Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21


"A, chào dì. Không không, con không bận gì cả."

Tịnh Hàm gấp gáp rời khỏi phòng của mình, không hề muốn người bên trong nghe được cuộc trò chuyện này.

"Vâng... Con dỗ thế nào nó cũng chỉ chịu ăn một chút, mắt đã sưng hết lên rồi. Có lẽ... thời gian tới nó sẽ không về đâu ạ. Nhưng dì đừng lo, con sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc nó."

Đã hơn ba ngày từ sau bữa tiệc đó. Người người nhà nhà đều vui vẻ chúc mừng cho cặp đôi trong mơ, chỉ có Cao đại tiểu thư là khóc cạn nước mắt, đau lòng đến mức bất tỉnh. Nhưng mà ai lại nhớ đến người này chứ... Ngoại trừ cô, Hạ Sơn, Hi Dương và Cao phu nhân, tất cả đều đã quên có một người thật sự đã dành cả trái tim cho tên khốn Châu Hoàng Nhất.

"Việc này không phải lỗi của dì, hơn nữa... mọi việc cũng đã thành, Tiệp Mẫn chỉ là cần thời gian để đối diện thôi. Ngày mai Hi Dương sẽ đến để lấy thêm đồ, dì hãy chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho Tiệp Mẫn nhé."

Cô an ủi bà Cao xong, lại đưa mắt nhìn phòng ngủ của mình, thật sự khó chịu đến mức bản thân cũng muốn khóc. Tịnh Hàm vẫn nhớ rõ bộ dạng xót xa của Tạ Hi Dương kia ôm Tiệp Mẫn trong tay khi đến căn hộ của cô. Hắn rất khác cô, trong giây phút đó vẫn có thể bình tĩnh tìm một nơi cho Tiệp Mẫn, đảm bảo có người chăm sóc cô rồi mới rời đi.

Nếu đổi lại không phải Hi Dương đi cùng bữa tiệc đó, mà chính là Tịnh Hàm cô... dù có đánh chết Châu Hoàng Nhất cô cũng phải làm! Cao Giai Nhược làm ra bộ dạng đáng thương và yếu ớt cô cũng không còn lạ nữa, nhưng lần đầu tiên cô nhìn thấy có một tên bỉ ổi đến mức lừa gạt tình cảm của người khác đến năm năm, lại có thể lừa được tất cả mọi người!

Hắn khiến một người đau khổ như chết đi sống lại, còn bản thân chỉ biết quan tâm đến tình yêu mới! Một cuộc gọi, một tin nhắn, một câu hỏi han, chẳng hề có lấy một lần!

Cô thật sự rất hối hận. Phải mà cô sớm biết bộ mặt này của tên khốn đó, phải mà cô có thể ngăn cản Tiệp Mẫn ngay từ đầu,...

"..."

Bỏ đi, quá khứ thì không thể quay lại, dù có muốn cách mấy... Cao Giai Nhược cũng đã tỏ tình thành công với Châu Hoàng Nhất, bọn họ cũng đã nhận được vô số lời tán thưởng... Tiệp Mẫn cũng đã khóc suốt một đêm trong tuyệt vọng.

Dù cô có làm gì, cũng không thể đổi lấy những giọt nước mắt đó.

Tịnh Hàm quay về phòng ngủ. Ánh sáng bên ngoài hắt vào trong căn phòng tối, vẫn không đủ để soi sáng một trái tim đã bị chính tình cảm của mình bóp chết. Người kia thẫn thờ ngồi ở một góc giường, cũng không biết đã lặp đi lặp lại bài nhạc nhạt nhẽo kia bao nhiêu lần.

Tịnh Hàm đi đến bên cạnh cô, im lặng bấm dừng cho bài hát. Tiệp Mẫn không tức giận, chỉ đưa ánh mát vô hồn lên nhìn. Giữa cả hai chưa từng có một khoảng lặng đáng sợ đến nhường này.

Tiệp Mẫn ngày thường tuy rất hay mắng cô, chê cô phiền, chung quy vẫn là một gương mặt lãnh đạm, thờ ơ với mọi thứ. Nhưng lần này, đôi mắt của cô cơ hồ không còn sức sống, bọng mắt sưng lên khiến bộ dạng của cô càng thê thảm hơn. Hàng mi cong rủ xuống, đôi môi khô đã bắt đầu bong ra lớp da mỏng.

Tịnh Hàm cố kiếm lại nước mắt của bản thân, nhẹ nhàng lắm lấy tay Tiệp Mẫn nói "Tao giúp mày gội đầu, được không? Tóc sắp bết lại hết rồi, ảnh hưởng đến tâm trạng lắm."

Tiệp Mẫn quay đi, dường như muốn dính liền bản thân với tình trạng này. Tịnh Hàm hít một hơi sâu, cô vẫn tiếp tục muốn Tiệp Mẫn phải đối diện với mình. "Nghe lời tao, chỉ lần này thôi."

Tiệp Mẫn nhìn cô, vẫn chẳng một câu lên tiếng. Ba ngày qua họ đã như vậy, chỉ một mình Tịnh Hàm khuyên nhủ, dường như tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn đều sẵn sàng dành cho Tiệp Mẫn.

"..."

Tiệp Mẫn vẫn không nói, nhưng bàn tay đã chậm rãi nắm lấy Tịnh Hàm. Nghĩ lại thì, dù cô có muốn tự dằn vặt bản thân thêm vài ngày nữa, cũng không thể khiến người các lại vì cô mà đau lòng.

Tịnh Hàm hạnh phúc đến mức muốn khóc, vội vã chạy đi chuẩn bị. Tiệp Mẫn ở lại trong phòng, nhìn thứ ánh sáng yếu ớt đang cố len lỏi vào bên trong góc tối này...

Cô chợt nghĩ, nếu như vậy... cũng không phải là quá tệ.

Một lúc sau, Giai Nhược đã hoàn tất việc gội đầu. Tiệp Mẫn ngồi trên thảm, để Tịnh Hàm cẩn thận lau khô tóc. Nói ra thì, cô rất vui vì vị tiểu thư si tình này đã bắt đầu chịu mở lòng, nhưng cứ im lặng mãi như thế này cũng không phải là cách. Ngẫm nghĩ một lúc, Tịnh Hàm nói.

"Nè, mày có nhớ lần đầu tiên tao với mày gặp nhau không?" Tiệp Mẫn không đáp, chỉ khẽ gật đầu. "Lúc đó là khi học cấp hai, bài văn của tao bị điểm rất thấp. Giáo viên đó lại không thích tao, còn phạt tao đứng cả buổi vì đã về cuối lớp."

Mái tóc đen dài của cô đã khô, Tịnh Hàm tiếp tục dùng lược để chải thẳng, cũng kể tiếp câu chuyện cũ của mình "Lúc đó mày đã cầm lấy bài của tao, phát hiện bài đã bị chấm sai. Mày sau đó còn tranh cãi với giáo viên một trận vì tao. Tiếc là điểm thì không đổi, mày còn bị phạt đứng cùng tao nữa chứ."

"..."

Tịnh Hàm yên lặng đợi, ánh mắt đầy chờ mong một giọng nói đáp lại mình.

"...Mày khóc xấu lắm."

"Ai mà không có lúc đẹp lúc xấu chứ." Trước đây Tịnh Hàm chưa từng nghĩ ba ngày không nghe được giọng nói này lại dài đến thế. Cô vui đến mức bật cười, bản thân đứng dậy để ngồi trước Tiệp Mẫn.

"Nhưng mà nhờ có mày, mỗi ngày còn lại của tao đều rất hạnh phúc. Tao còn gặp được Hi Dương, cả Hạ Sơn nữa. Họ đều quan trọng đối với tao, nhưng chỉ có mày, là người đặc biệt quan trọng nhất."

Ánh mắt cả hai lại nhìn nhau. Tiệp Mẫn lúc này vẫn trưng ra biểu tình vô cảm đó, không vui không buồn, không tức giận không thất vọng, không... gì cả.

Tịnh Hàm không kiềm được, vươn tay ôm lấy cô vào lòng. Cô chưa từng thấy Tiệp Mẫn suy sụp như hiện tại, cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ đánh mất người bạn này. Chỉ nghĩ đến tương lai không còn một Tiệp Mẫn ở bên, Tịnh Hàm trong vô thức rơi nước mắt.

Cho dù như thế nào, cô thật sự không thể tiếp tục nhìn Tiệp Mẫn tự dày vò bản thân như vậy được.

"Lúc trước tao khóc, là mày đã bảo vệ tao. Bây giờ mày khóc... để tao an ủi mày được không?" Giọng nói của Tịnh Hàm như nghẹn lại, sự bình tĩnh của cô lúc này đã tan thành mây khói. Bây giờ cô giống như một đứa trẻ, bằng mọi nỗ lực của mình cố gắng sửa chữa thứ đồ chơi mà mình trân quý nhất.

Chợt, Tiệp Mẫn lại đẩy cô ra. Bàn tay vẫn còn vết trầy xước đưa lên lau những giọt nước mắt của cô.

"Vậy làm phiền mày rồi." 

Tiệp Mẫn đã cười, dù chỉ là một cái cong môi rất đơn thuần, nhưng cuối cùng cô cũng đã cười!

Tịnh Hàm thế là òa lên mà khóc, bao nhiêu lo lắng và sợ hãi đều theo những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Tiệp Mẫn lặng lẽ ở bên cạnh cô, ôn nhu dỗ dành.

Sai lầm ở quá khứ, không thể trở thành thứ ảnh hưởng đến tương lai.

...

Vì để giúp tâm trạng của Tiệp Mẫn tốt hơn, ba người Hi Dương, Tịnh Hàm và Hạ Sơn đã quyết định tổ chức một bữa tiệc tại căn hộ của Tịnh Hàm.

Với khả năng kinh tế của bọn họ, đương nhiên đây không thể chỉ là một bữa tiệc giản đơn với một vài phần ăn. Với thói quen tiêu tiền của mình, Hạ thiếu gia liên tục nhấn hoàn tất đơn hàng mà không buồn nhìn xem đã tiêu tốn bao nhiêu, số lượng bia đủ để hạ gục bất kì cao thủ nào, còn phải kể đến mấy đơn thức ăn nhanh, cả một nồi lẩu lớn. Nếu không phải do Tịnh Hàm ngăn cản, Hạ Sơn còn muốn đem cả một bàn đồ nướng đến.

Chiếc bàn ăn tối ngày thường chỉ có khẩu phần ăn cho một người, hiện tại đã được lấp kín với tất cả những món ngon mà Tiệp Mẫn thích nhất, chưa kể đến phần thức uống và đồ ăn ngọt mà Hi Dương chuẩn bị trong tủ lạnh. Thật sự cũng không rõ là bọn họ muốn ăn ủi Tiệp Mẫn hay muốn cô ăn đến bội thực.

"Cạn ly!" Bốn người cùng nâng lon bia của mình, một hơi đã uống hơn một nữa. Cũng đã một thời gian kể từ lần cuối cùng bọn họ có một bữa tiệc như thế này.

"Chặc, sâm panh rượu vang gì chứ! Nhìn mấy con người đó đã nuốt không được rồi! Ở đây, với anh em uống bia mới gọi là chân ái!!" Hạ Sơn lúc này đã uống được vài lon bia, men say đã bắt đầu trỗi dậy. Hắn chỉ tay nói loạn cả lên, gương mặt bắt đầu ửng đỏ cùng với ngữ điệu đặc trưng của những kẻ đã say.

"Đúng đúng, ở nhà là tốt nhất! Nói gì thì nói, làm gì thì làm, không ai có thể quản được chúng ta!!" Tịnh Hàm cũng không thua, gò má thậm chí còn đỏ hơn so với Hạ Sơn. Hai người một kẻ thì vừa say vừa nói lớn, một kẻ thì vừa say vừa đập bàn, ồn ào còn hơn hẳn ngày thường.

"Tuy là tường cách âm, bọn mày tiết chế được không? Nhức cả đầu đây."

Tạ thiếu gia vẫn giữ phong thái điềm tĩnh nói, trong khi số lon bia rỗng trong tay hắn còn nhiều gấp đôi Hạ Sơn. Tịnh Hàm đột nhiên đứng dậy, loạng choạng bước đến giữa Hi Dương và Tiệp Mẫn. Cô thật sự đã say, đến đứng cũng không thể đứng vững. Kể cả là vậy, cô nàng vẫn say mà cười như tên ngốc, rất hùng hồ tuyên bố "Đại ca, đây là nhà của em, em cứ hét đấy!"

Nói đến Hi Dương xong lại quay sang Tiệp Mẫn. "Chị yêu, em sẽ ở bên chị mà... Em cho chị mượn nước mắt nè, chị đừng đau lòng nữa..."

Cô nàng đặt cằm lên vai của Tiệp Mẫn, bắt đầu chiêu trò làm nũng. Có một chút hơi men rồi lại càng được thế làm tới, tay chân cũng ôm cứng lấy Tiệp Mẫn, hận không thể bám chặt lấy cô đến cuối đời.

"...Mày đừng khóc, tối tao sẽ mơ thấy ác mộng mất." Tiệp Mẫn chỉ khẽ thở dài, không buồn mà đẩy người này ra. Ồn ào như thế này cũng tốt... cô ít nhiều sẽ không có thời gian để nghĩ ngợi.

"Tiệp Mẫn nói rất đúng, nói rất đúng! Tịnh Hàm lỡ như mà khóc, cả căn chung cư này sẽ bị ngập mất! Không được khóc đó!!" Hạ Sơn tuy rằng đã say đến mức đường cũng không nhìn thấy rõ, nhưng bất kể ai nói gì cũng phải có lời của hắn chen vào.

"Ai mượn anh lên tiếng chứ!"

Tịnh Hàm tức giận quát, cũng không biết có chăng đã làm Hạ Sơn nghe đến buồn ngủ, trực tiếp gục đầu lên bàn. Con sâu rượu kia lúc này cứ như khúc gỗ trôi, hoàn toàn bất động, mà cũng chẳng ai buồn động đến hắn.

"Chị, mình đừng có để ý đến tên miệng thối đó. Hôm nay chị em mình phải uống, uống đến say thì thôi!! Nhà em còn rất là nhiều bia luôn đó!!"

"Tiếc thật... Tửu lượng tao tốt lắm đấy."

Tịnh Hàm nói được vài câu thì cũng không còn sức để hô hào nữa. Hai tay của cô nàng vẫn ôm chặt lấy Tiệp Mẫn, lon bia rỗng đang cầm đã rơi trên sàn nhà từ khi nào. Lo lắng cho cô đến hơn nửa ngày, cuối cùng đã đủ an tâm để đánh một giấc.

Tiệp Mẫn nhìn gương mặt an tĩnh của Tịnh Hàm, lòng cô cũng cảm nhận được chút bình yên sau bao nhiêu giờ đồng hồ tự làm khổ bản thân. Cô đưa lon bia lên uống cạn nửa còn lại, không hiểu sao lại cảm giác... vị đắng này rất giống với tư vị vào buổi tiệc đêm đó.

"Thuốc lá với bia, cái nào có hại hơn?" Cô ngửa đầu lên trần nhà mà hỏi, cũng không biết là nên nhìn gì, nên nghĩ gì... nên làm gì.

"...Đều có hại." Hi Dương cũng nốc cạn lon của mình, chất giọng vẫn kiên định như hôm đó. Không hề say, không hề thay đổi "Nhưng mà thỉnh thoảng những chuyện đó cũng không quan trọng."

Cô cười nhạt, thiết nghĩ... đúng thật là vậy. Cũng đã hút hết một bao thuốc, cũng đã uống cạn bia, cũng đã... khóc hết nước mắt. Việc hại hay không có nghĩa gì lý nữa chứ.

"Hi Dương, điện thoại của tao mày vẫn còn giữ đúng không?"

"Điện thoại của mày tao làm hư rồi, người ta nói nếu sửa được thì chỉ có thể xóa hết dữ liệu thôi."

Hắn thản nhiên mà đáp, đến mức cô phải hiếu kì mà quay sang nhìn. Tạ Hi Dương nếu muốn nói dối, hắn cũng nên nỗ lực nghĩ ra một câu gì hay ho hơn chứ.

"...Mày nghĩ tao sẽ gọi lại ư?"

"Tao chỉ là không muốn mày trong lúc lưỡng lự sẽ đau lòng." Hắn vươn tay lấy hai lon bia mới, cả hai một lần nữa chìm trong suy nghĩ của mình "Có phải bây giờ mày đang nghĩ, nếu không có tao mày sẽ thành ra thế nào không?"

"Hừ, mày không cần tự tán dương bản thân đâu." Tiệp Mẫn hừ nhẹ, cũng không muốn thừa nhận hắn đã nói đúng. Tầm mắt cô vô tình rơi vào chiếc va li mà hắn đã đem đến, đáy mắt lại xuất hiện một tia chạnh lòng.

"Mẹ tao... Bà ấy thế nào?"

"Khá hơn mày một chút, đừng lo." Hắn cũng rất thật lòng với cô, dù sao nếu bây giờ nói Chu Lộ Khiết vẫn rất ổn, chẳng có gì hết cô cũng sẽ không tin.

Hắn lại uống một ít bia, có một chút ngập ngừng lên tiếng "Lúc tao đi... bà ấy đã khóc."

"Bà ấy cũng xem như xui xẻo. Có một đứa con gái như tao, không báo hiếu đã đành, suốt ngày chỉ khiến bà ấy không vui." Cô khẽ thở dài, bản thân lại nhớ đến buổi tối hôm đó.

Nếu như được quay lại, cô muốn biết biểu tình của bà khi ấy. Liệu bà sẽ vui vẻ chúc mừng cho Cao Giai Nhược, hay sẽ lo lắng mà đi tìm cô? Sau khi cô rời khỏi bữa tiệc, bà có biết không? Bà có vì cô mà cãi nhau với Cao Ảnh Quân? Bà có trách Châu Hoàng Nhất vì cô hay không?

...

Bỏ đi, dù đáp án là gì, bà có lẽ cũng đã thức cả đêm để suy nghĩ cho cô, ít ra cũng sẽ tìm một lý do nào đó để an ủi đứa con gái phiền phức này.

Khi còn nhỏ cô thường không nghe lời, gây ra rắc rối cũng chỉ làm trò để bà đừng giận. Khi lớn lên, lại ngu ngốc đâm đầu vào một thứ tình cảm không đáng, lại còn biến mất mà chẳng để lại một lời nhắn nhủ gì.

Trên đời còn có đứa con gái như cô.

"Mày nếu có gặp lại, chuyển lời dùm tao..."

"Có nhiều lời để nói như thế, sao mày không tự mình nói?" Hắn quay sang nhìn cô, một thái độ đầy nghiêm túc mà hỏi "Mày từng nói, cuộc đời này có rất nhiều vấn đề. Con người chỉ có thể tránh một lúc, không thể tránh được cả đời."

Phải, cô quả thật đã từng nói như thế.

Nhưng lúc đó là khi cô đối diện với vấn đề của người khác, cô mới có đủ bình tĩnh thoải mái mà nghĩ như vậy, cũng tin là bản thân sẽ làm như vậy.

Ấy vậy ngay lúc này đây, với chính vấn đề của bản thân... cô lại chỉ biết khóc, chỉ biết làm phiền người khác, chỉ biết trách cứ những kẻ đó.

Rốt cuộc, cô đã thành ra bộ dạng yếu đuối mà bản thân ghét nhất.

Tiệp Mẫn ngửa đầu, lại uống hết thêm một lon bia. Đã đến nước này, cô cũng muốn xem bản thân liệu có thể say đến mức có thể bỏ qua tất cả những muộn phiền của mình.

"Cả ngày hôm nay, tao đã nghĩ rất nhiều... Tao thật sự, đã thật sự thích Châu Hoàng Nhất."

Hắn không lên tiếng, hắn cũng tin đây là lời thật lòng của cô. Bởi vì hắn cũng mang một loại tình cảm sâu đậm như vậy, đến mức... trở thành một thói quen, một suy nghĩ không thể nào vứt bỏ.

"Nhưng mà... tao cũng đã nghĩ đến những gì mày nói. Liệu, thứ tình cảm đó có đáng để tao theo đuổi không?"

Vô số những kí ức trong lòng Tiệp Mẫn ùa về, bắt đầu từ ngày cô là Châu Hoàng Nhất lần đầu gặp nhau.

"Bởi vì tao thích hắn, nên tao đã làm rất nhiều điều khác với bản thân, tao cố gắng trở thành mẫu người mà hắn thích. Để rồi được gì chứ, hắn trước bao nhiêu người, nói rằng bản thân đã đợi Cao Giai Nhược rất lâu..."

Rung cảm đầu đời chính là hương vị mà rất nhiều người sẽ không thể quên được. Đơn thuần và giản dị, cuồng si và nồng nhiệt, kể cả ngu ngốc và cố chấp, đó chính là những thứ khiến cho tình đầu trở thành một loại kí ức đẹp nhất, cũng là vết sẹo không thể nào phai mờ được.

"...Hi Dương, tao sợ tao không thể quên được hắn."

Thành thật mà nói, cô vẫn muốn khóc thêm một chút nữa. Lần này không phải vì đoạn tình cảm mà cô trân trọng, không phải vì Châu Hoàng Nhất.

Rơi thêm một giọt nước mắt... xem như sự đau lòng của cô cho kết thúc của một Cao Tiệp Mẫn dại khờ.

"Chỉ cần mày muốn, mày nhất định sẽ làm được. Tình cảm đó... dù sao cũng không đáng."

Hi Dương hắn lo lắng cho cô cả nửa ngày, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút nhẹ nhõm. Bước đầu tiên khi từ bỏ một ai đó, chính là sợ phải đánh mất họ. Chỉ cần vượt qua được nỗi sợ này, hắn tin cô chắc chắn sẽ vượt qua được mọi thứ.

"Nói như vậy, cao thủ tình trường như mày hẳn phải biết như thế nào mới là đáng để phí tâm nhỉ?"

Lon bia lúc này trong tay có lẽ đã là lon thứ mười, Tiệp Mẫn cũng cảm nhận được bản thân đã ngà ngà say. Cô cười nhạt, chống cằm quay sang nhìn tên vẫn mặt lạnh như tiền kia, không để ý gì mà muốn trêu đùa hắn một câu. Cả hai đã quen biết lâu như vậy, cô lại chưa từng thấy hắn phải lòng người nào cả.

"Một người thật sự xứng đáng... Là người sẽ luôn dành những điều tốt nhất cho mày, sẽ luôn ưu tiên cho mày. Mày sẽ là người chiếm trọn tâm trí họ, khiến họ muốn quan tâm, muốn lo lắng, muốn chiếm hữu, muốn... mày."

Hắn nhìn cô, trong lòng không thể không sinh ra một ý đồ xấu xa. Bọn họ bây giờ đã rất gần nhau, mùi hương nhè nhẹ trên mái tóc của Tiệp Mẫn khiến hắn càng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Hắn nhìn ánh mắt lơ đãng của cô, có thể biết lúc này cô hoàn toàn không hề phòng bị.

"Nghe cũng giống tính cách của Tạ Hi Dương thật. Cô nương nào tốt số được Tạ thiếu gia đây nhìn trúng thế?" Tiệp Mẫn híp mắt cười, vẫn không hề hay biết lúc này Tạ Hi Dương chỉ cần vươn người một chút... có thể ngay lập tức hôn cô.

Cô đã say, hắn cũng có một ít cồn trong người. Tịnh Hàm và Hạ Sơn hiện tại đều đã ngủ, cả nơi này chỉ còn hai người họ. Một nam một nữ, một người vừa thất tình một người đang độc thân...

Nếu có chuyện gì xảy ra, cũng không thể gọi là quá đáng.

...

"Phải ha!!"

Suy nghĩ xấu xa tận dụng cơ hội của Tạ Hi Dương rốt cuộc cũng không được thực hiện. Vào khoảnh khắc hắn muốn vứt đi mối quan hệ tình bạn ràng buộc giữa cả hai, Hạ Sơn lại đột ngột hét lớn, hoàn toàn làm hỏng đi bầu không khí ám muội giữa bọn họ.

"Chúng ta đi du lịch đi!"

Câu thông báo ngu ngốc này khiến Tạ Hi Dương và Tịnh Hàm đều khó chịu, hận không thể ngay lập tức đánh cho tên dở hơi kia bất tỉnh một lần nữa. Hạ Sơn này bên cạnh việc nói những câu vô nghĩa, thời điểm của hắn chọn cũng vô cùng không đúng lúc.

Một người muốn vượt rào, một người muốn tạo cơ hội cho hai người vượt rào... rốt cuộc đều trở thành công cốc.

"Có chuyện gì à? Sao hai người nhìn đáng sợ quá vậy?"

Hạ Sơn hoàn toàn say khướt, hắn đến cả ngồi nói chuyện cũng không xong. Hắn nhìn Tạ Hi Dương ngàn chén không say, lại đến Tịnh Hàm đang phải giả vờ say, vẫn chưa thấy được có bản thân vừa làm sai chuyện gì.

"Chặc... Nói gì thì nói luôn đi." Tạ thiếu khẽ thở dài, miễn cưỡng xem như cơ hội tốt đã bị hỏng. Hắn quay về vị trí của mình, ánh mắt cực kì không thoải mái nhìn Hạ sơn.

"Tao mới nhớ ra, ông chú của cháu gái của bà phó giám đốc của công ty nhà tao vừa khai trương một khu homestay ở bên Ý. Bà phó giám đốc còn nói là nếu muốn đi chơi thì cứ nói với bả một tiếng, có đại giảm giá cho tao luôn!"

Hạ Sơn đầy vui vẻ nói, với cái ngữ điệu ngã ngớn nửa tỉnh nửa say. Tịnh Hàm nhìn tên người yêu tốt của mình đến bất lực, miễn cưỡng kéo bản thân ngồi dậy. "Mạng lưới mối quan hệ của anh kiểu gì cũng có được hết à? Họ hàng xa của nhân viên trong công ty nhà mình cũng biết."

"Trách sao được đây. Có lẽ là do người yêu của em thân thiện đẹp trai, làm mọi người đều muốn làm quen đi?"

"Anh cút chỗ khác luôn đi." Tịnh Hàm thật không chịu được gương mặt gợi đòn đó, trực tiếp ném cho Hạ Sơn một cái gối. Tên kia không những đón lấy bằng mặt, hắn còn ngã theo chiều ném của gối, nằm lăn ra đất tiếp tục ngủ, không biết là một lát có lại phát ngôn câu nào đó trời đánh không nữa.

"Tiệp Mẫn, có hứng đi du lịch một chuyến không? Cũng lâu rồi mày không đi đâu xa." Tịnh Hàm ôn nhu hỏi cô, dựa vào biểu tình có vẻ rất muốn cô đồng ý lời mời này.

Cô cười nhạt, cũng rất thành thật mà đáp "Tao không có gì để đi du lịch đâu."

"Nhằm nhò gì, để tao tài trợ cho!"

"Mày đừng mở miệng nữa."

Cái gối thứ hai này là của Hi Dương, lực ném cũng mạnh hơn Tịnh Hàm rất nhiều. Sau khi đảm bảo tên dở hơi đó đã thật sự ngủ yên, hắn mới quay lại với Tiệp Mẫn, rất nghiêm túc mà nói "Đi cùng đi. Tao lo cho mày."

Tiệp Mẫn nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng trả lời bằng một cái gật đầu.

Cũng đã đến lúc... để thay đổi mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon