Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23


Không hổ danh là thành phố lãng mạn bậc nhất nước Ý, Venice mang vẻ đẹp khiến người xem phải thốt lên những lời khen có cánh. Các tòa nhà nằm cạnh san sát nhau, với những ban công được trang trí tinh tế bằng những chậu hoa lily nở rộ. Sắc hồng điểm xuyến lên bức tranh toàn cảnh, bên cạnh những con kênh trôi êm ả cùng với vô số những chiếc thuyền, hình ảnh đặc trưng tại thành phố này.

Tại kênh đào chính của Venice, rất nhiều các cửa hàng nhộn nhịp nằm ngay bên cạnh con kênh. Bầu không khí nhộn nhịp trong cơn gió thoang thoảng của mùa hạ, là một điều tuyệt vời để thay đổi tâm trạng.

Chiếc thuyền gondola của bốn người dừng lại không ít địa điểm. Khi thì tiệm bánh với mùi kem của bánh tiramisu, lúc thì bị thu hút bởi mùi cà phê vừa rang của một tiệm cà phê cổ kính, hoặc chỉ đơn giản vì Tịnh Hàm nghe nói đến Ý thì phải mua rượu chanh... nên họ cũng thật sự đến một quán rượu.

Tiệp Mẫn có chiếc mũ rộng vành che nắng, cảm thấy buổi đi chơi này với cô cũng không quá sức. Thả mình trên một trong những con kênh nổi tiêng nhất thế giới, mua sắm gạt đi âu lo, lại ở cùng những người bạn thân... khiến cô bất giác nở một nụ cười hạnh phúc.

"Nè nè, sao ở đó đông quá vậy! Mình qua xem thử đi!" Đôi mắt của Tịnh Hàm hết nhìn xem cửa tiệm nào trông đẹp mắt thì liền tìm nơi nào đông đúc, tóm lại không muốn bỏ qua bất kì trò vui nào.

Tiệp Mẫn nhìn thanh năng lượng vượt mức cho phép của Tịnh Hàm không khỏi thở dài, tự hỏi sao một người có thể hăng hái đến như vậy.

Cô chợt xoay đầu nhìn người chèo thuyền của bọn họ, lại quay sang khẽ nói với Hi Dương "Đi được hơn một tiếng rồi, mình dừng lại tham quan ở đâu đó đi. Đừng để người ta cứ chèo mãi, đưa bốn người đi thế này cũng mệt lắm."

"Nãy giờ tao cũng trả tiền rất mệt, mày không hỏi han một câu đi?" Gương mặt hắn đầy nghiêm túc hỏi ngược lại, lại còn có vài phần mong chờ nhìn cô.

"Tạ thiếu gia là quỷ, làm gì biết mệt chứ." Tiệp Mẫn nhướn mày đáp, tặng thêm một nụ cười châm chọc hắn.

Hi Dương cười khổ, không có gì để phản bác lời này của cô. Vẫn để làm hài lòng yêu cầu của Tịnh tiểu thư, bốn người họ quyết định đến 'nơi đông người' mà cô nói, hoặc gọi chính xác hơn chính là Vương cung thánh đường Thánh Marco, một trong những địa điểm du lịch nhất định phải đến ở Venice.

Thuyền Gondola của họ cập bến. Tiệp Mẫn theo sau Hạ Sơn bước lên bậc thang bằng gỗ, biểu tình vô cùng điềm tĩnh đặt chân của mình lên.

"Cẩn thận." Tạ Hi Dương phía sau lại không có việc làm, chợt lên tiếng nhắc nhở cô.

"Chỉ là đi lên thôi mà, có gì-"

Tiệp Mẫn còn nói chưa hết câu, lại vô tình đặt chân vào một đám rêu, khiến cô mất thăng bằng ngã về phía sau. Một phen thót tim là thế, nhưng rất may Hi dương đã phản ứng rất nhanh. Cô ngã vào trong lòng hắn, chưa kịp đinh thần vội tìm thứ gì đó để vịn vào... thế mà lại nắm trúng tay hắn.

Mặc dù Tiệp Mẫn chưa từng chân chính yêu đương với ai, những tiểu tiết này vẫn có thể làm trái tim thiếu nữ của cô lúng túng.

"Đã nói là cẩn thận."

Cô khẳng định, câu nói này của họ Tạ đó chắc chắn là có ý châm chọc. Tiệp Mẫn muốn quay lại mắng hắn, nhưng lại nghĩ đến hắn vừa giúp mình... rốt cuộc lời mắng chửi lại chỉ vỏn vẹn trong câu nói "Chặc, biết rồi."

Bốn người cuối cùng cũng đặt chân tại một trong những thánh địa nổi tiếng hàng đầu thế giới. Công trình kiến trúc đồ sộ và hoành tráng với những chiếc cột khổng lồ tượng trưng cho sự quyền lực của Venice. Những bức tranh khảm mạ vàng cũng là một trong yếu tố quan trọng làm nên vẻ đẹp nguy nga tráng lệ của nơi này.

"Hóa ra đây là Vương cung Thánh đường Thánh Marco... Rộng hơn tao nghĩ đấy." Tịnh Hàm sau khi nhìn lướt qua mọi thứ, tấm tắc khen một câu.

"Công trình kiến trúc nổi tiếng nhất nhì Venice, mày nghĩ ở đây bằng sân vườn của nhà mày hay gì?"

"...Rộng vườn nho của ông tao một tí."

Điều khó chịu với Tiệp Mẫn không phải ở thái độ thản nhiên của Tịnh Hàm, mà chính là sự thành thật trong lời nói của vị tiểu thư này. Vài năm trước cô đã từng đến vườn nho của Tịnh gia... kì thực về mặt diện tích không kém nơi này là bao.

"Hình như thiếu thiếu cái gì..." Tịnh Hàm không để ý đến biểu tình của bạn mình, lại loay hoay từ túi quần đến túi xách, giống như đang tìm gì đó "Chết rồi, em để quên điện thoại ở trên thuyền!"

"Điện thoại hả? Để anh-"

"Bọn tao đi quay lại thuyền một chút! Hai người đi trước đi nha tạm biệt!!"

Hạ Sơn còn chưa kịp đem điện thoại của mình ra để gọi tìm điện thoại của cô, Tịnh Hàm đã như tên bay mà lôi hắn đi. Cả hai rất nhanh đã hòa vào dòng người, cũng không kịp nhìn xem đã đi đâu.

"Bọn nó gấp làm gì chứ? Tụi mình cũng dặn người lái thuyền đừng đi đâu rồi mà." Cô chau mày khó hiểu nói.

"Kệ đi, chúng ta vào tham quan trước, tìm một chỗ để đợi tụi nó là được rồi." Hi Dương nhoẻn miệng cười, hắn đã đọc ra được ý đồ của cô nương đó khi để bọn họ một mình.

Tiệp Mẫn không để tâm gì việc đó, dù sao Hạ Sơn là người nói tiếng Ý duy nhất ở đây, đi cùng cái vị tay nhanh hơn não đó cũng không phải quá tệ. Hắn và cô thong thả tản bộ trong vương cung thánh đường Marco, ngắm nhìn những tòa kiến trúc cổ kính được điêu khắc cẩn thận bởi những loại đá quý xa xỉ.

Trong khi Tiệp Mẫn bận đưa tầm mắt thán phục tài nghệ tuyệt đỉnh của những kiến trúc sư đã xây dựng nên nơi này, đột nhiên một đứa nhóc lao đến. Va chạm thôi thì không đáng để nói, nhưng ly nước ép của cô nhóc đó lại đổ hơn một nữa lên người cô.

Cao Tiệp Mẫn khẽ tặc lưỡi, cảm giác dinh dính của nước đường và việc bị ướt quần áo thật sự làm hỏng thú vui ngắm cảnh của cô.

"...Little kid, running around like that has spilled your juice on my clothes." (...Nhóc con, chạy giỡn như thế làm đổ nước lên đồ của chị rồi này.)

Đứa nhỏ bị nét mặt khó chịu của Tiệp Mẫn dọa sợ, biểu tình như sắp khóc đến nơi "I'm... I'm sorry..." (Em... Em xin lỗi...)

"My apologies! My sister is so clumsy!" (Thật thứ lỗi cho tôi, em gái của tôi thật hậu đậu quá!) Một cô gái trẻ chạy đến, vừa lo lắng vừa áy náy nói

"Mi dispiace, dovrò stare più attento la prossima volta. Se non è così carina, mi sgriderà e mi metterà in una botte di vino." (Xin lỗi là được rồi, lần sau phải cẩn thận hơn. Nếu em không xinh đẹp như vậy, chị ấy sẽ không dịu dàng như thế đâu.)

Không để cho Tiệp Mẫn có cơ hội trêu đùa con nít một chút, Tạ Hi Dương đã bước lên phía trước nói. Hắn cười nhạt, xoa đầu dỗ dành cô bé. Với nụ cười điển trai và hành động ôn nhu, cô gái nhỏ rất nhanh đã không khóc, nhìn hắn với đôi mắt long lanh đầy ngưỡng mộ.

Nhưng mà chờ đã...

Hắn biết nói tiếng Ý!?

"Oh, sai parlare italiano? Sono molto sorpreso!" (Ồ, cậu biết nói tiếng Ý ư? Tôi rất bất ngờ đấy!) Người chị của cô bé vui vẻ đáp, dường như sự chú ý đã không còn là tai nạn nhỏ vừa rồi, mà là một thiếu niên ngoại quốc đẹp trai giỏi ngôn ngữ.

"Solo un po' di buon senso, grazie per i complimenti." (Cũng chỉ là hiểu biết một chút thôi, cảm ơn vì lời khen của bạn.) Nhìn dáng vẻ tử tế và nhã nhặn, đầy vẻ công tử bội đa tình đó, Tiệp Mẫn nhìn thế nào cũng không quen.

Đợi cho hai người kia rời đi, Tiệp Mẫn nghiên đầu sang hỏi "Mày học tiếng Ý từ bao giờ vậy? Sao tao chưa nghe mày nói bao giờ?"

"Lúc trước cha tao nói, nếu muốn có xe mô tô, thì phải thành thạo một thứ gì đó mới được phép mua. Nên tao chọn tiếng Ý."

"Cha mày làm vậy giống như cho không một món quà rồi. Thứ mày muốn có khi nào không có được đâu."

Hi Dương cười nhạt, có một chút chạnh lòng khi nhìn cô. "...Làm người, mày sẽ có rất nhiều thứ, cũng không thể có rất nhiều thứ."

"Thế ban nãy mày nói gì với cô bé đó vậy? Tao còn chưa ghẹo xong mà con bé đã nín khóc luôn rồi." Tiệp Mẫn vẫn không nhìn ra được ý tứ trong câu nói này, ánh mắt vẫn đang nhìn nhóc con kia rời đi.

"...Tao nói, tụi em rất may mắn khi chị gái này đang no bụng. Nếu xui xẻo vào lúc khác em đã bị chị ấy đem về nhà bếp bỏ vào nồi thuốc rồi."

"Tên khốn này, mày dám nói tao như mụ phù thủy vậy hả?" Cô nghe vậy liền quay sang muốn đánh hắn. Hi Dương rất nhanh đã tránh được, tất nhiên không muốn ở lại làm bao cát cho cô.

"Không có phù thủy nào trẻ như mày đâu." Hắn dễ dàng đỡ lấy một quyền của cô, hơi cúi xuống nói "Mà, cũng nên đi mua cái áo mới rồi. Mày không khó chịu à?"

Lời này thì không thể là sai. Tiệp Mẫn đưa mắt nhìn chiếc áo nhớp nháp của mình, khẽ thở dài đáp "Mua thì mua. Nhưng mà tao không có tiền."

Hắn cười khổ, cuối cùng thứ cô nhớ đến nhất lại chính là việc hắn nói sẽ chi trả mọi khoản phí trong chuyến đi chơi này. Tạ thiếu đầy bất lực mà gật đầu, rất ngoan ngoãn sải bước về một cửa hàng quần áo gần đó.

Tiệp Mẫn đắc ý nhìn điệu bộ chịu thua của hắn, trong lòng cũng không bị để bụng chuyện mình bị gọi là phù thủy. Cô sải chân bước đi theo sau, nhưng trong tầm mắt, vô tình lại để lọt một hình ảnh rất quen thuộc, khiến cô ngay lập tức phải quay đầu nhìn.

"...Học trưởng?"

Một loại cảm xúc lân lân khó tả trong lòng cô, quả thật trong đám đông kia chính là người con trai mà cô không dám đối mặt. Hắn đầy hạnh phúc mà cười nói, bàn tay đan vào với một bàn tay trắng nõn khác, của một người con gái xinh đẹp rất giống cô, của... Cao giai Nhược.

Phải, lúc này có lẽ cả thế giới đã biết Châu Hoàng Nhất và Cao Giai Nhược là một đôi. Tình nhân đi du lịch với nhau thì có gì lạ chứ...

"..." Tim cô như thắt lại, vết thương lòng vốn dĩ vẫn chưa lành lại tiếp tục rỉ máu. Một tình cảm ấp ủ bấy lâu nay không thể chỉ trong vỏn vẹn vài ngày liền có thể nguôi ngoai.

Cô vẫn còn rất thích Châu Hoàng Nhất... Mỗi một lúc nhìn thấy hắn, mỗi một lúc nghĩ về hắn trái tim của cô đều rung động, nhưng nó càng đau đớn hơn khi phải tận mắt chứng kiến hắn hạnh phúc bên một người khác.

Quả thật là hắn đã phản bội niềm tin của cô, là hắn đã lừa gạt cô, lợi dụng tình cảm của cô để ở gần với Cao Giai Nhược... chỉ là, cô thích hắn cũng là một sự thật, tình cảm đơn phương của cô cũng là sự thật.

Trong chuyện tình cảm, ai yêu nhiều hơn sẽ trở thành kẻ thua cuộc.

Cuống họng cô bỗng trở nên đau đớn, cô muốn gọi tên hắn, nhưng cô không thể. Cô sợ phải đối diện với hai người đó, cô vẫn không thể chấp nhận được việc tình đầu của mình đã trở thành một cơn ác mộng.

Nếu đã vậy... cô có muốn thoát khỏi cơn ác mộng này không?

Tiệp Mẫn lưỡng lự một lúc, đến khi cô ngẩn đầu nhìn lại đã chẳng thấy bóng dáng của hai người kia. Trong vô thức, bước chân cô di chuyển theo những gì cơ thể mong muốn, cô... cô muốn đuổi theo họ.

"..."

Hi Dương từ phía sau gấp gáp nắm lấy tay cô. Cái nắm tay không quá chặt, Tiệp Mẫn biết bản thân hoàn toàn có thể vứt bỏ hắn lại phía sau. Nhưng cô đã không thể. Cô chưa từng thấy Hi Dương lại có thể... sợ hãi đến thế. Hắn trong tuyệt vọng giữ lấy bàn tay cô, lại không dám cưỡng ép cô phải ở bên cạnh. Sự tha thiết này làm Tiệp Mẫn càng không thể quyết định, cả hai ngây ra nhìn nhau, lần đầu tiên ở trong tình huống tiến thoái lưỡng nan như thế này.

Nếu ánh mắt có thể nói lên ngàn lời nói, vậy thì trong ánh mắt của Tạ Hi Dương, hắn muốn nói...

'Đừng rời đi.'

Hàng mi dài của Tiệp Mẫn rũ xuống, không quay đầu cũng không bỏ chạy, biểu tình mang một nét đượm buồn khó tả.

Tạ Hi Dương không giấu được một phần nhẹ nhõm, chỉ là... hắn vẫn không muốn buông tay cô. Hắn sợ, chỉ cần một chút bất cẩn, hắn sẽ lại đánh mất Cao Tiệp Mẫn, hắn sẽ phải tiếp tục nhìn cô đau khổ.

Hai kẻ ngốc cứ như thế, không nói gì, không làm gì, cũng không buông tay.

"Mày... đi thay đi." Một lúc sau, Tạ Hi Dương lên tiếng, đưa cho cô một túi quần áo mới. Tiệp Mẫn cũng chẳng trả lời gì, tâm tình đầy phức tạp mà nhận lấy chiếc túi đó.

Kể từ lúc đó, giữa cả hai đều không có câu nào với nhau, cứ im lặng đảo bước trong những tòa nhà cổ kính và rộng lớn. Tiệp Mẫn dường như đã mất đi hứng thú với cuộc vui này, biến mọi thứ đối với cô đều nhạt nhẽo và buồn chán. Cô bước theo sau hắn, cũng không quan tâm rốt cuộc là họ đi đâu, chỉ đơn thuần không hi vọng sẽ phải gặp lại những người không nên gặp đó.

Đi được một lúc, hắn và cô đã đến nhà thờ chính của tòa thánh đường này. Tiệp Mẫn đưa mắt nhìn xung quanh, kì thực lúc này cô không biết nên tán thưởng gì, dù sao cũng chỉ là đi theo tên kia.

Cứ ngỡ hắn bước vào để ngắm nhìn rồi sẽ lại đi tiếp, nhưng Tạ Hi Dương lại ngồi vào một trong những hàng ghế dài của các tín đồ Thiên chúa, thậm chí còn đưa mắt nhìn cô bảo cô cũng ngồi xuống.

"Làm gì vậy?"

"Đi tham quan, tất nhiên phải chọn chỗ đẹp để xem chứ." Hắn tùy tiện đáp, cũng không biết có phải đang cố làm ra dáng vẻ bình thản để an ủi cô không. "Ngồi nghỉ một chút đi, nãy giờ cũng đã đi bộ nhiều rồi."

Tiệp Mẫn có vài phần đắn đo, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi bên cạnh hắn. Dù sao thì, nếu không có tên này dẫn đường, cô cũng chẳng biết bản thân nên đi đâu.

Cả hai lại tiếp tục im lặng, trong tòa kiến trúc lộng lẫy kéo dài tâm trạng trầm mặc, chỉ nghe sự ồn ào vang vọng từ bên ngoài.

"Mày... vẫn chưa từ bỏ được?"

Hi Dương chợt lên tiếng. Hắn biết, nếu không thể giúp cô chôn giấu thật sâu thứ tình cảm đó, chỉ có thể giúp cô đối mặt một cách triệt để. Có như vậy Tiệp Mẫn mới có thể thoải mái, có thể lại hạnh phúc, có thể... mở lòng mình với người khác.

"Tình cảm năm năm... không phải là thứ muốn bỏ thì sẽ bỏ. Dù sao, con quỷ đáng sợ nhất vẫn là những kỉ niệm đẹp."

Cô đáp, trong lời nói chứa đựng sự tổn thương khó lòng kể hết. Thật không thể ngờ, chuyện tình cô xem như bảo vật trân quý nhất... đến hồi kết lại chỉ gói gọn trong ba chữ 'kỉ niệm đẹp'.

"Kỉ niệm đẹp có thể sẽ bị thay thế, kí ức xấu có thể sẽ lành lại."

"Nếu không lành lại thì sao?"

"Vậy thì... hãy bù đắp bằng những điều tốt đẹp."

Tiệp Mẫn cười nhạt, đem theo sự chua xót và giễu cợt cho bản thân. Cô biết rõ, một vết thương dù lớn cách mấy cũng sẽ có ngày lành lại. Nhưng để đến được ngày đó, trước tiên người bị thương sẽ phải đau đớn vô cùng, bằng mọi cách cố gắng giữ cho vết thương đó đừng rỉ máu. Nếu may mắn qua được giai đoạn này, thứ tiếp theo phải chịu đựng là những cơn đau âm ỉ, sự khó chịu và dày vò, đợi đến lúc vết thương chậm rãi kết thành sẹo.

Điều tức cười nhất cũng chính là ở đây. Người bị thương dù trải qua bao nhiêu chuyện... vết thương cũng sẽ trở thành vết sẹo, không thể biến mất, càng không thể xem như chưa có gì xảy ra.

Nhưng liệu... cô có thể đến được bước cuối cùng đó không?

"...Tao thích anh ấy, rất thích anh ấy." Cô chợt nói, giống như một lời thú tội dành cho bản thân.

"Ừ." Hắn không nói nhiều, chỉ đáp một tiếng.

"Nhưng bây giờ anh ấy đã có được người mình thích, người đó cũng thích anh ấy. Tình cảm của tao... rốt cuộc chỉ là một thứ trang trí trong hồi ức của họ."

Đau đớn trong tình yêu không chỉ có việc không được đáp lại tình cảm. Trong số đó, có một loại đau đớn ép buộc bản thân từ bỏ, lại chỉ có thể im lặng nhìn đối phương hạnh phúc, nhìn bản thân trở thành một phần nhỏ bé tan biến dần trong quá khứ.

"Nếu mày biết trước... mày có nghĩ bản thân sẽ bỏ cuộc không?"

"Yêu thích Châu Hoàng Nhất... đã trở thành suy nghĩ cắm sâu vào trái tim, là một tật xấu tao không thể bỏ, cũng không muốn bỏ."

Tiệp Mẫn khẽ thở dài, cô chưa từng nghĩ bản thân có thể cảm thấy nặng nề như vậy. Khóc cũng đã khóc, gào thét cũng đã gào thét, mắng chửi cũng đã mắng chửi. Mọi việc cô đều đã làm, chỉ không thể chúc phúc, càng không đủ tự tin để vượt qua tổn thương này.

"Hi Dương, có phải tao đã sai không?"

Câu hỏi này cô đã từng hỏi hắn, nhưng vẫn chưa có được câu trả lời.

Thật sự cô cũng muốn biết, liệu rằng ngay từ đầu là cô đã sai. Nếu mọi thứ được quay trở lại, nếu cô không yêu thích Châu Hoàng Nhất đến như thế... vậy ngày hôm nay của cô có thể tốt hơn không?

Càng mong chờ vào thứ viễn cảnh mơ hồ đó, cô chỉ càng cảm thấy bản thân thật nực cười.

Nếu quá khứ thật sự có thể thay đổi, vậy cuộc đời này sẽ không tồn tại hai chữ 'sai lầm'.

"Tình cảm của mày chỉ là chưa đặt đúng chỗ. Nếu mày nhìn lại, thật ra..."

Âm thanh thông báo tin nhắn điện thoại vang lên liên tục, cắt ngang lời của Hi Dương. "Hai đứa kia đang tìm tụi mình đấy." Cô đọc mấy đoạn tin nhắn nhí nhố của Hạ Sơn không khỏi bật cười.

Hít sâu một hơi, cô đứng dậy, cố gắng tự vực dậy tinh thần của mình. "Đi chơi là để vui vẻ mà, tự nhiên nhắc những việc này."

"Tiệp Mẫn." Khi cô quay người muốn rời đi, Hi Dương chợt lên tiếng, trong lời nói lại chất chứa sự xót xa. Chẳng hiểu sao Tiệp Mẫn lại cảm giác... hắn đang đau lòng vì cô.

"Đừng khóc vì một người không đáng."

"...Đi thôi." Cô cười nhạt rời đi, vẫn không đưa cho hắn một câu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon