng. Hắn có lý do của mình, nhưng là một lý do không thể nói ra. Cho dù có... cũng không phải với Tạ Hi Dương.

"...Đây là chuyện riêng của tôi. Cậu có tư cách gì để can thiệp?"

"Phải, đúng hay sai tôi không có tư cách hỏi. Nhưng bởi vì anh đang làm tổn thương Tiệp Mẫn, tôi không thể không nói."

Bước chân của hắn một lần nữa dừng lại. Hi Dương biết, những lời công kích này đang khiến sự áy náy và dằn vặt của hắn khó chịu hơn. Đã đến bước đường này, Hi Dương nhất định phải ép hắn nói ra được sự thật.

"Châu Hoàng Nhất, có khi nào anh tự hỏi bản thân, Tiệp Mẫn là gì trong lòng anh không?"

"..."

Một sự im lặng kéo dài, như một lời chất vấn đối với bản thân Châu Hoàng Nhất. Hai người biết nhau cũng đã hơn năm năm, cô đối với hắn giống như một người em gái. Mọi thứ tốt đẹp cô đều cố gắng dành cho hắn, luôn quan tâm suy nghĩ của hắn, còn vì hắn mà làm rất nhiều chuyện...

"Tiệp Mẫn... là một cô gái tốt."

Nhưng trong lòng hắn, không thể vì vậy mà miễn cưỡng yêu cô được.

"Phải, cô ấy rất tốt, cô ấy đối với anh càng tốt hơn nữa!" Hi Dương rốt cuộc không thể kiềm chế nữa, hắn tóm lấy cổ áo của Châu Hoàng Nhất mà hét lên. "Cô ấy chưa hề to tiếng với anh, chưa từng gây ra việc gì có lỗi với anh, cũng không để ai tổn hại anh! Châu Hoàng Nhất, anh đối với cô ấy như thế, lương tâm anh không áy náy ư!?"

Từ chuyện ngày hôm qua, hắn đã nhìn rõ trong lòng của họ Châu khốn kiếp này chỉ có Cao Giai Nhược, hoàn toàn không có chút tình cảm gì đối với Cao Tiệp Mẫn.

Nhưng đáng hận hơn hết, hắn ta lại liên tục gieo cho cô hi vọng, rồi cũng chính hắn hết lần này đến lần khác làm cô thất vọng. Mỗi một lần cô khó chịu, mỗi một lần cô bị tổn thương, hắn chỉ biết nói vài câu an ủi, rồi lại vẫy đuôi chạy theo người con gái hắn luôn cho rằng là người tốt nhất, thánh thiện nhất!

Hắn có tư cách gì để được Tiệp Mẫn yêu thương? Hắn xứng đáng có được tình cảm của cô ư!?

"Tôi có lý do của tôi, tôi cũng không cảm thấy cần thiết để nói cho cậu biết. Tóm lại, chuyện giữa tôi và Tiệp Mẫn tôi tự có cách."

Châu Hoàng Nhất tiếp tục tránh né, nhưng vẫn không đồng ý làm rõ mọi chuyện với Tiệp Mẫn. Điều này khiến Tạ Hi Dương càng thêm tức giận, hắn vung nắm đấm lên muốn đánh kẻ đáng hận kia. Châu Hoàng Nhất cũng không phải kẻ dễ dàng chịu đòn, nhanh chóng đỡ lấy đòn tấn công đó.

Hắn cố gắng tách mình khỏi cuộc đánh nhau này. Nếu cứ tiếp tục, cả hai đều không được lợi, còn khiến mọi chuyện phiền phức hơn "Cậu đừng lo việc không phải của mình nữa."

"Tôi nói cho anh biết, việc của Cao Tiệp Mẫn là việc của Tạ Hi Dương. Nếu hôm nay anh không đồng ý, vậy thì cứ việc về từ từ mà suy nghĩ. Đừng có vào phòng bệnh rồi chơi trò ân ái với Cao Giai Nhược trước mặt cô ấy."

Tạ Hi Dương quá cố chấp, hắn vẫn một mực ép đối phương phải nói ra. Hoàng Nhất khẽ thở dài, lúc này lại quay ngược lại chất vấn tên nhóc kia "Nếu cậu đối với Tiệp Mẫn như thế, sao cậu không nói ra tình cảm của mình luôn đi?"

"Tôi sẽ nói, nhưng tôi cần phải để cô ấy biết bộ mặt thật của anh."

Sự kiên định này làm Châu Hoàng Nhất càng khó chịu hơn. Sự kiên nhẫn của hắn đã đến cực hạn. Lúc này, đột nhiên một cuộc gọi vang lên, là Lục Ân Ninh gọi cho hắn. Chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác Giai Nhược lại xảy ra chuyện gì, trong lòng bỗng dưng xuất hiện sự gấp gáp không thể kiềm nén được.

"...Tôi nói là cậu tránh ra!" Hắn hừ lạnh, mặc kệ mọi câu hỏi của Tạ Hi dương mà rời đi. Hiện tại, ai cũng không quan trọng bằng Cao Giai Nhược!

"Châu Hoàng Nhất, hôm nay anh không muốn nói, vậy thì để tôi đấm anh đến khi anh chịu nói!"

Tạ thiếu cũng đoán được hắn ta gấp gáp như vậy là vì ai, trong lòng vốn đã tức giận nay còn phẫn nộ hơn gấp bội lần. Hắn tóm lấy một vai của Châu Hoàng Nhất, thừa lúc tên kia không kịp phản ứng, đánh cho tên bỉ ổi trước mắt một trận để trút giận cho cô.

"Tạ Hi Dương!!"

...Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn không thể.

"Mày đang làm gì vậy!?"

Cao Tiệp Mẫn từ xa chạy đến, vội vã kéo hắn về phía sau. Nhìn hắn không bị thương, cô khẽ thở phào, lúc này mới quay sang Châu Hoàng Nhất. Trong vô thức, hình ảnh hắn vì Cao giai Nhược mà mất đi mọi sự bình tĩnh ngày thường, kể cả lý trí, lại xuất hiện trong tâm thức của cô.

Quen biết học trưởng đã một khoảng thời gian dài, đó là lần đầu tiên cô được thấy dáng vẻ đó của hắn.

Cô biết rõ, vì sao hắn lại trở nên như vậy. Nếu thích một người đủ nhiều, sẽ có lúc thật sự đánh mất bản thân vì người đó.

Rốt cuộc... đoạn tình cảm nhiều năm như vậy, cô lại trở thành kẻ thua cuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon