Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22


Chuyến đi chơi ngẫu hứng của bốn người đến rất nhanh, nói cách khác là vào ngày tiếp theo.

"Chà chà, cuối cùng cũng đến nơi rồi!" Tịnh Hàm vừa xuống đến sân bay đã vô cùng phấn khởi. Bỏ mặc chuyện cầm hành lí cho Hạ Sơn, cô nàng hào hứng mà tận hưởng bầu không khí mới mẻ sau hơn bốn tiếng ngồi trong máy bay, đầy vui vẻ mà hô to "Ciao amre mio!!"

"Nói cái gì vậy?" Tiệp Mẫn bước đến bên cạnh, tâm trạng dường như đã thoải mái hơn, không buồn mắng Tịnh Hàm về chuyện thu hút quá nhiều sự chú ý.

"Nghĩa là 'Xin chào tình yêu của tôi' trong tiếng Ý đó~ Em vừa mới học trên máy bay đấy, có phải là rất giỏi không?"

Hạ Sơn cầm theo rất nhiều hành lí của hắn và người yêu, nhưng vừa nghe đến câu này thì liền chạy đến bên cạnh Tịnh Hàm. Hắn nhấc nhẹ chiếc kính râm của mình đầy tự tin, khoác vai cô với một dáng vẻ... rất thèm đánh mà nói "Ây da ngồi cùng mấy tiếng rồi chào hỏi cái gì?"

"Điên, ai chào hỏi với anh chứ."

Tịnh Hàm khó chịu, một tay trực tiếp đẩy kẻ phiền phức đi. Ném cho hắn một cái trừng mắt, cô quay lại ôm tay của Tiệp Mẫn. Trong vài giây liền thay đổi đến chóng mặt, Tịnh tiểu thư trở nên cực kì mềm mỏng mà làm trò "Chị yêu, năm ngày tới em có nhiều nhiều địa điểm để vui chơi lắm a, chị không được từ chối cái nào đâu!"

"Vâng vâng, tiểu thư đây đã tài trợ cho chuyến đi này, nói gì thì tôi phải nghe, nào dám cãi lại chứ." Tiệp Mẫn tùy hứng đáp, cũng không để tâm hai người kia lúc nào cũng ồn ào như trẻ con.

"Ui da... ui da..." Hai cô gái vừa đi chưa được bao lâu, đột nhiên lại nghe tiếng kêu của Hạ Sơn. Họ vừa quay người lại, liền thấy hắn vặn vẹo đứng không xong, tay ôm bụng kêu than rất khổ sở. Thật sự không hiểu nổi, giây trước vừa khỏe khoắn sinh sự với Tịnh Hàm xong, bây giờ lại trưng ra bộ dạng như đang bị bệnh đó "Hình như... hình như tao bị đau bụng... nặng rồi..."

"Sao đột nhiên lại đau bụng? Hay là tại cái bánh ban nãy?" Tịnh Hàm tuy đôi lúc rất lạnh lùng với hắn, nhưng cũng không đành lòng nhìn mặt mũi hắn đều đau đớn đến khó coi như vậy.

"Ch-Chắc là nó đó... Anh cũng... không biết là để nó bao lâu rồi nữa... Ui ui ui..."

"Hai người đưa nó vào quán cà phê bên kia để giải quyết tạm thời đi. Tao sẽ đi mua thuốc." Hi Dương nhìn bộ dạng thê thảm kia thì không đưa ra biểu tình gì, chỉ đưa cho hai người Tịnh Hàm và Tiệp Mẫn phần hành lí còn lại, sau đó nhanh chóng rời đi.

"Mày phiền quá đi, đồ hết hạn mà cũng ăn được." Tiệp Mẫn để một tay của Hạ Sơn lên vai mình, dìu cái tên đau bụng đến mức đi cũng đi không xong.

"Ui ui... đừng mắng nữa... đau bụng đau bụng a..."

Hắn liên tục kêu đau, bước được bước không mà trì hoãn tốc độ của bọn họ. Vốn dĩ hắn cũng tin vào kĩ năng diễn xuất của mình, nhưng tên khốn Tạ Hi Dương kia lại đột nhiên tặng thêm một đấm, đả thương không nhỏ vào vùng mỡ phát triển của hắn.

Cho dù cần đánh lạc hướng Tiệp Mẫn, tên đó cũng đâu đến mức đánh cả đồng minh của mình chứ.

Hạ Sơn giả đau đến đổ cả mồ hôi, lén lút đưa mắt nhìn về hướng đi của Tạ Hi Dương, cuối cùng nhìn thấy... một cặp đôi được xem là 'trai tài gái sắc'.

"Học trưởng, anh xem những chỗ này thế nào?" Cao Giai Nhược vui vẻ đưa điện thoại cho Châu Hoàng Nhất, hai người tay trong tay rất hạnh phúc.

"Em muốn đi đâu thì chúng ta sẽ đi đó, anh đều ổn cả." Hắn cười đáp, cứ ngỡ đây sẽ là chuyến du lịch mà hắn từng mơ ước... cho đến khi nhìn thấy Tạ Hi Dương biểu tình khó chịu đứng trước bọn họ "Cậu cũng có nhã hứng đi du lịch ở Ý nữa à?"

"Tại sao hai người lại ở đây?" Người kia không vòng vo, trực tiếp vào chủ đề chính.

"Là bác gái bảo bọn tớ nên đi giải trí một chút, nếu không vài tháng nữa cuối năm lại phải học thi, sẽ áp lực. Cậu đi một mình sao?" Cao Giai Nhược nét mặt đầy ngây thơ, giống như vô tình gặp lại một người bạn trong chuyến du lịch của mình.

Hi Dương hừ lạnh, đôi lúc hắn thật sự ngưỡng mộ khả năng diễn trò của người này. Hắn gạt cô ta ra khỏi tầm mắt, tiếp tục đối chất với Châu Hoàng Nhất "Tôi không thể vui vẻ như các người, có thể tận hưởng mối tình môn đăng hộ đối trai tài gái sắc. Có một người đáng để quan tâm hơn."

"Em ấy..."

"Anh không có tư cách gọi tên cô ấy." Hi Dương cuối cùng cũng đợi được giây phút để nói câu này. Ánh mắt đầy thù ghét của hắn từ Châu Hoàng Nhất chuyển sang Cao Giai Nhược, không để cô ta biện bạch bất cứ điều gì "Kể cả cô."

Vị tiểu thư đó bị Hi Dương dọa sợ, khẽ nắm lấy tay của người yêu mình như muốn tìm chút chỗ dựa. Nếu là một cô gái yếu đuối và mong manh, điều này đương nhiên càng phải làm "...Cậu hãy thay tớ, nói lời xin lỗi với chị ấy. Tớ cũng là bất đắc dĩ nên mới..."

"Nên mới cố ý trước mặt tất cả mọi người tỏ tình với người mà chị mình thích? Xin lỗi, loại bất đắc dĩ này tôi không hiểu được, cũng không muốn giúp cô làm bất cứ chuyện gì."

Cao Giai Nhược có thể dùng mỹ nhân kế để làm rất nhiều người thương cảm, bênh vực cô ta. Nhưng trong số 'rất nhiều người' đó, không có cái tên của hắn.

"Tạ Hi Dương." Châu Hoàng Nhất nhìn Giai Nhược bị bắt nạt liền không chịu đứng im, lần này lại là hắn khó chịu lên tiếng chất vấn Tạ Hi dương "Tôi biết cậu đau lòng vì em ấy, nhưng cũng đừng như vậy mà tức giận lên người khác. Giai Nhược cô ấy-"

"Đừng lo, tôi không phí thời gian đến đây để tranh cãi với hai người. Tâm trạng Tiệp Mẫn đang rất xấu, nên tôi hi vọng nếu các người còn một chút cảm xúc tốt đẹp gì dành cho cô ấy, thì đừng để đôi bên gặp mặt nhau. Venice cũng không nhỏ, chắc sẽ không trùng hợp đâu nhỉ?"

Hai vị đại thiếu gia đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều kiên quyết cho rằng cô gái của mình đúng, càng không muốn để bất kì điều gì ổn hại đến họ. Châu Hoàng Nhất ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nguôi được sự nóng vội của mình, chỉ đáp một tiếng "...Được."

Hi Dương nghe được câu trả lời này đã có được vài phần hài lòng, trước mắt tạm thời tin họ châu đó. Hắn xoay người muốn rời đi, lại chợt nhớ ra còn một chuyện khác cũng quan trọng không kém.

"Lần trước Tiệp Mẫn đến không đúng lúc, tôi vẫn chưa kịp đánh anh. Lần gặp mặt tiếp theo, tôi e là không thể đảm bảo anh sẽ lành lặn quay về nước đâu."

Câu nói này nghe thì chỉ cảm thấy lo sợ một chút... nhưng là đối với những ai chưa từng thấy tên biến thái xấu số bị Tạ Hi Dương đánh. Một ví dụ rõ ràng như vậy, thì đây đương nhiên sẽ không là một câu nói suông.

...

Sau khi Hi Dương quay lại, Hạ Sơn bằng một cách 'thần kỳ' nào đó cũng lập tức hết đau bụng. Bốn người may mắn có được bốn vé cho chuyến xe buýt đường sông cuối cùng, tránh được việc phải mất một tiếng trì hoãn cuộc vui.

Việc di chuyển tuy tốn hơn ba mươi phút, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đến được khu homestay mà Hạ Sơn được giới thiệu.

Đây là một căn hộ hai tầng lầu, lớp sơn đỏ nhạt vẫn còn mới, xem ra vẫn chưa được sử dụng bao nhiêu lần. Trước cửa có một khoảng vườn nhỏ rất xinh xắn, những khóm hoa nở rộ càng điểm tô cho nơi này.

"Thế nào, người quen của tao giới thiệu cho không tệ đúng không? Đây là mẫu nhà tiêu chuẩn ở đây, hai phòng ngủ đôi, phòng khách và phòng bếp đều rất tiện nghi, diện tích cũng lớn nữa. Ngoài ra ở đây còn có dịch vụ sử dụng miễn phí thuyền gondola, tóm lại không thiếu cái gì cả!"

Hạ Sơn như một hướng dẫn viên mà thuần thục giới thiệu, vẻ mặt vô cùng tự hào chờ đợi một lời khen.

"Lâu ngày mới thấy anh làm ăn được việc hẳn hoi nha. Rất tuyệt vời, mười điểm!" Tịnh Hàm tuy chỉ mới nhìn diện mạo bên ngoài đã rất hài lòng, vui vẻ vỗ vài cái vào lưng Hạ sơn xem như động viên hắn.

"Haha, Hạ thiếu gia đây đương nhiên là tuyệt rồi!"

"Ngày mai mới bắt đầu đi phải không? Tao đi ngủ đây, quá mệt rồi."

Trái với sự hào hứng của hai người kia, Tiệp Mẫn đã cảm thấy quá đủ cho một ngày với ngần ấy thời gian di chuyển. vừa ngồi máy bay xong lại phải đi xe, chưa kể còn đi bộ thêm nửa tiếng, cô không còn đủ năng lượng để nói chuyện, đừng nói đến việc tiếp tục đi chơi.

"Chị yêu, cả chuyến đi chị đều ngủ cả rồi, chẳng lẽ đến lúc này còn ở nhà nữa? Như vậy sẽ rất lãng phí chuyến đi lần này a!"

Bất chấp việc cô kiên quyết kéo va li của mình vào trong, Tịnh Hàm vẫn đầy tha thiết níu chân cô. Nếu thật sự để người này và chiếc giường gặp nhau, chỉ e đến tối cũng không thể tách Tiệp Mẫn ra.

"Sức khỏe không có thì lấy gì mà chơi." Tiệp Mẫn không kéo được cô nương phiền phức theo mình, đành phải đưa hành lí cho Hi Dương cầm tạm để giải quyết Tịnh Hàm.

Hắn biểu tình không đổi cầm giúp cô, thản nhiên nói "Không được."

"..."

Cả ba người còn lại đều đột nhiên ngây ra, tròn mắt nhìn hắn đầy kinh ngạc. Tuy trước đây hai người cũng đã từng bất đồng quan điểm vài lần, Tạ Hi Dương cuối cùng vẫn chiều theo ý của Tiệp Mẫn. Còn hôm nay, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy hắn ngay lập tức cự tuyệt, hoàn toàn không hề do dự. Hơn nữa, vị họ Tạ đó còn cực kì chắc chắn với quyết định của mình, mặt không đỏ tim không đập nhanh đưa mắt nhìn bọn họ.

"Tịnh Hàm, anh có nghe lầm không?" Hạ Sơn cúi người xuống thủ thỉ với người yêu. Hắn thật sự hoài nghi thính giác của mình có vấn đề.

"Hình như không đâu. Em cũng nghe vậy á."

Hai người tiếp tục tròn mắt nhìn Tiệp Mẫn và Hi Dương bốn mắt đối đầu nhau, không người nào chịu nhường một bước.

Cao tiểu thư bất mãn, quyết định vẫn làm theo ý mình. Cô đưa tay muốn lấy lại va li, nhưng Tạ Hi Dương cứ giữ khư khư bên mình, không hề có vẻ bị lay động. "Nè, buông ra."

Tạ thiếu nhấc chiếc kính râm của mình lên, quay sang nhìn cô với dáng vẻ vô cùng thách thức "Hôm nay mày không được ở nhà. Tao hiện tại là nhà tài trợ chính cho chuyến đi lần này, nếu mày không nghe lời, mỗi bữa ăn mày đều không được ăn tráng miệng."

"Cái-" Không để cô kịp trả lời, hắn đã một mạch bỏ đi, bất chấp cơn thịnh nộ của Cao Tiệp Mẫn là điều không hề dễ đối phó.

"Tạ Hi Dương! Mày có nhân tính một chút đi chứ, ăn bữa chính xong mà không cho ăn tráng miệng là tội ác!! Này, mày nghe tao nói không vậy!"

Tịnh Hàm và Hạ Sơn mặt khác vẫn hoàn toàn chưa thể thích ứng với tình huống này. Ngày thường họ đã quen với chuyện Tạ Hi Dương ủng hộ Cao Tiệp Mẫn, càng không có chuyện làm khó dễ cô. Cao Tiệp Mẫn vì vậy cũng sẽ luôn giữ thái độ điềm nhiên với tất cả những chuyện khác, lúc nào cũng có một người chống lưng vô cùng ghê gớm.

Thế mà hôm nay... hai người họ lại bất đồng quan điểm!?

"Có khi nào... tụi mình phải cảm ơn Cao Giai Nhược với Châu Hoàng Nhất không?"

"Khi nào hai đứa nó thành tụi mình gửi quà sau. Với tình hình này, sớm muộn gì Cao tiểu thư cũng sẽ bị đại ca chúng ta cưa đổ thôi."

Hai người họ khúc khích cười với nhau, tổ chức chuyến đi này quả thật là một sự lựa chọn đúng đắn.

Một lúc sau, bốn người đều đã thay trang phục mới, chuẩn bị bắt đầu cuộc vui chơi năm ngày sáu đêm của họ ở một trong những thành phố lãng mạn nhất thế giới, Venice.

Cao Tiệp Mẫn vừa bước ra bên ngoài đã bị cái nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt, khiến cô theo bản năng liền nhe mày lại, vội đưa tay che chắn tầm mắt của mình. Vừa nắng lại còn không được ngủ, hơn nữa xung quanh đây dường như chỉ đi lại hoặc bằng thuyền hoặc bằng chân... trong vô thức cô có phần hối hận vì đã gật đầu với ba tên kia.

"Chặc, sao mình lại đồng ý đi vậy chứ... Nắng chết đi được." Tiệp Mẫn chưa bắt đầu cuộc chơi đã bắt đầu than phiền, quạt điện trên tay đã mở đến công suất tối đa vẫn không đạt được yêu cầu của cô.

"Một lát nữa thời tiết sẽ dịu xuống thôi." Hi Dương xuất hiện phía sau, tâm trạng hoàn toàn đối lập. Hắn cầm một chiếc mũ rộng vành đội lên đầu cô, còn kèm theo lời nhắn nhủ "Đừng để bị say nắng."

Tiệp Mẫn ngẩn đầu nhìn chiếc nón mới toanh, không hiểu sao lại có cảm giác gì đó rất kì lạ. Cô lùi về sau một chút, trong lòng đầy phức tạp mà hỏi nhỏ Hạ Sơn "Này, sao tao cảm giác đến đây xong nó cứ khác khác sao ấy?"

"Mày không để ý sao? Hi Dương trước giờ với mày luôn là như thế đấy."

Cô nhìn thái độ tự tin của hắn, thế là đành ngẫm nghĩ thêm một chút...

"...Có hả?"

Hạ thiếu suýt nữa sụp đổ khi nghe lời này. Nếu Tạ Hi dương mà nghe được, rất có thể sẽ đau lòng đến khóc thương cho tất cả nỗ lực của mình.

"Lên xe lên xe thôi!" Tịnh Hàm là người chuẩn bị xong cuối cùng, nhất định phải vừa vui vẻ hô vừa nhún nhảy rời khỏi căn hộ. Cô ôm lấy tay của người yêu mình, cười tươi mà nói "Bọn mày ngồi ở phía sau đấy, không ai được giành đâu!"

"Em điên à? Ở Venice làm gì có đường cho xe chạy. Ở đây hoặc là đi bằng thuyền, hoặc là đi bộ thôi."

"Ể? Chứ không phải là chúng ta đang ở chỗ cách xa trung tâm thành phố nên mới không có xe hơi à?"

Hạ Sơn chán nản đưa tay đỡ trán, Tiệp Mẫn không giấu được ánh mắt bất lực, Hi Dương thì trực tiếp xem cô như người lạ. Tâm hồn của Tịnh tiểu thư khi đi chơi chỉ có địa điểm và trang phục, còn lại đều không thèm ngó ngàng đến.

"Tiểu thư ơi, ở đây người ta không dùng xe, chỉ đi lại bằng đường thủy hoặc đi bộ thôi. Chẳng phải lúc đầu anh đã nói chúng ta có một chiếc thuyền Gondola riêng để di chuyển sao? Ở đây đủ loại cửa hàng sẽ bày bán ở hai bên con kênh, chúng ta chỉ việc ngồi trên thuyền, chẳng cần phải đi bộ, hiểu chưa nè?"

"Sướng thế! Vậy thì đi thôi, nhanh lên nhanh lên!"

Tịnh Hàm càng nghe càng thấy thích thú, lập tức kéo Hạ Sơn chạy đến nơi những con thuyền gondola đang tập trung đậu. Hai người còn lại cũng chậm rãi bước theo sau, họ cũng muốn biết người đến cả bản đồ còn không cầm như Tịnh tiểu thư muốn dẫn mọi người đi đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon